La Duy sau khi tỉnh lại mới biết Tô mỹ nhân đã chết.
Tiền công công nhìn La Duy, sau khi nghe gã nói tin tức này, sắc mặt La Duy không chút thay đổi, gã nói:“Vương gia có sợ hãi hay không?”
La Duy hỏi:“Là bệ hạ sai ngươi tới kể việc này?”
Tiền công công đáp:“Bệ hạ và các đại nhân đang thương nghị quốc sự, đặc biệt lệnh nô tài đến thăm vương gia.”
“Đó là nữ tử hậu cung Bắc Yến.” La Duy nói:“Sự sống chết của nàng có liên quan gì đến ta?”
Tiền công công bị La Duy làm nghẹn họng.
“Tiền tổng quản còn có việc gì à?” La Duy lại lạnh nhạt nói:“Hôm nay trời chưa tối mà bệ hạ đã lại gọi ta qua?”
Tiền công công vội lắc đầu, không biết sao La Duy có thể nói những lời thế này ra khỏi miệng.
La Duy mắt lạnh nhìn Tiền công công, y vẫn còn nhớ cái đêm mê loạn cùng điên cuồng ấy, giờ nghĩ lại còn thấy ghê tởm. Việc ghê tởm hơn chuyện đêm qua, không phải La Duy chưa từng gặp phải, chỉ là sống lại một kiếp, y không nghĩ bản thân vẫn sẽ rơi vào tình huống này. Ngẫm nghĩ, ngực lại đau.
“Ngài nghỉ ngơi đi.” Tiền công công thấy La Duy có vẻ không muốn nói thêm, đành lui ra ngoài.
“Tiền tổng quản.” Tiền công công mới bước ra cửa điện Ngưng Lộ, một đại thái giám ở điện hoàng hậu liền tới:“Hoàng hậu nương nương mời ngươi đi một chuyến.”
Tiền công công biết hoàng hậu định hỏi gã chuyện sáng nay, nói:“Ta biết rồi, một lát nữa ta qua.”
“Tiền tổng quản.” Đại thái giám này là tâm phúc của hoàng hậu, cũng là nhân vật xếp hàng đầu trong cung, thấy Tiền công công muốn đi, liền chặn gã lại:“Ngươi nên tới gặp hoàng hậu nương nương trước đi. Bệ hạ nghiêm lệnh người trong cung không được tiến vào điện Ngưng Lộ, ta đã chờ ngươi ở đây nửa ngày.”
Tiền công công cười cười:“Đó là lỗi của ta, chậm trễ lâu như vậy, ta xin thỉnh tội với lão đệ.”
“Tiền tổng quản, Tiền lão ca.” Đại thái giám thấy Tiền công công như vậy, liền trưng ra bộ mặt tươi cười:“Mời đi thôi.”
Tối hôm nay, bàn xong quốc sự, phê xong tấu chương, lại là canh ba. Tư Mã Thanh Sa ăn khuya xong, lại lệnh Tiền công công gọi La Duy đến.
Tiền công công vẻ mặt đau khổ, lần này phải gọi thị vệ trước, nếu La Duy lại liều mạng không theo, gã cũng sẽ không luống cuống như ngày hôm qua.
La Duy lần này lại không hề nói một câu, lập tức đi theo Tiền công công.
Tiền công công không yên lòng, lục soát người La Duy một lần ngay tại điện Ngưng Lộ, sợ La Duy có ý đồ mưu hại Tư Mã Thanh Sa.
“Tổng quản lo lắng quá nhiều rồi.” La Duy mở cánh tay để Tiền công công lục soát:“Bệ hạ là Hoàng đế, ta lại là người chưa từng tập võ, sao có thể làm hắn bị thương?”
Tiền công công cười làm lành:“Vương gia không biết chứ, hạ nhân như nô tài, làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút.”
La Duy chỉ cười.
Tay Tiền công công cứng đờ, gã đã gặp vô số loại người, nhưng lần đầu tiên nhìn người khác cười lại rùng mình như thế.
Tư Mã Thanh Sa nằm nghiêng trên tháp đợi La Duy, thấy hôm nay La Duy tự vào, lấy làm lạ:“Ngươi hôm nay thật ngoan.”
La Duy đứng xuống dưới, nói:“Ta không đến cũng sẽ bị trói đến, chi bằng tự đi đến, ai cũng bớt đi một việc.”
Thấy La Duy thay đổi bộ mặt chỉ trong một ngày, Tư Mã Thanh Sa mặt trầm xuống, nói:“La Duy, ngươi không sợ?”
La Duy nghiêng đầu, nhìn giá nến hình rồng cạnh tháp, nói:“Ta nay còn có cái gì để sợ? Ta nghe nói nữ tử kia bị bệ hạ xử tử, bệ hạ định xử tử cả ta sao?”
Tư Mã Thanh Sa kéo La Duy vào lòng, nói:“Sao? Đêm nay ngươi cũng muốn nữ nhân đến hầu hạ?”
La Duy lạnh nhạt nói:“Nữ tử hậu cung của bệ hạ quá đông, cho dù mỗi ngày giết một người cũng không giết hết.”
“Câm miệng!” Tư Mã Thanh Sa bị lời La Duy làm cho đau lòng, quát:“Ngươi nghĩ trẫm là loại người nào?!”
La Duy liền ngậm miệng, trong lòng y, Tư Mã Thanh Sa cũng điên chẳng kém Long Huyền.
“Trẫm thực hối hận khi đã để nữ nhân kia chạm vào ngươi.” Tư Mã Thanh Sa luồn tay xuống hạ thân La Duy xoa bóp.
La Duy không giãy dụa, chỉ nói:“Cho nên ngươi giết nàng? Đó cũng là một sinh mạng, mà không phải nàng sai, bệ hạ lại giết nàng, một chút đạo lý cũng không có.”
Tư Mã Thanh Sa khẽ cắn gáy La Duy, mơ hồ:“Ngươi nói kẻ đáng chết kia là trẫm?”
La Duy không đáp.
Động tác của Tư Mã Thanh Sa nhanh hơn, vừa lòng lắng nghe tiếng hít thở dồn dập của La Duy,“Vân Khởi, nay trẫm là Hoàng đế Bắc Yến, quyết định sự sống chết của một người Bắc Yến, hẳn là trẫm có quyền này chứ?”
“Ta không phải người Bắc Yến, ngươi tốt hay xấu cũng chẳng liên quan gì đến ta.” La Duy miễn cưỡng nhấn mạnh từng chữ.
“Ngươi cho rằng trẫm sẽ thả ngươi trở về?” Tư Mã Thanh Sa tàn nhẫn cắn một nhát trên môi La Duy.
“Ngươi cứ giết ta đi.” La Duy quay đầu, né tránh nụ hôn kế tiếp của Tư Mã Thanh Sa:“Hay là ta không thể trở về?”
“Nhưng trẫm vẫn chưa muốn giết ngươi!” Tư Mã Thanh Sa ngã lên tháp, kéo theo La Duy song song ngã xuống.
Thân mình La Duy cứng đờ, kêu “A” một tiếng.
Tư Mã Thanh Sa dùng bàn tay ướt đẫm cởi hạ y của La Duy. Nhìn La Duy có chút thất thần, hắn lại nở nụ cười, đưa bàn tay ướt đẫm ấy đưa lên miệng La Duy.
“Đồ điên!” La Duy mắng ầm lên.
Tư Mã Thanh Sa thừa dịp La Duy há miệng mắng hắn, liền đem ngón tay dính đầy dịch trắng vào miệng La Duy.
La Duy lập tức cắn mạnh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, y đã cắn nát ngón tay Tư Mã Thanh Sa.
Tư Mã Thanh Sa không giận, rút tay ra, hôn La Duy, biết y sẽ không để hắn hôn, liền dùng tay gắt gao giữ chặt đầu y. Khi lưỡi luồn vào trong miệng La Duy, Tư Mã Thanh Sa cảm giác La Duy vẫn muốn cắn, liền dùng tay kia giữ chặt cằm y, không để y khép miệng lại.
Cuối cùng, trong miệng hai người đều tràn đầy vị tanh nồng đặc trưng của thứ dịch trắng kia.
Một nụ hôn kết thúc, La Duy ghé vào bên cạnh tháp, nôn thốc nôn tháo.
“Cái đó là của chính ngươi, ngươi còn không quen sao?” Tư Mã Thanh Sa vỗ nhẹ lưng La Duy.
La Duy giơ tay lên, gạt tay Tư Mã Thanh Sa.
Tư Mã Thanh Sa ngồi dậy, ấn vào hạ thân La Duy:“La Duy, trẫm thực sự không muốn ngươi chết, nếu ngươi có thể sinh con cho trẫm thì hay biết mấy.” (đúng rồi đấy, có bầu đi mà 😦 )
“Đồ điên!” La Duy lại mắng.
“Sau khi trẫm gặp ngươi mới phát điên!” Tư Mã Thanh Sa kéo quần áo La Duy xuống,“Vân Khởi, trẫm sẽ không để ngươi đi, ngươi chỉ có thể ở bên trẫm thôi!”
La Duy bị những lời của Tư Mã Thanh Sa làm phát lạnh, định mở miệng hỏi cho kỹ, lại bị Tư Mã Thanh Sa thừa cơ luồn lưỡi vào, hạ thân cũng đau, không thể nói nên lời.
“Trẫm sẽ không để ngươi đi!” Tư Mã Thanh Sa chơi đùa hạ thân La Duy đến nỗi xụi lơ co rút, không ngừng lặp lại câu này.
Ngực La Duy lại đau, khi y sắp không nhịn được cơn đau này, muốn hét to lên thành tiếng, Tư Mã Thanh Sa lại không hoạt động trên người y nữa. La Duy há miệng thở hổn hển, đến tận khi đau đớn trên ngực biến mất.
“Không chịu nổi?” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, đưa tay sờ sờ trán La Duy, không nóng, lại nhìn hạ thân La Duy, không chảy máu, liền lấy chiếc khăn đặt trên gối giúp y lau mồ hôi trên mặt,“Vân Khởi, nếu ngươi cam tâm ở lại nơi này, trẫm sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”
La Duy ôm ngực nói:“Ngươi đừng tin Long Huyền, hợp tác một lần, hắn không phụ ngươi, không có nghĩa là lần thứ hai vẫn có thể tin hắn.”
“Ngươi lo trẫm bị Long Huyền lừa, hay là lo Long Huyền sẽ cùng trẫm liên thủ, ngươi sẽ phải sống cả quãng đời còn lại ở Bắc Yến?” Tư Mã Thanh Sa đột nhiên lại lớn tiếng ép hỏi La Duy.
“Được rồi.” La Duy bình tĩnh nhìn Tư Mã Thanh Sa:“Nếu ngươi khiến ta bằng lòng, nếu ngươi giết Long Huyền, ta sẽ sống cả quãng đời còn lại ở Bắc Yến, bệ hạ, ngươi có làm được không?”