Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 53: Mẫu tử duyên mỏng



Khi Phó Hoa nhìn thấy La Duy, thái độ vẫn là không lạnh không đạm, trừ La Tri Thu, La Tắc và Thất Tử, người trong La phủ đều tưởng rằng La Duy đi hội kỳ thạch ở Bình Nam. La Duy dường như không phát hiện vẻ lãnh đạm của Phó Hoa, cung kính hành lễ, hỏi thăm, nhi tử đối với mẫu thân nên có lễ tiết một chút mới là đúng đắn.

“Dùng cơm chưa?” Phó Hoa hỏi La Duy.

“Chưa ạ.” La Duy nói.

“Vậy mau về viện dùng cơm đi.” Phó Hoa lập tức nói.

Lời này chính là đuổi La Duy đi.

“Nương!” La Tắc kêu một tiếng, hắn không hiểu, trong nhà khác con út bao giờ cũng được cưng chiều nhất, nhưng mẫu thân vì cái gì lại ghét La Duy đến thế?

“Nhi tử cáo lui.” La Duy không để tâm, cười cười, kiếp này y sẽ hiếu thuận với mẫu thân, nhưng không mong sẽ nhận được tình yêu thương từ người, y không xứng.

“Tiểu Duy.” La Tắc đuổi theo, nói với La Duy: “Ta ở chỗ này nói chuyện cùng mẫu thân, ngươi trở về nghỉ ngơi, ngày mai tới chỗ ta.”

La Duy nói: “Vâng, nhị ca hãy nói giúp cho đệ vài câu đi, xem ra mẫu thân lại giận đệ rồi.”

“Biết rồi.” La Tắc thấy sắc mặt La Duy không đổi, mới yên tâm quay về.

Vệ Lam nằm trên giường dưỡng thương, thân mình đã không còn đau nữa, chỉ là không có khí lực. Gian phòng này là Thất Tử an bài cho hắn, không lớn, nhưng các thứ rất sạch sẽ, bàn, ghế, quần áo, giá sách, những thứ cần có đều có cả, ra dáng một căn phòng có người ở.

Khi La Duy vào, Vệ Lam cơ hồ đã ngủ, nhưng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn lập tức mở mắt: “Công tử.”

“Đánh thức ngươi?” La Duy ngồi xuống cạnh giường, cười hỏi Vệ Lam.

“Ta không ngủ.” Vệ Lam nói, thuận tiện nhìn La Duy từ đầu đến chân, gần đây hắn tập thành thói quen này, nhìn xem La Duy sau khi ra ngoài về liệu có hao tổn gì hay không.

“Ngươi không yên lòng về ta sao?” La Duy cười nói: “Lam, công tử ta nếu gây chuyện bên ngoài, tuy võ công không có, nhưng bất quá ta còn một chiêu khác!”

Vệ Lam theo bản năng hỏi: “Là cái gì?”

La Duy nháy mắt mấy cái: “Chịu đòn!”

Vệ Lam nghe vậy sửng sốt, lập tức “phụt” một tiếng mà cười.

La Duy nói: “Ngươi không tin sao, ta nói cho ngươi biết, lúc trước có hai tướng quân đánh ta một trận, ta nằm trên giường vài ngày, vẫn vui vẻ như thường, một chút cũng không sao cả.”

“Là chuyện khi nào vậy?” Nụ cười vừa nở trên môi Vệ Lam tan biến, công tử từng xảy ra chuyện này sao?

“Chuyện quá khứ rồi.” La Duy nói: “Khi đó ta chọc ghẹo dân nữ bên đường.”

Vệ Lam nói: “Ta không tin.”

“Việc này là thật.” Thất Tử mang trà vào, phía sau còn có Tiểu Tiểu mang theo điểm tâm. Thất Tử tức giận liếc nhìn La Duy: “Vệ đại ca, ngươi nghĩ rằng công tử của chúng ta là người tốt à, trước đây người này đã từng làm không ít chuyện xấu đấy.”

Tiểu Tiểu che miệng cười.

La Duy nhìn Thất Tử nói: “Ai lại không có thời tuổi trẻ nông nổi cơ chứ?!”

Thất Tử trợn trắng mắt nhìn La Duy, nói: “Đúng vậy, sau trận đòn ấy, công tử nhà chúng ta liền trở thành người tốt.”

La Duy không hề giận Thất Tử, lại nhìn về phía Vệ Lam: “Lam, bây giờ ngươi muốn ngủ chưa, hay là ta sẽ dạy ngươi viết vài chữ?”

Vệ Lam đương nhiên muốn La Duy dạy hắn đọc sách viết chữ. Vệ Lam làm người hiền hoà, nhưng nhiều năm làm ảnh vệ sinh nhai khiến hắn không giỏi ăn nói, cũng không có cách nào kết giao với ai như người bình thường, bọn Long Thập vừa đi, vì thế trong phủ trừ La Duy, hắn chỉ quen Thất Tử. Cả ngày nay, trừ vừa rồi, Vệ Lam chưa hề mở miệng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.