Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 47



Tiêu Sắt Sắt thân mình chấn động, đứng bất động tại chỗ, giờ khắc này sự khiếp sợ không có gì sánh kịp mang theo đau nhức quét qua tứ chi của nàng.

Chưa bao giờ nghĩ rằng lại có chuyện như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể thân thiết gắn bó như thế này!

Trong phòng, Ngọc Khuynh Dương cúi đầu thở dốc: “Còn không phải bởi vì khi đó khiến cho Trương Cẩm Sắt trở thành nội gián phản quốc, thân phận này cũng đủ để cho Thiên Anh đế không muốn bản cung lại cưới nữ nhân Trương gia!”

Trương Cẩm Lam dịu dàng nói: “Đều là điện hạ không tốt, chỉ cần thần không biết quỷ không hay giết chết Trương Cẩm Sắt là được, còn tốn sức hãm hại nàng làm gì? Ngược lại còn mang cho chúng ta phiền toái… Ai nha, Thái tử điện hạ thật đáng ghét, đừng sờ loạn!”

“Bảo bối, đừng nóng giận.” Tiếng nói Ngọc Khuynh Dương ồ ồ, cười nói: “Chủ ý là của ngoại công, nói không thể bí mật giết chết Trương Cẩm Sắt, nhất định phải cho nàng gánh cái tội danh, làm cho tất cả mọi người cho rằng nàng bị trừng phạt, như vậy nàng ta mới không có cách nào trở mình, cho dù về sau điều tra ra là án oan cũng không liên quan đến trên đầu chúng ta, chuyện ngọc bội cũng có thể bị chôn vùi, từ nay về sau ngọc bội này là của bản cung.”

“Nhưng rốt cuộc huyền cơ của ngọc bội kia phải làm thế nào mới hiện ra?” Trương Cẩm Lam không hờn giận thở gấp: “Các người đều nói khối ngọc bội kia ẩn chứa huyền cơ, vì thế không tiếc sức lực mà mang về. Nhưng mà huyền cơ chỗ nào? Phải làm sao mới thấy? Cẩm Lam ở Trương gia nhiều năm như vậy cũng không phát hiện được chuyện gì, nói không chừng Trương Cẩm Sắt bản thân cũng không biết.” 

Ngọc Khuynh Dương nói: “Nhất định là không đúng thiên thời địa lợi, mẫu hậu và ngoại công đều đã phái người đi thăm dò, một ngày nào đó, bản cung phải…”

“Ưm… Điện hạ thật là xấu, nói cũng không nói xong… Điện hạ, thật thoải mái…”

Cách một cánh cửa, Tiêu Sắt Sắt ở ngoài chỉ cảm thấy trước mắt đều sụp đổ xuống. Dòng máu tràn ngập mùi hương rỉ sét, nàng giống như nuốt xuống hỗn loạn như bùn đất, ánh mắt trừng lớn, đôi tai nghe tiếng vui vẻ trong phòng, trời đất rét lạnh.

Đây là tỷ tỷ của nàng.

Mười mấy năm qua tỷ tỷ đối xử chiếu cố nàng rất tốt.

Thì ra tất cả đều là giả dối! Ngay từ đầu đã cùng thông đồng với Ngọc Khuynh Dương, chờ đợi Trương Cẩm Sắt ôm hận mà chết, để cho bọn họ âm thầm tiếp quản tất cả!

Chân tướng như thế đúng là tàn khốc không chịu nổi!

Sự phản bội đầm đìa máu tươi như vậy, sự thật tàn khốc như vậy… Đôi đồng tử Tiêu Sắt Sắt thống khổ, sát khí từ não tràn ra ngoài.

Là bản thân bị mù, cho tới ngày hôm nay mới biết được sự thật.

Ngọc Khuynh Dương, Trương Cẩm Lam! Một tên hôn phu tốt của nàng! Tỷ tỷ tốt của nàng!

Nàng sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá thê thảm, đòi lại những thứ thuộc về mình từ trong tay bọn họ!

Đột nhiên người phía sau nắm chặt tay phát ra một tiếng vang.

Tiêu Sắt Sắt rõ ràng cảm giác được thân thể Ngọc Vong Ngôn đang run rẩy. Hắn nắm chặt một quyền, gân xanh nổi lên, hắn giận không thể kiềm chế, hắn xúc động phẫn nộ không chịu nổi. Phẫn nộ mãnh liệt làm cho Ngọc Vong Ngôn tựa như muốn xông cửa mà vào, muốn xé ngực hai người ở trong đó, đưa tâm can tỳ phế lấy ra treo ở trên cao.

Hắn chưa bao giờ phẫn hận như vậy, hận quên mất tất cả!

Nhưng mà đột nhiên Tiêu Sắt Sắt xoay người, ôm chặt Ngọc Vong Ngôn.

Động tác của nàng khiến cho Ngọc Vong Ngôn lần thứ hai chấn động, cúi đầu nhìn thấy nàng càng dùng sức dựa sát vào hắn hơn, tựa như phải chôn mặt vào trong lồng ngực hắn, cúi đầu nỉ non.

“Vương gia, không cần, không cần…”

Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Tiêu Sắt Sắt.

Nàng khiến hắn nhẫn nhịn, cho dù là ruột gan đứt từng khúc cũng không thể bứt dây động rừng.

Trước tiên phải nhẫn nhịn.

Chỉ có nhẫn nhịn mới có thể đem toàn bộ tổn thương đem trả lại cho bọn hắn!

Nắm tay dần dần buông ra, Ngọc Vong Ngôn vỗ nhẹ lưng Tiêu Sắt Sắt, đáp lại.

Nàng ngẩng đầu, khoảnh khắc này hai người có thể nhìn thấy bi thương trong ánh mắt của nhau. Mà trong mắt Tiêu Sắt Sắt lại thê lương, rét lạnh, chứa nước mắt khẩn thiết. Nổi lên cảm xúc thẹn thùng như không có, rõ ràng chiếu ngược vào đôi mắt Ngọc Vong Ngôn, hắn trong lòng thất kinh, trong giây lát lại nhớ đến dung mạo Trương Cẩm Sắt ôm nỗi hận mà chết.

Vì sao hắn lại nhớ đến Trương Cẩm Sắt?

Rõ ràng là hai nữ tử khác nhau, nhưng vì sao hắn luôn không tự chủ đem hai người thành một?

Đúng lúc này, phía sau Ngọc Vong Ngôn bỗng xuất hiện một gã thị vệ Cẩn vương phủ.

Cảm giác hắn tiến đến, Ngọc Vong Ngôn kéo Tiêu Sắt Sắt, xoay người rời khỏi cửa phòng, đi đến trước mặt tên thị vệ kia.

Thị vệ lập tức nói bên tai Ngọc Vong Ngôn: “Vương gia, các huynh đệ đã ở trong rừng cây ở góc phía đông nam phủ Thái tử, phát hiện một cánh cửa ngầm khả nghi, bên trong phòng tối có thể che giấu.”

Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn trầm xuống nói: “Lập tức mang bổn vương đi xem.”

“Vâng.” Thị vệ lập tức dẫn đường.

Tiêu Sắt Sắt bị Ngọc Vong Ngôn nắm, theo hắn chạy nhanh liên tục. Giờ phút này trong lòng còn khó chịu hơn bị lăng trì, từng lời nói của Trương Cẩm Lam và Ngọc Khuynh Dương cứ vang vọng bên tai.

Mỗi bước chạy của nàng đều cực kỳ gian nam, nhìn Ngọc Vong Ngôn còn cẩn thận chăm sóc tốc độ của nàng khiến cho hai mắt nàng mơ hồ đi.

Hai người chạy một lúc cuối cùng cũng đến được góc phía đông nam của rừng cây.

Bờ bên kia hồ nước trong rừng cây, Ngọc Vong Ngôn lẳng lặng nhìn một lát, ngoái đầu lại nói với Tiêu Sắt Sắt: “Bổn vương tự mình đi vào.”

“Vương gia…” Tiêu Sắt Sắt lắc đầu: “Mang theo ta.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Địa phương như vậy khó bảo đảm là không có cơ quan, nàng ở đây chờ bổn vương.”

Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai lắc đầu, đáy mắt có chút ướt: “Ta muốn cùng tiến cùng lùi với Vương gia.”

“Ở lại.” Giọng nói Ngọc Vong Ngôn lạnh xuống: “Nghe theo an bài của bổn vương, an toàn của nàng là trên hết. Sơn Tông.”

“Vương gia.” Sơn Tông xuất hiện từ chỗ tối, đồng tử mỉm cười, lạnh lùng liếc Tiêu Sắt Sắt một cái.

“Sơn Tông, ngươi ở đây bảo vệ Vương phi, bổn vương đi vào xem xét.”

“Vương gia đi một mình?” Sơn Tông kinh ngạc, nhưng giây lát lướt qua: “Tại hạ hiểu rõ, bảo vệ an toàn Vương phi, Vương gia yên tâm.”

“Được.” Ngọc Vong Ngôn phi thân chạy đi, Tiêu Sắt Sắt gắt gao nắm chặt tay hắn, nhưng vì hắn đi quá nhanh, nàng đành trơ mắt nhìn tay áo màu khói hòa nhập với rừng cây, cho đến khi bàn tay đã lạnh vì thiếu mất hơi ấm từ hắn…

Tiêu Sắt Sắt vẫn đứng bất động tại chỗ cũ, trong lòng chua xót nhìn về hướng mà Ngọc Vong Ngôn rời đi.

Gió đêm đem nàng đông cứng, nàng nhìn phía Sơn Tông, cười thảm: “Vì sao ngươi không khuyên bảo chàng? Ngươi không quan tâm an toàn của chàng hay sao?”

Sơn Tông mắt sáng như đuốc: “Thuộc hạ bảo vệ an toàn cho Vương phi thật tốt không để cho Vương gia bận lòng, đây là chuyện thỏa đáng.” Dứt lời liền chỉ vào cây cầu đá trên hồ: “Vương phi, chúng ta đến dưới vòm cầu đợi Vương gia đi, không cần ở chỗ này khiến người ta phát hiện.”

Tiêu Sắt Sắt cười cười, nhìn Sơn Tông thật lâu, không tiếng động tiêu sái đi đến vòm cầu.

Đêm khuya dưới vòm cầu, hồ nước yên tĩnh lạnh lẽo, hơi thở xuyên qua bùn đất và đôi giày, nhảy lên toàn thân Tiêu Sắt Sắt.

Nàng nhìn về phía rừng cây, nắm chặt cổ tay áo.

Ngọc Vong Ngôn, chàng có gặp nguy hiểm hay không…

Thời gian chờ đợi như nghiền nát trái tim Tiêu Sắt Sắt, thời gian càng dài, trong lòng càng không yên.

Tiêu Sắt Sắt cúi đầu nhìn ánh trăng trong hồ.

Chẳng bao lâu sau, nàng trở nên bận tâm đến an nguy của Ngọc Vong Ngôn. Để ý như vậy, vì cái gì mà ngày càng sâu đậm?

Sơn Tông đột nhiên phát hiện được chuyện gì, nhẹ nắm cổ tay áo của Tiêu Sắt Sắt.

Nàng giương mắt bình tĩnh, theo ánh mắt Sơn Tông nhìn lại, ngực chợt căng thẳng.

Là Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam!

Bọn họ sao lại đến đây!

Ngọc Khuynh Dương tựa hồ không muốn rời khỏi hương vị ôn nhu, lúc này y phục còn không chỉnh tề, bộ dáng xoa xoa tay rất không tình nguyện, nhìn nhìn xung quanh, không hờn giận nói: “Cẩm Lam bảo bối của ta, nằm ở trong phòng rất tốt, vì sao lại mang bổn cung đi ra? Bên ngoài lạnh như thế, bản cung sợ thân thể nàng sẽ chịu tổn hại.”

Trương Cẩm Lam kiêu căng bĩu môi: “Thái tử điện hạ, sao lại tổn hại được. Chúng ta không phải nói đến ngọc bội của Trương Cẩm Sắt sao? Cẩm Lam trong lòng cảm thấy bất an, sợ có người âm thầm lén vào phủ trộm ngọc bội cho nên muốn điện hạ mang theo Cẩm Lam đến xem. Cẩm Lam làm như vậy là vì điện hạ a, chẳng lẽ Cẩm Lam làm không đúng sao?”

“Đương nhiên đúng, đương nhiên đúng.” Ngọc Khuynh Dương ôm Trương Cẩm Lam rồi hôn môi, lời nói ngay thẳng: “Đừng nói là làm cho bản cung ra ngoài bị đông lạnh, chỉ cần có thể làm cho bảo bối cười bản cung chết cũng cam tâm!”

Sơn Tông không tiếng động hừ lạnh, chỉ cảm thấy ô nhiễm đôi mắt.

Tiêu Sắt Sắt cố gắng không để bản thân sa vào hận ý và bi thống, mà là quan sát Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam, sợ bọn họ đi vào rừng cây kia.

Nhưng không như mong muốn, bọn họ thật sự muốn đi vào bên trong rừng cây.

Tiêu Sắt Sắt cầm cổ tay Sơn Tông, vội vàng nhìn về phía hắn.

Hắn cũng bất động thanh sắc, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng.

Mắt thấy Ngọc Khuynh Dương muốn đi vào rừng cây, Tiêu Sắt Sắt bỏ lại Sơn Tông, từ dưới vòm cầu lao ra, thẳng tắp đâm vào người Ngọc Khuynh Dương.

Sơn Tông cả kinh.

Ngọc Khuynh Dương đau đớn lảo đảo.

Tiêu Sắt Sắt ôm Ngọc Khuynh Dương hô to: “Người xấu! Ta muốn ăn kẹo đường! Ta muốn ăn kẹo đường!”

Ngọc Khuynh Dương ngây dại, trong lúc nhất thời không phản ứng được chuyện gì đang diễn ra.

Trương Cẩm Lam kinh ngạc nói: “Nữ tử này là từ đâu chạy ra? Người đâu mau đến! Mau đến hộ giá! Bảo vệ an toàn của Thái tử!”

Cả phủ Thái tử cứ bị kinh động như vậy, tiếng bước chân của bọn thị vệ tụ lại đây, một đám ánh sáng từ ngọn lửa dần đến, bọn gia đinh vọt đến la lớn.

Tiêu Sắt Sắt bám lấy Ngọc Khuynh Dương, mặc cho hắn dãy dụa thế nào cũng không buông tay, liếc mắt nhìn về phía rừng cây, tiếp tục hô to: “Nhà các ngươi có kẹo đường mau cho ta! Không cho ta, các ngươi chính là người xấu! Ta cắn ngươi, ta cắn ngươi!”

“A!” Ngọc Khuynh Dương bị đau liền hô lớn.

Tiêu Sắt Sắt thật sự cắn tay hắn, hận ý làm cho Tiêu Sắt Sắt cắn chặt hơn, đầu lưỡi lập tức truyền đến hương vị của máu, răng nanh run lên, đáy mắt giận hồng.

“Ta cắn ngươi! Ngươi không cho ta kẹo đường! Ta cắn ngươi!”

Nàng phải bám chặt Ngọc Khuynh Dương, gây ra náo động, nhắc nhở Ngọc Vong Ngôn để ý người tới!

Thị vệ phủ Thái tử ngày càng tới nhiều hơn, bọn gia đinh cũng đã đến, vừa thấy tình hình, nghĩ rằng muốn ngăn cản Tiêu Sắt Sắt, nhưng lại sợ làm bị thương Ngọc Khuynh Dương nên chỉ đành vây quanh giằng co.

Cánh tay Tiêu Sắt Sắt đã muốn tê cứng, mười ngón tay gắt gao bám chặt trên người Ngọc Khuynh Dương, vừa đau vừa tê, cũng kiên trì để dành chút thời gian cho Ngọc Vong Ngôn.

“Cẩn vương phi…” Ngọc Khuynh Dương giận dữ đột nhiên cắn răng tránh đi. Tiêu Sắt Sắt không thể khống chế được cân bằng, thân mình hạ xuống. Ngọc Khuynh Dương tung chân đá vào ngực Tiêu Sắt Sắt, Tiêu Sắt Sắt kêu lên, thân mình bay ngược ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.