Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 105: C105: Chương 105



Editor: trucxinh0505

Triệu thị ăn bẹp, lạnh mặt, ngại mặt mũi không tiện đuổi theo, há miệng thở dốc, chỉ phải lớn tiếng hỏi Lê Uyển, “Hiện tại mấy tháng rồi?”

Lê Uyển quay đầu, theo tầm mắt Triệu thị dừng ở trên bụng, khóe miệng nhẹ dương, thanh âm thanh thúy, “Sáu tháng.”

Triệu thị tính tính ngày, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sáu tháng, chẳng phải thời điểm Lê Uyển bị thương trong bụng đang mang hài tử? Bắc Duyên Hầu phủ xưa đâu bằng nay, hàng vương tước, chính là, giao tình Hoàng Thượng cùng Tần Mục Ẩn không phải ai cũng so được, Ngô gia không tham dự đảng tranh, Nhân Sùng Đế kế vị, đối với Ngô gia cũng không kính trọng đối với nhà ngoại, Nhân Sùng Đế sát phạt quả quyết, ân oán phân minh, duy độc đối với Tần Mục Ẩn là không giống.

Thái Hậu nhân từ, Hoàng Hậu nương nương chưởng quản hậu cung, thái độ đối với Thái Hậu cùng Cẩm thái phi không kém, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, duy độc thái độ đối với Lê phủ Lưu thị hơi có chuyển biến, hơn nữa, chuyện Hạ Văn Bang phạm vào, Hoàng Thượng chậm chạp chưa xử, bởi vì ai, duyên cớ rõ ràng.

Triệu thị như suy tư gì đi vào Tĩnh An Viện, lão phu nhân đang sao chép kinh Phật, Giang mụ mụ lãnh Triệu thị đi thứ gian, Triệu thị chú ý tính tình Giang mụ mụ tựa hồ thay đổi, mặt mày như có sát khí. “Lão phu nhân đang làm gì, khi nào xong?”

Lão phu nhân sao chép kinh Phật không chấp bất luận kẻ nào quấy rầy, nói là cầu phúc cho Lê Uyển cùng tiểu chủ tử trước sao một ít, lão phu nhân nghiêm túc trịnh trọng, Giang mụ mụ minh bạch tâm ý bà, nhìn nhìn ngày, “Sợ còn muốn một hồi.”

Trước rời kinh, lão phu nhân sao chép kinh Phật đều là buổi chiều, hôm nay sớm tỉnh lại liền nhớ đến, vì thế dùng xong đồ ăn sáng liền bắt đầu.

Giang mụ mụ phao một ly trà cho Triệu thị, nhìn nhìn ngày, “Phỏng chừng còn phải một hồi.” Trước đó Triệu thị nháo lên bà cũng không rõ ràng, cho nên khi Triệu thị nói Toàn Phó vô lý, Giang mụ mụ nhíu nhíu mày, nói thay cho Toàn Phó, “Đại quản gia mới vừa hồi kinh, phỏng chừng còn chưa thoát khỏi bóng ma phía nam đi, Hạ lão phu nhân đừng chấp nhặt cùng hắn.”

Thời điểm Giang mụ mụ nói chuyện, khóe miệng hơi hơi nhấp, thỉnh thoảng còn sẽ giương lên chút, Triệu thị lập tức minh bạch vì sao Giang mụ mụ biến hóa lớn như thế, thở dài, nghĩ thầm Lê Uyển thật đúng là mệnh tốt, vốn tưởng rằng cả đời đều hoài không hoài hài tử, không nghĩ tới quanh co, không chỉ có có mang, giờ đã được sáu tháng.

“Ta thấy bụng tức phụ Mục Ẩn, nàng nói với ta sáu tháng, y thuật Trương đại phu cao minh, có nhìn ra là nam hài hay nữ hài không?” Gia nghiệp Bắc Duyên Hầu phủ to như vậy, có một nam hài tử rất tốt, ngày thường Giang mụ mụ nhất định sẽ phụ họa theo Triệu thị, lúc này lại trầm mặt, nhìn chằm chằm Triệu thị gắt gao.

“Làm sao vậy? Ta nói sai cái gì? Tần gia có một mình Mục Ẩn, đương nhiên Lê Uyển muốn sinh đứa con trai, chẳng lẽ muốn Mục Ẩn nạp thiếp?” Triệu thị không rõ vì sao Giang mụ mụ khác thường như thế, nhấp một ngụm trà, lại nhanh chóng phun ra.

“Trời nóng như vậy, nghĩ bỏng chết ta sao.”

Giang mụ mụ không trả lời bà, mà xoay người nói với hai nha hoàn đối diện ở cửa “Đem nước trên mặt đất lau sạch sẽ.”

Thái độ lãnh đạm, Triệu thị bực mình, bất quá bà hỏi một câu thôi, Giang mụ mụ đối với bà phô trương như vẫy, nghĩ mục đích tới, Triệu thị nhịn trở về, lựa lời giải thích, “Giang mụ mụ, bất quá ta tùy ý hỏi một chút, ngươi kích động như vậy làm gì, không phải ngươi chọn sao, nước trà này thực sự có chút nóng.”

Giang mụ mụ khom người tiến lên, một lần nữa phao một ly khác cho Triệu thị, Triệu thị nhấp một ngụm, độ ấm bình thường, bất quá Giang mụ mụ không nói lời nào, nha hoàn quỳ trên mặt đất lau nước trên nền, môi Triệu thị giật giật, “Ta cũng cao hứng cho tức phụ Mục Ẩn, thật vất vả hoài thai, đây là một cọc vui lớn…”

“Hạ lão phu nhân…” Tay Giang mụ mụ đặt ở trên bụng, thái độ cung kính, ngữ thanh lại ngầm có ý bất mãn, “Trong bụng phu nhân mặc kệ là tiểu hầu gia, hay là tiểu thư, đều là bảo bối Bắc Duyên Hầu phủ, nếu là tiểu hầu gia, về sau chấn hưng bộ mặt hầu phủ, nếu là tiểu thư, chính là hòn ngọc quý trên tay Bắc Duyên Hầu phủ, mặc kệ nam hài hay nữ hài, lão phu nhân cùng hầu gia đều chưa từng ghét bỏ qua, về sau ngài chớ có nói, tuy không có gì, truyền tới lỗ tai phu nhân tóm lại không tốt lắm.”

Một phen lời nói là chính miệng lão phu nhân nói ra, tính tình phu nhân ổn trọng, vì hầu gia trả giá rất nhiều, lão phu nhân nói đó là vì phu nhân một lòng, không nên bởi vì chuyện tiểu hài tử khiến cho phu nhân khó chịu, huống chi, đứa nhỏ này thật vất vả bảo vệ được, dù là tiểu thư, bọn họ càng đau bé nhiều hơn, ở trong bụng ăn nhiều khổ như vậy còn có thể sống sót, có cái gì không đáng cao hứng?

Sắc mặt Triệu thị hơi sượng, vẻ mặt ngượng ngùng, chuyên tâm uống trà không nói.

Mau đến buổi trưa, trong nhà chính mới truyền đến thanh âm lão phu nhân, Triệu thị ném chén trà xuống liền xông ra ngoài, Giang mụ mụ nhíu nhíu mày, Triệu thị học nhiều năm quy củ từ chỗ nào vậy?

“Lão phu nhân, sao chép xong rồi?” Bà bước vào nhà chính, theo bản năng ánh mắt quét một vòng, bài trí trong phòng cùng trước khi Hạ thị đi giống nhau như đúc, thấy Triệu thị, trong lòng lão phu nhân vui mừng, tuy trước có nháo ra không thoải mái, bất quá, người một nhà nào có nên giữ thù, cho nên, tiến lên, lôi kéo tay Triệu thị, “Nghe nói tức phụ Khuynh ca nhi sinh một tiểu tử mập mạp? Kiện tại ngươi đã là tổ mẫu rồi.”

Hạ Khuynh thành thân cũng đã bốn năm năm, hiện tại mới có con nối dõi, nói lên tôn tử, trên mặt Triệu thị cười so với mặt trời bên ngoài chói chang hơn, “Đúng vậy, sắp đến trăm ngày, đến lúc đó, muội muội phải tới Hạ phủ xem chất tôn của mình mới được.”

Ánh mắt Lão phu nhân dịu dàng, tự đáy lòng vì Triệu thị vui vẻ, “Ừm, nhất định sẽ đến.” Tháng tám Lê Uyển liền sinh sản, đến lúc đó, bà cũng là tổ mẫu rồi, lão phu nhân không khỏi cảm khái, “Chúng ta đó mà, đều già hết rồi.”

Hồi Giang Nam một chuyến bôn ba không nói, sau có đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhìn lão phu nhân so với thời điểm năm trước già hơn, Triệu thị không tiện nói tiếp, nói lên chính sự, “Muội muội, ngươi cần phải giúp giúp ca ngươi, hắn gặp phiền toái rồi.” Nắm tay lão phu nhân ngồi xuống, Triệu thị bùm bùm đem tình huống Hạ phủ nói ra.


Mày lão phu nhân nhíu chặt, Hạ Văn Bang chưa bao giờ là người hồ đồ, nghĩ như thế nào cấu kết quan viên, tham ô nhận hối lộ?

“Lần này sợ chỉ có ngươi có thể giúp ca ngươi, ta cũng không biết từ khi nào hắn dính đến những chuyện đó, Mục Ẩn mới hồi kinh, kêu hắn đi cầu tình cho cữu cữu hắn, nếu lão gia xảy ra chuyện, một nhà già trẻ này làm sao bây giờ?”

Năm nay thời điểm tháng ba, Hoàng Thượng thêm thiết ân khoa, Hạ Kính trúng tiến sĩ, Hạ Khuynh lưu ở trong kinh, hai người còn lại làm quan ngoài kinh, Triệu thị rõ ràng nếu muốn về sau cuộc sống tốt hơn, quá trình ngoại phóng vì bá tánh làm việc ắt không thể thiếu, chính là trong lòng bà vẫn có khó chịu, hơn nữa chuyện của Hạ Văn Bang, sắc mặt Triệu thị so với lão phu nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, ít nhất, quanh thân lão phu nhân quanh quẩn một loại vui vẻ, mà Triệu thị, quanh thân đều buồn bực.

“Hắn sao lại hồ đồ như vậy? Tân hoàng kế vị, đúng là thời điểm rửa sạch triều đình, lúc này hắn nháo ra chuyện, sợ là Mục Ẩn trước mặt Hoàng Thượng đều không tiện mở miệng.” Lão phu nhân cũng không một chút hồ đồ, Thừa Vương làm Hoàng Thượng, giảm bớt lao dịch thuế má cho bá tánh, một đường Bắc thượng nghe nói không ít quan viên còn hạ thôn thể nghiệm và quan sát dân tình, mà thời Nhân Hòa Đế tại vị chưa từng có, Hạ Văn Bang xảy ra chuyện, Nhân Sùng Đế chỉ biết giết gà dọa khỉ, muốn thiên vị Hạ Văn Bang, ngay sau đó có người triều đình lấy tình huống Hạ Văn Bang nói lên, Nhân Sùng Đế làm thế nào đóng cơn gió này? Tân hoàng, hình tượng trong lòng bá tánh là quan trọng nhất.

“Tẩu tử, chuyện này sợ là ta bất lực, sao tẩu không khuyên hắn một ít, thời điểm tiên hoàng tại vị cực kỳ phản cảm kết bè kết cánh tham ô nhận hối lộ, hắn làm quan nhiều năm, sao không không rõ ràng chuyện này, muốn Mục Ẩn giúp cũng phải có cái cớ, hiện tại bị người bắt được nhược điểm…”

Lão phu nhân lắc đầu, thật đúng là không làm.

“Chính là, nhìn lão gia phải vào nhà tù hoặc Hạ phủ bị xét nhà? Tiền đồ mấy đứa Hạ Khuynh mới vừa khởi bước, cái này có thể muốn huỷ hoại tất cả.” Triệu thị đi qua An Vương phủ tìm Hạ Thu, Hạ Thu hoài thai, An Vương phi đối với nàng không tốt lắm, Hạ Thu ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao giúp bà vội được, cũng chỉ có Hạ thị mà thôi, Triệu thị mới nghĩ đến trên đầu Bắc Duyên Hầu phủ.

“Ngươi nói cho Mục Ẩn, kêu hắn nói cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chậm chạp không chịu giáng tội còn không phải muốn nhìn phản ứng Mục Ẩn một chút sao? Ca ngươi nhiều ít năm mới đến vị trí này, ngươi không thể nhìn Hạ phủ trong một sớm hủy mất.” Nói xong câu này, Triệu thị có chút cuồng loạn, khóc đến bả vai rung rung.

Lão phu nhân nhăn nhăn mày, Giang mụ mụ ở cửa mặt càng xụ ra, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn lão phu nhân, chỉ cần lão phu nhân gật đầu, Giang mụ mụ liền sẽ tiến lên đem Triệu thị đuổi ra ngoài.

“Ngươi đừng quá lo lắng, Mục Ẩn đã trở lại ta sẽ nói thêm cùng hắn.” Triệu thị nói đến tâm khảm lão phu nhân, nếu Nhân Sùng Đế đã sớm biết chuyện Hạ Văn Bang lại không trách tội là chờ Tần Mục Ẩn hồi kinh, Nhân Sùng Đế là thật muốn bán mặt mũi cho Tần Mục Ẩn, hay là trong lòng đối với Tần Mục Ẩn có khả nghi, muốn mượn chuyện này kéo Bắc Duyên Hầu phủ xuống nước.

Gặp qua tình cảnh Nhân Hòa Đế trở mặt không nhận người, gần vua như gần cọp, lão phu nhân không thể không nhiều tâm nhãn.

“Nói thêm cái gì?” Nhìn Hà thị trong phòng lão phu nhân, Tần Mục Ẩn từ sân vắng dời bước đi đến, ánh mắt thanh lãnh.

“Mục Ẩn đã trở lại, mợ con nói cữu cữu con đã xảy ra chuyện, con đã trở lại cũng tốt, nghe một chút xem làm như thế nào?” Lão phu nhân đối với Hạ Văn Bang cũng có tình nghĩa, thân tình nhiều năm không phải giả, nhưng bà cũng rõ ràng, chuyện này không dễ làm.

Tần Mục Ẩn chậm rì rì ngồi xuống, cầm ấm trà lên đổ một ly trà, không uống, chỉ cầm trong tay, không chút để ý nhìn Triệu thị, “Nghe nói trước đó mợ nháo muốn gặp Uyển Nhi, sao lại đến trong sân lão phu nhân rồi?” Hắn trở lại một hồi rồi, Toàn Phó liền đem sự tình trải qua nói, hôm qua mới trở về, thân mình Lê Uyển còn chưa có thích ứng, đặc biệt hiện tại tháng lớn, chịu không nổi kích thích, Triệu thị thật có năng lực.

Triệu thị có thể ở trước mặt lão phu nhân gào rống, đối với Tần Mục Ẩn, bà luôn có vài phần kiêng kị, co quắp bất an vò chiếc khăn trong tay, khóe miệng cố nở ra tươi cười nói, “Lúc ấy trong lòng ta đều sợ hãi, nhất thời hồ đồ, thật để mọi người chê cười, Lê Uyển không chấn kinh đi!”

Giang mụ mụ không biết còn có chuyện này, lập tức, liếc mắt hung hăng trừng Triệu thị một cái, xoay người chạy chậm đi rồi.

Trong lòng Triệu thị mạc danh, còn không phải chỉ mang thai sao, có chuyện gì lớn lao, thân là trưởng bối, bà tới, Lê Uyển không đi ra trước đón bà là đã thông cảm cho rồi, nhưng chỉ có nghĩ trong lòng, Triệu thị trăm triệu không dám nói ra.

Tần Mục Ẩn cười lạnh một tiếng, chung quy lão phu nhân không có nói cái chết, “Sự tình Cữu cữu còn xem Hoàng Thượng định đoạt, trở về đi, ngày mai lâm triều liền biết tình huống như thế nào, cữu cữu có thể làm có thể tưởng tượng đến hậu quả, Hoàng Thượng nói sẽ xét xử công tâm.”

Lão phu nhân nhìn bà liếc mắt một cái, Tần Mục Ẩn đã đứng dậy đi rồi, “Uyển Nhi nói kêu phòng bếp chuẩn bị mấy thứ đồ ăn ngài thích, cùng đi Họa Nhàn Viện dùng bữa đi.”

Đương nhiên Triệu thị không cho rằng lời này là Tần Mục Ẩn nói với mình, xấu hổ ngồi không biết làm sao. Tần Mục Ẩn đi rồi, Triệu thị ngồi không nhúc nhích, đáy lòng thở dài, “Ngươi đó, đã bao nhiêu năm, tính tình vẫn dễ nói chuyện như vậy, nàng là một tức phụ bất quá kêu hạ nhân chuẩn bị mấy thứ đồ ăn, thật muốn có hiếu tâm, liền tự mình chuẩn bị cho tốt đưa tới Tĩnh An Viện, tội gì muốn ngươi đi qua một chuyến?”

Lão phu nhân cười cười không sao cả, khách khí mà xa cách, “Đi thôi, thuận tiện đưa tẩu đi ra ngoài.”

Thân mình Triệu thị cứng đờ, lão phu nhân không cao hứng đuổi người đi, nàng nghĩ Lê Uyển hoài còn không biết là nhi tử hay khuê nữ, hiện tại nhiều người còn vây quanh nàng như vậy, về sau thật sinh nhi tử, từ trên xuống dưới Bắc Duyên Hầu phủ còn không phải tôn nàng lên, nghĩ khuyên lão phu nhân hai câu, lời nói tới bên miệng rồi, thấy trường mi lão phu nhân đạm mạc, nói không nên lời, từ trên xuống dưới đều không chào đón bà, Triệu thị nghĩ cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ chứ?

Trở lại Hạ phủ, ngực Triệu thị đọng lại một bụng hỏa, hôm nay đi ra ngoài một phen, bà càng giống một người đàn bà đanh đá không hiểu lễ nghĩa, bản thân mình như vậy, trong lòng Triệu thị thật sự chán ghét, hôm nay Hạ Văn Bang không đi nha môn, chờ Triệu thị trở về.

“Như thế nào, Mục Ẩn nói như thế nào?”


Triệu thị lại nghĩ phát hỏa, quét đến bà vú bên cạnh ôm tôn tử, áp hỏa khí xuống, “Không nói gì thêm, ý tứ hắn nói chờ, tới ngày mai rồi liền rõ ràng, bất quá, ta thấy hy vọng không lớn.” Tần Mục Ẩn đối với bà ngày càng xa cách, có thể bởi vì quan hệ Hạ Thanh Thanh cùng Lê Uyển, lần này, càng cự người ngàn dặm ở ngoài rõ ràng.

“Nàng là ngươi muội tử, buổi chiều ngươi đi cùng nàng nói một chút đi.” Triệu thị ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, nha hoàn bưng đồ ăn vào nhà, Triệu thị không nhúc nhích chiếc đũa, mà là nói lên Lê Uyển, “Mục Ẩn tức phụ đều có sáu tháng có thai, lão gia, chúng ta muốn hay không sao lưu lễ vật?”

Lão phu nhân đi vào Họa Nhàn Viện, không khỏi nhăn nhăn mày, xem Giang mụ mụ thủ một bên Lê Uyển, bà buồn cười không thôi, “Giang mụ mụ, ngươi đừng nhìn chằm chằm Uyển Nhi, cả người nàng không được tự nhiên.”

Giang mụ mụ thẹn thùng, thối lui đến cửa, Triệu thị đanh đá lên cũng không phải người bình thường có thể so sánh, Giang mụ mụ lo lắng thân mình Lê Uyển xảy ra vấn đề gì mới sốt ruột chạy tới.

“Tử Lan, đem khối băng trong phòng lấy ra chút đi, quá lạnh, thân mình phu nhân chịu không nổi.” Sau mang thai người dễ dàng nhiệt, lão phu nhân hiểu, chính là, nhiều khối băng như vậy, nếu Lê Uyển bị lạnh, sẽ càng không tốt.

Lê Uyển tiến lên nắm tay lão phu nhân, lão phu nhân không tự chủ nhìn bụng nàng, ôn hòa giải thích, “Con cũng đừng cảm thấy nhiệt liền dùng nhiều khối băng, hoài thân mình cần phải ấm áp một chút, nhịn một chút, thời điểm sinh sản trời chuyển lạnh, một tháng ở cữ kia thoải mái mới quan trọng nhất.”

Tay lão phu nhân thân thiết đặt ở lòng bàn tay nàng, thử thử, “Quả thực có chút lạnh.”

Lê Uyển lắc lắc đầu, ngồi xuống, lão phu nhân mới hỏi Tần Mục Ẩn tình huống trong cung, “Mợ ngươi nói Hoàng Thượng cố ý kéo là chờ ngươi, tính tình Thừa Vương là người tốt, giờ làm Hoàng Thượng…”

Tần Mục Ẩn biết ý tứ lão phu nhân, dừng chiếc đũa một chút, “Lão phu nhân, trong lòng con rõ ràng, ngài yên tâm, Hoàng Thượng là niệm con suất quân xuất chinh, hắn khao thưởng tam quân không thiếu con, muốn một chuyện cữu cữu bồi thường cho con, con cự tuyệt, hắn đăng cơ không lâu, là thời điểm yêu cầu tạo uy nghiêm ở trên triều đình, con sẽ không thêm phiền toái cho hắn.” Nói xong, mắt nhìn Lê Uyển, “Hoàng Hậu nương nương nói nàng chừng nào rảnh rỗi tiến cung, trong lòng Đại hoàng tử rất nhớ nàng.”

Nói đến Tần Tử Vận, tươi cười trên mặt lão phu nhân thêm một tia nhu hòa, “Nhị thúc ngươi nếu biết đường tỷ ngươi có hôm nay, chỉ sợ hối hận xanh ruột, đúng rồi, chuyện cữu cữu ngươi thật sự không có đường cứu vãn sao?”

Tần Mục Ẩn không có trả lời khẳng định, “Hoàng Thượng nói sẽ châm chước một chút, con cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa, cữu cữu cùng cấu kết vài vị kia, chức quan đều không bằng cữu cữu, sao hắn hồ đồ như vậy?” Tần Mục Ẩn kêu Toàn Hỉ đi ra ngoài tra xét, tin tưởng thực mau sẽ có tin tức.

Lão phu nhân thở dài, ăn xong cơm tối, bà mới mở miệng, “Có thể nghĩ biện pháp giúp cữu cữu ngươi an độ lúc tuổi già hay không, sao gì, hài tử Khuynh ca nhi mới sinh, hắn ở trong nhà dưỡng lão cũng tốt.”

Tần Mục Ẩn gật đầu, “Ngày mai con hỏi ý tứ Hoàng Thượng một chút.” Tần Mục Ẩn múc một chén canh đưa tới trong tầm tay Lê Uyển, “Về nhà, hảo hảo dưỡng tốt thân mình.”

Tần Mục Ẩn gặp qua thời điểm Tần Tử Vận mang thai sáu tháng, bụng lớn, người cũng béo một vòng, Lê Uyển hoài hài tử, nếu không phải bụng nhô cao, nhìn từ phía sau hoàn toàn nhìn không ra. Trương đại phu nói thân mình Lê Uyển hao tổn lợi hại, về sau còn có thể có hài tử hay không đều khó mà nói.

“Lòng ta hiểu rõ, hầu gia ngài đừng lo lắng cho ta.” Lê Uyển cầm cái muỗng, nhẹ nhàng múc ra lớp mỡ phía trên, sau đó một muỗng một muỗng uống hết.

Nàng uống thực chậm, lão phu nhân cùng Tần Mục Ẩn đều ngừng chiếc đũa, mắt lão phu nhân mang ý cười, vẻ mặt Tần Mục Ẩn ôn nhu, ngẩng đầu, chú ý tới biểu tình hai người, sắc mặt Lê Uyển đỏ lên, ánh mắt bọn họ như là đang xem một cái hài tử nhỏ uống canh, Lê Uyển đỏ bừng mặt.

Lão phu nhân dùng cơm xong liền đi trở về, Tần Mục Ẩn nắm tay Lê Uyển sân tản bộ trong, trên cây hoa sơn chi, đang nở đầy cây, mùi hương hoa vào mũi thấm vào nhân tâm, Lê Uyển kinh ngạc, “Hầu gia, ngài xem, nhà gỗ còn không”

Trên cây, nhà gỗ dãi nắng dầm mưa lung lay sắp đổ, Lê Uyển đi lên trước, đỡ nhà gỗ, kinh hỉ nói, “Bên trong có trứng chim, hầu gia, ngài mau xem nè.”

Tần Mục Ẩn đã sớm thấy, bất quá vẫn phối hợp trả lời, “Đúng vậy, nói không chừng không qua bao lâu lại sẽ ấp ra chim nhỏ.” Tần Mục Ẩn tiến lên ổn định nhà gỗ, khoa tay múa chân hai người Toàn An phía sau, người sau xoay người đi lấy công cụ.

Lê Uyển hái được một đóa hoa sơn chi, cánh hoa màu trắng, nhụy hoa vàng nhạt, làm lòng người tươi mát, Tử Lan tiến lên, nhỏ giọng nói, “Phu nhân, nếu thích, nô tỳ trích chút đặt trong phòng.”

“Không cần, chim mẹ không biết bay đi chỗ nào rồi, nếu trở về ngửi thấy mùi hoa nhớ lầm chỗ làm sao bây giờ?” Đưa đến chóp mũi, lúc này, bụng giật mình, Lê Uyển đau hơi cong eo, Tần Mục Ẩn đỡ vòng eo nàng, “Hài tử lại náo loạn sao?”

Lê Uyển có loại cảm giác, trong bụng nàng hơn phân nửa là một nữ nhi, “Hầu gia, nếu là nữ nhi làm sao bây giờ?” Nàng rõ ràng thân mình, về sau sợ sẽ không có hài tử, nàng rất mong sinh đứa con trai cho Tần Mục Ẩn, Tần gia liền có hậu.


“Là nữ nhi cũng tốt, tên ta đều nghĩ kỹ rồi, nàng ở trong bụng mẫu thân chịu nhiều khổ cực như vậy, là đứa ẩn nhẫn hiểu chuyện, sinh hạ chúng ta bồi thường con thật tốt, không cần giống quản thúc nghiêm khắc như nhi tử.” Lúc này, bụng lại động hai cái, Tần Mục Ẩn bật cười, “Ta cảm thấy đứa nhỏ này có thể nghe hiểu lời chúng ta nói.”

Nghĩ đến có hai lần ban đêm, Tần Mục Ẩn lôi kéo nàng làm những chuyện mắc cỡ đó, Lê Uyển đỏ mặt, lấy móng tay cào mạnh trên mu bàn tay hắn, hắn nói nhẫn quá lâu rồi, thân mình sẽ có vấn đề, Lê Uyển thấy hắn đáng thương mới đồng ý, nếu hài tử trong bụng biết chuyện bọn họ làm, nháy mắt khuôn mặt Lê Uyển đỏ thấu.

Tần Mục Ẩn chớp mắt thấy lỗ tai Lê Uyển đều hồng thấu, cho rằng nàng bị nhiệt, nới lỏng lực đạo cánh tay, Lê Uyển rũ đầu, không chớp mắt mà nhìn bụng mình, biểu tình ảo não lại có hai phân ngượng ngùng, Tần Mục Ẩn minh bạch, Tử Lan ở đây, hắn khó mà nói cái gì.

“Tử Lan, đi xem Toàn An sao còn chưa có tới?” Chuyện Tử Lan cùng Toàn An hắn nghe lão phu nhân nói qua, phía trước, là Tử Lan hiểu sai ý Toàn An, chính là, sự kiện kia Toàn An làm không phúc hậu, sau lại, lão phu nhân làm chủ hôn cho hai người, Tử Lan cự tuyệt, cũng coi như hạ mặt mũi Toàn An, hiện tại, quan hệ hai người lãnh đạm, xác thật không tốt bằng trước đó.

Tử Lan phỏng đoán Tần Mục Ẩn có chuyện muốn nói, đi vài bước liền thấy Toàn An dẫn theo một cái rổ tới, vẫy vẫy tay, lập tức đi tới nơi xa, Toàn An kỳ quái, mắt nhìn Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển, phản ứng lại, đi theo Tử Lan, hắn muốn trò chuyện cùng Tử Lan, chính là thái độ nàng lãnh đạm, Toàn An cũng không biết nói cái gì.

Không khí quanh quẩn hai người quỷ dị nói không nên lời.

Tử Lan đi rồi, Tần Mục Ẩn ôm thân mình Lê Uyển, đè thấp thanh âm, “Buổi tối hài tử ngủ rồi, không biết, huống hồ ta nhẹ như vậy, sẽ không kinh động đến con.”

Đôi mắt Lê Uyển hồng ứng nước, Tần Mục Ẩn rõ ràng không thể nói nữa, lại nói, Lê Uyển nên tức giận.

Từ sau nàng hoài hài tử, làn da mềm mại không lời gì để nói, vết đỏ trên người tuy còn rất nhiều chưa tiêu, chính là, xem ở trong mắt hắn, phảng phất như đám mây đào hoa rơi rụng, xa hoa lộng lẫy, lần đầu tiên, hắn cảm thấy có miệng vết thương đẹp như vậy.

Lê Uyển mở cánh tay hắn, cách hắn hai bước, đỏ mặt nói, “Hầu gia, đừng dạy hư hài tử.”

Hai mắt nhìn trái phải, “Toàn An, đem đồ vật hầu gia muốn lấy đến đây đi.”

Đem nhà gỗ một lần nữa củng cố, người bên ngoài nói Lưu thị tới, chuyện Lê Uyển mang thai không nói cùng bất luận kẻ nào, thời điểm Lê Uyển tốt là không quá ba tháng, Lê Uyển không tốt, ai có tâm tình đi báo tin vui, cho nên, Lưu thị thấy bụng Lê Uyển to nhất thời không phản ứng lại, một hồi lâu mới vui vẻ ra mặt, lớn tiếng ồn ào, “Uyển Nhi, con mang thai sao không phái người nói một tiếng cùng ta và cha con, chúng ta cũng có thể chuẩn bị chuẩn bị chút!”

Nói xong, Lưu thị chắp tay trước ngực bái tứ phương, “Phật Tổ phù hộ, Phật Tổ phù hộ.”

Tần Mục Ẩn tiến lên chào hỏi cùng Lưu thị, “Nhạc mẫu, ngài cùng Uyển Nhi trò chuyện, ta đi thư phòng.” Hai người lâu rồi không gặp mặt, sợ là có nhiều lời muốn nói, Tần Mục Ẩn thức thời tránh đi, Lưu thị gật gật đầu, kích động nói không ra lời, trong miệng vẫn luôn lặp lại Phật Tổ phù hộ, Phật Tổ phù hộ.

Lâu rồi chưa thấy được thân nhân, Lê Uyển đỏ hốc mắt, ghé vào đầu vai Lưu thị, anh anh thút thít khóc, có chút thời điểm nàng không rõ ý tưởng Lưu thị, sau mang thai, nàng liền vô cùng nhớ Lưu thị, có lẽ người làm mẹ, biết nuôi lớn một cái hài tử không dễ dàng, ít nhất, khi còn nhỏ trong nhà nghèo, Lưu thị chưa bao giờ lạnh nàng, khi còn nhỏ, nàng rất ít sinh bệnh, “Nương, con rất tốt.”

Lưu thị nhìn Lê Uyển một vòng từ trên xuống dưới, mày nhíu lại gắt gao, “Sao gầy như vậy? Hoài hài tử cũng đừng nghĩ gầy đẹp, ăn nhiều chút, về sau sinh hài tử mới có sữa, biết không?” Lưu thị nói cũng đỏ hốc mắt theo, cứng giọng nói, “Đã trở lại liền tốt rồi, trước nghe nói con ở Thương Châu bị thương ta muốn liền tới thăm con, lại cứ, Hoàng Thượng coi trọng cha con, trong khoảng thời gian ngắn không đi được, là nương sai, lúc ấy nên lưu con ở trong kinh!”

Nghe được một câu cuối cùng, không biết vì sao, Lê Uyển nín khóc mỉm cười, tính tình Lưu thị thật là thay đổi bất thường, lúc ấy cũng không phải nói như vậy, “Con nhất định phải đi theo hầu gia, hầu gia tuổi trẻ khí thịnh, người lại anh tuấn, nghe nói cô nương Giang Nam bên kia đều xinh xắn lanh lợi, con cần phải nhìn hầu gia chằm chằm, có manh mối muốn nạp thiếp con liền ầm ĩ, lão phu nhân là người hiểu lý lẽ, khẳng định sẽ ngăn giúp, nếu lão phu nhân không ngăn cản, con liền nghĩ biện pháp tìm tới cửa, nháo đến người nhà kia thật mất mặt, tới Giang Nam rồi, con trời xa đất lạ, chúng ta ở kinh thành, mặc dù có người nói ta và cha con không giáo nữ nhi tốt cũng không truyền đến lỗ tai chúng ta.”

Khi đó Lê Uyển nghe xong Lưu thị nói dở khóc dở cười, cái gì kêu người khác nói nàng giáo dưỡng không tốt không truyền đến lỗ tai cha mẹ bọn họ, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ là Lưu thị có thể nghĩ đến biện pháp tốt nhất đi, Lưu thị không đọc qua sách, minh bạch đạo lý là khi còn nhỏ nhìn cách Lâm thị xử thế, tới kinh thành rồi, muốn học Đại Hộ Nhân gia, sau lại chậm rãi lại tính.

Một mẫu thân kiến thức không nhiều lắm có thể có biện pháp gì chỉ nữ nhi mình giữ vị trí cùng hạnh phúc, Lê Uyển có cái tư cách gì không lòng mang cảm kích đây?

“Sao lại khóc? Hiện tại con hoài hài tử, không thể khóc, nước mắt phải nghẹn một hồi trong bụng, về sau hài tử sinh hạ mới có thể thủy linh xinh đẹp, thời điểm ta hoài con đều không khóc, nếu không, làm sao con lớn lên đẹp như vậy, tất cả đều là công lao của ta đó.” Lê Uyển lớn lên đẹp, Lưu thị có chung vinh dự.

Nghe xong câu này, Lê Uyển không khóc, nàng còn không biết có cái cách nói này, mắt Lưu thị nhìn hoa sơn chi trong tay nàng, lập tức đoạt đi, “Hiện tại con hoài thân mình, không thể cái gì đều ngửi, trên người nổi bệnh sởi làm sao bây giờ?”

Lưu thị tuy nghiêm khắc, chính là, tất cả lời nói đều là quan tâm đối với Lê Uyển, “Năm nay hoa hồng nở ta đều cất cho con, cũng không biết chừng nào con trở về, lần này con yên tâm, từ thời điểm hoa nở ta luôn gọi người nhìn, không có vấn đề.”

Chuyện Lưu Tấn Nguyên hạ dược Lê Uyển đã thành mối hận trong lòng Lưu thị, hơn nữa, bởi vì chuyện này, Lê Thành cùng Lê Uy đối với nàng càng không có sắc mặt tốt, nói nàng mắt mù, giúp đỡ người ngoài hại nữ nhi mình, Lưu thị cũng không rõ ràng nguyên do trong đó, nghe nói xong hối hận không thôi.

“Cảm ơn nương, Thương Châu có rất nhiều cục đá đẹp, con mang về một ít cho ngài cùng cha, chúng ta đi xem đi.” Những cục đá trân quý đó không có thương thuyền từ phía nam tìm tới, chính là, Lê? Thành Thương Châu có thợ đá chuyên môn, có thể đem cục đá mài giũa thành hình dạng tùy ý, Tần Mục Ẩn tặng một cục đá mài giũa thành đóa hoa hải đường, một mảnh hơi mỏng, nhìn qua rất giống ngọc thạch, Lê Uyển mài giũa cho Lưu thị cùng Lê Trung Khanh chính là một cái Phật châu.

Có lễ vật, đương nhiên Lưu thị cao hứng, tuy là cục đá, cũng là cục đá từ Thương Châu lấy về, cầm lấy, không chút do dự mà treo ở trên cổ, Lưu thị một thân váy dài màu xanh lục thâm hoa mẫu đơn đồ án vạt váy, kiện trung y bên trong màu nguyệt bạch, cục đá dán ở trên áo màu nguyệt bạch, tăng vài phần bộ dáng phu nhân, “Tử Lan, Tử Lan, lấy gương tới cho ta.”

“Đúng vậy.”

Yêu thích tay vuốt Phật châu không buông, dù sao cũng là cục đá, tính chất không bằng ngọc thạch ôn nhuận, Lưu thị vẫn nhìn không được mà khen “Đích xác đẹp.”

Giữ Lưu thị đến chạng vạng, Lưu thị ăn cơm chiều xong trở về, làm Tử Lan đi thư phòng nhìn xem Tần Mục Ẩn đang làm gì, Tử Lan trở về nói Tần Mục Ẩn không ở thư phòng đi trong cung, Lưu thị vẫy vẫy tay, “Hầu gia có chuyện vội, hai nương chúng ta ăn đi.”


Lê Uyển gật đầu, trong lòng nghi hoặc, buổi sáng Tần Mục Ẩn mới vào cung, buổi chiều lại đi khi nào?

Tiễn Lưu thị đi, Lê Uyển gọi Toàn Phó tới, “Hầu gia ra cửa khi nào?”

“Lúc chạng vạng mới đi.” Toàn Phó thành thật trả lời, huống hồ, cái này không có gì phải giấu giếm.

“Hầu gia có nói là chuyện gì không?”

Toàn Phó rũ mắt, công công tới là nói phụng ý chỉ thái phi, trong cung có hai vị thái phi, Cẩm thái phi cùng Thục thái phi, Thục thái phi ở trong cung thực điệu thấp, chính là, cũng không nghe nói Cẩm thái phi trong cung có chuyện gì.

Màn đêm buông xuống, trên cao đầy sao, Tử Lan đẩy cửa đi vào, nhắc nhở Lê Uyển còn đang thêu thùa may vá, “Phu nhân, đã khuya, ngài trước ngủ đi, hầu gia trở lại nô tỳ lại đánh thức ngài.” Trời tối thêu thùa may vá không tốt đôi mắt, huống hồ, tú nương hầu phủ nhiều, làm quần áo cho tiểu chủ tử đủ mặc.

Lê Uyển ngẩng đầu, ánh trăng xuyên qua màn chiếu vào phòng, ở trên giường bên cửa sổ loang lổ ánh sáng, Lê Uyển gật đầu, gác châm xuống, “Ta nằm ở bên kia một hồi, hầu gia trở lại nhớ rõ đánh thức ta.” Định là trong cung xảy ra chuyện, Tần Mục Ẩn mới có thể chưa kịp nói một tiếng cùng nàng.

Do đổi giường, Lê Uyển lăn qua lộn lại ngủ không được, một hồi lâu mới khép mắt lại. Nửa đêm tỉnh lại muốn đi xí, phát hiện, trong phòng không có người, Lê Uyển kêu một tiếng, Tử Lan lập tức đi vào, “Phu nhân, muốn đi xí sao?” Tháng lớn, số lần Lê Uyển đi xí nhiều lên, Trương đại phu nói là bình thường, sinh hài tử xong thì tốt rồi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ, các ngôi sao ẩn vào tầng mây, trong phòng không có thắp đèn, một màu tối đen.

Thực mau, có ánh sáng, Tử Lan đỡ Lê Uyển đứng dậy, từ từ nói, “Hầu gia đã trở lại, lo lắng ngài thức giâc, đi thư phòng nghỉ ngơi.” Hai người Tử Lan cùng Tử Thự luân trực đêm, bên người Lê Uyển không thể thiếu người, thời điểm các nàng ngủ đều mặc nguyên y, hơn nữa không dám ngủ như chết.

“Hầu gia trở về khi nào?”

Tử Lan há mồm, đang muốn nghĩ nói thật hay không, ngoài mành liền có động tĩnh, “Trở về một hồi rồi.”

Khi nói chuyện, Tần Mục Ẩn đẩy mành ra đi đến, Lê Uyển ngửi được mùi rượu, “Hầu gia, ngài uống rượu?”

Tần Mục Ẩn ngẩn ra, “Thái phi mở tiệc, uống một chút, có phải ngửi không quen hay không, ta đi thư phòng tạm chấp nhận một đêm.” Thời điểm hắn trở về lo lắng Lê Uyển ngửi không thoải mái, đã tắm gội rồi, thay đổi quần áo, trong miệng nhai lát bạc hà trong chốc, không nghĩ nàng vẫn ngửi được.

Lê Uyển có chút không nín được, hấp tấp mà lắc lắc đầu đi nhà kề, lo lắng Tần Mục Ẩn đi, nàng nện bước có chút lớn, Tần Mục Ẩn vội vàng ổn định nàng, “Ta ở đây, nàng chậm một chút. Tử Lan, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Tử Lan khom người lui ra, Tần Mục Ẩn lôi kéo Lê Uyển nằm xuống, nói chuyện trong cung hôm nay, “Thái phi nghe nói ta đã trở về, một hai phải mở tiệc khoản đãi, còn mời một ít đại thần trong triều, Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương cũng ở, về sau ta tận lực uống ít chút.”

Ngày thường Tần Mục Ẩn không thích uống rượu, chỉ có thời điểm không biện pháp từ chối mới có thể uống hai ly, hắn nhìn ra được, Lê Uyển không thích hắn uống rượu, Hạ Kính thành thân hắn uống đến rối tinh rối mù, Lê Uyển chờ hắn, khi đó, nàng chưa nói cái gì, mi nhăn lại gắt gao, hiện tại Tần Mục Ẩn đều còn nhớ rõ.

Lê Uyển nghiêng thân mình ngủ không thoải mái, nằm thẳng, nửa người trên nghiêng gối lên trên người Tần Mục Ẩn, tay chơi tay hắn, dĩ vãng đều là Tần Mục Ẩn chơi tay nàng, hiện tại trái ngược, ở trong cung cả đêm lá mặt lá trái, Tần Mục Ẩn mệt đến không nhẹ.

Sau khi Tiên hoàng chết, hậu cung phi tử nhiều đưa đi hoàng lăng, dưới trướng Thục thái phi có An Vương, Hoàng Thượng xem ở phân thượng An Vương để Thục thái phi lại, Thái Hậu nương nương ở kinh thành vài thập niên, địa vị hậu cung không thể lay động, xấu hổ chính là Cẩm thái phi, Hoàng Thượng là nàng sinh, lại chỉ có thể hưởng thụ đãi ngộ giống Thục thái phi, thấy Thái Hậu còn phải hành lễ, thời điểm trước kia, Tần Mục Ẩn cho rằng Cẩm phi là trưởng bối dễ ở chung, nay xem lại, sợ là Cẩm thái phi cùng Hoàng Hậu nương nương có không ít ngăn cách, có lẽ, đối với Bắc Duyên Hầu phủ cũng có không địch ý nhỏ.

“Mục Ẩn, biết ngươi đã trở lại, cuối cùng tâm ta mới yên lòng, nghe nói tức phụ ngươi bị không ít ủy khuất, mẫu thân ngươi còn khỏe đi.” Cẩm thái phi thấy mặt hắn một phen hỏi han ân cần, Tần Mục Ẩn bị chịu cảm động, Thừa Vương lên làm Hoàng Thượng, quan hệ hắn cùng Thừa Vương cũng thay đổi, Tần Mục Ẩn không thể không thật cẩn thận, buổi sáng đối thoại một phen, Hoàng Thượng vẫn là Thừa Vương lúc trước, Tần Mục Ẩn vui mừng, ít nhất, hắn cùng Nhân Sùng Đế không có nghi kỵ.

“Hết thảy còn tốt, tạ Thái Phi nương nương quan tâm.”

“Ai, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, mẫu thân ngươi cùng tức phụ ngươi đều là Hữu Phúc khí, đâu giống ai gia…”

Trong mắt Tần Mục Ẩn, Cẩm phi cũng không phải một người tự oán tự ngải oán giận trời xanh bất công, lần này tiến cung, Cẩm thái phi trong tối ngoài sáng nói nàng phúc khí mỏng, Tần Mục Ẩn thật không làm rõ được…

……

“Làm sao vậy?” Nghe lồng ngực hắn phát ra than thở, Lê Uyển lên tiếng hỏi, đánh gãy suy nghĩ Tần Mục Ẩn.

“Không có gì, qua hai ngày Hoàng Thượng sẽ mời nàng tiến cung, nếu gặp người trong cung Cẩm thái phi, nàng không cần để ý tới.” Cẩm thái phi không chỉ có đối với hắn, đối với Hoàng Thượng cũng có phê bình kín đáo, Tần Mục Ẩn mua kịp hỏi giữa Hoàng Thượng đã xảy ra cái gì.

Lê Uyển nhẹ nhàng ừ một tiếng, đầu óc nàng không phản ứng nhanh bằng trước kia, đổi lại ngày thường, sớm nghĩ hỏi hắn trong cung có phải đã xảy ra chuyện hay không, hiện giờ, thời điểm Lê Uyển sắp ngủ mới phản ứng lại, bên tai là tiếng hít thở Tần Mục Ẩn đều đều, không đành lòng quấy rầy hắn, trong lòng Lê Uyển yên lặng niệm hai câu, cũng đi theo nặng nề ngủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.