Giọng nói vừa rồi là của tứ điện hạ Ngọc Khuynh Vân, đi theo hắn còn có Ngọc Khuynh Huyền và Ngọc Khuynh Hàn.
Tiêu Túy nhìn thấy Ngọc Khuynh Hàn, ánh mắt thay đổi. Khuôn mặt Ngọc Khuynh Hàn lạnh lùng tái nhợt, ho khan dồn dập làm đôi mày hắn cau lại.
“Tham kiến ba vị điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Các tiểu thư vội vàng hạ thấp người, Hoàng Y tiểu thư có vẻ đang ngắm Ngọc Khuynh Vân.
Ngọc Khuynh Vân vẻ mặt ôn hòa, hắn hiền lành cười với Hoàng Y tiểu thư: “Cẩn vương phi xem tam tiểu thư là người thân, tự nhiên sẽ bảo vệ nàng, tỷ muội hai người tình thâm, đây là chuyện may mắn của Tiêu gia.”
“Nhưng Tiêu Túy dù sao cũng chỉ là thứ xuất…” Hoàng Y tiểu thư giật mình, tự biết bản thân mình lỡ lời, vội quỳ xuống đất nói: “Ta, ta nhất thời nói không suy nghĩ, mong các vị điện hạ thứ tội.”
Ngọc Khuynh Huyền không lạnh không nhạt nói: “Đúng vậy, con vợ cả đúng là lợi hại, một câu này của ngươi ngoại trừ Thái tử, các hoàng tử đều bị mắng.”
“Nhị điện hạ tha mạng!”
Ngọc Khuynh Vân nói: “Nàng tuổi nhỏ, nhị ca cũng không nên tức giận.”
Ngọc Khuynh Huyền hừ một tiếng, hỏi Tiêu Sắt Sắt: “Cẩn vương phi, sao ngươi lại ở một chỗ với các nàng?”
“A… Ta thấy các nàng khi dễ tam tỷ tỷ!” Tiêu Sắt Sắt ngớ ngẩn nói: “Các nàng còn mắng tam tỷ tỷ, mắng rất khó nghe, các nàng đều là người xấu!”
“Cái này…” Các tiểu thư đều sợ tới mức quỳ xuống.
Ngọc Khuynh Vân lắc đầu nói: “Các ngươi đều là thiên kim có tri thức hiểu lễ nghi của Đại Nghiêu, sao lại có thể thất lễ như vậy?”
“Tứ điện hạ, là lỗi của chúng ta…” Các tiểu thư đáng thương cầu khẩn nói.
Ngọc Khuynh Huyền hừ lạnh: “Thật là mất hứng… Quên đi! Lão tứ, lão lục, chúng ta đi nơi khác thôi.”
“Nhị điện hạ đừng đi!” Tiêu Sắt Sắt buông Tiêu Túy ra, chạy đến trước mặt Ngọc Khuynh Huyền: “Nhị điện hạ, hu hu… Nếu ngươi đi rồi, các nàng lại khi dễ tam tỷ tỷ thì làm sao? Các nàng nhiều người như vậy, một mình ta đánh không lại các nàng đâu!”
Các tiểu thư nghe được lời này đều sợ run rẩy.
Có người cầu xin nói: “Cẩn vương phi, vừa rồi ta chỉ đứng bên ngoài, trong lòng ta thật ra rất muốn giúp Tiêu tam tiểu thư nói chuyện, ta sẽ không cùng các nàng khi dễ Tiêu tam tiểu thư.”
“Đúng vậy, ta cũng vậy. Ta chỉ là nhìn xem thôi.”
“Cẩn vương phi, người không thể bỏ đá xuống giếng!”
Tiêu Sắt Sắt tức giận nói: “Là các ngươi nhằm vào tam tỷ tỷ mà bỏ đá xuống giếng! Hiện tại để ta xem các ngươi còn làm chuyện như vậy không!”
“Cẩn vương phi thứ tội.”
“Tứ tiểu thư.” Tiêu Túy cười cảm động: “Cảm ơn tứ tiểu thư, Tiêu Túy đã không sao, muốn đi nơi khác nhìn thử xem.”
“Tam tỷ tỷ không có việc gì chứ?” Tiêu Sắt Sắt nháy mắt mấy cái, xoay mặt nói với các tiểu thư: “Tam tỷ tỷ tha thứ cho các ngươi, các ngươi còn không mau dập đầu nàng?”
“Vâng, vâng… Đa tạ Tiêu tam tiểu thư, đa tạ Tiêu tam tiểu thư.”
Nhóm thiên kim vừa rồi còn tác oai tác quái, lúc này lại nghe lời giống như bọn nô tỳ.
Ngọc Khuynh Huyền cười xấu, nói: “Quên đi quên đi, tất cả đều đi thôi, lần sau không được lặp lại chuyện này nữa.”
“Tuân lệnh nhị điện hạ.”
Các tiểu thư nơm nớp lo sợ đứng dậy, đầu cũng không dám nâng, vội vàng rời đi.
“Cảm ơn nhị điện hạ!” Tiêu Sắt Sắt vỗ tay nói: “Nhị điện hạ, ngươi ăn kẹo đường không? Ta có một ít, cho ngươi một viên.”
Ngọc Khuynh Huyền kỳ quặc nói: “Tạ ơn bản điện hạ làm gì? Là Cẩn vương phi lợi hại, nói thắng bọn họ.”
“Thật sao? Ta thật sự lợi hại sao?” Tiêu Sắt Sắt vui vẻ nói: “Thật tốt quá, nhị điện hạ khen ta!”
Ngọc Khuynh Vân hòa ái hỏi: “Cẩn vương phi cùng Tiêu tam tiểu thư không sao chứ?”
“Ta không sao.” Tiêu Sắt Sắt lại đi tới đỡ Tiêu Túy,
Tiêu Túy hành lễ: “Tiêu Túy không sao.”
Ngọc Khuynh Huyền đánh giá Tiêu Túy một hồi: “Tiêu tam tiểu thư, nghe nói… ngươi có thai?”
Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt trầm xuống.
Ngọc Khuynh Hàn bỗng nhiên ho khan càng mạnh.
Ngọc Khuynh Vân thở dài: “Việc đã đến nước này, Tiêu tam tiểu thư nên chú ý thân thể.”
“Đa tạ tứ điện hạ căn dặn, Tiêu Túy sẽ đối đãi tốt với đứa nhỏ này.”
“Tam tỷ tỷ…” Tiêu Sắt Sắt trong lòng có chút chua xót, ngây ngô cười với ba vị điện hạ, “Ta cùng tam tỷ tỷ đi dạo nơi khác, gần tối sẽ gặp lại!”
“Cẩn vương phi đi thong thả.” Mấy người chắp tay tiễn khách.
Đôi mắt nhìn Tiêu Sắt Sắt giúp đỡ Tiêu Túy chậm rãi rời đi, Ngọc Khuynh Hàn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, hắn nhíu mày nhìn máu dính trong lòng bàn tay, đi vài bước theo hướng hai người mới rời đi.
“Lão lục, ngươi đi đâu?” Ngọc Khuynh Huyền gọi hắn lại.
Ngọc Khuynh Hàn thân mình khẽ run, đáp: “Thần đệ… Lại ho ra máu, muốn về phòng nghỉ ngơi.”
“A…” Ngọc Khuynh Huyền nói: “Cung điện mẫu phi ở hướng bên kia, ngươi đi nhầm rồi.”
“Khụ khụ, thần đệ nhất thời hồ đồ, giờ lập tức quay về…” Ngọc Khuynh Hàn lần thứ hai cắn đầu lưỡi, làm cho miệng vết thương lớn hơn nữa, lại phun ra một ngụm máu: “Thần đệ cáo từ…”
Ngọc Khuynh Hàn vô lực đáp lại, tập tễnh đi qua người Ngọc Khuynh Huyền.
Nháy mắt Ngọc Khuynh Huyền tươi cười như ma quỷ, thấp giọng cười nói bên tai Ngọc Khuynh Hàn: “Đau lòng? Vẫn là thích? Dù sao cũng đã mang thai….”
“Khụ, khụ, khụ….” Ngọc Khuynh Vân che môi, run rẩy rời đi.
Ở ngoài vườn hoa mai, là một vườn hoa khác.
Tiêu Sắt Sắt giúp đỡ Tiêu Túy đến đây, ngẩng đầu nhìn thấy những bông hoa dần dần lụi tàn, một vùng màu vàng chói mắt, ánh mắt Tiêu Sắt Sắt sáng rỡ.
“Tam tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn giữ đứa nhỏ này?”
Tiêu Túy hơi kinh ngạc, khẽ cười: “Tứ tiểu thư không ngốc? Đây là việc vui.”
Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ta đã không còn ngốc, người Cẩn vương phủ đều đã biết, thừa dịp tin tức chưa truyền ra ngoài, ta còn có thể giả ngốc. Tam tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn giữ lại đứa nhỏ này?”
“Đúng.” Tiêu Túy bình tĩnh mà kiên định: “Nó là con của ta.”
“Tam tỷ tỷ…” Tiêu Sắt Sắt hiểu Tiêu Túy, từ lúc Tiêu Túy sinh ra đã được xem là sai lầm của Tiêu Khác, mẫu thân Thu Lan lúc mang thai nàng cùng với hiện giờ nàng mang thai đứa nhỏ không biết phụ thân là ai, rõ ràng là tương tự nhau.
Lại lấy tính tình cương liệt của Tiêu Túy, nhất định sẽ không để chuyện đã từng xảy ra trên người mình lặp lại trên người đứa nhỏ.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Tam tỷ tỷ, ta ủng hộ ngươi.”
Tiêu Túy cảm động mỉm cười.
“Tam tỷ tỷ, ngươi bảo trọng thân thể, ta sẽ nói với phụ thân để cho ngươi tĩnh dưỡng thân mình thật tốt. Tương lai đứa nhỏ của ngươi sinh ra cũng là thiếu gia tiểu thư Tiêu gia, ta sẽ không để người khác khi dễ cháu ngoại của ta.”
Tiêu Túy trầm ngâm một lát đáp: “Tứ tiểu thư, ân tình này ta không cách nào cảm tạ hết được.”
“Ngươi là tỷ tỷ của ta, đừng nói chuyện ân tình.” Tiêu Sắt Sắt đánh một cành hoa, cánh hoa mềm mại thơm hương rơi trên tay nàng.
“Tam tỷ tỷ, ngươi kiên cường cứng cỏi như vậy, ngươi không nên chịu ủy khuất…”
Giờ Dậu.
Cung yến ở điện Tiêu Lan đúng giờ bắt đầu.
Tiêu Túy đã trở về chỗ ngồi của Tiêu gia, ngồi ở vị trí bên cạnh Tiêu Thư Đồng, yên lặng không nói.
Tiêu Sắt Sắt ở ngoài điện Tiêu Lan đợi Ngọc Vong Ngôn, cùng hắn vào điện an vị tại chỗ ngồi.
Lúc này nhóm nữ quyến của công khanh đều đã tới gần đông đủ, Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy Tiêu Khác cùng Tiêu Trí Viễn ở trong đám người, Trương Tiềm cùng Trương Dật Phàm, lại không thấy bóng dáng của Trương Cẩm Lam.
Đúng lúc này nhóm hoàng tử đều tới, ngồi ở vị trí đầu phía dưới là Ngọc Khuynh Dương. Mà người đến ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh hắn chính là Trương Cẩm Lam.
Nhìn cách bố trí chỗ ngồi, chắc chắn là muốn cho mọi người biết hai người bọn họ chuẩn bị thành hôn. Ánh mắt Ngọc Khuynh Dương sáng ngời, tất cả nữ quyến ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, chỉ có Tiêu Sắt Sắt là ánh mặt lạnh như băng tuyết, âm thầm nắm chặt tay Ngọc Vong Ngôn.
“Sắt Sắt?” Ngọc Vong Ngôn kinh ngạc hỏi.
“Vương gia, không cần đau lòng.” Tiêu Sắt Sắt biết hiện giờ tâm tình của hắn đều giống như nàng: “Ta rót cho chàng một chén trà, chúng ta cùng uống.”
Thiên Anh đế cùng nhóm phi tần giá lâm, yến hội cũng bắt đầu.
Nhóm hậu phi mang y phục cung trang đẹp đẽ, làm cho cả điện Tiêu Lan đều rực rỡ chói mắt.
Hiện giờ, tiền tuyến Bắc Nguỵ không có chiến báo, yến tiệc lần này là vì cầu phúc cho tiền tuyến, có lễ quan đọc hịch văn cầu phúc, Tiêu Sắt Sắt nghe xong, phát giác hịch văn này thực sự không tồi.
“Hịch văn này là do ai soạn?” Thiên Anh đế cũng hỏi.
Triệu phi, thứ muội của Triệu hoàng hậu, nói: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Phóng Yên.”
Một nữ tử từ dưới đám nữ quyến đứng lên, mày đen quyến rũ, vần thơ xinh đẹp tuyệt trần. Trong lòng Tiêu Sắt Sắt biết đây là cháu ruột của Triệu Tả thừa tướng, nghe nói có thể xem vận mệnh, Triệu Phóng Yên.
Thiên Anh đế cười nói: “Đứa nhỏ Phóng Yên này thực sự không tồi, nghe nói Đại tế ti là sư phụ nàng?
Triệu phi đáp: “Đại tế ti nhìn trúng thiên phú và căn cốt của Phóng Yên, trước tiên để nàng làm phụ tế cùng giúp đỡ, tương lai sau khi Đại tế ti mất thì để Phóng Yên đảm nhiệm chức chủ tế.”
“Hậu sinh khả úy.” Thiên Anh đế nói với Triệu Tả tướng: “Đứa cháu ngoại của ngươi thật là giỏi.”
Triệu Tả tướng vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ tán thưởng làm lão thần thực sợ hãi.”
Triệu Phóng Yên cũng nói: “Tạ ơn bệ hạ khen thưởng, thần nữ hổ thẹn.”
Ngọc Vong Ngôn không tiếng động nhìn lại, thấy Triệu hoàng hậu mỉm cười, con ngươi lại lạnh như mang độc.
Nàng bưng một chén rượu lên, nói với Ngọc Vong Ngôn: “Các chư vị ở đây chỉ có ngươi là mới thành hôn không lâu, bản cung lại bận việc… Cai quản lục cung, nghĩ muốn chúc mừng ngươi lại không có thời gian. Nhân cung yến lần này chúc ngươi cùng Vương phi trăm năm hòa hợp.”
Chúc Cẩn vương cùng kẻ ngốc trăm năm hòa hợp, lời nói này rõ ràng là châm chọc mỉa mai.
Thiên Anh đế không vui nhìn Triệu hoàng hậu, nàng cũng không để tâm, ung dung cầm chén rượu uống, cười nói: “Bản cung uống một ly trước kính ngươi.”
Ngọc Vong Ngôn đứng dậy, khuôn mặt lạnh nhạt giơ ly rượu, chuẩn bị uống cạn.
Ngay lúc này, Tiêu Sắt Sắt đứng lên, đoạt lấy ly rượu trong tay Ngọc Vong Ngôn, ngây ngô cười nói: “Ta cũng muốn uống! Nào, ta kính Hoàng hậu nương nương một ly!” Nói xong uống cạn.
Mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Kẻ ngốc này… Có biết mình đang làm gì không?
“A… Uống thật ngon! Rượu trong cung so với ở Vương phủ còn ngon hơn nhiều!” Tiêu Sắt Sắt lấy ra một viên kẹo đường cho vào miệng: “Uống rượu xong phải ăn kẹo đường, cảm ơn Hoàng hậu nương nương!”
Triệu hoàng hậu có chút ngây người.
Trên đầu Tiêu Khác có mấy đám mây màu đen.
Ngọc Vong Ngôn vội nói: “Sắt Sắt hành sự ngu dại, hành vi vô lễ, bổn vương thay nàng tự phạt.”
Tiêu Sắt Sắt lại cướp đi ly rượu của hắn: “Không muốn không muốn! Đều là rượu của ta, chàng không được uống!”
Bốn phía lạnh ngắt như tờ.
Mọi người đều trợn tròn mắt, ra mồ hôi hột dùm Tiêu Sắt Sắt.
Thiên Anh đế bỗng nhiên bật cười, một tiếng cười thoải mái xuất phát từ trong lòng, lập tức xua tan đi sự khẩn trương trong lòng Tiêu Sắt Sắt.
Nàng ngốc nghếch cười hỏi: “Bệ hạ sao lại cười? Có phải có chuyện gì vui hay không? Bệ hạ, ta kính ngài một ly.”