La Khải một mình an bài hết thảy, La Duy nghe theo mệnh lệnh của hắn, dẫn một vạn binh đóng tại thành Nghiệp Già. Chiến sự còn ở phía trước, tựa hồ với y không có vấn đề gì.
Ba ngày sau, truyền đến tin đại thắng, nói là quân Bắc Yến phải lùi về phía bắc trăm dặm.
Năm ngày sau, một cỗ xe chở tù bí mật tiến vào phủ hộ quân nơi La Duy ở tạm giữa lúc đêm khuya.
Tư Mã Thanh Sa bại trận uất ức, hắn không thể lý giải tại sao mình thất bại, cứ như thể quân đội Đại Chu đã biết trước tất cả đường đi nước bước của quân hắn vậy, bố trí mai phục hoàn mỹ làm hắn không có lời nào để nói.
“Tam hoàng tử.” La Duy lần đầu tiên gặp mặt Tư Mã Thanh Sa, người này khí vũ hiên ngang, đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch lộ vẻ đào hoa, cho dù trở thành tù nhân, vẫn thấy dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, người như vậy trên đời khó mà tìm thấy.
Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy, người này hiển nhiên là chủ nhân nơi đây, không ngờ chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, mới nhìn qua không thể phân biệt nam nữ, một nam hài nhưng thật xứng với câu khuynh quốc khuynh thành. “Ngươi là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
La Duy nói: “Ta là La Duy, tự (tên chữ) Vân Khởi.”
Tư Mã Thanh Sa lập tức nói: “Môn sinh thiên tử, con trai thứ ba của tả tướng?”
La Duy cười nói: “Không ngờ tam hoàng tử lại biết rõ về ta.”
Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng: “Ngươi định xử trí ta như thế nào?”
La Duy nói: “Hiện tại ba quân Bắc Yến đã để tang tam hoàng tử, tam hoàng tử là người chết rồi.”
Tư Mã Thanh Sa hừ lạnh: “Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời khi dễ.”
La Duy cười: “Tam hoàng tử không tiếc tính mạng, nhưng chẳng lẽ Tam hoàng tử không muốn biết vì sao mình bại trận ư?”
Tư Mã Thanh Sa nói: “Ngươi nói xem, ta tại sao lại bại?”
La Duy đáp: “Tất nhiên là có người còn muốn tam hoàng tử chết nhiều hơn cả chúng ta kia.”
Đây là đáp án Tư Mã Thanh Sa sợ phải nghe thấy nhất, Tư Mã Tru Tà dẫn quân đi đường sáng, hắn dẫn quân đi đường tối, quân Đại Chu cho dù bố trí mai phục thì cũng phải là chặn đường Tư Mã Tru Tà mới đúng, sao có thể chặn đường mình?
La Duy nhìn gương mặt Tư Mã Thanh Sa biến hóa liên tục, y tiếu dung không đổi: “Tam hoàng tử, chi bằng nghe một chút kế hoạch ban đầu của quân ta đi.”
Tư Mã Thanh Sa nghe La Duy nhẹ nhàng trần thuật, nghẹn họng nhìn trân trối, nếu cứ đánh tiếp như vậy, Đại Chu cũng sẽ tổn thất thảm trọng, kết quả cuối cùng chỉ có thể là hoà.
“Có hai người cũng hy vọng đại ca ta chết.” La Duy cuối cùng cũng nói ra.
“Hai người kia là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
La Duy nói: “Là hai người muốn trở thành hoàng đế.”
“Long Huyền?” Tư Mã Thanh Sa vừa nghe đã biết được đáp án.
La Duy rót trà cho Tư Mã Thanh Sa: “Tru Tà thái tử sợ là nghĩ quá nhiều, y là trưởng tử hoàng hậu sinh ra, chỉ cần y không mắc sai lầm lớn, từ thái tử đến hoàng đế chỉ có một chữ ‘chờ’ mà thôi.”
Tư Mã Thanh Sa lẳng lặng nhìn chén trà xanh bốc hơi trước mắt.
La Duy nói: “Tam hoàng tử có muốn làm hoàng đế không?”
Tư Mã Thanh Sa không khiển trách La Duy hồ ngôn loạn ngữ, hắn nhận ra thiếu niên trước mặt này sẽ là minh hữu trên con đường đế vương của hắn. Tựa như Tư Mã Tru Tà và Long Huyền trở thành minh hữu, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
La Duy nhìn ánh mắt Tư Mã Thanh Sa, hiểu rằng người này muốn hợp tác với y, lập tức cười nói: “Tru Tà thái tử luôn đề phòng điện hạ, dù có lật tung thiên hạ cũng phải tìm được ngài, nhưng hiện giờ lại im ắng, xem ra là có chuyện bất đắc dĩ.”
Tư Mã Thanh Sa nói: “Bắc Yến ta đã sớm chú ý tới môn sinh thiên tử mười ba tuổi như ngươi, Long Huyền lại chưa trừ diệt ngươi, có thể thấy hắn cũng có chuyện bất đắc dĩ như vậy.”
La Duy cười to, nói với Tư Mã Thanh Sa: “Ta có thể để điện hạ đắc thắng trở về.”