Tiêu Sắt Sắt không nói lời nào, con mắt sáng như sao lạnh, tĩnh lặng xinh đẹp.
Nhóm tiểu thiếp vẫn còn kinh ngạc, cách đó không xa có ba nữ tử đi tới, Tiêu Sắt Sắt nhìn lại, là Quách trắc phi, Củng trắc phi và Bàng Linh.
Váy Bàng Linh như chim lửa, cười nói: “Ôi, nếu không biết còn tưởng hôm nay là ngày vui, sao các ngươi đều dậy sớm như vậy, không phải hẹn nhau muốn tìm Vương phi gây phiền toái chứ!”
Nhóm tiểu thiếp biết Bàng Linh dẫn đầu đốt pháo, có người cố ý cầu xin: “Bàng tỷ tỷ, chúng ta chỉ là muốn cầu Vương phi quan tâm chúng ta nhiều hơn, nhưng Vương phi tỷ tỷ lại muốn để bọn ta đi trồng rau… Đó là công việc vừa mệt vừa bẩn….”
“Vừa bẩn vừa mệt thì làm sao?” Còn chưa nói xong, đã bị Bàng Linh bật trở lại: “Còn sợ bẩn sợ mệt, các ngươi đều là tiểu thư được nuông chiều sao? Hay còn muốn Vương phi đến hầu hạ các ngươi!”
“Thiếp thân không dám!” Sắc mặt thị thiếp kia trắng nhợt, vội quỳ xuống: “Thiếp thân lỡ lời, bồi tội với Vương phi, cầu xin Vương phi không trách phạt.”
“A, ngươi thật là nhiều oan ức!” Bàng Linh nói: “Chỉ là một vài loại rau mà thôi, lại không để các ngươi nuôi heo!”
Củng trắc phi mềm giọng thì thào: “Bàng tỷ tỷ, chỉ sợ không phải ‘các ngươi’ mà là ‘chúng ta’, chắc là Vương phi cảm thấy chúng ta làm việc không tốt, nên mới muốn trừng phạt.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ cười: “Được, nếu Củng trắc phi tỷ tỷ đã nói như vậy, thế thì đi trồng rau cùng các nàng đi.”
“Vương, Vương phi ngươi?” Củng trắc phi kinh hãi. Lời nói vừa rồi thực sự là do Tiêu Sắt Sắt nói?
Củng trắc phi kích động nói: “Vương phi tỷ tỷ, ngươi đã hết ngốc rồi phải không? Thật tốt quá, đây là một chuyện rất may mắn của Cẩn vương phủ, Vương gia đã biết rồi sao?”
Tiêu Sắt Sắt không để ý nàng, cười với Bàng Linh, tiếp theo liếc nhìn về Quách trắc phi từ đầu đến giờ vẫn chưa nói chuyện.
So với nhóm tiểu thiếp, Quách trắc phi ăn mặc giản dị nhất, y phục màu trắng thuần, không mang trang sức chuỗi ngọc, tóc chỉ búi vặn ốc(*), dùng trâm gỗ. Càng đặc biệt hơn là sự đơn giản của nàng như là phong độ của người trí thức, còn hơn nhiều loại hoa thơm cỏ lạ, làm cho Tiêu Sắt Sắt có cảm giác nước sâu tĩnh lặng không lường trước được.
* búi tóc cao như hình con ốc
Quách trắc phi rốt cuộc mở miệng: “Thiếp thân có tồn tại hay không cũng không ảnh hưởng đến Vương phi, người cứ yên tâm.”
Ý tứ là muốn giấu mình? Tiêu Sắt Sắt nói: “Quách tỷ tỷ không tranh với người, tính tình yên tĩnh, ngày thường đọc sách thêu thùa, không cần ra đồng trồng rau.”
Quách trắc phi gật đầu tạ ơn.
Ngay cả Bàng Linh cũng trừng mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt, kinh ngạc nói: “Vương phi, người không ngốc?”
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Bàng tỷ tỷ luyện kiếm vất vả, cũng không cần trồng rau.” Ngữ điệu lạnh lùng: “Những người còn lại, đi tìm quản gia nói muốn lấy hạt giống và xẻng, từ hôm nay trở đi bắt đầu trồng, mỗi người một luống rau. Mỗi ngày ta sẽ đi kiểm tra, nếu canh tác không tốt, cho dù là nguyên nhân gì, cũng đừng nghĩ đến sẽ được Vương gia lâm hạnh.”
Nhóm tiểu thiếp không nghĩ rằng cùng bao vây tấn công Tiêu Sắt Sắt lại đổi lấy một kết quả như vậy. Đúng là tìm đường chết, ngoài oán hận ra còn có biện pháp nào?
Vương phi là nữ chủ nhân Vương phủ, nếu các nàng không nghe lời, Vương phi hoàn toàn có thể đuổi các nàng ra khỏi đây.
Nhóm tiểu thiếp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng gương mặt oán hận đi lĩnh dụng cụ trồng rau, không dám nói thêm một câu.
Chỉ có Củng trắc phi nói: “Vương phi tỷ tỷ, ngươi thật sự không ngốc sao?”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ngươi nên nhanh đi trồng rau thì hơn, ta rất giữ lời, thái độ không đứng đắn, cũng đừng trách ta không cho gặp Vương gia.”
Bàng Linh cười nói, giọng giương cao: “Nhìn các nàng giả mù sa mưa chưa? Đúng là một đám đạo đức giả.”
Quách trắc phi nói: “Các nàng tự mình gieo gió gặt bão, người hạ thủ lưu tình.”
Tiêu Sắt Sắt nhìn Quách trắc phi, nói: “Nương ta với kẻ thù cũng không có gì là không tốt, Bàng tỷ tỷ là nữ nhi nhà võ, ắt sẽ có bất đồng một chút.”
Quách trắc phi gật đầu không nói, vẻ mặt ôn hòa như nước.
Tiêu Sắt Sắt phỏng đoán thời gian, đại khái còn một lúc nữa mới ra phủ gặp Lữ Sùng, trong lúc này không nên để Quách trắc phi cùng Bàng Linh nhìn thấy, vì thế cáo từ với hai người.
Không ngờ vừa mới đi không xa đã bị một giọng nói lanh lảnh gọi lại.
“Cẩn vương phi!”
Tiêu Sắt Sắt nhìn lại, thấy người đến là công công trong cung, cảm giác không tốt dâng lên trong lòng.
Công công kia chạy chậm đến trước mặt Tiêu Sắt Sắt nói: “Cẩn vương phi, nô tài là tới Vương phủ truyền lệnh, vừa rồi đã nói qua cùng Vương gia, hôm nay bệ hạ muốn mở cung yến, buổi trưa các vị công khanh(*) cùng phu nhân đều phải tiến cung, tham gia tiệc rượu gần tối.
*tam công tứ khanh
“Vâng.” Tiêu Sắt Sắt thuận tay đưa cho công công một ít bạc.
Công công vội tạ ơn, trong lòng Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ nhìn hắn chạy đi.
Đúng là tính toán cũng không so được biến hóa.
Như vậy xem ra, nếu nàng đi gặp Lữ Sùng sẽ không về Vương phủ kịp lúc, đến lúc đó nhất định sẽ bị lộ tẩy.
Xem ra chỉ có thể gặp Lữ Sùng ngày khác.
Nàng phải nhanh chóng thông báo cho Hà Hoan và Hà Cụ.
Tiêu Sắt Sắt nghĩ, hiện tại cho dù nàng thổi trùng sáo, nếu Hà Hoan và Hà Cụ không ở gần đây thì nhất định sẽ không thể nghe thấy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành dùng bồ câu đưa tin.
Vì thế Tiêu Sắt Sắt đi đến nơi nuôi bồ câu trong Vương phủ, cầm bồ câu đưa tin ra ngoài, đem tin tức cột dưới chân rồi thả nó bay đi. Lúc này nàng mới trở về phòng, trang điểm và sửa soạn lại y phục, chuẩn bị vào cung tham gia yến tiệc.
Bên ngoài bức tường Vương phủ, bồ câu đưa tin vỗ cánh bay qua, bỗng nhiên một phi tiêu phóng tới, bồ câu đưa tin trúng mũi tiêu rơi xuống đất.
Sơn Tông cười như không cười đi đến trước bồ câu, nhặt lên, lấy bức thư…
Buổi trưa, Tiêu Sắt Sắt cùng Ngọc Vong Ngôn tham gia cung yến.
Ngọc Vong Ngôn giúp đỡ Tiêu Sắt Sắt lên xe ngựa, bởi vì làn váy của nàng có chút dài và đeo trang sức tinh xảo trên búi tóc, Ngọc Vong Ngôn cẩn thận cầm làn váy nàng, lại vội vàng đem mành xe giơ cao một chút, tránh cho tóc nàng vướng vào mành.
Trầm hương thoang thoảng trong xe ngựa, Tiêu Sắt Sắt lẳng lặng ngồi, tươi cười như một cảnh sắc thiên nhiên tĩnh lặng mà tuyệt đẹp.
Đôi mắt liếc về Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Hôm nay bệ hạ tổ chức cung yến, có phải trong triều có việc gì vui không?”
“Bổn vương cũng không biết.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Đôi khi hoàng bá phụ làm việc theo ý niệm.”
Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ta còn đoán rằng có phải ở biên giới đã đánh thắng, đuổi người Bắc Ngụy đi rồi hay không?”
Ngọc Vong Ngôn trầm mặc không nói, thấy một cây trâm cài đầu của Tiêu Sắt Sắt bị lệch, nâng tay chỉnh lại giúp nàng.
“Vương gia…” Tiêu Sắt Sắt cười khẽ, dọc theo đường đi trong lòng cảm thấy ấm áp.
Kinh thành vuông vắn được xây dựng theo kích thước chín chín, tả tố hữu xã(*).
* Cấu trúc của Cố cung tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc “Tiền triều, hậu thị, tả tố, hữu xả”. Trong đó tiền triều nằm phía trước, là triều đường, nơi vua cùng quan lại luận chuyện quốc gia. Hậu thị nằm sau hoàng cung, là nơi đáp ứng nhu cầu mua sắm của hoàng cung. Tả tổ nằm bên phải, nơi thờ cúng tổ tiên hoàng đế. Hữu xả nằm bên phải, nơi thờ cúng thổ thần.
Xe ngựa Cẩn vương phủ đi qua cánh cửa nhỏ rồi dừng lại bên trong, Ngọc Vong Ngôn xuống xe giúp đỡ Tiêu Sắt Sắt đi ra, mang nàng đi nhanh.
Theo quy củ của cung yến, công khách đến sau phải đi đến phía trước để gặp nhau, nữ quyến có thể đi dạo, trò chuyện tình cảm trong hoa viên.
Tiêu Sắt Sắt được nữ tỳ trong cung chỉ dẫn, một mình đi đến ngự hoa viên. Nơi này đã có nữ quyến tụm năm tụm ba thành một đám bàn tán gì đó.
Hoa viên trong cung rộng lớn, đây chỉ là một góc trong đó, nhưng đối với Tiêu Sắt Sắt, nơi này rất quen thuộc.
Mùa hè năm ấy, tại nơi này, hoa mùa hè xum xuê như gấm, càng tôn lên dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, tràn đầy thâm tình của Ngọc Khuynh Dương. Cũng từ ngày đó, nàng bị hắn mê hoặc, đi trên con đường không thể quay đầu.
Trong lòng nhói đau, Tiêu Sắt Sắt bước nhanh rời đi, dọc theo con đường xa lạ đi tới một nơi mà bản thân chưa từng đi qua.
Vườn hoa mai.
Mùa này vốn dĩ hoa mai đã tàn, nhưng vườn hoa mai trong cung vẫn đang nở đầy mai hồng, như ánh chiều tà.
Nghe nói đây là hoa mai do Ngọc Khuynh Vân chăm sóc, so với hoa mai bình thường có thể nở nhiều hơn ba tháng.
Nhìn cảnh tượng này làm cho Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ đến Tiêu Túy như hoa mai kiêu ngạo.
“Các tỷ muội nhanh đến xem ai tiến cung vậy?”
Có tiếng cười nhạo của nữ tử truyền vào tai Tiêu Sắt Sắt.
“Ôi chao, khách ít đến! Bây giờ, tam tiểu thư Tiêu phủ cũng có thể xuất đầu lộ diện!”
Là tam tỷ tỷ?
Tiêu Sắt Sắt vội vàng đi qua.
Ở phía sau cây hoa mai, nàng nhìn thấy Tiêu Túy vẫn mang y phục màu hồng như trước, ánh mắt cùng dung mạo lộ ra vẻ yên tĩnh và lạnh lùng.
Nàng đứng thẳng người, một tay ôm bụng, nói với bảy tám tiểu thư vây quanh nàng: “Tiêu Túy vấn an các vị, nếu các vị không có chuyện gì thì mời nhường đường cho ta.”
Một vị Hoàng Y tiểu thư cười nhạo: “Người do nô tỳ sinh ra cũng dám kiêu ngạo như vậy, không phải đã quên trước kia bản thân từng bị thả trong lòng heo ngâm sông chứ?”
“Đúng vậy, người như vậy thì có khí phách gì chứ! Trong bụng cũng không biết là của ai đâu!”
Tiêu Sắt Sắt nghe xong lời này trong lòng mạnh mẽ run lên.
Tam tỷ tỷ… Mang thai?
Hoàng Y tiểu thư nói tiếp: “Thứ được nô tỳ sinh ra, không hiểu nữ tắc, chửa hoang cũng bảo vệ tốt như vậy.”
“Đúng vậy, sao không bỏ nó đi, còn dự định đưa đứa nhỏ cho nam nhân kia nuôi sao?”
Ánh mắt Tiêu Túy trong sáng: “Đây là hài tử của ta, ta sẽ không làm tổn thương nó.”
“Chao ôi, mọi người nghe một chút!” Hoàng Y tiểu thư cười nhạo: “Đáng thương nam nhân kia cũng không biết chuyện này, hắn cũng nên cảm ơn Tiêu Túy thật tốt, cố gắng nuôi dưỡng con của hắn.”
“Câm mồm, các ngươi không được nói xấu tam tỷ tỷ!”
Tiêu Sắt Sắt chạy chậm tới, thấy Hoàng Y tiểu thư chặn lối đi, liền xông lên đẩy nàng ta ra.
Hoàng Y tiểu thư được nuông chiều từ bé, bị Tiêu Sắt Sắt đẩy như vậy, mất cân bằng ngã ngồi xuống đất.
Tiêu Sắt Sắt đỡ lấy Tiêu Túy, thân thiết hỏi: “Tam tỷ tỷ không sao chứ?”
“Tứ tiểu thư?” Đáy mắt Tiêu Túy hiện lên tia kinh hỉ: “Tiêu Túy không sao, làm tứ tiểu thư lo lắng rồi.”
“Ngươi, ngươi!” Hoàng Y tiểu thư bò dậy, trừng mắt hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiêu Sắt Sắt giả ngu: “Không nói cho ngươi!”
Hoàng Y tiểu thư tức giận mắng: “Sao trong cung có một đồ ngốc thế này, ngay cả bản tiểu thư cũng không biết?”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta biết con mèo và con chó.”
“Ngươi!” Hoàng Y tiểu thư tức giận: “Cha ta là Phụng Thường đứng đầu Cửu Bộ, ta là đích nữ của người!”
Tiêu Sắt Sắt vỗ tay nói: “Cha ta là Hữu Thừa tướng một trong tam công, phu quân của ta là Cẩn vương!”
“A? Ngươi… Ngươi là Cẩn vương phi?” Hoàng Y Tiểu thư sửng sờ, ngẫm nghĩ, Cẩn vương phi không phải là kẻ ngốc sao?
“Đúng đúng, nàng là Cẩn vương phi.” Có người nhát gan nói với Hoàng Y tiểu thư: “Cẩn vương tôn quý, Tiêu Hữu tướng là chức vị tam công, chúng ta không thể trêu chọc nàng.”
Hoàng Y tiểu thư nhìn thấy thân thế nàng mạnh như vậy, miệt thị nói: “Cẩn vương phi đúng là tôn quý hơn bản tiểu thư, nhưng nếu nàng không phải đồ ngốc thì cũng không vì một thứ muội do nữ tỳ sinh ra mà ra mặt.”
“Vị tiểu thư này nói vậy cũng không đúng.”
Bỗng nhiên có giọng nói của nam nhân vang lên, Tiêu Sắt Sắt hơi kinh ngạc nhìn lại.