Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 4: Đưa tang Cẩm Sắt



Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Quả Đào

---------------------

Đêm nay ngồi ở phía trước cửa sổ lạnh lẽo, trong lòng mặc niệm cái tên "Tiêu Sắt Sắt".

Nàng muốn bản thân tiếp nhận thân phận này để có thể sắm vai thật tốt.

Nàng là Tiêu Sắt Sắt, cất giấu vẻ hoạt bát thông minh bằng sự ngu dại.

Cả ngày nhiều chuyện xảy ra lắm, làm cho Tiêu Sắt Sắt giờ mới có thể bình tĩnh tiêu hóa.

Nàng không thể quên trong đôi mắt Thái tử Ngọc Khuynh Dương giống như có rất nhiều loại hoa ôn nhu sáng ngời, đồng thời ghi nhớ thương tổn mà hắn ban, cùng với khối ngọc bội trên tay hắn.

Ngọc bội này rốt cuộc có bí mật gì?

Không thể hiểu hết.

Một đêm trăng sáng, Tiêu Sắt Sắt tưởng niệm Trương gia, phụ thân, Cẩm Lam tỷ, đệ đệ Dật Phàm....

Cùng dưới ánh trăng, bọn họ, chính là lấy lệ rửa mặt?


Bàn tay mảnh khảnh nắm lại, Tiêu Sắt Sắt một lần nữa nhớ kỹ nàng ở pháp trường bị ban trượng tử đã ban ra lời thề.

Nếu có kiếp sau, Trương Cẩm Sắt nhất định phải lấy lại công đạo, trừ ma diệt ác, nếu không sẽ làm cho thiên hạ oan nhiều hơn một người!

Cho nên –

Tội danh, nàng phải rửa sạch.

Ngọc bội, nàng muốn lấy trở về.

Mà thù hận với Ngọc Khuynh Dương, nàng nhất định báo!

Trong viện Thu Sắt tự điều dưỡng thân mình, ba ngày sau đem thân thể suy yếu này dưỡng tốt một chút.

Ngày 31 tháng mười, Tiêu Sắt Sắt được thông tri lập tức trang điểm ăn mặc kỹ càng, theo phụ thân Tiêu Khác tham gia lễ đưa tang Trương Cẩm Sắt.

Bởi vì Trương Cẩm Sắt là nội gián địch quốc, mặc dù Thiên Anh đế khai ân cho phép thổ táng, nhưng cũng cực kỳ ít người đến đưa tang.

Lúc này không biết vì sao Tiêu Khác lại muốn dẫn Tiêu Sắt Sắt đi.


Cùng Tiêu Khác chưa nói đến hai câu, Tiêu Sắt Sắt ở trong xe ngựa xóc nảy, cho đến khi xuống xe mới có thể thấy toàn cảnh đưa tang.

Quan tài màu đen, bọc vải bố màu trắng, trừ bỏ mấy người nâng quan tài bị mời đến thì người phúng viếng ít ỏi không có mấy.

Tiêu Sắt Sắt trong lòng không ngừng rêи ɾỉ.

Trong quan tài kia, là nàng vỡ nát đời trước. Tận mắt nàng nhìn thấy chính mình từng được chôn cất ở đây, nỗi đau có thể nói cùng ai?

Nghi thức đưa tang tiến hành theo trình tự, ngay lúc đưa quan tài xuống mồ, Trương gia thống khổ khóc rống đứng lên.

Trương Cẩm Lam và đệ đệ Trương Dật Phàm đánh về phía quan tài, mấy người phúng viếng gắt gao ôm lấy họ.

"Cẩm Sắt muội muội!"

"Cẩm Sắt tỷ tỷ!"

Hai người họ điên rồi, giống như kiếm hai lưỡi, đâm trái tim Tiêu Sắt Sắt rỉ máu.


Nàng nghĩ muốn nói cho bọn họ biết rằng mình không chết, nhưng trước khi tội danh chưa được rửa sạch, nàng cái gì cũng không thể làm.

"Cẩn vương tới!"

Đột nhiên không biết ai la lên, Tiêu Sắt Sắt đem nước mắt lau đi, thấy Ngọc Vong Ngôn đến phúng viếng.

Y phục màu trắng khiến toàn thân hắn nhiễm sự đau xót. Hắn điên cuồng vọt tới quan tài, ngăn lại hành động của đám người hạ huyệt, không ai ngăn được hắn.

"Tham kiến Cẩn vương điện hạ."

Những người xung quanh theo bản năng muốn quỳ, Ngọc Vong Ngôn xem như không có gì, cặp đồng tử như ngọc thạch đen tuyền gắt gao nhìn chằm chằm quan tài.

Trong quan tài màu đen kia, chính là nữ tử mà hắn yêu nhất.

Nàng đã không có cơ hội mở to đôi mắt, hắn làm sao có thể nghĩ nàng sẽ sống lại!

Từng khớp xương trên bàn tay rõ ràng có chút run rẩy, từ trong lòng lấy ra một đôi cá chép bạch ngọc. Hắn lấy ra một con nhẹ nhàng đặt ở nắp quan tài.
Quan tài màu đen, cá chép bạch ngọc không tỳ vết, cảnh tượng này không khỏi làm cho người ở đây như hút ngụm khí lạnh, nhỏ giọng nghị luận.

"Cá chép bạch ngọc này là tín vật đính ước của Cẩn vương, thời điểm cầu hôn Cẩm trắc phi, ngọc này đã đưa ra ngoài."

"Thật đáng tiếc Cẩm trắc phi không nhận, còn nói rằng này là tạp ngọc."

"Cẩn vương thật sự là người đáng thương...."

Ngưng liếc quan tài, Ngọc Vong Ngôn bi thiết nói nhỏ: "Cẩm Sắt, tương lai bất luận ta cưới ai làm thê, khối ngọc này thuộc về nàng, chính là của nàng...." Tay áo vô lực phất một cái, trầm giọng thì thào: "Hạ táng đi."

Hai mắt giàn dụa lệ làm cho Tiêu Sắt Sắt nhìn mơ hồ.

Lúc trước nàng biết Ngọc Khuynh Dương tính tình phong lưu, còn bị hắn mê hoặc, chướng mắt Ngọc Vong Ngôn, trước mắt mọi người từ hôn nhục nhã hắn.
Nhưng hắn? Thủy chung đối với nàng thắm thiết!

"Cẩn vương."

Tiêu Sắt Sắt nghe giọng nam bên tai, là phụ thân nàng - Tiêu Khác.

"Cẩn vương, cựu thần cả gan hỏi, về hôn sự của điện hạ cùng tiểu nữ..."

Mọi người an tĩnh lại, nhìn về phía Tiêu Khác, lúc này mới nhớ đến, mấy ngày trước đây Thiên Anh đế truyền khẩu dụ nói ban Tiêu Sắt Sắt làm chính phi của Cẩn vương.

Nhưng mà trong lúc hạ táng Trương Cẩm Sắt lại nhắc đến việc này, Tiêu Hữu tướng không khỏi quá vô tình.

Tiêu Sắt Sắt cũng hiểu được lý do Tiêu Khác hôm nay mang nàng đến, là đoán Ngọc Vong Ngôn cũng đến, cố ý nhắc tới hôn sự. Dù sao bản thân ngu dại, gả cho Ngọc Vong Ngôn, hiển nhiên là Tiêu phủ chiếm tiện nghi.

Nhưng tại sao Tấn vương lại cầu xin một cái hôn sự như vậy cho nhi tử mình?

Hai mắt đẫm lệ, tầm mắt Ngọc Vong Ngôn quét qua Tiêu Sắt Sắt.
Đồ trắng trắng bệch, tiền âm phủ bay múa, hai người nhìn nhau không nói gì.

Ngọc Vong Ngôn nhìn người đang khóc ở đối diện, trong đầu chỉ có đôi đồng tử xinh đẹp đa tình Trương Cẩm Sắt.

Tiêu Sắt Sắt nhìn nam tử đối diện, ruột gan đứt từng khúc, lại kiên cường ngây ngô mỉm cười.

"Hì hì..." Nàng nghĩ, nàng nhất định cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Rõ ràng không rành thế sự, cười là được, vì sao còn muốn khóc?" Ngọc Vong Ngôn đột nhiên hỏi.

Tiêu Sắt Sắt ngăn khóe môi, gian nan nói: "Ta thấy tất cả mọi người đều khóc, cho nên ta chỉ là khóc theo, chàng nói xem ta khóc có được hay không?

Ngọc Vong Ngôn rời tầm mắt, dừng ở quan tài màu đen, nữ tử hắn yêu đã theo nửa khối bạch ngọc cá chép, dần dần vùi lấp trong bùn đất.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.