Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 96: Quốc sư Phất Y



Sáng sớm ngày thứ hai La Duy gặp Long Huyền cùng Long Tường trước cửa cung, còn có vài tăng lữ, đang tự hỏi không biết vì sao hai huynh đệ lại đi cùng hòa thượng, chợt nghe lão tăng bên cạnh Long Huyền gọi y: “Tam công tử.”

“Ngươi là…?” La Duy nhìn lão tăng này, thần sắc an tường, tiếu dung ôn hòa, để râu ngắn, khuôn mặt tuy có tuế nguyệt phong sương, nhưng vẫn có thể nhìn ra, người này lúc tuổi còn trẻ nhất định là một nam tử tuấn nhã.

“Ông ta là quốc sư Phất Y.” Long Tường trong lời nói còn mang theo tức giận, nhìn La Duy: “Ngươi đến quốc sư cũng không nhận ra?”

Quốc sư Phất Y? La Duy thực sự chưa từng gặp con người nổi danh thần thông của Đại Chu này. Y cẩn thận đánh giá quốc sư đỉnh đỉnh đại danh, một bộ tăng y màu xám, đơn giản tự nhiên, không khác gì tăng nhân bình thường.

“Bần tăng cùng Tam công tử chưa từng gặp mặt.” Phất Y đại sư nói với Long Tường: “Không biết, cũng không có gì kỳ quái.”

“La Duy kiến quá đại sư.” La Duy lúc này mới kịp phản ứng, bản thân dò xét quốc sư như ban nãy quả là thất lễ, vội vàng hành lễ với Phất Y đại sư.

“Không còn sớm, chúng ta nhanh vào thôi.” Long Huyền ngồi ở Phật đường một đêm, tâm đã bình tĩnh lại, nhìn La Duy hành lễ liền nói: “La Duy, ngươi theo hầu Hoàng Thượng, muộn sẽ không hay.”

La Duy gật đầu đồng ý, vừa định đi, chợt nghe Phất Y đại sư nói: “Bần tăng cũng muốn đi gặp bệ hạ, Tam công tử, bần tăng sẽ đi cùng ngài.”

“Chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu.” Long Huyền nói với Phất Y đại sư: “Sau này có dịp sẽ cùng quốc sư trò chuyện.”

“Nhị điện hạ và ngũ điện hạ hôm qua trò chuyện với quốc sư ở chùa Hộ Quốc?” La Duy không nhớ rõ trong kiếp trước, chuyện Long Huyền đăng cơ có liên quan gì đến Phất Y quốc sư này hay không.

“Cửa cung đã đóng.” Phất Y đại sư nói: “Hai vị điện hạ tâm tính trẻ con, ban đêm ở ngoài đường không có chỗ nghỉ ngơi, cho nên bần tăng mời bọn họ vào trong chùa nghỉ tạm một đêm.”

La Duy không biết Phất Y quốc sư này tiếp cận Long Huyền vì mục đích gì, theo La Duy nghĩ, y không tin vị quốc sư này vô tình đi dạo ngoài đường ban đêm rồi gặp hai vị hoàng tử. “Khó trách nhị vị điện hạ vội vã đi gặp Hoàng hậu nương nương, một đêm không về, Hoàng hậu nương nương chắc rất sốt ruột, lại kinh động bệ hạ sẽ không hay.”

Phất Y đại sư nói: “Tam công tử là người thông thấu, nhị điện hạ đích thật là có ý tứ này.”

La Duy cúi đầu bước đi, y còn chưa hiểu rõ mối quan hệ của quốc sư cùng Long Huyền ra sao, lúc này tốt nhất không nên nhiều lời.

Phất Y đại sư lại nói: “Tam công tử, bần tăng đêm qua khuyên nhị điện hạ phá chấp, có thể nhị điện hạ không làm được, tam công tử trong nội tâm còn có gì chấp niệm không?”

“Chấp niệm?” La Duy không hiểu, nhìn về phía quốc sư: “Chấp niệm gì?”

Phất Y đại sư đặt một ngón tay trước ngực La Duy: “Công tử còn tuổi nhỏ, trong nội tâm vì sao lại cất giấu nhiều thù hận đến nhường này?”

La Duy tại thời khắc này thật sự hoài nghi, lẽ nào quốc sư biết rõ chuyện của y, đứng lại, sững sờ nhìn Phất Y đại sư.

“Tam công tử, cả đời này rốt cuộc ngài sống vì cái gì?”

La Duy nói: “Đại sư muốn nói với ta điều gì? Trong thâm tâm La có thể có bao nhiêu thù hận cơ chứ?”

Phất Y đại sư lướt qua người La Duy, trong không khí lưu lại mùi đàn hương.

“Chờ một chút!” La Duy đuổi theo Phất Y đại sư: “Đại sư biết rõ ta từ nơi nào đến?”

“Đến từ kiếp trước, rồi đi tới kiếp sau.” Phất Y đại sư nói: “Thế nhân đều như thế.”

“Ngươi có thể không nói ngôn ngữ Phật gia với ta không?” La Duy vội la lên, nắm lấy tăng bào của Phất Y đại sư: “Ngươi rốt cuộc biết được những gì?”

“Duy nhi!” Hưng Võ đế từ xa trông thấy La Duy đang giằng co cùng Phất Y đại sư, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Không được vô lễ với đại sư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.