Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 21: Chuồn chuồn lá sen



Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Hạ Nhi Liên Y

—---------------------------

Lúc chạy về đến Tiêu phủ thì cả người thấm đẫm mồ hôi, Tiêu Sắt Sắt trong lòng còn sợ hãi.

Lục Ý không biết Tiêu Sắt Sắt gặp phải chuyện gì, thấy nàng an toàn trở về liền nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh bưng cho Tiêu Sắt Sắt chén trà, đấm lưng giúp nàng.

Vẫy lui Lục Ý, Tiêu Sắt Sắt lấy ra bản nhạc phổ, cẩn thận nghiên cứu.

Nhạc phổ có bảy bản nhạc nhỏ, từ dễ đến khó, đúng là bảy cảnh giới, hợp xưng .

Nghĩ đến lúc này đêm dài người vắng lặng không thích hợp luyện tập, Tiêu Sắt Sắt để nhạc phổ cùng túi tiền vào trong thắt lưng rồi đi ngủ.

Mấy ngày sau cần phải luyện tập thêm, khúc nhạc quan trọng nhất dần dần có thể được xương tủy cảm nhận, Tiêu Sắt Sắt rất vui mừng, càng thêm chăm chỉ, đồng thời Tiêu Khác ở bên kia nghe được tin tức, nói là quản gia ra vào khố phòng không cẩn thận làm cho lộn xộn, liền không tra ra được người thả con rết vào đồ cưới là ai.


Nhưng Tiêu Văn Thúy bị hủy dung, cũng không biết dùng thần dược gì, vết thương liền nhanh chóng lành lại. Nàng dùng lụa mỏng che mặt, cả ngày ở Phù Dung viện náo chuyện, trách Hoàng thị và Tiêu Thư Đồng không vì nàng báo thù.

Hoàng thị hiện tại không còn chưởng gia, lại càng phiền não, cho dù là muốn giúp Tiêu Văn Thúy nhưng cũng bất lực.

Tiêu Thư Đồng lạnh nhạt nói: "Nương vẫn là nên nhanh đem Tiêu Văn Thúy ra ngoài đi, đỡ phải nháo đến lão thái thái phiền lòng, không thấy lão thái thái đi ra từ Tiêu phủ đó sao?

"Nhưng mà.... Nhưng mà chuyện Văn Thúy ở Tam Tư thư viện khi đó đã truyền khắp kinh thành, làm gì còn có người muốn cười nàng?"

Tiêu Thư Đồng lạnh nhạt nói: "Cái gì mà lời đồn nhảm, nương không hiểu sao? Thả một ít dư luận ra ngoài, tự nhiên có thể che đậy chuyện lúc trước."


Tiêu Văn Thúy không cam lòng, Tiêu Thư Đồng vì muốn cắt đứt mộng hão huyền làm Cẩn vương phi của nàng, liền đề nghị với Tiêu Khác đến đây.

Tiêu Khác cũng hiểu được Tiêu Văn Thúy ở trong phủ rất mất mặt, liền nghe theo đề nghị của Tiêu Thư Đồng, âm thầm mua ít người đi ra ngoài thả chút ngôn luận, nói lần trước chuyện ở Tam Tư thư viện cùng Tiêu Văn Thúy không có quan hệ, nàng là không quen nhìn người bên ngoài bị khi dễ nên mời đứng ra tranh luận.

Tin tức đồn bậy, không quá mấy ngày liền trở thành sự thật. Tiêu Văn Thúy đánh giá tin tức một chút, Tiêu phủ lần thứ hai có người tới cửa muốn cầu hôn Tiêu Văn Thúy.

Những người này Tiêu Khác đều rất chướng mắt, hắn nhìn trúng Ngụy gia Ngự sử.

Tiêu Khác nói với Hoàng thị: "Ngươi lấy ra chút ít thời gian mời Ngụy phu nhân đến, cùng nàng nói chuyện hôn sự cho tốt, nhưng cũng đừng làm hỏng chuyện."


"Vâng." Hoàng thị khúm núm, không dám chọc Tiêu Khác lại sinh khí.

Hoàng thị dù sao cũng là cái tâm mắt của nhiều người, qua điều tra biết Ngụy phu nhân thích nhất đồ thêu, nếu có thể sử dụng tốt sở thích này, khẳng định có thể đem Tiêu Văn Thúy ra ngoài.

Nhưng nữ công của Tiêu Văn Thúy cực kém, căn bản không lấy ra được đồ thêu nào đẹp, Hoàng thị đã cùng Tiêu Thư Đồng dùng đồ thay thế.

Tiêu Thư Đồng ở trong Hạm Hiện viện, Hoàng thị khi đi qua, nghe thấy một trận âm thanh đồ bị đập vỡ.

Một cái bình hoa bị ném dưới chân Hoàng thị, nàng run một cái, liền thấy Tiêu Văn Thúy ở trong phòng đùa giỡn ngang tàng.

"Ta không cần gả cho Ngụy gia công tử! Trưởng tỷ sao lại để phụ thân gả ta ra ngoài, ngươi không phải tỷ tỷ của ta! Ta phải làm Cẩn vương phi, ai cũng không thể ngăn cản!"
Tiêu Thư Đồng để mặc những món đồ tinh xảo cứ bị ném xuống đất, còn nàng ngồi đó nghịch sơn móng tay, lạnh lùng nói: "Không ngăn cản ngươi nói chuyện viển vông, ta cùng nương đều phải xúi quẩy, ngươi không thấy hiện nay lão thái thái đã muốn thu hồi quyền chưởng gia của nương sao?"

"Hừ!" Tiêu Văn Thúy phun nước bọt nói: "Tiêu Thư Đồng, ngươi chính là tiện nhân vì tư lợi! Sợ ta cắn trả ngươi!"

Tiêu Thư Đồng mắt phát lạnh: "Văn Thúy, ngươi chính là bôi đen Tiêu thị, gả ra ngoài sớm một chút, phụ thân cũng là đang thiên vị ngươi. Ngươi không có bản lĩnh làm chuyện hữu dụng, cũng đừng đến nơi này của ta hoành hành."

"Tiện nhân, ngươi không phải là tỷ của ta!" Tiêu Văn Thúy cầm cái bình hoa, ném tới mặt Tiêu Thư Đồng.

Loảng xoảng.

Bình hoa nát, Tiêu Thư Đồng nghiêng người tránh được, đôi mắt lạnh lẽo.
"Tất cả bình hoa ngươi đều đập vỡ rồi, Văn Thúy, bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có như thế, vẫn nên thành thành thật thật giúp chồng dạy con đi."

"Tiêu Thư Đồng ngươi—" Tiêu Văn Thúy giơ bàn tay định đánh.

Ba tiếng vang lên, âm thanh phát ra từ bàn tay khiến chân Hoàng thị mềm nhũn, lảo đảo vào nhà.

Chỉ nhìn thấy trên mặt Tiêu Văn Thúy bị đánh cho hoảng hồn, một lúc sau liền oa oa bật khóc: "Nương! Trưởng tỷ đánh ta! Tiện nhân này lại dám đánh ta!"

"Bảo bối Văn Thúy của ta!" Hoàng thị vội vàng đem Tiêu Văn Thúy ôm vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái này cũng không trách Thư Đồng, ngươi cũng đừng khóc, Thư Đồng cũng chỉ là sốt ruột thay ngươi..."

"Cái gì?" Tiêu Văn Thúy đẩy Hoàng thị ra, "Nương, ngay cả người cũng không giúp đỡ ta! Ta không cần gả cho tên Ngụy công tử kia! Hắn là cái gì, có thể so sánh với Cẩn vương sao!"
Tiêu Thư Đồng cười lạnh: "Cũng đừng ảo tưởng đến Cẩn vương, nói không chừng ngay cả Ngụy công tử cũng chướng mắt ngươi."

"Tiêu Thư Đồng!" Tiêu Văn Thúy lại muốn đánh.

Bị Hoàng thị ngăn lại, "Được rồi, được rồi, thân là tỷ muội sao cứ ầm ĩ. Thư Đồng ngươi cũng nói ít đi hai câu, không thấy Văn Thúy đã chán nản rồi sao?"

Tiêu Thư Đồng cười lạnh: Đúng là giống nhau, một kẻ điên một kẻ tầm nhìn hạn hẹp, chưa thấy qua con ghẻ nào như vậy.

Tiêu Thư Đồng nói: "Hiện tại phụ thân cùng với lão thái thái đều hướng về Tiêu Sắt Sắt, Văn Thúy, ngươi lại muốn quấy rối, nói không chừng sẽ bị phụ thân xóa tên khỏi Tiêu gia. Hôn lễ sắp tới, đem ngươi gả ra ngoài là tốt nhất, đây là quyết định của phụ thân."

"Rõ ràng là đề nghị của tiện nhân ngươi!" Tiêu Văn Thúy mắng: "Ngươi chính là không muốn để cho ta làm Cẩn vương phi cao hơn ngươi một bậc!"
Chỉ bằng ngươi cũng nghĩ làm Cẩn vương phi? Tiêu Thư Đồng nói: "Ta là vì vinh nhục của Tiêu thị mà đưa ra đề nghị, quyết định là ở phụ thân, nếu ngươi thắt cổ cũng vô dụng."

"Ngươi..." Tiêu Văn Thúy hướng tới Hoàng thị hô: "Người cũng muốn đem ta gả cho Ngụy gia sao?"

Hoàng thị thương tâm nói: "Nương hiện tại không còn quyền chưởng gia, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của phụ thân ngươi và lão thái thái."

"Ngươi, các ngươi!" Tiêu Văn Thúy tức giận đến gào khóc, "Các ngươi chính là vì bản thân mình, căn bản là không tốt với ta! Cút! Cút ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi!"

Tiêu Thư Đồng lạnh lùng cười: "Đây là Hạm Hiện viện của ta, ngươi muốn đuổi ta đi? Văn Thúy, nếu có chút tiền đồ thì trước lau nước mắt đi, giúp chồng dạy con thật tốt. Nương, người mang Văn Thúy đi, đỡ cho Hạm Hiện viện của ta bị hủy hết."
"Thư Đồng." Hoàng thị vội nói: "Ngụy gia phu nhân kia thích nhất là tranh thêu, Văn Thúy nữ công không tốt, ngươi đem tranh thêu của ngươi cho Văn Thúy mượn đi."

"Cho mượn?" Tiêu Thư Đồng đáy mắt lộ vẻ chán ghét, "Gả cho Ngụy gia công tử là Văn Thúy, không phải ta, nương không sợ sẽ bị lộ ra?"

"Đi từng bước tính từng bước a." Hoàng thị năn nỉ, "Thư Đồng ngươi giúp muội muội đi."

"Lực bất tòng tâm." Tiêu Thư Đồng lạnh bạc cự tuyệt, "Trong phủ tỳ nữ biết thêu không ít, nương vẫn là hỏi bọn họ đi."

"Cái này..." Thái độ Hoàng thị xưa nay đều thua Tiêu Thư Đồng vài phần, trơ mắt nghĩ cũng không nói lại được nàng, chỉ có thể từ bỏ, an ủi Tiêu Văn Thúy, khuyên can mãi mới mang được nàng đi.

Chuyện tranh thêu, Hoàng thị cứ tiếp tục lâm vào đau đầu.

Mồng tám tháng chạp, tuyết ở Thuận kinh bắt đầu rơi nhiều hơn.
Cách ngày Tiêu Sắt Sắt xuất giá còn bảy ngày, Lục Ý rất bận rộn, muốn trước tiên xử lý công việc ở Thu Sắt viện, nghĩ nên đem cái gì đi Cẩn vương phủ, cái gì không mang theo.

Lúc này nhũ mẫu hầu hạ Hoàng thị tìm đến cửa, nói với Tiêu Sắt Sắt, phu nhân muốn mượn tranh thêu của nàng, quan sát học tập.

Tiêu Sắt Sắt liền đem bức tranh thêu chuồn chuồn lá sen, đưa cho bà ta.

Lại qua không bao lâu, nha hoàn Lục La bên cạnh Tiêu Túy tìm đến, nói là thuốc trị thương của Tiêu Túy dùng xong rồi, nghĩ muốn bàn bạc với Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt liền đi đến sảnh chính lấy thuốc cho Tiêu Túy.

Vừa tới chỉnh sảnh thì nghe thủ vệ nói, hôm nay vài vị hoàng tử đến đây, đang cùng nói chuyện với Tiêu Khác, không tiện quấy rầy.

Tiêu Sắt Sắt đành phải đi phòng khách tìm thuốc.

Nhưng mà phòng khách cũng bị người khác chiếm cứ, Hoàng thị dẫn Tiêu Văn Thúy cùng phu nhân Ngụy gia bàn bạc chuyện hôn sự. Thời điểm Tiêu Sắt Sắt đi đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Hoàng thị cầm tranh thêu của mình, còn tự hào đưa cho Ngụy phu nhân, khoe nữ công của Tiêu Văn Thúy.
"Đây là.... Thủ pháp thực kỳ lạ." Ngụy phu nhân kinh hỉ phân biệt tranh thêu, ánh mắt có chút tán thưởng nhìn về Tiêu Văn Thúy.

Tiêu Sắt Sắt trong lòng thầm nghĩ Hoàng thị muốn học tập tranh thêu là nói dối, thì ra là mượn hoa hiến phật. Lấy thuốc quan trọng, Tiêu Sắt Sắt cũng không hề so đo, gõ cửa bước vào.

"Hoàng di nương, ta tới lấy chút thuốc trị thương cho tam tỷ tỷ."

Tiêu Văn Thúy vốn không nghĩ là gặp Ngụy phu nhân, nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt vừa đến, tất cả cơn tức đều xông lên, quát ngay tại chỗ: "Đồ ngốc, ngươi còn dám tới!"

"Văn Thúy!" Hoàng thị hoảng sợ.

Ngụy phu nhân biến sắc.

Tiêu Sắt Sắt sợ hãi nói: "Nhị tỷ tỷ quát ta làm gì? Ta đến lấy thuốc trị thương, không phải đến quấy rầy các ngươi."

Tiêu Văn Túy phẫn nộ nói: "Đồ ngốc ngươi cùng tiện nhân kia quan hệ mật thiết, khắp nơi đều gây phiền toái cho ta. Tiện nhân Tiêu Túy kia chính là xứng đáng!"
"Không cho ngươi mắng tam tỷ tỷ." Tiêu Sắt Sắt ánh mắt thâm trầm, đi đến phía góc tủ.

"Đứng lại cho ta!" Tiêu Văn Thúy giãy khỏi Hoàng thị, chạy đến trước mặt Tiêu Sắt Sắt, chặn đường, chỉ vào Tiêu Sắt Sắt hô: "Đồ ngốc, dựa vào cái gì mà vận khí ngươi tốt như vậy, còn có thể làm Cẩn vương phi, ngươi cũng xứng sao!"

Tiêu Sắt Sắt nói: "Để ta lấy thuốc cho tam tỷ tỷ trước."

"Tiện nhân kia đau chết đi, chỉ là nô tài còn muốn lãng phí đồ của Tiêu gia?"

Nghe Tiêu Văn Thúy lời nói khó nghe, Hoàng thị hận không thể đem cái miệng nữ nhi khâu lại, Ngụy phu nhân còn ở đây a!

"Hừ." Ngụy phu nhân xem xét liếc Hoàng thị một cái. Thì ra đây chính là bộ mặt của Tiêu Văn Thúy, một cái đàn bà chanh chua ở phố phường, còn muốn bám víu Ngụy gia?

Tiêu Sắt Sắt thấy Tiêu Văn Thúy không cho, lách qua trái, Tiêu Văn Thúy cứ chặn trái, Tiêu Sắt Sắt lách qua phải, Tiêu Văn Thuý lại chặn bên phải.
Tiêu Sắt Sắt ủy khuất nhìn Tiêu Văn Thúy: "Nhị tỷ tỷ, sao lại chặn ta, không sợ báo ứng hay sao?"

Một cái chớp mắt làm cho Tiêu Văn Thúy run rẩy. Nàng dường như nhìn thấy cánh đồng tuyết mờ mịt trong ánh mắt Tiêu Sắt Sắt, có một loại tang thương không thể nhìn thấu, giống như là hàn băng đông lại nhiều năm.

Những cũng một cái chớp mắt, Tiêu Văn Thúy liền hồi phục tinh thần, phẫn nộ trong mắt nàng lại nổi dậy. Nàng nâng tay, hung hăng cho Tiêu Sắt Sắt một cái tát.

Bàn tay cứ đánh tiếp, Hoàng thị nhất thời xấu hổ cực kỳ.

Ngụy phu nhân cảm thấy bị lừa, lập tức đem tranh thêu đưa lại Hoàng thị, biểu tình châm chọc.

Tiêu Sắt Sắt nửa mặt bên sưng phù lên, thân mình hơi lảo đảo về sau.

"Cẩn thận."

Nàng không nghĩ sẽ ngã vào trong lòng ngực ai đó, mà tiếng nói trầm ấm mang chút lãnh nhưng bình tĩnh khiến nàng cố nhịn đau, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía người đỡ lấy nàng.
Là hắn, Ngọc Vong Ngôn.

Có lẽ là khoảng cách có chút thân cận, gần đến ánh mắt hắn là một hồ lớn sâu ngàn thước, hồ nước giống như được làn gió ấm thổi qua, nhưng không có gợn sóng, chỉ có mê hoặc khó lường.

Hắn bất quá chỉ là ra tay giúp đỡ Tiêu Sắt Sắt, không hơn.

"Cẩn, Cẩn vương...." Tiêu Văn Thúy đang nhìn Ngọc Vong Ngôn liền lập tức choáng váng, không chỉ có không ý thức được nàng đánh Vương phi của hắn, còn có say đắm nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn.

Điều này làm cho Ngụy phu nhân khinh bỉ đến cực điểm, thậm chí tức giận.

"Lão phụ gặp qua các vị điện hạ, thân mình không khỏe, ta xin cáo lui trước." Ngụy phu nhân làm lễ rời đi.

"Ngụy phu nhân!" Hoàng thị vội vàng kéo nàng lại, "Ngụy phu nhân hãy chậm chút, ngươi xem chuồn chuồn lá sen này là đồ tốt." Ý muốn dùng tranh thêu kéo Ngụy phu nhân trở về.
Vừa vặn, ngũ tiểu thư cũng thích thêu, trực tiếp đoạt lấy tranh thêu, hốt hoảng cả kinh nói: "Trên tranh thêu còn có đề tên! Thật là tinh xảo!"

Vừa nghe hai chữ "đề tên", Hoàng thị thầm nghĩ xong rồi.

Tranh thêu rơi vào tay lão thái thái, bà hoa mắt nhìn không rõ, ngũ tiểu thư cung kính đem phần đề tên kia xem xét.

Phần đề tên rõ ràng là hai chữ "Lục Ý"

Ngũ tiểu thư nói: "Lục Ý là ai? Nữ công thật là cao, một nhân tài là hạ nhân lại không được trọng dụng!"

Ngụy phu nhân tâm tư nháy mắt muốn hành hung Hoàng thị. Cái gì mà bàn bạc hôn sự! Hóa ra là cầm tranh thêu của hạ nhân đến lừa nàng, căn bản là xem thường Ngụy gia!

Lão thái thái hung hăng trừng Hoàng thị một cái, tiếp theo thi lễ với Ngụy phu nhân, "Là di nương trong phủ lão thân không hiểu chuyện, Ngụy phu nhân xin bớt giận."
Mặt mũi lão thái thái, Ngụy phu nhân không thể không cho, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, "Lão thái thái thân thể không khỏe, hôn sự này ngày khác bàn bạc đi. Các vị điện hạ, lão phụ cáo từ."

"Ngụy phu nhân!" Hoàng thị còn muốn giữ lại, ai ngờ lão thái thái cho nàng một quải trượng.

Hoàng thị cuống quýt ôm mặt, cánh tay bị đánh phát ra âm thanh lộp bộp.

"Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống, ngươi đây là muốn thất lễ trước mặt các vị điện hạ hay sao!" Lão thái thái tức giận nói: "Còn có ngươi, Tiêu Văn Thúy, ngang nhiên ẩu đả muội muội, ngươi còn đó bộ dáng của tiểu thư khuê các không! Lại còn đánh con vợ cả, ai cho ngươi lá gan này!"

"Ta----" Tiêu Văn Thúy không thể nói, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn.

Trong trường hợp đó, ánh mắt Ngọc Vong Ngôn không hề dừng trên người Tiêu Văn Thuý, hắn một mực nhìn chằm chằm vào tranh thêu kia.
"Tiêu ngũ tiểu thư." Ngọc Vong Ngôn hỏi: "Có thể cho bổn vương xem bức tranh thêu không?"

"Vương gia mời." Ngũ tiểu thư vội vàng trình lên.

Bức tranh thêu chuồn chuồn lá sen nhẵn nhụi, được Ngọc Vong Ngôn nâng trong bàn tay, cử chỉ thật cẩn thận, làm cho Tiêu Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy được, ngực bị kéo căng xuống, tiếp theo là một trận đau đớn truyền tới.

Hàng thêu Hồ Nam, tay nghề Trương Cẩm Sắt, Thuận kinh có người đầu tiên lĩnh hội được.

Hắn, hoài niệm về người xưa, tất cả bi thống.

Ngọc Vong Ngôn nói: "Nữ tử thêu bức tranh này, bổn vương có thể gặp hay không?"

Lão thái thái liền vội sai nhũ mẫu bên cạnh gọi Lục Ý đến.

Tiêu Sắt Sắt trong lòng không khỏi khẩn trương, kỳ thật bức tranh chuồn chuồn lá sen này là tranh thêu của nàng, nhưng mà một kẻ ngốc có thể thêu ra hàng thêu Hồ Nam, hơn phân nửa mọi người sẽ hoài nghi, cho nên Tiêu Sắt Sắt mới cố ý đem tranh thêu của mình đổi với Lục Ý. Lục Ý là đứa trẻ mồ côi, thân thế không rõ, cho dù là có tài nghệ cũng không có cách nào tra rõ ràng.
Việc này lúc trước Tiêu Sắt Sắt nghịch ngợm cùng Lục Ý có nói qua, chỉ sợ là Lục Ý sẽ để lộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.