Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 21



"Ơ? Sao cô không lên xe, đẩy xe nhiều sẽ mệt đó." Ta nghiêng người ngồi trên ghế sau, quay sang nói với Mã tiểu thư đang đẩy xe.


"Người tàn tật nào nói say xe kia mà." Kỹ năng trợn mắt của Mã tiểu thư đang từ từ tiến bộ, ta thấy chẳng bao lâu nữa là có thể liều mạng với Neji* luôn.


*Neji – anh trai Hinata, nhân vật trong Naruto, ý A Hoàng muốn nói hai người có thể so đôi mắt trắng dã với nhau =)))


"Được rồi, cám ơn cô quan tâm chu đáo, Mã tiểu thư cô thực sự là nữ nhân tốt nhất trên đời này, chỉ có điều nếu cô có thể cười một cái, vậy càng hoàn hảo."


"Lâu rồi không cười, quên mất."


"Gì? Làm sao có thể quên, chẳng lẽ cô không có chuyện gì đặc biệt vui vẻ?"


Mã tiểu thư bước chậm lại, dường như thoáng suy tư, "Không."


"Vậy cuộc sống của cô vô vị đến mức nào? Hay để tôi kể cho cô một câu chuyện cười nhé? Thủ đoạn cũ luôn gây cười, đời này chỉ dựa vào nó mà sống."


Mã tiểu thư không lên tiếng, dường như đang chờ ta kể.


"Hahahahaha... Ahahahahahahahaha... Lão sư... Ahahahahahaha. Không tốt rồi... Hahahahaha. Phòng thí nghiệm... Hahaha. Xì hơi... Ahahahaha... Bị lộ ahahahahaha... Buồn cười gần chết rồi... Hahahahaha. Làm sao bây giờ... Hahahahahahaha!!!" Ta cười bò trên yên xe, liên tục nện lên Mã tiểu thư, cười đau sốc cả hông.


"Sáng cô quên uống thuốc, trên người có mang thuốc không?" Mã tiểu thư dừng lại như quan tâm hỏi, tay còn vuốt lên người ta.


Vỗ lên móng heo của nàng, "Cút đi, cô mới có bệnh ấy! Buồn cười biết bao, tôi cười gần chết rồi, sao cái bản mặt cô vẫn tê liệt là như nào, có thật là bị liệt mặt rồi không?"


Ta thẳng dậy, hai tay nắn bóp hai gò má của nàng lên, Mã tiểu thư vốn là gương mặt không cảm xúc, bị ta kéo một cái như vậy quả thực chính là Jack ác mộng trong đêm giáng sinh, quá kinh cmn hãi.


"Khục, quên đi, cô hay là đừng cười, tôi sợ gặp ác mộng..."


"Haha." Mã tiểu thư hoàn toàn không biểu cảm đọc lên tiếng cười haha thật cao quý lãnh diễm, vô cùng quỷ dị, cứ tiếp tục như vậy ta thật sự sẽ gặp ác mộng được không!


"Marjorie!" Phía trước vang lên âm thanh của một nam nhân.


Ta ngẩng đầu nhìn lại, tại giao lộ phía trước có một nam nhân mặc áo sơ mi màu lam nhạt với quần soọc bình thường đi về phía chúng ta. Nếu ta đoán không lầm, hắn rất có thể chính là bạn trai của Mã tiểu thư.


Hắn chạy hai bước lại gần, nâng mắt kính có chút hạ xuống, "Có bị ướt mưa hay không? Anh đã nói đi đón em... Vị này chính là?" Hắn nói với Mã tiểu thư hai câu rồi mới chú ý tới ta đang ngồi trên yên xe, đậu má, cảm giác tồn tại của ta nhỏ bé đến cỡ nào!


"Đồng nghiệp, ngày mai chúng tôi sẽ đi công tác cùng nhau." Ở trước mặt bạn trai nàng, Mã tiểu thư vẫn băng sơn mặt than như cũ.


"À, chào cô, tôi tên Giang Nam, haha, vừa nãy không thấy cô, thật xin lỗi ha, tại vì Marjorie quá cao, cô thì rất gầy." Giang Nam cười chào hỏi với ta, thấy hắn rất biết bắt chuyện, ta miễn cưỡng để mình không ghét hắn như vậy nhưng ta cũng không có tư cách gì để ghét hắn.


"Tôi tên Hoàng Khanh." Không nhịn được bắt đầu quan sát người bạn trai này của Mã tiểu thư, đầu đinh gọn gàng chỉnh tề, tướng mạo coi như hào quang. Đứng chung một chỗ với Mã tiểu thư, tuy khí chất có khác biệt rất lớn nhưng chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì vẫn rất xứng mà vóc dáng cũng không cao lắm. Đứng cùng với Mã tiểu thư đang mang giày cao gót, độ cao hầu như giống nhau.


"Tôi nói cô ấy lớn lên giống như tháp Tokyo! Bên cô ấy, anh không cảm thấy rất áp lực sao?" Cuối cùng ta vẫn đi phỉ nhổ một câu.


"Haha, đúng vậy, Marjorie cô ấy thật sự rất cao, mang giày cao gót đã gần tôi rồi, quả thật có áp lực đó." Giang Nam nghe nói ta bị trặc chân, chủ động giúp Mã tiểu thư đẩy xe đạp, mà Mã tiểu thư liền đi phía bên kia xe, cũng chính là trước mặt ta, chắp tay sau lưng, không biết có phải lại đang ngẩn người, trên mặt vẫn không chút cảm xúc.


Vì bản thân Mã tiểu thư không thích nói chuyện, ta lại là kiểu nói nhiều, tự nhiên tán gẫu với Giang Nam. Hóa ra hắn không chỉ tốt ở vẻ bề ngoài, lại có chí tiến thủ thu nhập ổn định, bây giờ loại nam nhân chất lượng tốt này thật sự sắp tuyệt chủng, thảo nào có thể giành được tâm hồn thiếu nữ của Mã tiểu thư. Không, hắn chỉ được con người của nàng, không có được trái tim của nàng, lời này giống như có chút không được tự nhiên.


Sau đó phát hiện, ta với Giang Nam có nhiều sở thích giống nhau, đương nhiên đề tài sẽ nhiều hơn, nói đến chỗ cao hứng, hai người đều cười sắp đau sốc hông, Mã tiểu thư chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn chúng ta.


"Này, sao cô cũng không cười, bọn tôi đang cười muốn chết, quá buồn cười!" Ta lau nước mắt trên khóe mắt, suýt chút nữa té xuống xe, hai người bọn họ cùng lúc đến đỡ ta.


"Cô định mỉm cười đến nơi chín suối à." Giọng nói thản nhiên của Mã tiểu thư nghe không ra hỉ nộ, nhưng dường như ta cảm giác được bầu không khí của ba người hơi quỷ dị, lý do thì thực sự không rõ.


"Khục, cô đừng có mà độc miệng như vậy, Giang Nam, ngày thường cô ấy chính là như vậy sao?" Ta hơi gượng gạo tìm lời để nói.


"Cô ấy à, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy chính là bộ dạng này." Ta phát hiện lúc Giang Nam nhìn Mã tiểu thư, trong ánh mắt đều tràn đầy sự yêu thương, còn có một chút cẩn trọng.


Ta thấy Mã tiểu thư vẫn không lộ vẻ gì, sau đó nhỏ giọng nói với Giang Nam, "Anh thích kiểu băng sơn? Không cảm thấy cóng đến chật vật sao?"


Giang Nam rõ ràng có một tia mất mát nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười, "Cũng còn tốt, quen thuộc là được rồi."


"Chậc." Đây là thích Mã tiểu thư đến mức nào.


Sau đó Mã tiểu thư cũng không nói gì nữa, nàng có phải đang ghen vì ta tán gẫu với bạn trai của nàng nhiều quá? Nhưng ta thật sự chỉ thích nữ nhân mà, không nghĩ tới Mã tiểu thư cũng sẽ để ý như vậy.


Giang Nam cũng cảm giác được áp lực thấp của Mã tiểu thư thì không nói gì thêm. Hành trình vốn rất vui vẻ, bây giờ chính là ba người im lặng đi về.


Khóa xe kỹ rồi Giang Nam mang theo ba túi đồ ăn vặt lớn liền bắt đầu lúng túng, vì ta bị trặc chân, đi lại bất tiện, "Nếu không thì... Tôi cõng cô?" Lúc nói ra, trên mặt Giang Nam có chút hồng, ánh mắt vẫn nhìn về phía Mã tiểu thư, quan sát vẻ mặt của nàng, đương nhiên Mã tiểu thư nơi này không lộ vẻ, hắn cũng không thấy cái gì.


"Nam nữ thụ thụ bất thân." Mã tiểu thư lạnh lùng nói một câu.


Ta vừa định phỉ nhổ nàng vậy mà có thể ăn loại dấm chua này, chẳng lẽ muốn người bị thương như ta tự nhảy lên lầu sao, "Ôi—— Á!!!" Ta cao giọng gào thét muốn rát cổ họng.


Ta đâu muốn phát ra tiếng như giết heo vậy, nhưng nàng lại không hề báo trước ôm ngang ta lên, suýt chút nữa ta bị sợ vãi tè rồi đó!


"Này! Thả tôi xuống, cao quá, tôi có chứng sợ độ cao!!!" Ta nhắm mắt lại liều mạng ôm cổ của nàng.


"Cô muốn chết sao? Có tin tôi ném chết cô hay không."Âm thanh của Mã tiểu thư ngay bên tai ta, nghe giống như có hơi tức giận.


"Ò." Vừa nãy ta chỉ đùa một chút thôi, ta đã muốn thử kiểu này từ lâu rồi nhưng từ trước tới giờ không ai có thể ôm lấy ta như vậy. Khụ khụ, nhất định không phải do cân nặng, nhất định không phải!


"Hahaha." Giang Nam đứng một bên như hiểu được cái gì, ở đó cười một mình. Được rồi, hiện tại ta muốn thắp một ngọn nến cho hắn, bởi vì ta đã mơ hồ cảm giác được Mã tiểu thư đang tức giận.


Nhưng Mã tiểu thư không nói gì, ôm ta đi về phía hành lang. Đậu má, mọi người nói xem, một nữ nhân ôm một nữ nhân khác hơn 100 cân dĩ nhiên không tốn sức chút nào, nàng có phải là người trái đất hay không!? Ta đoán chắc chắn không phải!


"Á!" Đột nhiên bị va đập làm đại não của ta trong nháy mắt ngừng hoạt động, "Chết tiệc, mẻ chết tôi rồi..." Ta xoa đầu bị đụng phải khung cửa, "Đại tỷ, cô muốn trả thù tôi sao?"


"Xin lỗi." Mã tiểu thư hơi lui về phía sau, dịch sang bên cạnh, xác định đầu của ta không nằm trong phạm vi tấn công của khung cửa, nhanh chân đi vào trong.


"Ngao—— Đau đau đau!" Tuy đầu được bảo vệ, nhưng có lẽ chân ta chắc phải phế bỏ, cái chân bị thương kia vừa vặn đập vào một bên khác trên khung cửa, có thể mẹ trên thiên đường, chúng ta cách nhau đã không còn xa nữa!


"Cô thật là phiền phức mà, ai kêu cô lớn lên rộng như vậy." Tâm trạng của Mã tiểu thư hình như không tốt, đã hơi thiếu kiên nhẫn.


"Thân ái... Cô... Cô có thể xéo người qua một chút... Tại sao... Nhất định phải vượt ngang đi vào chứ..." Ta thật sự đã khóc không ra nước mắt, sớm muộn gì cũng chết trong tay của Mã tiểu thư.


"À, cũng đúng ha." Mã tiểu thư như hơi tỉnh ngộ rồi ôm ta xoay tròn chín mươi độ, thế nhưng chúng ta đã đi vào thang máy rồi, hiện tại ngươi mới kịp phản ứng có thể đã chậm hay không! Hả?!


"Hay là... Thả tôi xuống đây đi..." Ta thật sự không muốn hôm sau trên báo xuất hiện tin tức đầu hoặc chân gì đó bị thang máy kẹp mất.


Không biết có phải Mã tiểu thư cố ý hay không, ta suýt nữa bị ngã xuống đất, cái chân còn lại thì suýt không chống đỡ được, "Á!" Ta chưa đứng vững, lại bổ nhào lên người nàng, may mặt bị hai luồng mềm mại giảm xóc một chút nên cũng không đau lắm.


"Ngu hết sức." Tuy Mã tiểu thư ngoài miệng phàn nàn nhưng vẫn quan tâm dùng một tay đỡ eo của ta, sau đó vương người ra nhấn nút thang máy.


Ta rõ ràng có thể cảm giác cánh tay của nàng khẽ run, rồi ngẩng đầu, tuy nàng vẫn mặt đơ như cũ nhưng thái dương đã đổ chút mồ hôi, trong lòng ta một trận rung động, lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác.


Mãi đến khi tiến vào thang máy ta mới nhớ tới, đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Giang Nam, hắn thật đáng thương nhìn bạn gái mình thân mật với nữ nhân khác.


"Haha, hiếm thấy Marjorie có bạn thân tốt như cô." Ta có thể cảm nhận được sự ước ao, ghen tị và căm hờn trong lời nói của Giang Nam, hơn nữa ánh mắt của hắn dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái cổ của Mã tiểu thư.


Vừa mở cửa ra, ta liền thấy ba mẹ của Giang Nam trong phòng, thoạt nhìn tuổi tác cũng lớn, đều là người hiền lành giữ phận, nhiệt tình tiếp đón, ta cũng nhu thuận cười đáp lại.


Thái độ của ba mẹ hắn với Mã tiểu thư rõ lạnh nhạt hơn, Giang Nam luôn ở giữa xoa dịu. Thật rõ ràng, cha mẹ hắn không hài lòng lắm với con dâu tương lai này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.