Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 18



Nhờ có Diệp Nhiễm trợ giúp nên bữa cơm này coi như thành công, mặc dù mùi vị không ngon lắm nhưng ít ra cũng không cảm thấy khó ăn nữa. Sau khi ăn cơm xong, Diệp Nhiễm không cần Vương Mạn Đình mở miệng, tự động ý thức bắt đầu dọn dẹp bát đũa.


Vương Mạn Đình vừa tắm nước nóng xong, khăn còn khoác trên vai, tóc ướt đẫm xõa trước người, nhìn thoải mái hơn rất nhiều so với cái búi tóc tỉ mỉ khi đi làm kia, cả người trông cũng hiền hoà hơn.


Vương Mạn Đình đứng ở trước cửa phòng bếp, nhìn cô rửa chén rồi bắt đầu ra sức vệ sinh toàn bộ nhà bếp, có chút không đành lòng, "Đừng rửa nữa, để chỗ nào đi, ngày mai mình tôi làm là được rồi."


"Không sao, em sẽ làm xong ngay." Diệp Nhiễm cầm chai tẩy rửa lại xịt xịt lên gạch men sứ đã chà rất sạch sẽ đằng sau kệ bếp, sau đó lấy khăn lau một lần nữa.


Chờ Diệp Nhiễm hoàn thành xong mọi việc đã như muốn gục ngã rồi, tuy nhiệt độ trong phòng cũng không cao nhưng cô vẫn đổ mồ hôi khắp cả người. Đợi khi cô chuẩn bị đi tắm mới phát hiện phòng tắm vẫn chưa lau chùi, đột nhiên có loại kích động muốn hộc máu. Quả nhiên ở nhờ nhà người khác, chỗ nào cũng bất tiện!


"Gần 11 giờ rồi, tôi chà giúp cô cho. Chậc, mỗi ngày đều chà như vậy có thể chà hỏng gạch nhà tôi hay không?" Vương Mạn Đình ngồi xổm bên cạch Diệp Nhiễm, lấy một cái bàn chải nhỏ rồi cũng bắt đầu chà mạnh, mặc dù nàng cảm thấy toàn bộ phòng tắm đã rất sạch sẽ vì hôm qua Diệp Nhiễm vừa lau sạch hoàn toàn không góc chết rồi.


Có lẽ hôm qua đã dọn một lần rồi nên công việc hôm nay dễ dàng hơn rất nhiều, với lại có Vương Mạn Đình hỗ trợ rất nhanh thì đã xong. Diệp Nhiễm có chút áy náy ngước mắt nhìn Vương Mạn Đình, "Thực sự là phiền đến Mạn Đình tỷ... Mẹ em ngày mai sẽ trở về."


"Ừ, cô tắm đi, tôi đi ngủ trước, mệt chết rồi." Vương Mạn Đình lấy tay che miệng, ngáp thật lớn một cái, sau đó phất tay, quay lại phòng ngủ.


Diệp Nhiễm biết mình không thể lại đến muộn, nhất là hiện tại công ty vì chuyện nhà xưởng bên kia khiến trong lòng mọi người căng thẳng, nếu xảy ra sự cố gì nữa, bản thân có thể phải thu dọn bao đồ đi luôn.


Nhanh chóng tắm rửa, lúc đi ra, phát hiện Vương Mạn Đình đã gấp ga trải giường lần trước lại thật gọn gàng và được đặt sẵn bên ghế sofa, Diệp Nhiễm nổi lên sự ấm áp khó tả trong lòng.


Khác với đêm qua lăn lộn trằn trọc, hôm nay Diệp Nhiễm thật sự rất mệt mỏi nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng không lâu sau, trong cơn mơ mơ màng màng lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và âm thanh của phụ nữ đang nói chuyện.


Diệp Nhiễm cau mày dụi dụi con mắt, chống người ngồi dậy, liền nhìn thấy tia sáng lộ ra từ khe cửa phòng ngủ của Vương Mạn Đình.


Trong lúc Diệp Nhiễm hơi nghi hoặc thì cửa phòng ngủ bị mở ra, ánh sáng chói mắt làm Diệp Nhiễm không mở mắt nổi, lấy tay che ở trước mặt, "Mạn Đình tỷ?"


Vương Mạn Đình có chút vất vả ôm con gái đi ra từ trong phòng ngủ, nhỏ giọng nói với Diệp Nhiễm, "Có lẽ buổi tối bị cảm lạnh, Tiểu Khiếm phát sốt, cực kì nóng, tôi đưa nó đi bệnh viện."


"Vậy em đi chung với chị." Diệp Nhiễm xoay người đi tìm túi xách của mình.


Vương Mạn Đình cố ý hạ giọng, làm một cử chỉ chớ có lên tiếng, "Tự tôi đi được, cô ở nhà giúp tôi chăm sóc cho ba tôi, thân thể ông không tốt, nếu chân ông đau dữ dội, cô giúp ông tìm thuốc giảm đau ở trong hòm thuốc, nhưng không thể để cho ông uống nhiều, liều lượng tôi đều ghi ở trên lọ thuốc. Buổi tối chắc tôi không về được, sáng mai cô giúp tôi nấu chút bữa sáng cho ba tôi là được, sau đó không cần dọn dẹp gì nữa mà cứ đi làm, công ty còn có rất nhiều việc chưa xong đâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để quay lại làm việc cùng cô. Được rồi, cô ngủ tiếp đi."


Vương Mạn Đình nhỏ giọng căn dặn một tràn dài, sau đó lấy áo khoác quấn quanh người con gái, ôm lấy bé rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.


Diệp Nhiễm sững sờ nhìn bóng dáng nôn nóng biến mất ở trước cửa, cực kì đau lòng, không biết có thể giúp đỡ nàng cái gì. Mình trước kia chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống của Vương Mạn Đình là như thế nào, ấn tượng cho tới nay chỉ dừng lại nàng là một người độc miệng luôn để ý không bỏ qua.


Trước đây nhìn thấy nàng luôn mượn cớ các loại cơ hội gọi Hoàng Khanh đi mua đồ giùm nàng, mình còn từng oán thầm nàng lấy quyền mưu tư, bắt nạt người mới gì đó. Nhưng hôm nay Hoàng Khanh bị điều sang bên Marjorie, cà phê của Vương Mạn Đình đều tự cô đi ra ngoài mua.


Trước kia Diệp Nhiễm chưa bao giờ nghĩ Vương Mạn Đình có thể chú ý nhiều chi tiết như vậy, cho nên chuyện mình có bệnh khiết phích cũng được chiếu cố. Bây giờ nghĩ lại, nàng nhất định là người vô cùng cẩn thận, hơn nữa luôn lặng lẽ đối tốt với mình, không lộ liễu, cũng không cầu hồi báo, ngay cả khi người ta không biết được, nàng cũng không thèm để ý.


Sự hiểu biết về Vương Mạn Đình dường như hoàn toàn bị phá vỡ. Hóa ra nàng là nữ nhân thiện lương như thế, hóa ra mình hoàn toàn không biết gì về nàng cả, Diệp Nhiễm cảm thấy hổ thẹn với thành kiến trước đây của mình.


Cô muốn hiểu nhiều hơn về nữ nhân này, muốn biết dưới bề ngoài nhìn như tính toán chi ly kia của nàng, rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu ánh sáng chân thành.




Mưa bất chợt bắn xối xả, cũng chặn bốn người khác ở lại quán cơm. Bốn người nhìn bầu trời đen thui bên ngoài, đành phải ở trong quán chờ mưa giảm hơn một chút mới quyết định.


Ngay lúc mọi người im lặng tìm xem có miếng thịt nào còn ăn được trong đống đồ ăn thừa hay không thì điện thoại di động của Mã tiểu thư vang lên. Bởi vì ta đang ngồi ở bên cạnh nàng, lỗ tai cũng rất thính, cho nên có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại, ta mới không phải cố ý dựng thẳng cái tai đi nghe lén đâu.


"Ở chỗ nào? Tan sở chưa? Bên ngoài mưa rất lớn, anh sẽ qua đón em." Trong điện thoại là một giọng nam rất dễ nghe, âm thanh từ tính và trầm ổn, thậm chí ta có thể tưởng tượng ra dáng dấp của đối phương, nhất định là bạn trai của Mã tiểu thư.


"Đang ăn cơm với đồng nghiệp ở bên ngoài, anh không cần tới đây, quá xa." Mã tiểu thư nhanh chóng từ chối, ta nói nữ nhân này hoàn toàn không có tình thú mà, người ta đây là thích ngươi quan tâm ngươi mới bất chấp mưa to gió lớn mà đón ngươi về nhà, ngươi có cần phải nói lời lạnh nhạt như thế hay không.


"Không có việc gì, dù sao anh cũng muốn qua xem ba mẹ anh một chút. Đúng rồi, ngày kia là chủ nhật, người một nhà ra ngoài đi chơi chứ? Anh đã đặt xong vé xe với gian phòng rồi." Hình như bạn trai cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, có lẽ bình thường cũng đã quen, vẫn tươi cười rủ nàng đi chơi cuối tuần.


"Xin lỗi, hôm nay đúng lúc có thông báo, ngày mai phải đến thành phố Tân Hải đi công tác, có lẽ sớm nhất cũng phải tuần sau tôi mới về." Mã tiểu thư cầm điện thoại nhìn ra cửa sổ bình thản nói.


Ta vừa gắp thức ăn ăn, vừa nghiêng tai nghe hai người đối thoại, trong khi đó đồng chí Hoàng Chí Quốc còn tìm ta nói chuyện, ta đều đáp lại qua loa.


"Vậy à... Nhưng ba mẹ anh thật vất vả mới tới một lần, họ cũng rất hy vọng có thể ở chung với em nhiều hơn một chút, em xem liệu có thể để đồng nghiệp đi công tác thay em được không." Dường như bạn trai muốn nhõng nhẽo kiên quyết để Mã tiểu thư đáp ứng lần du lịch này.


Khóe mắt ta ngó sang thoáng nhìn thấy Mã tiểu thư khẽ cau mày, trên cái mặt bị tê liệt của nàng, bất luận vẻ mặt nào cũng đều hiếm thấy, có lẽ Mã tiểu thư có chút ý kiến với chuyến du lịch này.


Quả nhiên, giọng nói của Mã tiểu thư lạnh nhạt hơn vừa rồi, "Anh nên nói sớm với tôi, hơn nữa công ty xảy ra chút chuyện, đúng lúc quyết định đi công tác, rất bận rộn."


"Nếu sớm nói cho em, em sẽ để ý sao?" Dường như bạn trai đã chỉ ra được.


Hừ, ta đã nói rồi, bất luận người tính tình tốt nào gặp phải loại kì dị như Mã tiểu thư, không thể không nổi cáu!


"Anh đang nói đến việc đặt khách sạn?" Tuy trên mặt của Mã tiểu thư không có biểu cảm gì, nhưng ta có thể cảm ứng được nàng hẳn là đang không cao hứng.


"Marjorie, anh không có ý oán trách em, chỉ là rất nhiều lúc, em có thể đừng lạnh lùng như vậy được không?"


"Xin lỗi, tôi phải ăn cơm đây." Mã tiểu thư không đợi đối phương nói chuyện liền cúp điện thoại, sau đó dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Không biết đó có phải là ảo giác của ta không, Mã tiểu thư quá lạnh nhạt với bạn trai nàng, nàng thích hắn thật sao? Chỉ có điều tính cách kì lạ này của nàng sẽ rất khó để yêu một người, thậm chí ta nghi ngờ nàng chắc chắn cũng không có bạn bè.


"Thế nào? Bạn trai muốn tìm cô đi ra ngoài thuê phòng?" Không biết ta bị chạm mạch cái gì, còn tưới thêm dầu vào lửa nói.


Mã tiểu thư làm như không nghe thấy, vẫy tay gọi phục vụ, lại gọi thêm ba món, "Cô... Cô còn có thể ăn được nữa?! Tôi no muốn chết rồi."


Chẳng lẽ Mã tiểu thư muốn đóng gói mang về? Nhưng buổi tối ta ăn không vô, hơn nữa đối với nàng mà nói, đồng chí Hoàng Chí Quốc không tính là quen biết, tự nhiên như vậy không tốt lắm đâu.


Ta chưa kịp ngăn nàng lại, nàng thản nhiên nói một câu, "Cơm trưa quá khó ăn, tôi không ăn no.


"Đệt... Dạ dày của cô là hố không đáy à?!" Ta khá tự tin vào tài nấu nướng của mình, cái hộp kia của nàng chỉ trông hơi tệ mà thôi, mùi vị khẳng định cực kỳ tuyệt vời, hơn nữa nàng còn ăn hơn nửa hộp của ta luôn mà!


"Không sao, ăn không no thì gọi thêm~ Tiểu Vân cũng chưa ăn no phải không? Em muốn ăn chút gì không?" Đồng chí Hoàng Chí Quốc ân cần đẩy thực đơn trước mặt bạn gái.


Ta không nhịn được lại bắt đầu quan sát vị Vân tiểu thư này, đã nặng như vậy rồi còn không quản được miệng là muốn đợi đến giao thừa cho chúng ta bữa ăn ngon sao. Dường như cảm nhận được ác ý của ta, Vân tiểu thư cũng không có thiện ý xem xét nhìn ta.


Bất chợt nảy ra một ý trong đầu, có phải ta nên chia rẽ hai người trước khi đúc kết sai lầm lớn không. Nhưng ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra vị Vân tiểu thư này sẽ là nữ nhân có thể đi ra ngoài câu dẫn đàn ông, bọn đàn ông cũng không mù.


"Cô thích loại này?" Đột nhiên Mã tiểu thư ghé vào tai ta thì thầm một câu, còn cố ý hạ thấp giọng nói kích thích khiến nửa người ta tê dại.


"Hả? Thích cái gì?" Ta khó hiểu nhìn nàng, thuận thế kéo ra chút khoảng cách với nàng. Nhìn thấy ánh mắt của nàng hướng về vị Vân tiểu thư kia, ta thật sự rất muốn móc mù con mắt của nàng! Khẩu vị của ta phải nặng bao nhiêu mới thích thứ kia hả!


"Khẩu vị thật nặng." Nàng lại tiếp tục cúi đầu ăn.


Này! Khẩu vị nặng như vậy sao ngươi có thể tưởng tượng ra được, tưởng tượng rồi còn nuốt nổi sao! "Cơm cũng không ngăn cái miệng của cô được à?! Có cần tôi đi ra ngoài xúc ít cứt chó mang về cho cô hay không! Vo viên rồi rải thêm lớp cát, sau khi ăn xong có ngay món tráng miệng."


"Chỉ có cô mới thích thứ này."


"Không không không, những thứ cao cấp đó chỉ có Mã tiểu thư cô mới xứng."


"Quá khen, tôi chỉ lớn lên xinh đẹp hơn một chút."


"Cô cũng thật không khiêm tốn chút nào!"


"Là sự thật."


Ta với Mã tiểu thư đang làu bàu sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của hai người đối diện, trên bàn cơm thảo luận bay đến chủ đề mà người bình thường không thể chịu đựng được!




Tác giả có lời muốn nói, đại khái là mọi người đừng gạt bỏ cp phụ, cp phụ cũng rất dễ thương, nhưng sẽ chậm nhiệt một chút, họ đều có những câu chuyện khiến lòng người xót xa, từ từ sẽ kể cho mọi người. Còn chuyện của Mã tiểu thư, tác giả rất hăng hái viết, mọi người không được ghét bỏ nha.




Editor có lời muốn nói: tui cũng cảm thấy cp rất dễ thương. 


Tháng trước tui biệt tăm mất dạng nên lần này đang cố gắng ra chương nhanh cho mọi người, không khéo lại bị nói truyện bị drop, tui buồn á...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.