La Duy đem ý định của mình nói cho Hồng thúc nghe, Hồng thúc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Diệp Tú ở một bên quan sát thần sắc Hồng thúc, nàng là do Hồng thúc một tay nuôi lớn. Lần này La Duy viết thư hẹn nàng gặp mặt, Hồng thúc sợ nàng bị hại, mới cố ý theo tới. Hiện tại xem ra Hồng thúc theo tới là đúng rồi, nếu như Hồng thúc tán thành chủ ý của La Duy, như vậy nàng sẽ không chút do dự nghe theo. Diệp Tú cũng không ý thức được, nàng giờ phút này khát vọng Hồng thúc có thể tán thành chủ ý của La Duy đến cỡ nào.
“La nguyên soái nếu như cưới Tú nhi…” Hồng thúc chăm chú nghe La Duy nói xong, lại nói với La Duy: “Đối với La gia không hề có lợi, Tam công tử sao lại lo chuyện này?”
La Duy cười: “La gia ta phú quý đã cực, ta nghĩ hoàng đế bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta lại kết thân với nhà phú quý nào đó.”
Hồng thúc nhìn La Duy một hồi lâu, phú quý đã cực, nếu không ngừng lại, nhất định thịnh cực mà suy, không ngờ một thiếu niên nho nhỏ có thể hiểu được đạo lý này.
Hồng thúc nói với La Duy: “Chúng ta vì sao phải tin Tam công tử?”
La Duy nói: “Đại ca của ta đời này không phụ người, nếu phẩm hạnh không tốt, đại ca của ta ắt sớm vong mạng, ta sao có thể đem tính mạng đại ca ra đùa giỡn?”
Hồng thúc hỏi: “ Tam công tử thì sao?”
“Ta?” La Duy cười: “Ta không phải quân tử, nhưng ta làm việc không phụ lương tâm.”
Hồng thúc cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt hằn rõ như đao khắc: “Được, ta tin công tử.”
Diệp Tú vui vẻ ra mặt.
La Duy cười với Diệp Tú: “Đại tẩu tương lai, ngươi không thể quá phụ thuộc vào tâm ý của đại ca ta.”
“A?” Diệp Tú không hiểu.
La Duy nói: “Chúng ta sẽ nói cho đại ca ta, Diệp cô nương đã đi theo một thương nhân Bắc Yến, không bao giờ trở lại nữa, để cho đại ca ta hối hận một thời gian, cũng để cho huynh ấy biết mình không có Diệp cô nương là không được.”
Hồng thúc nói: “Đúng vậy, luôn luôn là Tú nhi đuổi theo La nguyên soái, cũng nên để nguyên soái hối hận một hồi.”
La Duy ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, đứng lên nói: “Đại tẩu tương lai, tiểu đệ ở Vân Quan chờ đại tẩu, Hồng thúc, không còn sớm, ta phải trở về doanh trại.”
Nhìn xem La Duy cùng đoàn người ngựa đi xa, Hồng thúc nói với Diệp Tú: “La gia tam tử… xem ra đứa con thứ ba này lợi hại nhất.”
“Y lợi hại hơn đại ca y sao?” Diệp Tú hỏi, nàng tâm hướng về La Khải, đối với đánh giá của Hồng thúc không phục lắm.
Hồng thúc nói: “Y đang phát sốt.”
“Thật chứ?” Diệp Tú không hề thấy La Duy có điểm gì không khỏe.
Hồng thúc nói: “Nhìn y hành động hơi chậm chạp, chứng tỏ vết thương trên người y không nhẹ.”
Diệp Tú hỏi: “Sao một chút con cũng không nhìn ra?”
Hồng thúc nói: “Tiểu công tử này là người nhẫn tâm với cả chính mình, La nguyên soái giết địch vô số, nhưng nếu luận lòng dạ ác độc, sợ là còn thua xa đệ đệ này.”
“La Duy hung ác?” Diệp Tú nói: “Con thấy y rất tốt mà.”
Hồng thúc nhẹ giọng nói với Diệp Tú: “Tú nhi, ngươi nếu như được gả vào La phủ, ngàn vạn lần nhớ kỹ, không được đắc tội Tam công tử này. Một người hung ác với chính mình, sẽ không bao giờ nương tay với người khác, Hồng thúc của ngươi nhìn người chưa từng sai đâu.”
Diệp Tú gật đầu, nàng đối với lời của Hồng thúc luôn luôn tin tưởng không nghi ngờ, tuy rằng nàng không thấy La Duy lòng dạ ác độc ở chỗ nào. “Không biết thương thế của y có nặng lắm không.” Diệp Tú ngẫm lại lại lo lắng cho La Duy: “Trời lạnh như vậy, y lại ngồi trong này với chúng ta lâu đến thế.”
La Duy không thoải mái, thân thể lại nóng lên, ngón tay bị cắt dâng lên từng đợt đau đớn, bất quá còn trong phạm vi chịu đựng của y. Y còn có rất nhiều việc phải an bài, hiện tại không phải lúc để y nằm chết dí trên giường dưỡng thương.