La Duy đêm qua đã định ngủ, sau khi nhận được thánh chỉ của Hưng Võ đế, liền trực tiếp đi theo Triệu Phúc, vội vàng vào cung. Nhưng đêm nay Hưng Võ đế không gặp La Duy, chỉ sai người truyền khẩu dụ, để La Duy nghỉ ngơi trong điện Trường Minh. La Duy mấy tháng nay vẫn đóng cửa không ra ngoài, nên không biết ở thượng đô mới có thêm lời đồn đại về mình.“Bệ hạ triệu ta tiến cung, là vì chuyện gì?” Trước khi nằm xuống nghỉ ngơi, La Duy hỏi Triệu Phúc đứng hầu hạ bên giường một lần nữa.
“Công tử.” Triệu Phúc vẻ mặt đầy hối lỗi, nói với La Duy:“Lần này nô tài thực sự không biết.”
“Cha ta vẫn ở chỗ bệ hạ à?” La Duy lại hỏi.
“Bệ hạ đang nói chuyện với tướng gia.” Triệu Phúc nói:“Nhưng lại không cho các nô tài tới gần cửa điện một bước.”
La Duy nói:“Hôm nay trên triều xảy ra chuyện gì lớn sao?” Trước khi tiến cung, La Duy đã nghe Phó Hoa kể rằng, hôm nay phụ thân trở về nhà, chưa kịp hạ kiệu, đã bị ngự tiền võ sĩ trong cung gọi đi.
“Chắc chắn là toàn chuyện không may rồi…” Triệu Phúc nói:“Kỳ thật tuy nô tài không hiểu hết, nhưng cũng cảm thấy lo lắng.”
La Duy không thể hỏi chuyện gì từ Triệu Phúc, đành nằm xuống.
Triệu Phúc không để các tiểu thái giám động tay vào, tự tay buông màn cho La Duy, giảm bớt ánh sáng đèn. Gã đứng bên giường La Duy một lát, thấy không có động tĩnh, mới mang theo các tiểu thái giám lui ra ngoài. Ra khỏi cửa, Triệu Phúc liền phân phó các tiểu thái giám:“Hầu hạ cẩn thận đấy.”
Các tiểu thái giám đứng trước cửa, đều nín thở, không dám có ý kiến gì.
La Duy trong lòng chất đầy hồ nghi, cho nên ngay cả khi Triệu Phúc đốt hương an thần trong phòng, y vẫn không thể ngủ. La Duy điểm lại những chuyện xảy ra gần đây nhất, trên triều đình, trên giang hồ, dường như không có gì bất lợi với La gia cả. Chẳng lẽ chỗ đại ca hoặc là nhị ca có gì không thuận lợi? La Duy tâm loạn, ngồi bật dậy, ngẩn ngơ nhìn chiếc giường lớn trống không, mấy ngày nay, hàng đêm y đều ngủ cùng Vệ Lam, lúc này Vệ Lam không ở bên cạnh, y thấy không quen. La Duy cũng không biết mình đã ngồi trên giường bao lâu, đến tận khi không trung xuất hiện hơi ấm, y xuống giường, xốc màn lên, mới phát hiện đã qua một đêm rồi.
“Hầu gia.” Các tiểu thái giám canh giữ ngoài cửa thấy La Duy mở cửa đi ra, đều vội vàng quỳ xuống.
La Duy nhìn hơn mười tiểu thái giám, ngược lại ngây ngẩn cả người, có người hầu hạ ngoài cửa là bình thường, nhưng tại sao lại có nhiều người như vậy?“Các ngươi làm cái gì vậy?” Y hỏi một tiểu thái giám:“Đã đứng ở đây suốt đêm sao?”
“Nô tài chờ để hầu hạ hầu gia.” Các tiểu thái giám đồng thanh bẩm lại La Duy.
“Công tử dậy rồi?” Triệu Phúc cười nói từ phía xa, bước thật nhanh tới.
“Ngươi để nhiều người như vậy hầu hạ ta?” La Duy chỉ vào các tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, hỏi Triệu Phúc.
“Không phải trời bắt đầu lạnh sao…” Triệu Phúc khi nói chuyện, đã đến trước mặt La Duy, hành lễ rồi mới nói:“Nô tài biết trời vào đông thì thân mình công tử sẽ không được khỏe, nên mới phân phó nhiều người canh giữ bên ngoài như vậy.”
La Duy nhìn Triệu Phúc, nói:“Chỉ cần ta không bị lạnh thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, ngươi lo lắng quá nhiều liệu có ích lợi gì?”
“Công tử dạy phải…” Triệu Phúc lại vội vàng cúi người hành lễ với La Duy:“Nô tài sẽ bảo họ lui ra.”
Các tiểu thái giám cúi đầu lui xuống.
La Duy càng cảm thấy kỳ lạ, y nhìn nụ cười của Triệu Phúc, thấy đầy vẻ lấy lòng. Triệu Phúc là đại tổng quản điện Trường Minh, trừ Hưng Võ đế, gã không cần phải lấy lòng bất cứ kẻ nào.“Bệ hạ khi nào sẽ gặp ta?” La Duy hỏi, trong lòng bất an, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Bệ hạ đang nghỉ tạm.” Triệu Phúc nói:“Công tử cứ dùng đồ ăn sáng trước đi.”
“Bệ hạ hôm nay không cần vào triều sao?” La Duy hỏi.
“Đêm qua bệ hạ không ngủ.” Triệu Phúc biết La Duy không dễ đối phó, vạn phần cẩn thận đối đáp La Duy,“Lát nữa bệ hạ tỉnh, nô tài sẽ đến hầu hạ.”
“Cha ta đâu?”
“Tướng gia…” Triệu Phúc cúi đầu, con mắt đảo liên hồi, nói:“Tướng gia đã rời cung từ lúc bình minh.”
“Ngươi đi hầu hạ bệ hạ đi.” La Duy xoay người vào phòng.
“Công tử!” Triệu Phúc định cùng La Duy vào nhà.
“Còn không đi, bệ hạ sắp lâm triều rồi.” La Duy nhìn Triệu Phúc cười nói:“Ngươi còn sợ ta chạy hay sao? Nơi này là đại nội hoàng cung đấy.”
Ý La Duy, Triệu Phúc hiểu được, không dám nói thêm gì với La Duy nữa, hắn dừng chân, đứng ở ngoài cửa.
La Duy ngồi trong phòng, tiểu thái giám đưa đồ ăn lên y cũng chẳng buồn liếc mắt. Hưng Võ đế không gặp y, cũng không cho y đi, Triệu Phúc thái độ khác lạ, xem ra người làm sai là mình? La Duy nghĩ mãi không thông, cuối cùng lại nhớ đến lời đồn đại về y và Hưng Võ đế, chẳng lẽ Hoàng đế sẽ vì thanh danh mà xử y? Đến nông nỗi như vậy sao? Chỉ vì một lời đồn đại?
“La Duy đâu?” Khi Hưng Võ đế sắp vào triều, mới hỏi Triệu Phúc:“Nó có hỏi ngươi cái gì không?”
“Để Ngụy thái y đến xem cho nó.” Hưng Võ đế nói:“Nó không chịu được lạnh, phòng ở phải ấm một chút.”
“Nô tài tuân chỉ.” Triệu Phúc đáp.
Hưng Võ đế dùng khăn ướt đắp lên mắt, nhưng khi bước vào điện Kim Loan, các quần thần tinh tường vẫn có thể nhìn ra, trong mắt Hưng Võ đế dày đặc tơ máu. Các thần tử trao đổi với nhau những cái nhìn ý vị sâu xa, Hưng Võ đế vì sao lại như thế, trong lòng bọn họ đều biết rõ.
“Chư khanh có chuyện gì muốn tấu?” Hưng Võ đế nhận lễ bái của thần tử xong, mở miệng hỏi.
“Bệ hạ.” Người lên tấu đầu tiên, là hữu tướng Khâu Triệt.
La Tri Thu đứng trong hàng văn thần thấy Khâu Triệt bước ra khỏi hàng, chỉ cắn chặt răng. Lúc nãy ở ngoài điện Kim Loan, từ miệng Tạ Ngữ, ông cũng biết đến lời đồn đại đang truyền khắp thượng đô.
Hưng Võ đế nhìn quần thần dưới bậc ngọc, trừ các đại thần phe La thị, những người khác đều khuyên ngài lấy quốc gia làm trọng, nói rất nhẹ nhàng, nhưng là ép ngài phải đưa La Duy đi, chẳng cần biết La Duy có phải con vua hay không, thì cũng cứ đưa đi, một La Duy đổi lấy sự an bình, đáng lẽ Hoàng đế phải vui như mở cờ trong bụng mới đúng.
Trong miệng La Tri Thu đầy mùi máu tươi, khớp hàm đã bị chính ông cắn nát.
Hưng Võ đế nhìn về phía thái tử Long Ngọc, lại phát hiện Long Ngọc chỉ nhìn mặt đất. Sàn lát ngọc thạch, trơn bóng đến nỗi có thể chiếu ra bóng người, Long Ngọc tựa hồ đang thất thần nhìn bóng dáng phản chiếu của bản thân, tất cả xung quanh chẳng có gì liên quan đến hắn. Ánh mắt Hưng Võ đế rời khỏi Long Ngọc, ngài thấy Long Huyền phía sau Long Ngọc, nên Hưng Võ đế chẳng thể ngờ rằng, ngài có thể nhìn ra vẻ không đành lòng, lo âu, muốn nói lại thôi hiện lên trên khuôn mặt Long Huyền.
Tạ Ngữ đứng giữa triều ban, tuy là giờ phút này hắn không thể hiểu vì sao lão sư lại nghiêm lệnh không cho ai mở miệng nói giúp La Duy, chẳng lẽ thật sự phải để La Duy chết hay sao?
“La Duy là con ruột của trẫm.” Hưng Võ đế vừa lên tiếng, cả điện Kim Loan nhất thời lặng ngắt như tờ.
Long Huyền cúi đầu, hắn đột nhiên không thể hô hấp, La Duy sao có thể sánh với vạn dặm giang sơn? Quyết định của Hưng Võ đế, hắn đã sớm đoán được, chỉ là, có giọt lệ lướt qua gò má Long Huyền, rơi trên nền ngọc thạch, vô thanh vô tức.