Vệ Lam đi rồi, La Duy thật lâu mới hồi phục tinh thần. Các tiểu thái giám trong viện cúi đầu không nói, cũng chẳng dám thở mạnh. La Duy, La Tri Thu và Long Huyền đứng đó, mắt to nhìn mắt nhỏ, ba người đều chẳng nói gì.
Không khí lặng im xấu hổ này kéo dài đến tận lúc Thượng Hỉ chạy tới tìm La Tri Thu mới bị đánh vỡ.“Tướng gia.” Thượng Hỉ nói với La Tri Thu:“Hoàng hậu nương nương mời ngài tới điện Phượng Nghi một chuyến.”
Long Huyền ở đây, La Tri Thu không tiện hỏi La Duy chuyện đêm qua, lúc này hoàng hậu lại đến tìm, ông chỉ đành nói với La Duy:“Hạ quan lát nữa sẽ đến thăm vương gia.”
La Duy cúi người, tiễn bước La Tri Thu.
“La Tướng đi gặp mẫu hậu ta đi.” Long Huyền thấy La Tri Thu lại nhìn về phía hắn, liền nói:“Ta còn có lời muốn nói với Cẩm vương.”
La Tri Thu cẩn thận bước theo từng bước chân Thượng Hỉ.
“Điện hạ, mời trở về đi.” Ngay sau khi La Tri Thu đi, La Duy lập tức đuổi Long Huyền:“Hôm nay ngươi không cần cùng bệ hạ vào triều sao?”
“Ta là ca ca ngươi.” Long Huyền nhìn La Duy nói:“Bệ hạ ngươi vừa nhắc tới chính là phụ hoàng ngươi đấy.”
La Duy trào phúng cười:“Ca ca? Hai ca ca của ta đều đang ở bên ngoài. Điện hạ không cần diễn kịch đâu, ở đây toàn là tiểu thái giám, không thể truyền lại mấy lời cao quý này của ngươi tới bệ hạ đâu.”
“Ngươi không phải họ La.” Long Huyền nói:“Đến tận bây giờ ngươi còn không nhận ra sao?”
“Ta họ gì cũng chẳng liên quan đến điện hạ.” La Duy quay đầu vào phòng:“Điện hạ, mời trở về đi.”
Long Huyền không để La Duy rời khỏi, giữ chặt một tay La Duy.
“Cuối cùng thì ngươi muốn gì?” La Duy mất tự nhiên, cánh tay dùng hết sức để tránh khỏi Long Huyền.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Long Huyền vẫn giữ chặt lấy tay La Duy,“Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Ta không có gì để nói với ngươi cả!” La Duy tránh né: “Buông ra!”
Long Huyền không để ý, kéo La Duy ra ngoài.
“Ngươi dẫn ta đi đâu?!” So về sức lực, La Duy tất nhiên không phải đối thủ của Long Huyền, y đã liều mạng tránh, nhưng vẫn không thể tránh nổi bàn tay hắn, dưới tình thế cấp bách, La Duy gào lên:“Long Huyền! Ngươi buông ta ra!”
“Không phải việc của các ngươi!” Long Huyền nhìn lướt qua mấy tiểu thái giám đi theo hai người.
Long Huyền xưa nay nổi tiếng hung ác, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, các tiểu thái giám đều câm như hến cúi đầu, không dám nhìn hai vị hoàng tử này nữa.
“Nơi này là điện Trường Minh!” La Duy bị Long Huyền lôi đi, quát Long Huyền:“Ngươi định làm càn ở điện Trường Minh sao?!”
“Ngươi cũng biết đây là điện Trường Minh à.” Long Huyền bước nhanh về phía trước, kéo theo La Duy đang bước những bước nhỏ gấp gáp,“Ta có thể làm gì ngươi ở điện Trường Minh cơ chứ? Ta có lời muốn nói, sẽ không làm hại ngươi.”
“Vậy nói ở đây đi!” La Duy nói:“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Long Huyền không đáp, lôi La Duy ra khỏi điện Trường Minh.
Có tiểu thái giám chạy tới báo cho Triệu Phúc.
Triệu Phúc biết La Duy và Long Huyền không dễ đối phó, không dám chậm trễ, vội báo lại cho Hưng Võ đế đang chuẩn bị vào triều.
“Việc này Long Huyền đã nói với trẫm rồi.” Hưng Võ đế lại một đêm không ngủ, lúc này đang ngậm nhân sâm nâng cao tinh thần, nói với Triệu Phúc:“Nó có chuyện muốn nói với Cẩm vương, thì cứ để hai huynh đệ chúng nó trò chuyện đi, trẫm đã cho phép Long Huyền rồi.”
Triệu Phúc muốn nói thêm với Hưng Võ đế, rằng La Duy tuyệt đối không nguyện ý đi theo Long Huyền, nhưng ngẫm lại, hiện tại Hưng Võ đế đã thân cận với Long Huyền, gã nói ít đi một câu thì hay hơn, nếu La Duy thực sự bị Long Huyền gây uất ức, không cần kẻ nô tài lắm miệng như gã, thì ngay sau khi vị vương gia này trở về, phỏng chừng sẽ lập tức cáo trạng Long Huyền.
Thỉnh thoảng có cung nhân thái giám lén nhìn Long Huyền kéo La Duy đi, nhưng không ai dám hỏi một tiếng.
La Duy ra khỏi hậu điện Trường Minh, không nói gì nữa, chỉ muốn tránh khỏi bàn tay Long Huyền, bất đắc dĩ, tay Long Huyền lại như kìm sắt, có như thế nào y cũng không gạt ra nổi.
“Không phiền chứ?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy mệt đến nỗi thở hổn hển, nghe Long Huyền hỏi vậy, y không thèm tránh né nữa, muốn để yên xem Long Huyền định đưa mình tới đâu.
Cảm thấy La Duy chịu nghe lời rồi, Long Huyền mới thả lỏng tay, nhưng vẫn cẩn thận để không buông tay La Duy ra.
“Ngươi đi chậm một chút!” La Duy thật sự không thể đuổi kịp Long Huyền.
Long Huyền thế này mới chịu bước chậm lại, hắn kéo La Duy lao thẳng ra một cái cầu gỗ cách điện Khuynh Văn không xa, hai người đứng trên cầu rồi, Long Huyền mới buông lỏng tay ra.
La Duy nhớ lại hình dáng bản thân trên chiếc cầu này trong quá khứ, cây cầu tên gọi Mộng Hồi, khi còn nhỏ, mỗi khi cùng Long Huyền tới đây trong những ngày mùa hạ, y sẽ ra chỗ cạn nước trong hồ mà đùa nghịch, còn Long Huyền sẽ đứng trên cầu hóng gió thổi, nhìn mặt hồ đầy lá xanh bông trắng. La Duy trong nháy mắt hốt hoảng, rất nhiều chuyện y vẫn còn nhớ rõ, chỉ là quá mức xa xăm, đã cách hẳn một kiếp người.
Long Huyền cũng nhìn quanh bốn phía, đã vài ngày hắn chưa tới cầy cầu này, vẫn hệt như trong trí nhớ, chẳng có một ai. Nghĩ đến đây, Long Huyền cười tự giễu, hoàng cung chiếm cả một khoảng trời, nơi ít người qua lại đâu chỉ có mỗi cây cầu Mộng Hồi? “Thanh vũ dạ, nhất mộng hồi cố lý.” (Trong đêm mưa tĩnh lặng, nằm mơ về quê cũ) Long Huyền nhìn La Duy nói:“Không biết là cung nữ nào đã viết nên một câu ai oán, cho nên cầu này mới có tên Mộng Hồi.”
La Duy bị gió lạnh lướt qua mặt hồ thổi tới, chau mày, đã bắt đầu mùa đông, cho dù là cung vua nổi tiếng bốn mùa rực rỡ, giờ phút này cũng chỉ là một mảnh cành khô lá úa quạnh hiu. La Duy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, đếm xem có mấy tầng mây trắng, trời xanh không mây, ánh nắng chói chang nóng rực, vậy mà sao y không hề cảm nhận được chút ấm áp nào?
“La Duy.” Long Huyền gọi tên La Duy, lại định nắm tay y.
La Duy dịch sang bên cạnh một bước, giấu tay phía sau lưng:“Ngươi có gì muốn nói thì nói đi, ta nghe.”
“Trong lòng ngươi có tính toán gì không?” Long Huyền hỏi.
“Tính toán?”
“Chuyện đi Bắc Yến, ngươi muốn giải quyết như thế nào?”
La Duy nói:“Ngươi đang quan tâm ta đấy à?”
“Ngay cả Vệ Lam ngươi cũng thả ra.” Long Huyền nói:“Ngươi định một mình đối phó với Tư Mã Thanh Sa?”
“Ngươi không cần bận tâm.“La Duy nói:“Ta sẽ không làm mất thể diện Đại Chu hay Long thị đâu, dù phải chịu khổ, cũng sẽ không đi khắp nơi kể lể, như vậy nhị điện hạ yên tâm chưa?”
“Ý ta không phải vậy.” Long Huyền nói:“Chuyện đi Bắc Yến không thể nề hà, mặc kệ như thế nào, ngươi phải có kế sách ứng đối, không thể mặc cho Tư Mã Thanh Sa đùa nghịch.”
La Duy yên lặng nhìn Long Huyền, giờ phút này trên khuôn mặt Long Huyền nhìn không ra một tia dối trá. La Duy cúi đầu, mặt nước dưới chân cầu tràn đầy những cánh sen héo úa, đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, thân thể La Duy cũng theo tiếng cười mà rung động.
“La Duy?” Long Huyền nghe tiếng cười dọa người của La Duy, kinh sợ thối lui vài bước.
“Long Huyền!” La Duy cười lớn hỏi Long Huyền:“Là ngươi hại ta đến nông nỗi này, ngươi còn diễn kịch với ta làm gì cơ chứ?”
Vẻ mặt Long Huyền biến đổi, hắn đột nhiên chẳng biết phải làm gì trước mặt La Duy.
“Muốn cho bệ hạ thấy ngươi có bao nhiêu tình huynh đệ?” La Duy nói: “Ngươi thật thủ đoạn, bệ hạ hiện tại cũng thân cận với ngươi rồi, lại sinh ra chán ghét thái tử, ta có nên chúc mừng ngươi hay không?”
“La Duy, ta…” Long Huyền luôn là người dám làm dám chịu, nhưng hôm nay, khi hắn thấy La Duy nhìn mình đầy hận ý, lại nói:“Ta không biết ngươi đang nói những gì.”
Có đám mây trắng che khuất mặt trời đỏ rực, ánh nắng biến mất, bóng ma liền bao phủ hai người, cả La Duy và Long Huyền đều biết, hôm nay hẳn là một ngày đông đầy giá rét.