Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 191: Cầm tặc tiên cầm vương (bắt vua trước khi bắt quân)



Long Huyền đến quân doanh Đại Chu cách thành Ô Sương năm mươi dặm sau La Duy mười ngày. Long Huyền mang đến hai mươi vạn đại quân được Hưng Võ đế điều động từ các nơi, năm mươi vạn quân Đại Chu đã tập kết dưới chân thành Ô Sương.

Long Huyền đến quân doanh, La Khải đích thân ra đón vào trướng đại soái.

“Điện hạ đi đường vất vả.” La Khải nói lời khách sáo với Long Huyền.

“Được rồi.” Long Huyền điềm nhiên nhìn La Duy, thấy La Duy khí sắc không tồi, liền rời mắt khỏi y, nói với La Khải: “Vốn chúng ta có thể đến sớm hơn ba ngày, nhưng dọc đường gặp mưa lớn, đường lầy lội, đại quân không thể đi nhanh.”

La gia huynh đệ trong trướng đều nhìn thấy trên người Long Huyền dính nước bùn. Long Huyền khác La Duy, không thể làm một hoàng tử gióng trống khua chiêng mà theo quân đến, như vậy hắn sẽ không lấy được sự tín nhiệm của Tư Mã Tru Tà. Long Huyền dọc đường chỉ có thể ở cùng doanh trại với kỵ binh, sống như một kỵ binh, dọc đường chịu không ít khổ cực.

Long Huyền cúi đầu nhìn mình, vô tình đưa tay phủi một đám bùn đất lớn trên ngực xuống, nói: “Ta đã sớm nghe nói rằng đến mùa xuân, đường tới thành Ô Sương trở nên Quỷ Kiến Sầu (quỷ nhìn thấy cũng phát sầu), bây giờ mới được mở mang đầu óc.”

La Duy nói: “Vậy ngươi có biết Thiên Thủy Nguyên sẽ biến thành đầm lầy không?”

Long Huyền ngồi xuống, uống một ngụm nước ấm La Khải rót cho mình, nói: “Nghe nói qua, nhưng ta chưa được nhìn tận mắt.”

La Duy nói: “Vậy ngươi làm cách nào khiến Mạc Hoàn Tang lui binh đến Thiên Thủy Nguyên? Nghĩ hắn là kẻ ngốc hay sao?”

“Thì ra Vân Khởi ngươi không biết chỗ đó có đầm lầy.” Long Huyền đáp lại một câu.

La Duy lạnh nhạt nói: “Ta không phải tướng quân cầm binh, cũng không phải người làm ăn, chỉ ở nhà nhìn bản đồ thì đã sao?”

“Tiểu Duy.” La Khải thấy La Duy dùng khẩu khí này nói chuyện với Long Huyền, thật bất kính, vội lên tiếng ngăn cản La Duy. Mặc dù La gia chống lưng cho thái tử, nhưng cũng không thể bất kính với một hoàng tử như thế chứ.

“Không có việc gì.” Long Huyền ở trước mặt La Duy lại tỏ ra dễ tính: “Không phải có thể làm nơi đóng quân hay sao?”

La Khải nói: “Đúng là có vài chỗ đất trống, nhưng điện hạ làm cách nào khiến Mạc Hoàn Tang xông vào Thiên Thủy Nguyên?”

Long Huyền nói: “Gã vì Tư Mã Tru Tà có thể khởi binh tạo phản, ta nghĩ nếu vì Tư Mã Tru Tà, gã cũng có thể vào Thiên Thủy Nguyên chứ?”

“Ngươi muốn bắt Tư Mã Tru Tà?” Tâm tư Long Huyền, La Duy chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều, lập tức nói: “Lấy Tư Mã Tru Tà uy hiếp Mạc Hoàn Tang?”

“Ngươi vào trong quân Tư Mã Thanh Sa, ta cũng sẽ vào trong quân Tư Mã Tru Tà.” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Chỉ cần ở bên cạnh Tru Tà, ta nghĩ ta sẽ có cơ hội đưa y ra khỏi đại quân của Mạc Hoàn Tang.”

“Có thể không?” La Khải cảm thấy cứ như đang bàn chuyện lên trời.

La Duy lại chỉ hỏi Long Huyền: “Nếu ngươi không đưa Tư Mã Tru Tà ra được?”

“Thành bại là ở lúc này, không quản dùng biện pháp gì, ta đều sẽ thành công, ngươi đừng lo lắng.” Long Huyền nói.

La Khải ở một bên nói: “Mạc Hoàn Tang tại sao nguyện ý bán mạng vì Tư Mã Tru Tà như thế?”

“Thê tử của Tư Mã Tru Tà xuất thân từ Ô Sương Mạc thị.” La Duy nói, đúng là y đã không nghĩ tới việc này.

Long Huyền liền nói: “Chúng ta chỉ cần biết rằng hắn nguyện ý là được, về phần vì cái gì, đây là chuyện của người khác, chúng ta không cần biết.”

La Duy gật đầu, lời này y đồng ý.

La Khải nhìn bộ dáng hai người, đột nhiên nghẹn lời, xem ra là anh đã hỏi thừa rồi.

Long Huyền uống hết một ly nước ấm, ngồi trong trướng một lát, trên người cũng ấm áp hơn, liền nói với La Khải: “Thế Nghi, chúng ta bàn một chút chuyện quân sự đi, phải chờ phân phó ba chỗ, lại nghĩ cách phối hợp, tất nhiên không thuận tiện.”

La Duy đi tới trước bàn của La Khải, trong một đống lớn giấy tờ, lấy tờ bản đồ Bắc Yến của La Khải vẽ ra.

“Vệ Lam đâu?” Long Huyền cũng đi đến, ánh mắt đảo qua bản đồ, lộ ra một chút tán thưởng, miệng lại hỏi La Duy.

“Ngươi hỏi Vệ Lam làm cái gì?” La Duy lập tức cảnh giác.

“Ngươi không tập võ.” Long Huyền nói: “Tới chỗ Tư Mã Thanh Sa, hắn phải theo ngươi một bước không rời. La Duy, chuyện này, ngươi gạt ai cũng được, nhưng Vệ Lam là người muốn bảo vệ tính mạng của ngươi, bất cứ chuyện gì dù lớn dù nhỏ cũng đều phải cho hắn biết.”

“Điện hạ nói rất có lý.” La Khải nói: “Tiểu Duy, gọi Lam vào đây đi.”

La Duy hồ nghi nhìn Long Huyền, người này thật sự có lòng tốt nghĩ đến sống chết của y sao?

“Nếu Tư Mã Thanh Sa không tới thành Hạ Phương.” Long Huyền nói: “Ta sẽ đưa Mạc Hoàn Tang tới, có gì khác nhau không? La Duy, ngươi và ta giống nhau, đều không có đường lui.”

“Biết rồi.” La Duy thầm thuyết phục chính mình, ít nhất tại hiện tại nên tin người này một lần đi: “Đại ca, sai người gọi Lam đến đây đi.”

Vệ Lam đi vào trướng, trừ lúc hành lễ vấn an mới nhìn Long Huyền một cái, còn lại không ngẩng đầu liếc nhìn Long Huyền một lần nào. Hắn chỉ im lặng đứng ở bên cạnh La Duy, nghiêm túc nghe ba người trao đổi, đem những lời này nhất nhất ghi tạc trong lòng.

Vào đêm sau, nơi chứa lương thảo xảy ra một phen rối loạn.

“Xảy ra chuyện gì?” La Khải vốn đã chuẩn bị ra ngoài thăm dò xem, thì chạm mặt Trữ Phi xông vào trướng.

“Mưa cuốn trôi hơn mười xe lương thảo.” Trữ Phi vừa từ doanh chứa lương thảo về, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm.

“Sợ cái gì thì cái đó đến.” La Khải ảo não nói. Mấy ngày nay anh sợ mưa to làm ướt lương thảo, mới chuyển doanh lương thảo lên một chỗ cao, không ngờ nước vào từ hướng khác trong quân doanh, chỗ lương thảo kia bị nước cuốn trôi mất.

Trữ Phi lau nước bùn trên mặt nói: “Bây giờ còn chưa biết mưa khi nào mới ngừng, vùng đất ấy giờ như một dòng sông, mạt tướng đã lệnh cho bọn họ chuyển bớt lương thảo.”

“Điện hạ.” La Khải nói với Long Huyền: “Mạt tướng đi xem xét chuyện lương thảo.”

Long Huyền chỉ khẽ gật đầu.

La Khải và Trữ Phi vội vàng chạy ra ngoài.

“Nơi này khí hậu không tốt.” Long Huyền ném bản đồ lên bàn, nhìn La Duy nói: “Chúng ta tốt nhất là tốc chiến tốc thắng. Nếu chiến sự này dài hơn một năm, đến mùa đông năm sau, chúng ta không về được thượng đô, tất cả sẽ chết ở chỗ này.”

“Trời lạnh thì mặc thêm nhiều quần áo.” La Duy nói: “Chiến sự nổ ra, ai biết lúc nào chấm dứt? Một năm? Ta thấy khoảng thời gian này cũng chỉ đủ để chúng ta dụ Mạc Hoàn Tang tới Thiên Thủy Nguyên.”

“Ngươi không tin vào bản lĩnh của đại ca ngươi?” Long Huyền nghe La Duy nói vậy, cảm thấy khó hiểu: “Ý ngươi là, Mạc Hoàn Tang hơn hẳn đại ca ngươi?”

“Không phải.” La Duy nói: “Chỉ là với thanh danh của người này, chắc chắn không phải khoác lác. Điện hạ, ta lại cảm thấy, ngươi chủ ý đánh Tư Mã Tru Tà, vì sao không thẳng thắn nhìn xem có cơ hội trừ khử Mạc Hoàn Tang hay không?”

“Ngươi muốn ta giết chết Mạc Hoàn Tang ngay trong đại quân Ô Sương?”

“Cầm tặc tiên cầm vương, đã không có Mạc Hoàn Tang, một kẻ mù như Tư Mã Tru Tà sẽ có bao nhiêu bản lĩnh để chỉ huy Ô Sương thiết kỵ?”

Long Huyền “Ha” một tiếng bật cười lên: “La Duy, nếu ta giết Mạc Hoàn Tang, Tư Mã Tru Tà không có bản lĩnh chỉ huy Ô Sương thiết kỵ, nhưng ta làm cách nào trở về toàn thây? Ngươi muốn ta chết trong đại quân Ô Sương sao?”

“Ta sao có thể có chủ ý này?” La Duy cũng cười, nói: “Ta chỉ nói nếu có cơ hội, thì điện hạ cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh là được, không cần miễn cưỡng. Hơn nữa, điện hạ đã muốn giết một người, chẳng lẽ lại không có cách nào sao? Giết người không cần thấy máu đâu.”

Ngoài trướng mưa ngày càng lớn, hạt mưa đập vào bên ngoài trướng, phát ra tiếng lộp độp, như vô số nhịp trống. Vệ Lam nhìn hai người trước mặt, trên mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, Vệ Lam bắt đầu cảm thấy, La Duy và Long Huyền tự có thế giới của riêng mình, người ngoài chen chân không lọt.

La Duy dường như cảm thấy được cái gì, y vẫn nhìn Long Huyền, nhưng lại cầm tay Vệ Lam.

Long Huyền nhìn thấy màn này, nụ cười chưa đổi, nhưng ánh mắt ngày càng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.