Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 2



Vào một ngày nắng chiếu rực rỡ, đây là thời tiết thích hợp để đi du lịch, nhưng hôm nay lại là ngày ta tham gia kì thi Đại học, từ sớm ta đã đi ra cửa, cao hứng hát lên.


Ngươi muốn hỏi tại sao ta tham gia kì thi Đại học lại hưng phấn như thế, cái rắm! Ta là người không tim không phổi như vậy sao?


Tối hôm qua bà nội lỡ miệng tiết lộ, mẹ ruột đáng bị đâm ngàn đao kia sẽ đến trường thi cỗ vũ tiếp sức cho ta, hừ, mười tám năm chưa từng gặp mặt, ai thèm thích nàng đến! Oán hận nàng còn không kịp nữa đấy!


Cha ta quanh năm đi công tác ở ngoại địa, chỉ có ta sống cùng với bà nội nương tựa lẫn nhau, bà nội nói cho ta biết, mẹ ta là người không tuân thủ nữ tắc, là một phụ nữ bẩn thỉu, sinh ta xong lại chạy cùng nam nhân khác, vứt bỏ ta và cha ta, vì lẽ đó đoạn tuyệt quan hệ cũng không có gì đáng tiếc.


Bà nội vẫn luôn nói như vậy, ta cũng như vậy tin tưởng, nhưng mọi người vẫn có chút hiếu kỳ, ta cũng cực kì muốn gặp nữ nhân tội ác tày trời trong truyền thuyết kia, ta suy nghĩ, nữ nhân như vậy bình thường sẽ rất ưa nhìn, ta thích nữ nhân xinh đẹp.


Sáng sớm trên đường phố người cũng không nhiều, bởi vì cách cuộc thi thời gian còn sớm nên vùng lân cận trường thi cũng không có nhiều người lắm, ngay ở góc đường có một cây đại thụ, một nữ nhân mặt váy dài đang đứng quay lưng về phía ngã tư đường.


Nàng bắt chéo hai tay để ở sau lưng, ngước đầu nhìn lên trên cây có đàn chim non líu ra líu ríu réo lên không ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua đuôi tóc của nàng, chiếu rọi một tầng ánh vàng, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng ta dám khẳng định nàng nhất định rất đẹp, hơn nữa còn có một loại cảm giác tâm linh tương thông tồn tại, nàng và ta có nhiều liên hệ.


Đúng lúc này, dường như nàng cũng cảm giác được sự tồn tại của ta, chậm rãi quay đầu lại, ta cười cười chạy tới hướng đối diện, trong miệng còn gọi tên của nàng, "Vân Mộng Thu!"


Nàng quay đầu với một khuôn mặt không cảm xúc, ta dừng lại trong nháy mắt, ngay cả công phu chửi mẹ nó còn chưa kịp nói ra, liền bị xe va vào bay nhanh ra ngoài.


"Á!—— ĐM!" Ta từ trong giấc mộng thức tỉnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, quạt điện đong đưa qua lại, phát ra tiếng ma sát ảo ảo.


Mịa nó, ác mộng này thực sự rất thái quá! Tuy rằng năm đó ta đúng là chạy đến trường thi rồi bị xe đụng chết, nhưng mẹ ruột trong truyền thuyết của ta căn bản chưa gặp qua được không!


Chớ đừng nói chi đem gương mặt không cảm xúc kia đi vào trong mơ, đây là đời trước làm bao nhiêu nghiệp chướng mới có một người mẹ như vậy! Phi phi phi! Làm thế nào lại xúi quẩy mơ thấy ác mộng!


Nhưng chính ta cũng không biết tại sao một mực còn muốn tới Tái Bắc, nơi này không phải tràn ngập hồi ức bi thương sao, một đứa trẻ không ai yêu thương gì đó.


Có thể đây chính là một loại chấp niệm của người chết đi hay mang theo, đã muốn quên tìm kiếm ý nghĩa, mà quá trình tìm kiếm chân tướng đã biến thành một loại tiềm thức, hiếu kỳ hại chết mèo, hi vọng lần này ta không muốn bị chết thảm, meo meo~


Đời này bình an vượt qua hai mươi ba năm, có thể xem như mười tám năm tích góp nhân phẩm rồi mua một bình Hồng Trà, mở ra sau đó phát hiện "Trở lại một bình" thì đặc biệt mừng rỡ.


Không, có lẽ tất cả những thứ này đều được cánh cửa vận mệnh lựa chọn!


Rõ ràng khi mơ thấy ác mộng, theo lẽ thường mà nói thì có phải ta hẳn là đã tỉnh dậy từ sớm? Sai! Ta bị muộn rồi! Quả nhiên nàng chính là điềm báo không chính xác mà!


Lúc chạy đến công ty, ta suýt chút nữa liền muốn tắt thở, mịa nó, đời này sẽ không bỏ xuống như vậy đi, quá hố người! Nhìn thời gian, cũng đã muộn hơn nửa canh giờ rồi.


Ngay lúc ta đang chống đầu gối lè lưỡi thở dốc như chó chết, một thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng đi ngang qua ta, "Cô đến muộn." Vẫn là âm thanh bình thản làm người ta chán ghét kia.


Ta ngẩng đầu, không cam lòng yếu thế trừng nàng một cái, đáp lễ, "Cùng vui cùng vui, cô cũng đến muộn!"


"Tôi đến muộn không trừ tiền, cô không giống vậy." Nói xong, nàng còn mặt không cảm xúc cắn một miếng chocolate trong tay, chậm rãi đi vào trong công ty.


Dù gì cũng đã đến muộn nên không cần gấp gáp làm gì, ta cũng chậm rãi đi theo sau nàng, sau đó hai người cùng tiến vào thang máy, "Này, cô không phải sợ đi thang máy sao? Rất khủng bố, sẽ kẹp gãy đầu nha~" ta còn cố ý nghiêng đầu về phía nàng một chút.


Nàng chỉ liếc ta một cái, vẫn không lộ vẻ gì ăn chocolate, "Tôi có tên."


"À, thật có lỗi, cô gọi Mã cái gì Lệ cơ?" Ta cười hỏi nàng.


"Marjorie. Dung lượng não cô còn có thể nhỏ đến như vậy sao?"


Đối mặt với sự trào phúng của nàng, nếu như ta giơ chân thì đó mới là trúng kế! Ta cười càng thêm ngọt ngào, vỗ đầu một cái, "À, đúng đúng, là Mã Cầu Lệ! Cô xem trí nhớ của tôi thiệt là~"


Lần thứ hai nàng ngừng ăn, híp mắt liếc nhìn về phía ta, ta rất muốn nói, nàng như vậy rốt cuộc được xem như là vẻ mặt có một chút biểu lộ hay không?!


Lúc ta cho rằng nàng sẽ tức giận, nàng lại đột nhiên thở nhẹ một hơi rồi ăn tiếp, triệt để không nhìn ta, mịa nó, vậy mà cũng không tức giận? Thật không có thiên lý!


"Mã tỷ, mỗi ngày cô có thể ăn như vậy mà không mập, thật khiến cho người ta ước ao." Ta mới không thừa nhận ta là M đang cảm thấy hưng phấn* đâu! Ngay cả ánh nhìn nàng cũng không để ta vào mắt, thang máy đến nơi sau đó liền tiêu sái giẫm bước đi đến phòng làm việc, cực kì triệt để bỏ qua ta, tài nghệ này ép thẳng tới bức người mà!


*nguyên tác: đẩu M.


"Hoàng Khanh! Cô xem lại cô! Vừa mới tới làm mấy ngày liền đến muộn ba lần! Cô có còn muốn làm việc hay không!" Ta vừa vào cửa, đại tỷ hành chính liền hùng hổ khí thế chạy tới khởi binh vấn tội.


"Thực xin lỗi, nhà cách quá xa, làm, làm, em đương nhiên muốn làm~" ta liếc mắt thoáng nhìn bóng lưng của Mã tiểu thư cách đó không xa, sau đó nàng ấn mở máy tính rồi chuyên tâm ngồi ăn để chờ máy mở ra, đặc quyền giai cấp thật khiến người ta căm tức.


"Lời tôi nói không nghe vào đúng không?! Cô muốn khẩu trừ toàn bộ tiền lương tháng này hả!" Đại tỷ hành chính hết sức phẫn nộ với ta, ta cảm giác nước miếng của nàng đều văng hết lên mặt luôn rồi.


Ngày hôm nay thật là một ngày tồi tệ, bắt đầu từ lúc buổi sáng gặp phải Mã tiểu thư, ta cầm khăn tay lau mặt, từ màn hình đen phản chiếu lại là có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Mã tiểu thư ngồi ở đằng sau, đệt, ai muốn nhìn nàng đang làm gì!


Ta vừa mới mở máy tính ra, phía sau lập tức truyền đến âm thanh của một nam nhân, "Marjorie, tôi thấy cô thật giống như rất thích ăn chocolate, vừa vặn hôm qua cửa tiệm gần nhà tôi có chương trình khuyến mãi đặc biệt, liền nghĩ mua cho cô một ít..."


Chuyện bát quái ta đương nhiên có hứng thú, nhất là việc liên quan đến Mã tiểu thư mặt than, nam nhân cũng thật là, chỉ cần nhìn xinh đẹp liền mặc kệ tính cách sao? Mã tiểu thư mặt than này, thời điểm trên giường không có cảm giác đang cường gian thi thể hả?!


"Phụt." Vừa nghĩ ra ta liền không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng quay đầu lại che miệng.


"Thật có lỗi, tôi không thích ăn nhãn hiệu này ." Mã tiểu thư lạnh lùng từ chối.


Nam nhân kia còn không hết hi vọng, cứ bị cự tuyệt như vậy quả thật rất mất mặt, "Vậy cô thích ăn nhãn hiệu gì?"


"Cái tôi ăn chính là bí mật chế biến loại độc nhất vô nhị, không mua được."


Này! Ngươi có cần mặt không biến sắc mà nói dối hợp tình hợp lý đến như vậy chứ, cả trăm ngàn chỗ hở thế kia ngươi xem người khác là kẻ ngu si sao, cái ngươi ăn rõ ràng là loại nhập khẩu bình thường cửa hàng chỗ nào cũng có bán mà!


"Ồ, như vậy à, haha, Marjorie cô thật đúng là thông minh khéo léo~ Chocolate đều tự làm?" Tên nam nhân còn đang dây dưa đến gần, trong lòng ta đã khịt mũi con thường, loại cấp độ muội muội còn dám khiêu chiến băng sơn hệ độ khó cao sao?!


"Tôi muốn bắt đầu vẽ tranh, nếu như anh rất nhàn rỗi thì đi tìm Hoàng tiểu thư tán gẫu được không?"


"Hở?!" Ta một chân gác lên đầu gối, cánh tay để lên ghế dựa xoay người sang, "Mã tiểu thư, cô cảm thấy tôi rất nhàn rỗi sao?! Tôi có rất nhiều việc phải làm có được hay không, cô nói như vậy sẽ làm nhân sự người ta cảm thấy tôi có thể rời đi rồi!"


"Anh xem, Hoàng tiểu thư cũng rất bận, toàn công ty chỉ có anh rãnh rỗi nhất, cẩn thận phòng nhân sự tìm anh đến phiền toái." Mã tiểu thư mặt than không hề nhìn ta, ngẩng đầu nói với người nam nhân kia.


Lại không nhìn ta?! Cái đệt! Về sau ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện với nữ nhân này! Khốn nạn!


Kìm nén một hơi rồi đi viết bản thuyết trình một cách buồn tẻ, tới gần buổi trưa, MT tỷ kêu người trong phòng làm việc cùng đi ra ngoài ăn cơm nhưng duy nhất không có gọi Mã tiểu thư, xem ra Mã tiểu thư ở trong công ty nhân duyên không được tốt lắm, trong lòng ta có chút mừng thầm.


Nhưng khi ta đứng lên lấy điện thoại di động và bóp tiền trên bàn, trong lúc quay đầu lại vô tình nhìn nàng một cái, nàng vẫn nghiêm túc vẽ bản thiết kế, bóng lưng gầy yếu cô đơn khiến người ta có chút đau lòng.


Mịa nó, không đúng, ta không thể để tâm tình đồng cảm tràn lan, ai kêu nàng làm người ta chán ghét như vậy làm chi! Cầm bóp tiền với điện thoại di động, ta liền đi theo MT tỷ bọn họ đi ra ngoài ăn cơm.


Ngồi bên bàn ăn, MT tỷ vỗ lưng người nam nhân buổi sáng bị Mã tiểu thư cự tuyệt, "Tiểu Ngô à, đừng nản chí, cậu nói xem trong công ty nhiều cô gái như vậy, cậu làm sao cứ một mực va vào tảng đá trong hầm cầu kia, đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao~ Cậu xem, Tiểu Hoàng mới tới này cũng không tệ lắm, cô nàng lớn lên cũng không tệ, tính cách lại..."


Theo lời MT tỷ nói, ánh mắt mọi người đều tụ tập lại đây, thế có chết hay không, hôm nay ta mang giày không vừa chân, buổi sáng lại chạy xa như vậy, chân bị cọ xát đến nổi mấy cái bọc, muốn thừa dịp mọi người không chú ý đem giày ra thả lỏng.


Đậu má, bây giờ thì hay rồi, trong lúc ánh mắt mọi người đang lúng túng, ta nhanh chóng mang giày vào, thật vất vả nở một nụ cười, "Ahaha, tính cách của em rất là tốt~"


Từ nay về sau, hình tượng thục nữ của ta triệt để không còn nữa! Mọi người sẽ cho rằng ta là nữ hán tử đi cạy chân!!! Đậu má, ngày hôm nay tuyệt đối chạm vào cái gì rồi, họa vô đơn chí!


Vào phòng vệ sinh rửa tay, quay lại liền nghe thấy bọn họ bắt đầu nhiều chuyện về Mã tiểu thư, người khơi mào vẫn là MT tỷ, "Cô ta mới hai mươi tư, mới tốt nghiệp một năm và tới công ty mới mấy tháng, ngay lập tức có thể đứng ngang hàng với tôi? Tôi ở cái công ty này đã cần cù chăm chỉ làm việc tám năm! Tám năm là khái niệm gì? Chiến tranh kháng Nhật đều kết thúc! Nhìn cô ta dáng vẻ xinh đẹp, nhất định sau lưng bò lên giường ai mới có thể thượng vị nhanh như vậy! Còn làm cái tên tiếng Anh để cho người khác gọi, lẽ nào không có tên tiếng Trung à! Thật giả tạo!"


Tuy rằng ta cũng không thích tác phong lạnh lùng kia của Mã tiểu thư, nhưng cẩn thận ngẫm lại nàng cũng không làm chuyện xấu gì, sau lưng nói xấu người ta như vậy vẫn là không tốt lắm, "Em cảm thấy hẳn là không thể, cô ấy lạnh như vậy không phải đông chết người ta ở trên giường à."


Tất cả mọi người nghe xong lời của ta đều phá lên cười, đúng lúc này ta nhìn thấy Mã tiểu thư đi ngang qua quán cơm, "Phụt——" ta trực tiếp phun hết nước trà trong miệng lên mặt nam nhân đối diện, quả nhiên sau lưng không thể nói xấu người khác, may mà Mã tiểu thư đang ở ngoài sẽ không nghe được chúng ta đang nói cái gì.


Nàng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bên trong một cái, sau đó nhìn thấy chúng ta, nàng không phản ứng gì, tiến vào cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh, rất nhanh mang theo túi thức ăn to đùng đi về công ty.


Thế nhưng nàng chỉ lớn hơn ta một tuổi? Nhìn mặt nàng lớn lên thành thục, ta vẫn cho rằng nàng có thể đã hai mươi bảy tuổi đấy, tuổi trẻ như thế có thể lên làm nhà thiết kế trong công ty, chẳng trách sẽ bị người ta chỉ trích.


Đại khái bởi vì tâm hồn của ta thiếu nữ thiện lương, mỗi lần nhìn thấy cô gái bị bài xích bên ngoài như này đều sẽ sinh lòng thương tiếc, có điều cuối cùng không phát sinh chuyện gì là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.