Editor: trucxinh0505
Lê Uyển nằm nghiêng trên giường nệm, tay cầm khăn che hờ nơi miệng, Lâm thị tiến phòng ngửi thấy nồng đậm mùi dược, trong lòng lạnh xuống một cái, trên mặt vui vẻ thấy người gặp họa, Tử Lan lộ vẻ mặt không vui, nhẫn nại tính tình đổ trà cho hai người, đỡ Lê Uyển đứng dậy, kê sau lưng nàng một cái gối dựa, lại bưng một chén “Dược” đen ngòm cho nàng.
Lê Uyển một tay cầm chén, một tay cầm thìa, giữa mày nhíu lại, chậm rãi đảo “Dược”.
Phương thị tỏ vẻ quan tâm, nói, “Ôi chao, sao lại không khỏe thế này, đừng nhìn đầu xuân liền coi thường, nhiều người cũng vậy bị cảm lạnh không ít đâu!” Phương thị nhẹ nhàng nói chuyện, Lâm thị nhíu nhíu mi, đang muốn há mồm liền thấy Tử Lan khoa tay múa chân nhìn bà làm động tác im lặng, nghẹn nói không ra lời, khuôn mặt bạch hồng đan chéo.
Tính tình người nhà họ Lưu Lê Uyển rõ ràng, không thấy nàng sẽ không chết tâm, nàng cũng nghĩ không thể mỗi lần đều lấy Tần Mục Ẩn làm tấm bia chống cho mình, cho nên mới nói Tử Lan cùng phối hợp diễn giả bệnh cho bọn họ xem, cũng giữ chân bọn họ một ít thời gian, ít nhất cũng được nửa tháng, Lâm thị bị Lưu Tấn Nguyên trấn an hỏa khí cũng hạ xuống rất nhiều.
Lâm thị tuy nghe Lưu lời Tấn Nguyên nói, chính là, không chịu nổi bị Lâm thị cãi lại, trước kia ở trấn trên, Lưu thị không về nhà, nhưng gửi bạc về đều đều không ít, láng giềng quê nhà cực kỳ hâm mộ bà khuê nữ có hiếu, trong tối ngoài sáng nịnh bợ lấy lòng, cứ thế mãi, chưa từng nghe ai nói bà không tốt, cũng không bày sắc mặt cho bà xem, ngày đó, Tần Mục Ẩn trước mặt mọi người khiến bà nan kham, Lưu Tấn Nguyên trấn an bà bỏ làm lành vì con đường làm quan của hắn, vì thế, mỗi ngày bà đều tới hầu phủ, một lần hai lần, kiên nhẫn mỗi sáng sớm, trong lòng cục hỏa ứ nghẹn đã lâu!
Lê Uyển nhẹ nhàng uống xuống một ngụm, là phân phó phòng bếp hầm canh, bên trong bỏ thêm dược liệu, nhìn qua đen tuyền, bất quá có thể giấu Lâm thị cùng Phương thị.
Phương thị thấy Lê Uyển không đáp, xấu hổ cười, lại đổi đề tài, “Trước đó vài ngày biểu ca được hai thứ tốt, vốn dĩ nói muốn đưa ngươi, sau đi Lê phủ đưa cho nương ngươi, nương ngươi nuôi dưỡng biểu ca nhiều năm như vậy, trong lòng hắn nhớ kỹ ân tình, là ta và bà ngoại ngươi hồ đồ, ngày đó làm ra loại chuyện như vậy, biết ngươi không khỏe, mấy ngày nay biểu ca ngươi cũng lo lắng lắm đó!”
Lê Uyển lại uống một ngụm, nhíu nhíu mi, cầm chén đưa cho Tử Lan, vẻ mặt Tử Lan ai oán, “Phu nhân, đại phu nói muốn mau khỏe phải uống dược, ngài như vậy, hầu gia trở về hỏi lại mắng nô tỳ không phải!”
Lê Uyển bất động thanh sắc liếc Lâm thị, chú ý bà hơi giật giật thân mình, tay để đầu gối sửa từ đỡ ghế dựa, Lê Uyển xua tay, “Quá đắng, đem xuống đi, hầu gia đi ra ngoài, ngươi không nói, hầu gia sao biết được!” Xem ra, sau lần đó, Lâm thị thực sự sợ hãi Tần Mục Ẩn!
Lê Uyển nhấp môi cười, rốt cuộc đem ánh mắt chuyển qua trên người Phương thị, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Mợ nói gì vậy, đồ vật của biểu ca ta trăm triệu lần không thể thu, không nói hầu phủ cái gì đều có, hiện tại biểu ca đã lớn, còn chưa có đề thân, nếu ta thu đồ vật của hắn bên chỗ hầu gia cũng khó nói, huống chi, ba tháng nữa biểu ca muốn đi Binh Bộ, nhiều chỗ cần chi, nếu chậm trễ biểu ca mở rộng quan hệ, ta là người có lỗi. Bà ngoại, ngài nói đúng không!”
“Kia đương nhiên!” Lâm thị buột miệng thốt ra, nói xong giật mình thấy không đúng, vội vàng giải thích, “Ý ta là, biểu ca đưa ngươi đồ vật, đương nhiên ngươi có thể thu!”
Lâm thị cảm thấy Lê Uyển không dễ lừa gạt như trước kia, lời Tấn Nguyên nói như dùng không được, Phương thị cũng có loại cảm giác này, căng da đầu chuẩn bị lý do tốt thoái thác nói tiếp, “Uyển Nhi à, ngươi cùng biểu ca lớn lên bên nhau, ta và bà ngoại ngươi cũng là rất cao hứng, sợ hắn ở trong kinh bị người khinh thường, lúc ấy cha nương ngươi sợ tới kinh thành sẽ bị không ít người xem thường, ngươi cũng rõ ràng đúng không, nương ngươi viết thư về không biết khóc bao nhiêu lần, ta và bà ngoại ngươi cũng vì vậy mà quá lo lắng cho biểu ca ngươi bị giống cha ngươi lúc xưa, nên ngày ấy nóng đầu mới có thể động thủ cùng nương ngươi, lúc sau cũng bồi tội cùng nương ngươi rồi, nàng cũng thông cảm tâm tình này của chúng ta, nói muốn tới hầu phủ, nương ngươi nói không cần, nói lòng dạ ngươi không hẹp hòi sẽ không ghi hận người, nhưng chúng ta nghĩ, vẫn nên tới một chuyến, người một nhà không nên gây chia rẽ, hiểu lầm lẫn nhau, trong lòng không thoải mái đúng hay không?”
Lê Uyển cười lạnh, người nhà họ Lưu chính là tranh thủ người khác đồng tình mình nhất, dường như các nàng vừa nói khó xử nàng dường như nên thông cảm, “Mợ khách khí, mấy ngày nay ta không nghĩ nhiều như vậy, nương ta thường nói con gái gả chồng như nước đổ đi, ta vào hầu phủ, đối với mọi người cũng không tồi, các người tới nếu là vì ngày đó mà xin lỗi, có thể tìm hầu gia, bất quá chàng rất bận, phải đêm mới về, nghĩ đến mọi người cũng không thể chờ, mợ nói ta như vậy không đúng, dường như ta là vì chuyện sai nhỏ mà không bỏ vậy, bình thường nương ta nói ta lòng dạ hẹp hòi, ghi hận, Lê Uy đoạt đồ vật ta một ta phải cướp về hai, chuyện đó nương ta cũng nói qua, mà vừa rồi nghe mợ nói giống như uy hiếp ta vậy!”
“Không phải, Uyển Nhi ta…” Sắc mặt Phương thị trắng nhợt, vội giải thích.
Lê Uyển tay che lại đầu, lộ bộ mặt khó chịu đến dữ tợn lên, lúc này, Tử Thự cùng Trương mụ mụ đi đến, Trương mụ mụ xụ mặt nghiêm nghị, giọng quát lớn Tử Lan, “Đại phu nói phu nhân cần tĩnh dưỡng, không thấy phu nhân lại đau đầu, còn không mau tiễn khách, phu nhân xảy ra sai lầm gì, hầu gia trách cứ ai đảm đương được?”
Lâm thị mất tự nhiên rụt rụt cổ, đứng dậy, trừng mắt liếc nhìn Lê Uyển một cái, thúc giục Phương thị, “Đi thôi, nó không cảm kích, ta còn sợ một cái nha đầu sao, nương nó ta còn có thể thu thập huống chi là nó?”
Khóe miệng Lê Uyển câu lên một cái, nàng chờ Lâm thị thu thập nàng, thật cho rằng nàng giống đời trước dễ khi dễ sao? Lê Uyển rũ mắt xuống, một câu cũng không nói, trong mắt người ngoài bộ dáng như đang bị ủy khuất.
Trương mụ mụ đi lên liền cho Lâm thị một cái tát tai, Lâm thị ngốc, che lại nửa bên mặt, tức giậ, hung hăng trừng mắt Trương mụ mụ, Tử Lan thừa cơ nhắc nhở, “Lưu lão phu nhân, đừng lớn tiếng ồn ào, nhiễu phu nhân nghỉ ngơi!”
Trương mụ mụ phất phất tay, nói ra lời không lưu tình, “Chỗ nào lão bà tử dám ở trước mặt phu nhân giương oai, cũng không xem đây là địa phương nào?”
Lâm thị nhớ rõ lần trước bị hai nô tài phải trái kè bên, trong lòng hiện lên sợ hãi, ngay sau đó sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Giang mụ mụ, nhìn Lê Uyển, “Một cái nô tài dám động thủ đối với bà ngoại ngươi, ngươi học quy củ chỗ nào vậy?”
Mấy ngày nay, Lưu Tấn Nguyên thỉnh một lão bà tử từ bên ngoài về giáo các nàng quy củ Đại Hộ Nhân gia, nói là về sau thấy quý nhân đừng mất lễ nghi, Lâm thị biết Đại Hộ Nhân gia nặng nhất thanh danh hiếu đạo, Tấn Nguyên cũng giải thích qua, lần trước Tần Mục Ẩn nghĩ dọa dọa bọn họ thôi, nếu nhốt bà đi nhà lao, thanh danh Lê Uyển cũng không tốt, cho nên, biết Lê Uyển chán ghét bà cũng sẽ không so đo cùng bà, ai lại để một cái hạ nhân vũ nhục bà.
“Tổ mẫu nói cái gì, Trương mụ mụ là lão nhân trong phủ, đương nhiên minh bạch quy củ, nếu nàng đánh ngươi, có thể thấy được chính là người không đúng rồi!” Lê Uyển giương mắt, con ngươi tất cả đều là ý cười, ngực Lâm thị cọ cọ ra hỏa, bà minh bạch, Lê Uyển không tính toán tha thứ cho bọn họ.
Phương thị lôi kéo tay áo Lâm thị, ý bảo bà đừng tức giận, ở hầu phủ khiến Lê Uyển nan kham, về nhà Tấn Nguyên lại sẽ nói bọn họ.
“Ta thân là bà ngoại ngươi, nói ngươi hai câu cũng là trưởng bối giáo huấn vãn bối, nàng, một cái nô tài lại dám ra tay đánh ta?” Lâm thị căm giận bất bình, bất quá bị Phương thị kéo kéo, cuối cùng còn chút lý trí, đè thấp thanh âm, không nghĩ sẽ bạt tai lại ai đó.
Lê Uyển khịt mũi, ánh mắt lạnh xuống, “Sợ là bà ngoại đã quên, con gái gả chồng như nước đổ đi, nương ta còn không quản, người có thể giáo huấn ta?” Nói xong, xốc chăn lên, từng bước một đi đến trước mặt Lâm thị, giả vờ lôi kéo cánh tay của bà kỳ thật bóp tay bà, trên mặt mang theo ý cười, chính là cười không đạt đáy mắt, nhìn Lâm thị hết sức khủng bố, Phương thị thấy cũng ngơ ngẩn.
“Bà ngoại, ở trong nhà của ta muốn giáo huấn ta không cảm thấy buồn cười sao? Hôm nay ngài nói đến xin lỗi, thân mình ta không thoải mái cũng đã mời ngài vào gặp, Trương mụ mụ là lão nhân hầu phủ, ở trước mặt nàng, một chút mặt mũi ngài cũng không lưu cho ta, bà ngoại, về việc này thôi, ta có thể khiến người trong kinh nghị sự ầm lên, đúng rồi, ngài lấy tư cách gì giáo huấn ta? Muốn giáo huấn ta, về sau nói chuyện làm việc nên suy nghĩ hậu quả nhiều chút, bằng không chết như thế nào cũng không biết!” Ngữ thanh Lê Uyển cực chậm, Lâm thị hoảng sợ trừng lớn mắt, “Ngươi dám!”
Lâm thị rút về tay, không thể tin tưởng nhìn Lê Uyển, bà tự hỏi trừ bỏ lần trước sự kiện kia, không có cùng nàng khắc khẩu qua chuyện gì, thế nhưng Lê Uyển muốn giết bà?
“Ta có gì không mà dám, nếu không có bà, nương ta cũng coi như được giải thoát rồi, không phải sao?” Bất quá là Lê Uyển dọa bà ta, nàng còn muốn giữ Lâm thị để đối phó với Lưu Tấn Nguyên nữa, nhìn đến phản ứng Lâm thị, nàng vừa lòng cười, buông tay ra, nhìn Phương thị nói, “Ta thấy thân mình bà ngoại giống như không được thoải mái, sau khi về nhà mợ vẫn nên tìm đại phu xem chút đi!”
Phương thị đang còn khiếp sợ một phen lời nói của Lê Uyển, hình dáng Lê Uyển vừa rồi nàng chưa nhận thức qua, theo bản năng gật gật đầu, nói không ra lời, ra cửa, tìm khắp nơi thân hình Lưu Tấn Nguyên, chính là, không hề thấy chút bóng dáng nào.
Thân thể Lâm thị không tự chủ đánh run, “Ngươi thấy đúng không, tâm địa nó như thế…” Phương thị vội vàng bưng kín miệng bà lại, sợ hãi bà lại nói ra lời gì không đúng, đến lúc đó thật sự không đi ra khỏi cái đại môn này.
“Tấn Nguyên đâu?” Tinh thần Lâm thị hoảng hốt hỏi.
Phương thị lắc đầu.
Mà lúc này, Lưu Tấn Nguyên đem Tử Tình kéo đến phía sau một tòa núi giả, chung quanh là vách đá đan xen, người bên ngoài nhìn không tới bên này, Tử Tình mặc một thân váy dài hồng nhạt cực hảo, trên cổ tay áo thêu cỏ nhỏ màu xanh nhạt, gió thổi qua, váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân đầy uyển chuyển.
Lưu Tấn Nguyên bắt lấy cánh tay Tử Tình, lộ vẻ mặt quan tâm, “Tử Tình, ở hầu phủ có vẻ tốt, phu nhân đối đãi ngươi thế nào?” Lưu Tấn Nguyên thấy khuôn mặt nhỏ nàng đỏ bừng, tay co quắp bất an bắt lấy vạt áo, trong lòng cười, Tử Tình còn giống như trước đây.
Ánh mắt Tử Tình ẩn ẩn nhăn lại, một cái chớp mắt liền giãn mở ra, nâng đầu, ánh mắt lập loè, “Vẫn giống như trước đây!”
Lưu Tấn Nguyên buông lỏng tay, dựa vào vách đá trên núi giả, “Không, ngươi thay đổi rồi!”
Tâm Tử Tình căng thẳng, cho rằng hắn nhìn ra cái gì rồi, ai biết, câu tiếp theo hắn liền nói, “So thời điểm ở Lê phủ xinh đẹp hơn!”
Tử Tình thả lỏng lại, ngay sau đó trên mặt nổi lên đỏ ửng, đáy lòng Lưu Tấn Nguyên cười lạnh, liếc mắt bốn phía đánh giá một cái, bắt đầu hỏi nàng, “Quan hệ phu nhân cùng hầu gia thế nào, tính tình biểu muội nôn nóng, nói chuyện thẳng thắn, ở hầu phủ có phải đắc tội rất nhiều người hay không?”
“Không có, bọn hạ nhân thực tôn kính phu nhân, quan hệ cùng hầu gia cũng giống vậy!” Thời điểm Tử Tình nói, ngữ khí khinh thường, Lưu Tấn Nguyên cười, ngữ khí lại có vẻ phiền muộn, “Hầu gia đối đãi biểu muội không tốt, chẳng phải biểu muội thường xuyên sẽ phát giận sao, ở trước mặt nàng ngươi cũng không hảo khuyên nhủ?”
Tử Tình không có gật đầu cũng không có lắc đầu, Lưu Tấn Nguyên đã biết đáp án, bắt lấy tay Tử Tình an ủi một hồi, nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần, thần sắc Lưu Tấn Nguyên nghiêm nghị, an ủi Tử Tình, “Biểu muội đối với ngươi không tốt lần sau ta nói với nàng ấy, ngươi hảo hảo bảo trọng, có đi ra ngoài nhớ tới tìm ta!”
Tử Tình đứng ở nơi đó, vẫn luôn gật đầu.
Tâm thần Lưu Tấn Nguyên rung động, đi qua, đem Tử Tình để ở trên vách đá, bắt lấy tay nàng, cúi người tiến lên, âu yếm.
Phương thị cùng Lâm thị thấy Lưu Tấn Nguyên, trong lòng có người tâm phúc, dăm ba câu Lâm thị liền đem lời trong phòng nói ra, tất nhiên, chủ yếu nói Lê Uyển uy hiếp bà, muốn giết bà, Lưu Tấn Nguyên đương nhiên không tin, Lâm thị bực mình.
“Vừa rồi ngươi đi đâu vậy, tới bên này làm gì?”
Lưu Tấn Nguyên trấn định nói, “Tùy tiện đi dạo, đi thôi, chúng ta về đi!”
Mấy người vừa đi, ở một bên khác núi giả, Tử Huân thong thả ung dung đi ra, liếc mắt tà Tử Tình một cái, khi ở hầu phủ, Tử Tình ỷ vào có vài phần tư sắc có vài hành động không minh bạch, nhiều người thích nàng, người chán ghét nàng cũng nhiều, nay xem ra, từ khi nào quan hệ Tử Tình cùng biểu thiếu gia tốt như vậy mà nàng cũng không biết, phu nhân nghĩ không tồi, biểu thiếu gia quả thực tới tìm Tử Tình.
Tử Tình đi đến bên người nàng, hoàn toàn không giống vừa rồi vẻ mặt ửng đỏ, biểu tình trở nên thấp thỏm, “Tử Huân, ngày thường biểu thiếu gia cũng là hỏi ta những chuyện như vậy, thật sự không có chuyện gì khác!”
Biểu thiếu gia lớn lên đẹp, lại là chủ tử, Tử Tình tồn tâm tư thực bình thường, biểu thiếu gia đối với nàng không quy củ, nàng sờ sờ môi chính mình, khẳng định sưng lên, còn tốt, Tử Huân không đem ánh mắt đặt ở trên môi nàng.
Trên đường, Phương thị cũng nói về Lê Uyển, Lưu Tấn Nguyên cũng không tin, hắn cùng Lê Uyển lớn lên từ nhỏ, tính tình nàng thế nào hắn minh bạch, nói trắng ra chính là đồng tình cùng nàng, không muốn nàng bị người ủy khuất, hắn mới theo một nhà cô cô tới kinh thành, đi học đường, mọi người đều chướng mắt hắn, cố ý vô tình châm chọc mỉa mai, hắn không có một bằng hữu nào, về đến nhà, nói cùng Lê Uyển, ai biết, khi ngày nghỉ học đường tiếp theo, Lê Uyển cùng cô cô tới đón hắn, nhận rõ người khi dễ hắn, sau đó, mấy người bọn họ hoặc đi dạo phố đụng phải khất cái trộm bao tiền, hoặc ăn cơm ăn hỏng rồi bụng, Lưu Tấn Nguyên cũng không biết thủ đoạn Lê Uyển từ đâu ra.
Phương thị thấy Lưu Tấn Nguyên không tin, cũng không hề nói, Lâm thị lại thêm hận ý khó tiêu.
Khi Tần Mục Ẩn trở về, Lê Uyển đã thay đổi bộ dáng lúc sáng, nàng muốn Lâm thị sợ tới mức lo lắng đề phòng, cuộc sống hàng ngày khó an, về sau cũng không dám giương nanh múa vuốt cho nàng nan kham nữa, thấy mặt nàng lộ vẻ vui sướng, thần thái sáng láng, đôi con ngươi lấp lánh như ánh sao trời.
“Hôm nay bọn họ tới?” Có thể khiến nàng cao hứng như thế sợ là đã nghĩ ra biện pháp gì đó khó xử Lâm thị cùng Phương thị, Tần Mục Ẩn không dấu vết đảo qua mặt mày nàng, nghĩ đến nàng cùng Lưu Tấn Nguyên, hai nhỏ thanh mai trúc mã vô tư
Lưu Tấn Nguyên vào Binh Bộ, tiền đồ rất tốt, cũng không biết nàng tồn cái tâm tư gì.
Lê Uyển không biết Tần Mục Ẩn nghĩ sai rồi, hầu hạ hắn rửa mặt thay đổi quần áo, hai người cầm tay đi Tĩnh An Viện, lão phu nhân giới thiệu Triệu thị một hộ nhà, hầu đọc Hàn Lâm Viện, chức quan không cao, gia thế trong sạch, thấy hai người tới, cười vỗ vỗ vị trí bên người, “Mau tới, giúp ta nhìn mấy người này, vị nào xuất sắc hơn không?”
Lê Uyển thấy bà cầm trong tay ba bức họa, bên trên nữ tử có vài phần xụ mặt, bất quá tư dung đều tú lệ, dung mạo xinh đẹp.
“Chỗ mợ nói như thế nào?” Tần Mục Ẩn âm thầm liếc nhìn bức họa, không tự chủ lấy tới cùng Lê Uyển so, người trên bức họa tức khắc ảm đạm thất sắc, hắn thu hồi ánh mắt, vân đạm phong khinh hỏi.
“Vài ngày trước đó xảy ra sự tình này, hiện tại mợ ngươi cũng không có chủ ý, chỉ cần gia thế trong sạch liền hảo, đúng rồi, mợ nói ngươi nha đầu Thanh Thanh cũng ủy khuất, chờ Hạ Kính thành thân trước đem người đón về, xem ra là muốn cuối năm đi!” Lão phu nhân vừa giải thích vừa nhìn chằm chằm bức hóa, “Năm nay hai chị em đứa mười sáu đứa mười lăm, sở dĩ không có làm mai là bị giữ đạo hiếu mà chậm trễ, mắt thấy tam hiếu kỳ sẽ chậm nhiều, cho nên muốn nhanh chút, trong ba tháng tới cửa cầu hôn, tháng mười có thể thành thân.
Người Hạ phủ Lê Uyển không dám tham ngôn, Tần Mục Ẩn cũng không có lời bình, lão phu nhân xem xét một hồi, gác bức họa xuống, nói lên một sự kiện khác, “Chuyện nhà nhị thúc ngươi cũng biết, ý tứ nhị thúc mẫu ngươi là lưu lại hài tử, người đuổi đi rồi, nhị thúc ngươi không đáp ứng, từ sau ăn tết liền bắt đầu cùng nhị thúc mẫu ngươi nháo lên, hiện tại nháo đến túi bụi, người Nguyên phủ tìm tới cửa, nói là nhị thúc ngươi không đem chuyện xử lý tốt, liền đem sự tình bẩm báo đến trước mặt Hoàng Thượng!”
Người Ngự Sử Đài dâng tấu Tần Hoài một quyển, Hoàng Thượng lấy tác phong bất chính muốn hắn ngừng chức vị ở nhà tỉnh lại, khi ăn tết cũng không nghe Nguyên thị nói, còn tưởng rằng đóng cửa cùng giải quyết, không nghĩ kéo dài tới hiện tại.
“Nhị thúc mẫu vì sao không đồng ý cho người vào cửa?” Tần Mục Ẩn kinh ngạc, vào phủ, mọi việc nàng định đoạt, một tiểu thiếp chết trong phủ ai gặp qua sẽ hỏi?
Lão phu nhân thở dài, “Nhị thúc ngươi cũng đồng ý rồi, ai biết phụ nhân kia kiên cường, nói là chính mình sinh hài tử chính mình dưỡng, muốn nàng vào phủ làm tiểu thiếp, thà rằng nàng chết, nhị thúc ngươi không nghĩ ủy khuất nàng, cùng nhị thúc mẫu ngươi thương lượng, muốn nâng nàng làm bình thê!”
Tần Mục Ẩn hừ lạnh một tiếng, Tần Hoài thật đúng là không yêu mặt mũi Thư phủ, quan hệ cùng Thừa Vương phi không tốt hắn không hiểu mà tỉnh lại, lại nháo động tĩnh lớn ra như vậy, thật sự là Thừa Vương phi muốn mặc kệ hắn, “Chuyện bọn họ, nếu nhị thúc mẫu hỏi ngài, ngài liền nói chuyện hiện tại mặc kệ, đẩy cho Uyển Nhi, nàng hiểu rõ sẽ làm như thế nào!”
Tính tình Lê Uyển nhu nhược, vâng vâng dạ dạ không dám đồng ý, lộ vẻ mặt khó xử, nhị thúc mẫu cũng không làm khó nàng.
Lê Uyển tưởng Tần Mục Ẩn tín nhiệm nàng để nàng giải thích cùng nhị thúc mẫu, trong lòng ấm áp, ai biết, câu tiếp theo Tần Mục Ẩn liền nói, “Tính tình Uyển Nhi mềm yếu, không có chủ kiến, nhị thúc mẫu biết tìm tới nàng nói cũng vô dụng, kỳ thật, trong lòng nhị thúc mẫu đã có chủ ý làm như thế nào rồi, chúng ta cũng không giúp gì được!”
Lê Uyển nghẹn một trận, thần sắc ảm đạm, ở trong mắt hắn nàng là người không có chủ kiến sao?
Lão phu nhân giống như cũng không có phản bác, dặn dò nàng, “Nhị thúc mẫu ngươi nói cái gì ngươi nghe là được, nếu ngươi thật cho ra chủ ý, về sau xảy ra chuyện khẳng định sẽ đổ trên đầu ngươi, hôm qua, phủ trưởng công chúa tặng thiệp tới, nói là mời mọi người đi tụng kinh, mấy loại yến hội này ta không muốn đi!”
Ánh mắt Tần Mục Ẩn nhíu lại, trưởng công chúa bị Hoàng Thượng phạt cấm túc còn dám gióng trống khua chiêng đưa thiếp mời, Tần Mục Ẩn nhìn về phía Lê Uyển, “Muốn đi hay không tùy nàng quyết định là được!”
Trưởng công chúa mời hơn phân nửa là muốn khó xử nàng, Tần Mục Ẩn hỏi “Ngày nào?”
Lão phu nhân phân phó Giang mụ mụ đem thiệp mời lấy ra, ánh mắt Tần Mục Ẩn tối lại chút, còn có năm ngày, sợ là yến hội trưởng công chúa không mở được.
Quả thực, ngày thứ hai, trên triều đình, Thư Nham lấy lý do trưởng công chúa coi thường pháp kỷ, tâm tư nóng nảy, rất nhiều lý do thượng tấu Hoàng Thượng, báo cáo tính xấu trưởng công chúa không thay đổi.
Dùng từ sắc bén, quốc cữu đứng đầu bên cạnh nhịn không được khóe miệng run rẩy hai cái, tuổi tác hắn lớn, năm nay liền lui khỏi Nội Các về nhà dưỡng lão, không nghĩ tới trưởng công chúa làm ra việc này, trưởng công chúa kêu gọi hắn một tiếng cữu cữu, La các lão không thể để người ta bôi đen trưởng công chúa được.
“Thư thiếu khanh nói nghiêm trọng rồi, trưởng công chúa tự biết phạm sai lầm ở nhà tỉnh lại, thiệp mời mọi người đi phủ trưởng công chúa tụng kinh, hẳn là cũng hy vọng mọi người hướng dẫn nàng thêm, đừng vì chuyện nhỏ mà xé ra to.” La các lão một phen lý lẽ nói đầy hùng hồn, trên triều đình lặng ngắt như tờ, “Hoàng Thượng phạt trưởng công chúa không thể ra phủ, cũng không có nói trưởng công chúa không thể mở tiệc chiêu đãi khách nhân, thư thiếu khanh nhằm trưởng công chúa không bỏ, không biết có rắp tâm gì?”
Triều đình vẫn lặng ngắt như tờ, sau Lưu Chiêu nghi đẻ non, cả ngày nháo hắn không ngừng, trưởng công chúa còn làm ra chuyện xấu, Nhân Hòa Đế vung tay lên, “La các lão nói có lý, chính là, công chúa phải có bộ dáng công chúa, nếu phạm sai lầm, vẫn nên An tâm ăn năn là tốt nhất, truyền ý chỉ trẫm, trong ba năm tới, thiệp phủ trưởng công chúa, mọi người không cần để ý tới!”
“Ngô hoàng anh minh!” Thư Nham cung kính khom người, lớn tiếng nói.
Sắc mặt La các lão cứng đờ, cũng đi theo nói câu ngô hoàng anh minh, lui về, không tiếp tục nói nữa.
Trưởng công chúa làm cái gì, trong lòng La các lão minh bạch, Thái Hậu không cho nhúng tay là lo lắng Hoàng Thượng đối phó La gia, Thái Hậu có ân đối với Hoàng Thượng, không phải trưởng công chúa, cũng không phải La gia, năm đó, mấy phái tranh đấu đến lợi hại, La gia không có ủng hộ, hơn nữa, Hoàng Thượng nhiều lần ám chỉ, hắn cũng không có đáp lại, La các lão đứng ở triều đình vài thập niên thấy được quá nhiều, bởi vì đứng sai đội hình mà nhiều gia đình biến mất trong kinh, La gia có địa vị hôm nay, đã đủ rồi, muốn nâng cao một bước, chính là dẫm điểm mấu chốt của Hoàng Thượng.
Mỗi ngày Trưởng công chúa bị nhốt trong phủ, thật vất vả nghĩ được biện pháp đem người mời vào phủ, người tới trong phủ nàng rồi, muốn bắt chẹt một người còn không dễ dàng sao, không nghĩ tới thế nhưng Thư Nham đem sự tình nháo đến trước mặt Hoàng Thượng.
Quăng ngã một bộ chén sứ nàng thích nhất, Hoa Thiển còn chưa hết giận, lạnh lùng nhìn đại cung nữ, “Trường phò mã đâu?”
Đại cung nữ này là sau chuyện A Cúc mới vào nhà hầu hạ nàng, trưởng công chúa có chút cổ quái, trong phòng chỉ cần một người hầu hạ, các nàng tuy là đại cung nữ, ngày thường đều ở ngoài phòng chờ, trưởng công chúa yêu cầu phụng trà hoặc đem chậu nước các nàng mới có thể vào nhà.
Nàng nhớ rõ có một lần, A Mai nghe được bên trong có động tĩnh, A Cúc không ở, cho rằng trưởng công chúa có phân phó gì, đẩy cửa ra đi vào, sau đó, liền nghe được tiếng thét chói tai của A Mai, nàng dục A Cúc vào nhà bị gọi lại, “Không được vào, trưởng công chúa không có phân phó, các ngươi đi vào là muốn tìm chết sao?”
A Cúc đi vào, sau đó, là thanh âm phân phó các nàng vào nhà, các nàng đi vào phòng, A Mai đã tắt thở, đến tận đây về sau cũng không dám tùy ý ra vào phòng trưởng công chúa nữa, bên trong có cái gì, mọi người đều thật sự sợ hãi.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, thân mình nàng không tự chủ được run lên, mấy ngày nay tính tình trưởng công chúa càng lúc càng lớn, thanh âm đều mang theo âm rung, “Trường phò mã đi ra ngoài, nói là bồi bằng hữu đi thôn trang thượng ở mấy ngày, cuối tháng trở về!”
Quả thực, lại là tiếng vang bùm bùm đồ sứ quăng ngã, “Tốt, thật quá tốt!”
Trưởng công chúa nghẹn khí không chỗ phát, biết không cần đi phủ trưởng công chúa Lê Uyển âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lão phu nhân nói về sau thiệp trực tiếp đưa đến Họa Nhàn Viện, nàng châm chước muốn hay không đi, trực tiếp kêu quản gia chuẩn bị lễ là được, Lê Uyển đồng ý, mỗi năm lão phu nhân đều phải đi ba tháng Vân Ẩn Tự bái phật dâng hương, tới tháng tư mới trở về, Lê Uyển phân phó quản gia đem thiệp lại đây, thiệp trong ba tháng tới có hai cái, đều là nhà người đón dâu nàng không thân, hỏi quản gia chút, quản gia nói ngày thường cùng bọn họ không có lui tới, có thể không cần để ý tới, chuẩn bị một phần lễ là được rồi.
Buổi chiều, Nguyên thị tới, so thời điểm khi hai nhà ngồi ăn tết, Nguyên thị trông già hơn rất nhiều, khóe mắt rõ ràng vết nhăn, vẻ mặt mỏi mệt.
“Uyển Nhi, thân thể lão phu nhân có phải không khỏe hay không, ta đi Tĩnh An Viện mà nàng cũng không ra!” Nguyên thị không biết tại sao lão phu nhân trốn tránh nàng? Chính là, nàng cũng không có biện pháp, nếu cho phép Lâm thị vào cửa làm bình thê, về sau, ở trong kinh nàng còn có thể diện gì, lại nói, trong phủ còn có nhi tử cần đề thân, về sau ai dám gả cho nó?
Tỷ tỷ phía trên Tần Tử Vận, phía dưới muội muội đều đã thành thân, còn dư lại một cái đệ đệ này, năm nay mới mười hai tuổi, tuy phải đợi hai năm nữa, chính là, Nguyên thị vẫn luôn chưởng gia, quản lý hậu trạch, người khác đều cho rằng nàng có thủ đoạn, quản lý thượng thư phủ gọn gàng ngăn nắp, cho phép bình thê vào cửa, mọi người chỉ biết cười nhạo nàng so với một nữ tử nhà nghèo, huống hồ, lại là bình thê, Đại Hộ Nhân gia đều không có kiểu này, nàng cấp Lâm thị quý thiếp đã là dung nhẫn lớn nhất rồi.
Lê Uyển đổ một hồ trà cho nàng, cấp ánh mắt Tử Lan Tử Thự bên cạnh, thấy các nàng đi ra ngoài đóng cửa lại, mới sâu kín mở miệng, “Hai ngày này thân thể Lão phu nhân không thoải mái, nói là do đổi mùa, quá đoạn thời gian sẽ khỏe thôi, nhị thúc mẫu nếu là không chê, có chuyện gì nói cùng ta thế nào?”
Nguyên thị ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, đáy lòng thở dài, Lê Uyển làm chủ không được, lần trước nàng đã nhìn ra, người một nhà ở bên nhau ăn tết, mọi nơi chốn Lê Uyển thật cẩn thận bồi lão phu nhân, sợ khẩu vị đồ ăn không hợp lão phu nhân, nào có tức phụ dịu ngoan giống nàng.
“Còn không phải chuyện nhị thúc ngươi, làm ra chuyện mất mặt như vậy, tạm thời cách chức ở nhà vẫn không hiểu tỉnh lại, lại nháo ra vụ này, hắn hiểu rõ còn giả hồ đồ, biết Hoàng Thượng sẽ không trách tội, quản không được chuyện trong nhà còn bực bội cùng ta!”
Lê Uyển không tiện nói, năm nay, Tần Hoài liền bị hàng chức, nàng khó mà nói, hơn nữa xem phản ứng Tần Hoài, hắn giống như cũng không thèm để ý.
Nguyên thị lải nhải nói một hồi mới hỏi Lê Uyển, “Uyển Nhi, ngươi là đứa có tâm địa tốt, có thể nói lão phu nhân khuyên nhủ nhị thúc ngươi không, đều nói trưởng tẩu như mẹ, lão phu nhân mở miệng, nhị thúc ngươi sẽ nghe được một chút!”
Lê Uyển không hé răng, Tần Hoài sẽ không cố kỵ lão phu nhân, cố kỵ Tần Mục Ẩn còn có khả năng, tỏ vẻ mặt khó xử, không biết làm sao nói, “Ngày thường lão phu nhân rất ít ra cửa, huống hồ, đã phân gia nhiều năm, lão phu nhân sao có thể quản chuyện của nhị thúc, nếu truyền ra ngoài cái nhàn thoại gì, ta thật có tội lỗi!”
Nguyên thị ngẫm lại, thật đúng là như vậy.
Nàng đi phủ Thừa Vương rất nhiều lần mới gặp được Tần Tử Vận, nàng sầu đến sứt đầu mẻ trán, Tần Tử Vận khen ngược, chỉ nói hết thảy xem ý tứ Tần Hoài, Nguyên thị cho rằng Tần Tử Vận còn so đo chuyện năm đó, khuyên một hồi, thấy không dùng được, mới nghĩ tới hầu phủ cầu lão phu nhân.
Năm đó, nàng mạnh mẽ phân gia xác thật không đúng, sao gì cùng là người một nhà, hiện tại lão phu nhân tránh không thấy mặt, cũng là lấy chuyện năm đó nàng nhẫn tâm mà trả thù, đúng vậy, nàng không nên có tâm tư, thiếu chút nữa làm hại Tần Mục Ẩn.
Lê Uyển thấy mặt Nguyên thị ủ mày chau, cũng không mở miệng, sao gì Tần Mục Ẩn nói nàng là kẻ không có chủ kiến, Nguyên thị sẽ không khó xử nàng, nàng liền bồi Nguyên thị nghe nàng nhắc mãi thì tốt rồi.
Thời điểm chạng vạng Nguyên thị mới rời đi, Lê Uyển nghe được không ít về chuyện trước kia, Nguyên thị nói lúc trước nàng sai rồi, thời điểm hầu phủ gian nan nhất không nên phân gia, lúc ấy hầu phủ gặp phải chuyện gì nàng cũng không rõ ràng, đời trước nàng cùng Tần Mục Ẩn quan hệ, Mục Ẩn cũng sẽ không nói cùng nàng.
Thời điểm đưa Nguyên thị ra ngoài, đi ngang qua sân, thấy Tử Tình nhìn bên này, vẫn là tính tình tò mò cái gì cũng không đổi được, nàng trốn ở một góc, màu sắc quần áo diễm lệ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Nguyên thị cũng thấy được, không khỏi tò mò liếc mắt Lê Uyển.
Một thân hoa y màu lam nhạt, một kiện áo khoác ngoài màu tím nhạt, trang dung hào phóng, hai má ửng đỏ, dáng đi ung dung ưu nhã, tiếc nuối duy nhất chính là bụng chưa có động tĩnh, “Tháng này nhật tử ngươi có tới không?”
Lê Uyển ngẩn ra, sắc mặt thẹn thùng gật gật đầu, nhật tử của nàng thực chuẩn, đời trước nghe nói không ít nữ tử tới kỳ nhật tử bộ dáng đau đớn muốn chết, nàng một chút cũng cũng không có cảm giác đó, chính là Tử Lan, hai ngày kia bụng đều không thoải mái, thường xuyên còng lưng.
Phỏng chừng là bị chuyện trong phủ k/ích thích không nhẹ, lời nói Nguyên thị thấm thía, “Ngươi cần điều dưỡng thân mình cho tốt, tranh thủ sinh cho Mục Ẩn mấy cái, đứa bé kia từ nhỏ không dễ dàng, ngươi nhìn chằm chằm một chút, đừng để người trong phủ có cơ hội thừa dịp, ngươi là chủ mẫu, ngươi muốn có thai mới có thể cho các nàng se mặt!”
Mặt Lê Uyển thẹn thùng nhiễm một tầng phấn hồng, gật gật đầu có lệ, Nguyên thị nhìn thấy Tử Tình phỏng chừng là hiểu lầm cái gì, xuyên qua ngõ hẻm, gặp phải Tần Mục Ẩn đi tới, thân hình cao lớn, một bộ cẩm phục màu xanh lá, ngũ quan lạnh lùng, mắt đen thâm trầm, Lê Uyển không biết vì sao nghĩ đến lời Nguyên thị nói nàng nên hoài hài tử, sắc mặt lại đỏ lên.
Bước chân Tần Mục Ẩn vừa chậm, ngay sau đó đi lên trước, cấp Nguyên thị cái lễ.
“Đã trở lại, tức phụ ngươi muốn tiễn ta, vừa lúc, các ngươi cùng nhau về đi, ta tự về được rồi!” Nguyên thị nhìn Tần Mục Ẩn không khỏi nghĩ tới Tần Hoài, diện mạo Tần Mục Ẩn giống lão hầu gia nhiều hơn, cằm, mặt mày, con ngươi tản mát túc sát chi khí rất là giống Tần sâm.
Chính là, Tần sâm là người có tình, người khác nói tới hắn nhiều là nói hắn uy phong lẫm lẫm, ra trận giết địch lợi hại như thế nào, khi Hoàng Thượng còn là Thái Tử, giúp Hoàng Thượng san bằng không ít địch nhân, thời tiên hoàng còn chính là chắn đao cho ngài ấy mà chết, chính là, một người sát phạt quả quyết như vậy, trở lại trong phủ giống như là một người khác, ôn nhu khiêm tốn, Hạ thị đi đến chỗ nào hắn đi đến chỗ đó, một bước đều luyến tiếc rời đi, hơn nữa, không có thiếp thành đàn, hắn chỉ cần Hạ thị, mặc dù thành thân mấy năm Hạ thị không hoài hài tử, hắn cũng chưa từng động qua nữ tử nào khác.
Đều nói người môi mỏng lương bạc, Tần Mục Ẩn cùng lão hầu gia đều là người môi mỏng, chỉ là, không biết tính tình có bất đồng hay không, Tần Hoài không phải người môi mỏng, nhưng lại làm ra chuyện nàng buồn lòng, quá thất vọng.
Khi nàng xoay người, Tần Mục Ẩn đã muốn chạy tới bên cạnh Lê Uyển, không nhanh không chậm nói, “Không đáng ngại, ta cùng Uyển Nhi tiễn ngài ra cửa!”
Trong lòng Nguyên thị cảm khái, cũng không khuyên, tìm một ít thú sự nói, Lê Uyển rõ ràng nàng không nghĩ cầu Tần Mục Ẩn, phụ họa đôi câu tiếp theo.
Đem Nguyên thị lên xe ngựa, Lê Uyển mới xoay người nhìn Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn nhíu mày, nhàn nhạt nói, “Về đi!”
Lê Uyển đi bên cạnh hắn, nói mục đích Nguyên thị tới, cùng Tần Mục Ẩn đoán giống nhau, Lê Uyển nhớ tới một chuyện, “Nhị thúc mẫu nói nàng thực xin lỗi lão phu nhân cùng ngươi, chuyện năm đó bà hối hận, hầu gia cũng biết là chuyện gì đi?”
Lê Uyển hỏi chính là chuyện phân gia, trong trí nhớ nàng, lão phu nhân cùng Nguyên thị vẫn luôn hòa khí không có mâu thuẫn gì, không nghĩ còn có việc nào khác, lúc trước nàng nói ở chung với Nguyên thị tốt, vẻ mặt Tần Mục Ẩn lúc ấy khinh thường có phải hay không cùng chuyện phân gia có quan hệ, theo lý thuyết, lão hầu gia đã chết, lúc ấy Tần Mục Ẩn còn nhỏ, có tước vị trong người, đích xác nên phân gia, chính là, trên mặt Nguyên thị hối hận không phải giả.
Tần Mục Ẩn biết Nguyên thị nói sự kiện kia là gì, khi đó hắn mới mấy tháng, phụ thân đã chết, nhị thúc lại là kẻ không có chí lớn, nhị thúc mẫu tính toán, muốn đoạt tước vị hắn, khi đó Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ, triều đình không ổn, làm sao quản loại lông gà vỏ tỏi này, Nguyên thị liền nghĩ, lão hầu gia nếu là đã chết, mẫu thân cũng sẽ không sống một mình, liền phái người hạ thuốc xổ Lý mụ mụ, dược liệu này nhẹ, Lý mụ mụ không bị ảnh hưởng, nhưng hắn uống sữa bị thượng thổ hạ tả, Nguyên thị không biết, phụ thân vừa chết, tình thế triều đình không tốt, mẫu thân chỉ lo thương tâm, may Giang mụ mụ nhiều tâm nhãn, xem sắc mặt bà vú không tốt liền không cho bà vú đút sữa, sau đó tinh tế tra mới biết được là Nguyên thị ra tay, khi đó mẫu thân mới đem hắn ôm ở bên người nhìn.
Nguyên thị thấy kế sách thất bại liền phải phân gia, trên triều đình lúc ấy nhằm vào người phụ thân rất nhiều, tiên hoàng chết vì bị đao chém liền có người hoài nghi trên đầu phụ thân, nhị thúc mẫu đưa ra phân gia chính là muốn tách biệt ra, đương nhiên, cũng có khả năng nghĩ uy hiếp mẫu thân, mẫu thân đồng ý phân gia, thực mau, nhị phòng tam phòng liền phân ra ngoài.
Lúc trước, phụ thân không đề cập tới phân gia là nghĩ phù hộ nhị phòng tam phòng, bọn họ không biết tốt xấu. Bất quá, tam thúc cùng nhị thúc bất đồng, đối với mẫu thân tôn kính rất nhiều, lễ mỗi năm đưa về kinh đều biết.
Tần Mục Ẩn cảm thấy không cần nói nhiều cùng nàng chuyện này, nếu nàng thực sự có năng lực, Giang mụ mụ không nói, Trương mụ mụ cũng sẽ nói cho nàng.
“Phân gia, lúc ấy động tĩnh nhị thúc mẫu nháo đến đại, ném thể diện hầu phủ, hiện tại nhớ tới phỏng chừng là hối hận!”
Không phải phỏng chừng, là đã hối hận, Lê Uyển không hỏi tiếp, bởi bộ dáng Tần Mục Ẩn rõ ràng là không muốn nhiều lời.
Trở lại Họa Nhàn Viện, không thấy Tử Tình trong góc đó nữa, Lê Uyển cũng không thèm để ý, nói đến thiệp phủ trưởng công chúa đưa, nàng cảm thấy chuyện trưởng công chúa lộ ra điểm kỳ quặc, chính là lại không thể nói tới, đi đến trước cây Hải đường, Tần Mục Ẩn sờ sờ cành khô, trên cành, mọc ra một mảnh lá xanh nhỏ, Lê Uyển cao hứng không thôi, hôm qua thời điểm xem còn không có đâu.
Tần Mục Ẩn ngồi xổm xuống, Lê Uyển thuận thế cũng ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng chạm tới phiến lá cây kia, phảng phất như nó lập tức có thể nở ra một đóa hoa vậy.
“Vừa rồi mặt nàng đỏ là bị sao vậy?”
Lê Uyển ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn, lông mi hắn quét ở trên trán, có chút tê ngứa, ngay sau đó lại cúi đầu, làm ra vẻ nói, “Hầu gia, ngài xem năm nay hoa có thể nở không?”
“Có phải nhị thúc mẫu nói chuyện gì khác hay không!” Tần Mục Ẩn dường như không chịu, lại hỏi tiếp.
Hai má Lê Uyển ửng đỏ, giống như nụ hoa hải đường, kiều nộn đáng yêu, trắng nõn mềm mại che đậy dưới cánh tay lá cây, rũ mi mắt, Tần Mục Ẩn nhìn lông mi nàng khẽ run, đáy lòng mềm nhũn, càng đối với chuyện Nguyên thị nói tò mò hơn.
Khi hắn trở về, biểu tình Nguyên thị mang theo kiểu trưởng bối hòa ái ấm áp, nếu chuyện nói là về Tần Hoài, khẳng định mặt ủ mày chau buồn bực không vui.
Lê Uyển đứng dậy, hướng trong phòng đi, hai mắt Tần Mục Ẩn nhíu lại, lá gan nàng lớn rồi, trước sợ rụt cổ thu chân, xem nay, nàng học được mau.
Kỳ thật, trong lòng Lê Uyển cũng thấp thỏm bất an, nghĩ xoay người xem Tần Mục Ẩn có sinh khí hay không, tâm lo lắng Tần Mục Ẩn sinh khí nàng sẽ nói ra, loại chuyện này nàng thực khó mở miệng, không tự chủ cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, đời trước tiếc nuối lớn nhất chính là không thể sinh hắn một cái hài tử, nếu có hài tử, nàng sẽ lý trí hơn cũng sẽ vì hài tử lưu một cái lộ, sẽ không trộm đưa những thư từ đó cho Lưu Tấn Nguyên.
Tần Mục Ẩn thấy nàng nhìn dưới mặt đất lộ vẻ mặt ai oán, rất nhiều thời điểm nàng thất thần buồn bực không vui, hai ngày trước hắn tìm Toàn An tra qua, thời điểm Lê Uyển ở Lê phủ điêu ngoa tùy hứng, ai có thể cho nàng sắc mặt hoặc là làm hại nàng rất ít, chính là một năm cũng không thấy mặt Lâm thị cùng Phương thị một lần mặt, tính tình thay đổi lớn chính là sau khi thành thân.
Tần Mục Ẩn cúi đầu trầm tư, như là nghĩ tới cái gì, khóe miệng giơ lên trào phúng cười, Lưu Tấn Nguyên thật là bản lĩnh lớn, có thể đáp thượng Vĩnh Bình Hầu phủ vào Binh Bộ, Binh Bộ đích xác con đường làm quan rất tốt, tiền đề hắn Hữu Phúc là được.
Cả một đêm, Tần Mục Ẩn trầm mặc không nói, mặt vô biểu tình ánh mắt lạnh lùng, Lê Uyển biết hắn khẳng định sinh khí, ngay cả hầu hạ hắn rửa mặt hắn đều gọi Toàn An tới, Lê Uyển nhụt chí ngồi ở trước bàn trang điểm, gỡ xuống cây trâm trên đầu, loại chuyện này sao nàng không biết xấu hổ mà nói ra, “Nhị thúc mẫu nói cần hoài hài tử sau này cấp nha hoàn se mặt sao?”
Nếu là Tần Mục Ẩn nói có thể thì làm sao bây giờ? Không phải nàng bê đá đập chân mình, Lê Uyển rối rắm, Tần Mục Ẩn rửa mặt đã trở lại, nàng còn ngồi ở trước bàn trang điểm, tay nắm cây tram ở đỉnh đầu, nghe được động tĩnh trên giường truyền đến Lê Uyển mới lấy lại tinh thần.
Tần Mục Ẩn nằm ở trên giường đọc sách, Lê Uyển rửa mặt xong rồi, chậm rì rì đi đến mép giường, cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn.
Tần Mục Ẩn lấy sách che mặt, lòng dạ bực mình, lần trước hắn ra tay giáo huấn Lâm thị, khó trách Lê Uyển muốn hỗ trợ cầu tình, nguyên lai là suy nghĩ con đường làm quan của Lưu Tấn Nguyên, trước kia không phát hiện Lê Uyển che giấu tốt như vậy, Toàn An điều tra sau hắn mới nhìn ra không thích hợp, nghĩ đến ngày thường nàng thật cẩn thận, nịnh bợ đều là trang, ngực Tần Mục Ẩn liền nổi lên một cổ khí.
Cảm giác nàng xốc lên chăn, sau đó, sách trên tay bị rút lên, bàn tay trống không, nàng đến gần bên cạnh, gối lên cổ hắn, bộ dạng đáng thương nói “Hầu gia…”
Chia sẻ: