Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 40: Ba ơi con đang yêu



Nghe lời này, Chu Trạch Diên sửng sốt, có chút mờ mịt nói: “Ông mấy tuổi thì bước vào thời kì thanh xuân?“

Bạch Khôn nổi đóa, mắng: “Ông là cái đồ ngu xuẩn! Có thể bắt được trọng điểm hay không!?“

Chu Trạch Diên hơi ủy khuất nói: “Tôi đây không phải muốn tính xem ông giấu tôi mấy năm à.“

Bạch Khôn hoàn toàn không còn hơi sức đâu, xoay người kiểm kê rượu, không để ý tới Chu Trạch Diên nữa.

***

Bảo mẫu đẩy xe ra thảm cỏ chơi, Chu Nhâm vừa tan sở dừng xe ở cửa, xuống xe đi tới ôm bé con, bé con vui vẻ dùng cái tay mập mạp nắm cổ áo tây trang của Chu Nhâm, nhếch cái miệng nhỏ nhắn chưa có răng cười, nước miếng trong suốt vương bên khóe miệng, một đôi mắt to ngập nước lộ ra sự thông minh cơ trí.

Chu Nhâm cảm khái: “Giống như đúc ba con lúc bé.“

Bảo mẫu nói: “Tôi thấy cũng rất giống Nhị thiếu gia đó.“

Chu Nhâm suy nghĩ một chút, nói: “Trạch Tục cũng giống anh trai nó.“

Bảo mẫu nói: “Đúng rồi, mới nãy Nhị thiếu gia gọi điện thoại nói tối không về ăn cơm, đi chơi cùng bạn học.“

Chu Nhâm “ừm” một tiếng.

”Nhị thiếu gia dạo này luôn về rất khuya, gọi điện thoại cũng thần thần bí bí,” Bảo mẫu kể chuyện bát quái gần đây nhất, “có phải là yêu cô nào hay không nha?”

Chu Nhâm đặt bé vào lại trong xe nôi, đắp chăn cho bé, nói: ”Đẩy nó vào đi, trời nổi gió.”

Bảo mẫu đẩy bé con đi vào, Chu Nhâm trở vào trong xe, lái xe vào gara.

Y dĩ nhiên phát giác tình huống gần nhất của con trai, trừ hay về muộn, hay nấu cháo điện thoại, thậm chí còn mang chút quà tặng về, nhìn giấy gói cũng biết do nữ đưa. Y từ lâu đã phát hiện, trong chuyện yêu đương Trạch Tục có chút tác phong giống Trạch Diên, cậu chưa chắc thật lòng thích những thiếu nam thiếu nữ kia, nhưng lại luôn thích ngâm mình trong đám người đó. Phải nói điểm nào bất đồng, chính là Trạch Tục không mấy thoải mái với nữ giới.

Chu Nhâm đỗ xe xong, tâm trạng khá nặng nề. Đứng ở góc độ một người cha, y hi vọng con trai tương lai có thể có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sinh một đứa con khỏe mạnh xinh đẹp, vì vậy ban đầu y rất ghét con trai tiếp xúc với mấy cậu trai kia. Nhưng hôm nay lập trường của y hiển nhiên đã thay đổi, tóm lại, bất kể con trai chọn dạng nào, thật ra đều tốt hơn là bị mình kéo xuống bùn lầy, bị người đời đàm tiếu.

***

Xem xong một bộ phim tình cảm, Chu Trạch Diên cùng An Khiết đi ăn tối.

An Khiết bị chuyện tình trong phim làm cảm động không thôi, qua thật lâu vẫn còn cảm khái tình yêu của đôi nam nữ chính xinh đẹp mà thê lương quá.

Chu Trạch Diên thuận miệng ừ bừa, trong lòng lại không cho là đúng. Hắn thấy, nữ chính kia ngoại trừ ngoại hình còn lại chẳng có gì tốt, tính tình điêu ngoa tùy hứng lại hám giàu, tòm tem với người đàn ông có gia đình bị làm lớn bụng, chẳng thể ngờ lại có thằng cha nam chính ngu si đần độn nguyện ý đổ vỏ, cái thể loại tam quan nát vụn kiểu này cũng chỉ có mấy cô nàng như An Khiết mới có thể thích như mê như say.

Cha mẹ An Khiết di dân từ lâu, nàng bây giờ đang làm việc cho một công ty đa quốc gia ở Bắc thành. Đối với xuất thân gia đình bạn gái Chu Trạch Diên từ trước đến giờ không quan trọng, mà một cô gái độc lập về kinh tế lại không thích bám dính, hiển nhiên hắn sẽ không chán ghét. Hai người qua lại cũng được hai tuần rồi, quan hệ tựa hồ cũng có thể tiến thêm bước nữa.

Hai người rời khỏi nhà hàng, Chu Trạch Diên đưa An Khiết về nhà. An Khiết ở trong một khu nhà trọ thuộc trung tâm thương mại, khá gần công ty.

Chu Trạch Diên cho xe dừng dưới lầu nhà nàng, nhưng không tắt máy.

An Khiết cũng phát giác ra điều gì, gò má phơn phớt hồng, bàn tay đặt trên đùi cũng xoắn xít.

Chu Trạch Diên nhìn đôi môi như cánh hoa của thiếu nữ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới khoảnh khắc và cảm giác cùng Chu Nhâm hôn môi.

An Khiết đợi một hồi, nghiêng người tới, tựa như nghi ngờ tựa như xấu hổ hỏi: ”Trạch Tục?”

Chu Trạch Diên nháy mắt, từ từ tiến tới, ấn trên môi An Khiết, mềm dịu kéo dài, có chút hương vị son môi. Hắn cảm thấy vô vị nhạt nhẽo, giống như sau khi nếm qua quỳnh tương lại uống phải nước lã.

Hắn lui về, khuôn mặt An Khiết đã giống như tấm vải đỏ, quả thật muốn nhỏ ra máu tới nơi, khẽ nói: ”Đây là nụ hôn đầu của em.”

Chu Trạch Diên không yên lòng nói: ”À, em rất ngọt.”

An Khiết có chút thẹn thùng cắn cắn môi, nói khẽ: ”Em, em đi lên đây.”

Chu Trạch Diên rốt cuộc không đánh mất phong độ, xuống xe mở cửa giúp nàng, rất thân sĩ mời nàng xuống, dõi mắt nhìn nàng lên lầu.

Hắn trở lại xe, nhìn mặt mình trong gương chiếu, có chút ảo não, cái này hoàn toàn không phải tiêu chuẩn bình thường của hắn, hôn xong nên thuận thế nhảy tới bước cuối, nhìn dáng vẻ vừa rồi của An Khiết, chỉ cần liên tục xuất đại chiêu, không hề nghi ngờ nhất định sẽ vào khuôn khổ.

Nhưng mà trong đầu toàn là Chu Nhâm là cmn chuyện gì đây?!

Chu Trạch Diên chợt biến sắc, chỉ cái thằng trong gương là mình, cả giận mắng: ”Ngọa tào! CMN mày sẽ không phải bị đổi xu hướng sex rồi đi!!!”

Tâm tình phức tạp về đến nhà, hắn theo thường lệ đi qua xem Chu Đô Đốc trước, hai hàng mi của nhóc mập sắp dính chặt lấy nhau đến nơi, nhưng dường như không dám ngủ nằm trong lòng Chu Nhâm cắn ngón tay. Chu Trạch Diên đứng ở một bên nghệt mặt nhìn, thầm nói mình với thằng con đồng lòng thật, tất cả đều nhào vào lòng Chu Nhâm, thật CMN…

Bé con rốt cục ngủ thiếp đi, nước miếng lưu một mảng nhỏ trên áo sơ mi Chu Nhâm.

Chu Nhâm nhẹ nhàng đặt bé nằm trên giường nhỏ, dặn dò bảo mẫu mấy câu.

Chu Trạch Diên nhướn người ngồi bên cạnh giường nhỏ, một tay chống cằm nghiêm túc ngắm gương mặt say ngủ của bé, vừa tự hỏi lại do dự.

Cùng Chu Nhâm hôn môi, sóc lọ cho nhau, chơi lâu như vậy cũng nên chơi đã rồi đi, không bằng nói cho y biết chân tướng? Đại khái Chu Nhâm sẽ cực thương tâm, lần trước chỉ là chê cười y mấy câu, đã khiến y tức giận đến đau họng, y thích Chu Trạch Tục đến vậy, nếu như biết tên mặt dưa kia đã chết thay Chu Trạch Diên hắn, có thể tức đến hộc máu luôn không? Trước kia hắn luôn cảm thấy, có thể nhìn thấy Chu Nhâm đau lòng muốn chết, hắn nhất định thoải mái đến bạo. Bây giờ vừa nghĩ tới Chu Nhâm có thể bị tổn thương, chẳng hiểu sao lại không đành lòng.

Chu Nhâm cúi đầu, nhìn con trai mặt nhăn mày nhíu dáng vẻ khổ não, mặt không biến sắc hỏi: ”Đã ăn cơm tối chưa?”

Chu Trạch Diên đứng lên, đấm đấm chân, gật đầu nói: ”Ăn rồi. Ba ba, con có việc muốn nói với người.”

Hai người từ phòng trẻ con đi ra, đi hơn mười bước, dừng bên cạnh cầu thang, đằng sau là căn phòng Chu Trạch Diên trước kia ở. Hắn không nhịn được nhìn cửa phòng khóa chặt kia một chút, hỏi: ”Ba ba, nếu như anh trai còn sống, con vẫn ở trong bệnh viện không tỉnh lại, ba có thấy vui hơn bây giờ không?”

Chu Nhâm kinh dị nhìn hắn, lát sau mới nghiêm túc nói: ”Ba không biết, có lẽ sẽ không.”

Câu trả lời mơ hồ như vậy cũng không thể khiến Chu Trạch Diên hài lòng, nhưng hắn biết đây là câu trả lời thành thật nhất mà Chu Nhâm có thể đưa ra, thế này vẫn tốt hơn là Chu Nhâm khẳng định nói ”sẽ không”.

Chu Nhâm nói: “Con định nói chuyện gì.“

Chu Trạch Diên chần chừ, nói: “Con, thật ra thì, con…“

Chu Nhâm nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng nảy lên cảm giác không tốt.

Chu Trạch Diên đón ánh mắt y, nhìn ra trong đó lẫn lộn bao cảm xúc, sợ hết hồn khi phát giác mình giống như tên biến thái, hắn ghen tỵ vô cùng, Chu Trạch Tục dựa vào cái gì mà chiếm được tình yêu của Chu Nhâm chứ.

Cuối cùng, hắn gian nan buông lời: “Ba ba, con đang yêu.“

Ánh mắt Chu Nhâm thoáng lóe lên mấy cái, rồi lặng lẽ thu hồi, y quay mặt đi, nhìn cầu thang trống rỗng, yên lặng nói: “Ba biết.“

Y sải bước đi về phía trước, cho đến khi đi vào phòng của mình, thủy chung không quay đầu lại. Nếu y quay đầu lại nhìn một chút, sẽ phát hiện y tâm tâm niệm niệm muốn có được, đang ở sau lưng.

Chu Trạch Diên tựa vào lan can khắc hoa lạnh như băng, cả người phát run, chưa bao giờ vô lực cùng bất an như thế, một giọt nước mắt bởi vì tâm trạng quá kích động mà tràn mi.

Hắn rốt cục xác định, hắn là đồ biến thái, hắn yêu ba ba mình. Đáng tiếc người ba yêu không phải là hắn.

Quan hệ của cha con Chu gia lần nữa trở lại như trước, lễ độ có thừa tương kính như tân, nhìn như thân cận lại không gần gũi.

Gió lạnh ập tới, Chu Trạch Diên bị cảm lạnh, cả ngày không dậy nổi tinh thần. Xế chiều đi sân bóng rổ cũng chỉ có thể đứng ngoài hóng.

Từ sau sự kiện lần trước bị hắn bắt gặp, lớp trưởng của Trần Bồi Nguyên là Lưu Lục Dương mỗi lần thấy hắn là lại một bộ xấu hổ vô cùng, lúc mua đồ uống cho Trần Bồi Nguyên đều thuận tay mua cho hắn một chai. Hắn cũng không khách sáo, thản nhiên nhận.

Trần Bồi Nguyên chơi một hồi, chỉ mặc áo sát nách chuyên cho dân chơi bóng rổ chạy ra ngồi bên cạnh hắn, bỏ mũ xuống, trêu chọc: “Lẽ ra với thể trạng bây giờ của cậu, không có lý nào hệ miễn dịch yếu như vậy a.“

Chu Trạch Diên quay sang Trần Bồi Nguyên vờ muốn hắt xì, Trần Bồi Nguyên vội vàng nghiêng đầu: “Hề hề!“

Chu Trạch Diên chỉnh mũ, tức giận nói: “Không muốn bị lây bệnh, thì ít nói nhảm đê.“

Trần Bồi Nguyên cười nói: “Gần đây cậu thế nào? Dường như tâm trạng luôn không tốt.“

Môi Chu Trạch Diên giật giật, cuối cùng nói: “Giờ cũng đã tháng mười hai rồi, năm nay sắp sửa qua, sang năm thì phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, tôi rầu hết cả ruột đây.“

Trần Bồi Nguyên xì một tiếng: “Có quỷ mới tin! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tương lai cậu học MBA khẳng định sẽ ra nước ngoài đi? Đi Mỹ à? Aish, tớ không định học tiếp nữa, phải nhanh đi làm, nếu không thì biết đến bao giờ mới trả hết nợ cho cậu với Bạch Khôn chứ…“

Cậu bla bla một tràng, Chu Trạch Diên không nghe gì cả, suy nghĩ đều bị câu kia kéo đi xa. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ xuất ngoại? Chu Nhâm vẫn cứ luôn hi vọng như vậy.

Buổi trưa hắn và An Khiết cùng nhau ăn cơm, An Khiết rất tâm lý đưa cho hắn một chiếc khăn quàng cổ.

Buổi chiều An Khiết còn phải đi làm, hắn đưa An Khiết đến dưới sảnh công ty, còn gặp mấy đồng nghiệp nữ làm cùng An Khiết.

“Ai gu, đây chính là bạn trai An Khiết hả, đẹp trai quá đi.“

An Khiết ngượng ngùng giới thiệu đồng nghiệp với Chu Trạch Diên, Chu Trạch Diên không mấy hứng thú chào hỏi các cô ấy.

Đồng nghiệp lại nói: “Anh họ Chu đúng không? Anh phải đối xử tốt với An Khiết hơn nữa a, cô ấy ngồi trong văn phòng mà vẫn luôn miệng khen anh xuất sắc cỡ nào tài giỏi cỡ nào, rồi còn là thương nhân kỳ tài…“

An Khiết ngăn cản, nói: “Ai nha, mấy cậu đừng nói nữa.“ Nàng cẩn thận quan sát Chu Trạch Diên, nói nhỏ: “Ang đừng để ý lời mấy cô ấy nói…“

Chu Trạch Diên cười nói: “Em lên đi, buổi chiều anh không tới.“

An Khiết hiểu ý, đáp: “Anh bị cảm còn chưa khỏe, về nhà sớm một chút.“

Hai người đối thoại lại đổi lấy một trận trêu chọc của mấy đồng nghiệp nữ kia.

Chu Trạch Diên bị phiền đến đau đầu, khách sáo tạm biệt mấy cô. Buổi chiều hắn không có tiết, không muốn về nhaq, cũng chẳng muốn tới quán của Bạch Khôn chơi, chậm rì rì lái xe lòng vòng không mục đích.

Bất tri bất giác đã đi tới sảnh lớn công ty.

Hắn đậu xe ở vị trí đỗ tạm thời ven đường, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút, đếm từng tầng một, đếm tới tầng lầu có phòng làm việc Chu Nhâm, nhìn chằm chằm một hồi, lại cảm thấy mình quả thật nhàm chán quá đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.