Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 46: Tôi cũng là người nhà của em



Lúc xuống xe, Tần Mậu nhìn Đường Phẩm Hạ một lúc lâu mới chần chừ hỏi: “Hạ Hạ, nếu như… Cuối cùng Đường gia bị Khương Thiển thừa kế hoặc là bị công ty khác thâu tóm, em…”

Câu tiếp theo cậu nói không nên lời nhưng Đường Phẩm Hạ đã hiểu ý cậu, y cười khổ nói: “Đường thị là một tay cha gây dựng, nếu ý cha là muốn Khương Thiển thừa kế, đương nhiên tôi có thể chấp nhận. Nhưng nếu bị thâu tóm… Nói vậy cha sẽ rất buồn, tôi… Có lẽ sẽ cố hết sức để giúp cha.”

Có lẽ mọi người trong Đường gia chưa nói với y chuyện năm đó, y cũng không biết Đường thị làm giàu như thế nào.

Tần Mậu trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.

Đường Phẩm Hạ lại an ủi cậu: “Anh nhỏ, anh đừng lo lắng, ngộ nhỡ đến mức đó thì mọi chuyện sẽ luôn có cách giải quyết.”

Tần Mậu “Ừm” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Hạ Hạ, dù thế nào anh vẫn mong em và Văn Tư tiếp tục hoàn thành việc học.”

Đường Phẩm Hạ cười cười: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ không bỏ.”

Tần Mậu gật đầu, vỗ vỗ bả vai y: “Trong khoảng thời gian này cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.”

Nhìn Đường Phẩm Hạ lái xe rời đi, lòng Tần Mậu lại có chút nặng nề.

Cậu không nói kế hoạch của Khương gia cho Đường Phẩm Hạ, không nói cho y biết cuối cùng Đường thị vẫn sẽ bị thâu tóm. Mặc dù cậu đã muốn nói bóng nói gió, nhưng không chắc Đường Phẩm Hạ có thể hiểu được.

Nhưng rất nhanh cậu lại nghĩ rằng cho dù Đường thị có bị thâu tóm, người nhà họ Đường vẫn sống được, vậy cũng không nhiều trở ngại.

Điều kiện gia đình chồng Đường nhị tỷ không tệ, chồng cô cũng rất yêu thương cô, hơn nữa lần này chồng cô cũng theo về, chắc chắn đã suy nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Về phần Đường Phẩm Hạ, cậu có thể chi trả tiền sinh hoạt và học phí cho đến khi Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư tốt nghiệp.

Nếu bọn họ có ý định học lên cao, đương nhiên cậu sẽ tiếp tục ủng hộ…

Nghĩ đến những điều này, Tần Mậu chậm rãi bình tĩnh lại.

Giống như Đường Phẩm Hạ nói, mọi chuyện luôn có cách giải quyết.

Sau khi về đến nhà, Tần Mậu nhận được cuộc gọi từ Khương Ngôn Mặc, hỏi cậu muốn ăn gì.

Mấy ngày nay Khương Ngôn Mặc mượn lý do thân thể Tần Mậu suy yếu, liên tục ra vào nhà cậu, từ ăn đến mặc.

Nếu không sẽ dẫn Tần Mậu về Khương trạch, ở đó có người hầu hầu hạ.

Tần Mậu cảm thấy hắn quá mức cẩn thận, nhưng trong lòng lại có chút cảm động xen lẫn đau khổ chua xót, cũng vì bị hắn lăn qua lăn lại.

Khi Khương Ngôn Mặc đến đã gần sáu giờ.

Hắn mang thuốc bắc từ Khương trạch đến, lại gói thức ăn mang qua đây.

Mấy ngày nay đều như thế, sau khi Khương Ngôn Mặc ra khỏi công ty còn phải về Khương trạch một chuyến, lấy đồ đạc này nọ rồi đến bên Tần Mậu.

Sau khi vào cửa, Khương Ngôn Mặc hôn nhẹ lên trán Tần Mậu một cái liền đi vào phòng bếp dọn bát đũa, lại lấy bình giữ nhiệt đổ thuốc ra, đưa cho cậu.

Tần Mậu liếc hắn một cái, uống hết một hơi.

Khương Ngôn Mặc cười xoa đầu cậu: “Thật ngoan.”

Tần Mậu nhìn hắn, vẻ mặt cười như không cười.

Khương Ngôn Mặc hôn chóp mũi cậu, sau khi dọn xong thức ăn, hắn mỉm cười nói: “Qua đây ăn cơm.”

Tần Mậu cầm đũa, có chút không yên lòng, do dự nói: “Hôm nay tôi đi đón chị hai.”

Khương Ngôn Mặc cười gật đầu: “Tôi biết.”

Tần Mậu nhụt chí: “Anh…”

Khương Ngôn Mặc mỉm cười, chăm chú nhìn cậu: “Bảo bối muốn nói gì?”

Tần Mậu sợ run lên, lắc đầu: “Không có gì.”

Cậu nghĩ Khương Ngôn Mặc sẽ hỏi cậu và Đường nhị tỷ nói chuyện gì.

Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch khóe môi, không chọc cậu nữa: “Có phải bảo bối muốn nói với tôi chuyện của Đường gia?”

Tần Mậu dừng lại, nói: “Chị hai về là sợ Khương Thiển tranh giành quyền kế thừa với Hạ Hạ.”

Khương Ngôn Mặc chuyên chú nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục.

Tần Mậu rũ mắt: “Tôi không nói với họ Khương gia định làm gì.”

Khương Ngôn Mặc nghe vậy, hơi trầm ngâm: “Như vậy bảo bối hi vọng tôi làm gì?”

Tần Mậu há miệng, một lúc lâu sau, cậu thành thật lắc đầu: “Tôi không biết.”

Khương Ngôn Mặc không khỏi cười rộ lên, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng không thể tả: “Có phải bảo bối đang băn khoăn cái gì hay không?”

Hắn dẫn dắt từng bước như vậy, Tần Mậu bất giác đã bị dụ nói ra: “Em tư của anh… Cậu ấy có biết chuyện năm đó hay không?”

Đây là vấn đề mấy ngày nay Tần Mậu vẫn canh cánh trong lòng.

Khương tứ thiếu mới là người có tư cách quyết định sự sống chết của Đường thị nhất, bởi vì mẹ và cả nhà Khương tứ thiếu đều bị cha Đường hại chết, mà Đường thị cũng là cha Đường cướp từ tay Lý Thanh Tuyền.

Tần Mậu che chở Đường gia ra sao, nhưng giết người đền mạng cậu vẫn hiểu.

Cho nên trong lòng cậu vẫn bứt rứt.

Đương nhiên cậu có thể hỏi trực tiếp Khương Ngôn Mặc, nhưng không biết vì sao cậu luôn cảm thấy không thể hỏi được.

Từ khi Khương Ngôn Mặc trở về từ Vancouver, quan hệ của hai người vẫn luôn dây dưa không rõ ràng.

Tuy không rạch ròi, nhưng hai bên đều hiểu điều này biểu thị cho cái gì.

Đặc biệt là Tần Mậu, tâm tình có biến hóa rất lớn.

Nhất là khi Khương Ngôn Mặc nói với cậu chuyện năm đó, lại dẫn cậu về Khương trạch gặp cha Khương.

Nhưng… Trong lòng Tần Mậu vẫn còn có chút chuyện rối rắm.

Vì cậu không thể quên hết mọi chuyện của kiếp trước.

Cậu vẫn có chút để bụng Khương Ngôn Mặc lạnh lùng khi đó, thậm chí cậu còn nghi ngờ liệu có phải Khương Ngôn Mặc bây giờ vẫn còn tình cảm với Khương Thiển hay không.

Mà kiếp này Khương Ngôn Mặc đối với cậu rất tốt, nặng tình với cậu như nào, cậu đều nhìn ra được.

Nhưng cậu rất nghi ngờ, sống lại một lần, Khương Ngôn Mặc lại hoàn toàn thay đổi thái độ với cậu?

Đương nhiên nắm chặt trong tay cũng rất quan trọng, cậu không phải là người không biết quý trọng.

Nhưng bây giờ muốn cậu hoàn toàn tiếp nhận Khương Ngôn Mặc, quên những gì đã trải qua trong kiếp trước, cậu vẫn không làm được.

Kiếp trước cậu yêu Khương Ngôn Mặc như vậy, cũng có thể bỏ qua cho…

Vì vậy đến giờ cậu vẫn không thể quá toàn tâm tin tưởng Khương Ngôn Mặc.

Có một số chuyện liên quan đến chuyện riêng của Khương gia, không đến vạn bất đắc dĩ, cậu cũng không mở miệng hỏi.

Khương Ngôn Mặc thấy cậu vẫn cúi đầu trầm mặc, sợ cậu lại suy nghĩ lung tung, cười ngắt lời: “Em tư không biết chuyện này, cha cũng không định nói cho em ấy biết.”

Tần Mậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm thúy ấm áp của hắn, trong chớp mắt cậu có hơi thất thần, sau khi phản ứng kịp lại hơi ảo não trừng hắn.

Khương Ngôn Mặc cười đến càng sung sướng, nghiêng người qua một chút, dùng mặt cọ cọ cậu.

Tần Mậu có chút bất đắc dĩ, chờ hắn ngồi hẳn hoi lại mới nói: “Như vậy cũng tốt, ít nhất đối với Khương tứ thiếu mà nói, không biết sự thật có lẽ tốt hơn.”

Khương Ngôn Mặc cười nói: “Nếu đã che giấu hơn hai mươi năm, vậy đương nhiên cũng có thể giấu tiếp, hơn nữa sự thật này đối với em tư mà nói thật sự quá tàn khốc, chúng tôi cũng không muốn cho em ấy biết.”

Tần Mậu gật đầu: “Đối với Khương tứ thiếu mà nói, các anh mới là quan trọng nhất.”

Khương Ngôn Mặc cười cười, nghiêng đầu nhìn cậu.

Tần Mậu có hơi nóng mặt, chần chừ nói: “Đương nhiên đối với Đường gia mà nói cũng rất có lợi.”

Khương Ngôn Mặc nghe vậy bỏ bát xuống, cầm tay cậu cúi đầu nói: “Em đừng nghĩ nhiều… Còn có bảo bối này, sau này tôi cũng sẽ là người nhà của em.”

Hắn vừa dứt lời, Tần Mậu mãi cũng không có một chút phản ứng.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của hai người quanh quẩn trong không khí.

Rất lâu sau mới thấy Tần Mậu giật giật mí mắt.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngày mai anh cũng đừng qua đây, chạy qua chạy lại phiền toái.”

Khương Ngôn Mặc như không hiểu ý cậu, chỉ nhìn cậu không nói.

Tần Mậu hít sâu một cái.

Tay cậu còn bị Khương Ngôn Mặc cầm, cậu hơi dùng sức, cầm ngược lại tay Khương Ngôn Mặc, cũng không nhìn đối phương mà chỉ cúi đầu nói: “Đợi lát nữa thu dọn xong, em và anh về bên kia.”

Bên kia đương nhiên là chỉ Khương trạch.

Lần này Khương Ngôn Mặc thật sự ngẩn cả người, đến khi hắn hiểu xong, ý cười trên khóe môi cũng không đè xuống được.

Hắn dùng chóp mũi cọ cọ vành tai Tần Mậu, nhẹ giọng đáp lại: “Được.”

Sau đó tâm tình Khương Ngôn Mặc vẫn rất tốt, mặt mũi gần như cong thành một đường.

Bất kể là xuất phát từ lý do gì, Tần Mậu có thể chủ động nói muốn cùng hắn về Khương gia, vậy ý tứ trong đó là gì, sao hắn lại không rõ?

Lý do là gì hai bên đều hiểu rõ, vì thế Khương Ngôn Mặc mới cao hứng như vậy.

Mà từ sau câu nói kia, Tần Mậu vẫn luôn né tránh ánh mắt của Khương Ngôn Mặc, sắc mặt lại ửng đỏ.

Rửa bát xong, Khương Ngôn Mặc ngồi xuống bên cạnh Tần Mậu, liếc nhìn thời gian nói: “Có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?”

Vội vã như vậy, Tần Mậu vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng vẫn không lên tiếng đáp trả, để mặc hắn vào phòng thu dọn đồ đạc.

Không đến một lúc sau, Khương Ngôn Mặc đi ra từ phòng ngủ, trong tay cầm một cái túi ảo não nói: “Bảo bối, tự nhiên tôi quên mất, rất nhiều đồ của em đều ở bên kia.”

Tần Mậu cũng sửng sốt: “… Hình như là vậy.”

Khương Ngôn Mặc lườm cậu.

Tần Mậu: “…”

Đối với hành động đột nhiên trở về Khương trạch của hai người, cha Khương và mẹ Khương cũng không nói gì.

Mẹ Khương dặn dò người hầu nấu canh tẩm bổ cho hai người liền đi về phòng.

Nhìn mẹ Khương rời đi, Khương Ngôn Mặc cười nắm tay Tần Mậu, hai người đi lên phòng.

Thật ra khi vừa mới đối mặt với hai vị trưởng bối, Tần Mậu không biết có bao nhiêu khẩn trương, còn có chút xấu hổ không nói nên lời.

Khương Ngôn Mặc lại còn ghé vào bên tai cậu, khẽ nói: “Bảo bối biểu hiện rất khá.”

Vành tai Tần Mậu bị cọ đến đỏ rực.

Về phòng Tần Mậu mới trầm tĩnh lại.

Khương Ngôn Mặc ôm cậu, đầu vùi vào hõm vai cậu, hít một hơi thật dài: “Bảo bối, thật tốt.”

Tần Mậu biết hắn đang nói gì, cũng không khỏi khẽ cười.

Hai người hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.

Cũng không biết qua bao lâu, Khương Ngôn Mặc đột nhiên nói: “Bảo bối, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Hắn vẫn vùi đầu ở cổ Tần Mậu, vì vậy giọng nói nghe có chút rầu rĩ.

Tần Mậu đoán là chuyện rất nghiêm túc, ngay lập tức cũng căng thẳng.

Lại chỉ nghe thấy Khương Ngôn Mặc buồn bực nói: “Thật ra những chuyện bảo bối nằm mơ, tôi cũng từng mơ thấy.”

Tần Mậu nghe hắn nói vậy, cậu liền “Vâng” một tiếng rồi chờ hắn tiếp tục.

Khương Ngôn Mặc dừng lại một chút, nói: “Nhưng tôi không chỉ mơ thấy Khương Thiển hại em, còn mơ rất nhiều chuyện…”

Tần Mậu im lặng nghe.

“Tôi mơ tôi rất yêu em, nhưng em lại không yêu tôi. Ở trong lòng em, người quan trọng nhất không phải là tôi.” Khương Ngôn Mặc cố ý dùng giọng điệu buồn bã, vừa nói vừa cọ cổ cậu, đôi môi dán lên làn da trắng trẻo mịn màng của cậu

Tần Mậu cảm thấy kinh ngạc, ngay cả động tác mờ ám của Khương Ngôn Mặc mà cậu cũng không để ý.

Cậu hơi giật mình, rất lâu cũng không trả lời.

Khương Ngôn Mặc lùi lại một chút, đối mặt với cậu, ôn nhu nhìn cậu: “Tôi còn mơ, em vì Đường gia mà xa lánh tôi, tôi vừa tức vừa sốt ruột, chỉ có thể nản lòng thoái chí mà để em đi.”

Tần Mậu mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn thẳng người đàn ông trước mắt.

Cậu muốn hét to, chuyện không phải như hắn nằm mơ, kiếp trước là hắn không yêu cậu mà chọn ở bên Khương Thiển, cậu tức giận oán hận, đau lòng khó chịu, mới rời khỏi hắn.

Nhưng khi cậu có ý định lên tiếng giải thích, lại không phát ra được một tiếng động.

Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, nhìn sâu vào mắt cậu: “Bảo bối, có phải giấc mơ của em trái ngược với tôi đúng không, em mơ thấy tôi không yêu em?”

Tần Mậu nghẹn ngào gật đầu.

Khương Ngôn Mặc hôn lên môi cậu: “Không, bảo bối, giấc mơ của em là sai. Tôi yêu em, điều này không thể nghi ngờ.”

Tần Mậu chậm rãi lấy lại tinh thần, nhỏ giọng than thở: “Sao anh lại khẳng định giấc mơ của em là sai?”

Khương Ngôn Mặc cười giảo hoạt, dán lên môi cậu nói nhỏ: “Vì tôi và em giống nhau.”

Giống nhau cái gì?

Tần Mậu phát hiện cậu nghe không hiểu ý hắn.

Khương Ngôn Mặc cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng hôn cậu, mỉm cười nói: “Có lẽ trong giấc mơ của em, người tôi yêu là Khương Thiển, nhưng trong giấc mơ của tôi, Khương Thiển chưa bao giờ là trở ngại giữa hai chúng ta.”

Tần Mậu càng bối rối hơn.

Cậu luôn cảm thấy Khương Ngôn Mặc đang ám chỉ điều gì đó, nhưng cậu lại không có cách nào khác hiểu ý hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.