La Tri Thu kinh ngạc, “Muối là nghiệp triều đình, dân gian sao có thể nhúng tay?”
La Duy nói: “Nhưng cần có người vận chuyển muối. Đội vận chuyển muối Ích Châu trước nay đều là Danh Kiếm sơn trang, trời biết bọn họ đã buôn bán lời bao nhiêu. Phụ thân sẽ không tính nổi đâu, hơn nữa phủ Ích Châu còn rất nhiều môn sinh của Hữu tướng, nhưng hiện tại tri phủ Ích Châu lại là Trần Du, là môn sinh của phụ thân.”
“Trần Du làm tri phủ Ích Châu?” Việc này La Tri Thu lần đầu tiên nghe nói.
“Thánh chỉ sáng sớm ngày mai sẽ được ban.” La Duy nói: “Bệ hạ đọc, hài nhi viết.”
“Bệ hạ vì sao làm vậy?”
“Ngày hôm trước hài nhi dùng bữa, thấy canh cá bị chua, sau đó không biết tại sao bệ hạ lại nói tới chuyện muối Ích Châu, bệ hạ nói tri phủ Ích Châu sắp hết nhiệm kỳ, hài nhi liền nói tri phủ Hành Châu – Trần Du – cũng sắp hết nhiệm kỳ rồi, người này lại là người Ích Châu.”
La Tri Thu cười, nụ cười này không mang nửa điểm vui thích, “Hữu tướng kinh doanh tại Ích Châu nhiều năm, Trần Du đi chỉ sợ tính mạng cũng khó bảo toàn.”
La Duy nói: “Hài nhi đi Kỳ Lân sơn trang còn có một chuyện, chính là muốn bọn họ bảo hộ Trần Du đại ca, thanh danh ảnh vệ Kỳ Lân có thể sánh với Long kỵ vệ bên cạnh hoàng thượng. Phụ thân ở trong triều cũng có thể giúp Trần Du đại ca một tay, nói Ích Châu nước sâu khó dò, phụ thân chỉ cần làm bộ dáng khó lường, Hữu tướng sẽ không dám lập tức có ý sát hại Trần Du đại ca.”
La Tri Thu nói: “Trần Du có thể dùng sao?”
La Duy nói: “Trần Du xuất thân ở Trần thị tại Ích Châu, chỉ là do nô thiếp sinh ra, cho nên vẫn bị Trần thị coi thường, Ích Châu Trần thị cùng Hữu tướng giao hảo, nhưng nếu Trần Du muốn một ngày kia vinh quang bái tổ, chỉ có con đường trở thành môn sinh tốt của phụ thân. Vợ Trần Du là người nhà tổng quản phủ Ích Châu, người này không có họ hàng với Hữu tướng, không thể bước vào cái vòng luẩn quẩn kia. Hài nhi nghĩ Trần Du đại ca là người khôn khéo, không cần phụ thân phải dạy nên làm như thế nào.”
La Tri Thu hắng giọng: “Ích Châu thiên biến vạn hóa, chỉ là không biết Trần Du có thể làm được bao nhiêu.”
Đôi mắt La Duy phản chiếu ánh nến, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt lại băng lãnh. Ích Châu đương nhiên phải đổi chủ, muối Ích Châu chiếm một phần ba sản lượng muối của Đại Chu, là nguồn tiền chính của Long Huyền, không chặt đứt mạch này, Long Huyền thật sự có thể hóa rồng.
La Tắc luôn luôn im lặng lắng nghe, chỉ là nghe không hiểu lắm, phụ thân và tiểu đệ một hồi công phu đã bàn bạc xong sự tình, chẳng để ý hắn có hiểu gì hay không.
“Ngươi khi nào thì đi?” La Tri Thu hỏi La Duy.
“Đêm nay con sẽ đi.” La Duy nói: “Sớm ngày mai mong phụ thân sắp xếp vài người cùng Tiểu Tiểu tới Bình Nam.”
“Bình Nam?” La Tri Thu nói: “Hội đá quý Bình Nam?”
La Duy cười nói: “Ngày mai bệ hạ cũng sẽ nói với mọi người rằng hài nhi đi xem đá quý Bình Nam, vốn hài nhi hàng năm đều tới đó.”
“Biết rồi.” La Tri Thu đứng dậy.
La Tắc và La Duy cũng vội vàng đứng dậy.
“Vi phụ không tiễn ngươi.” La Tri Thu vỗ vỗ bả vai La Duy, “Sự tình ngươi tự lo liệu, nhưng hãy nhớ kỹ vạn sự phải cẩn thận, không được lơ là.”
“Vâng, hài nhi nhớ rồi ạ.” La Duy nói.
“Ngươi chờ một chút.” La Tri Thu nói rồi đi tới sau tấm bình phong của thư phòng, một lát sau mang ra cho La Duy một chiếc hộp.
La Duy tiếp nhận hộp gỗ, mở ra, thấy bên trong là một pho tượng phật cười bằng Bạch Ngọc.
“Đây là thứ Kỳ Lân sơn trang đưa cho vi phụ.” La Tri Thu nói: “Ngươi nên cầm đi để chứng minh thân phận.”
La Tắc ngạc nhiên: “Cha, chuyện xảy ra khi nào?”
La Tri Thu nói: “Kỳ Lân sơn trang luôn muốn một mối quan hệ với triều đình, đưa vi phụ một chút lễ mọn thì có gì lạ?”
La Duy không hiếu kỳ, kiếp trước khi cả nhà bị giết rồi tịch thu tài sản, tìm thấy không ít đồ tốt. Y ôm hộp gỗ, nói với La Tắc: “Nhị ca, huynh đưa đệ ra khỏi thành đi.”
La Tắc nói: “Lúc này cửa thành đã đóng rồi.”
La Duy từ trong ngực áo lấy ra lệnh mở cổng thành của Hưng Võ đế, “Bệ hạ muốn đệ rời thành ngay đêm nay, Nhị ca cứ để đệ đi theo đoàn thủ vệ ra cửa bắc Vĩnh An, đệ không muốn ai biết đêm nay có người ra khỏi thành.”