Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 23



Sáng sớm Diệp Nhiễm tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Vương Mạn Đình, nàng đã một đêm không về. Lấy điện thoại di động ra gọi, một lát sau, bên kia mới bắt máy.


"Mạn Đình tỷ, con gái chị thế nào rồi? Còn nóng không?" Diệp Nhiễm bước ra ban công khẽ hỏi.


"Ừ, đã hạ sốt, không có chuyện gì lớn, ở bệnh viện hai ngày quan sát một chút, ba tôi có khỏe không? Cô ăn cơm rồi đi làm đi, chớ tới muộn, tôi sẽ đến trễ, đã báo cho Tô tổng rồi." Vương Mạn Đình nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, sợ làm phiền người cùng phòng bệnh.


"Chị cả đêm chưa ngủ phải không? Hôm nay đừng đi làm, chăm sóc con gái, nhân tiện ngủ một lát." Diệp Nhiễm cảm thấy được Vương Mạn Đình quan tâm đến sức khỏe của con gái như vậy, tối hôm qua chắc chắn không chợp mắt, hơn nữa giọng nói của nàng nghe hơi khàn khàn.


"Tôi không sao, một đêm không ngủ không chết được, với lại công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, công việc trong tay tôi còn rất nhiều. Ban ngày không xong, tôi tìm bạn bè lại đây bận bịu giúp một cái là tốt rồi, thời gian không còn sớm, cô dọn dẹp nhanh lên, đừng đến muộn nữa, tháng này cô đến muộn hai lần rồi."


"Chị như vậy, thân thể chịu được không?" Diệp Nhiễm rất lo lắng.


"Được rồi được rồi, không thèm nghe cô nói nữa, tôi phải tranh thủ thời gian đi mua cơm." Vương Mạn Đình hơi thiếu ngủ nên tâm tình có chút buồn bực, nàng đang chuẩn bị đi xuống căn tin dưới lầu bệnh viện mua chút cháo, đến chậm có lẽ sẽ không còn nữa.


Diệp Nhiễm hâm lại đồ ăn tối qua, gọi lão gia tử ăn cơm. Trên bàn ăn, lão gia tử hơi bất đắc dĩ thở dài, Diệp Nhiễm tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị, "Chú, nếu chú không thích ăn thì con sẽ đi làm món khác, chú muốn ăn gì?"


"Con gái, không cần làm đâu, chú chưa đói lắm, con cứ ăn đi." Baba Vương Mạn Đình thoạt nhìn hơi gầy gò già nua, có lẽ năm đó thực hiện chính sách kết hôn và sinh muộn, nếu không ở tuổi Vương Mạn Đình, ba nàng cũng đã năm mươi mấy tuổi.


"Mạn Đình tỷ một mình nuôi con, thật không dễ dàng nhỉ." Diệp Nhiễm đang ăn cơm thì tự nhiên nghĩ đến Vương Mạn Đình, đột nhiên cô rất muốn đi tìm hiểu nàng nhưng nàng không nói gì với mình cả, cũng phải, có điều chỉ là đồng nghiệp mà thôi.


"Haiz—— Mấy năm qua thật khổ cho con bé..." Lão gia tử thở thật dài một hơi, sau đó cũng không nói thêm nữa.


Tuy Diệp Nhiễm rất muốn hỏi nhưng loại chuyện này cũng không tiện mở lời nên đành từ bỏ. Sau khi ăn cơm xong liền đến công ty đi làm, lúc đi ngang qua cơ quan hành chính còn giúp Vương Mạn Đình xin nghỉ phép, kết quả nàng cũng đã sớm báo rồi.


Không có Vương Mạn Đình ở đây, Diệp Nhiễm ngồi trước bàn làm việc đột nhiên không biết mình nên làm những gì, bình thường toàn hỗ trợ công việc cho nàng mà thôi.


"Vương Mạn Đình đâu?" Giọng nói của Tô tổng từ phía sau vang lên, Diệp Nhiễm vội quay đầu, "Con gái của Mạn đình tỷ bị bệnh, chị ấy đang ở bệnh viện."


"Tôi biết, sáng sớm cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, có điều cô ấy nói trước chín giờ nhất định có thể đến công ty. Bản thảo thiết kế của cô ấy còn chưa giao cho tôi, ngay lúc mấu chốt này... Thực là..." Tuy Tô tổng có chút bất mãn nhưng suy cho cùng trong nhà có con cái bị bệnh, không thể cưỡng cầu.


"Em... Em sẽ thử làm một phen." Diệp Nhiễm có chút khẩn trương, ngón tay chụm vào nhau, thật không dám ngẩng đầu đối diện với Tô tổng.


"Cũng chỉ có thể như vậy, chờ cô ấy tới rồi mời cô ấy đến phòng làm việc của tôi." Nói xong, Tô tổng liền giẫm bước về văn phòng.


Diệp Nhiễm quay về máy tính, nghiêm túc phát thảo. Gần mười giờ, Vương Mạn Đình mới vội vội vàng vàng đến công ty, nàng không trang điểm, sắc mặt thoạt nhìn tiều tụy, bình thường luôn búi tóc kỹ lưỡng, nay có rất nhiều sợi tóc rơi xuống, có chút chật vật.


"Mạn Đình tỷ, Tô tổng nói chị tranh thủ đến văn phòng của cô ấy."


"Ừ." Vương Mạn Đình cầm ly nước uống một hớp, sau đó liền đi tới văn phòng của Tô tổng.


Diệp Nhiễm vươn cổ nhìn vào phòng làm việc, nhưng cánh cửa đóng chặt ngăn mọi tầm nhìn và âm thanh khiến tâm trạng bất an của Diệp Nhiễm chậm rãi lên men.


Qua thật lâu, Vương Mạn Đình mới đi ra từ trong văn phòng, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, tâm tình suy sụp, nhếch môi thoạt nhìn luôn quật cường, trở lại chỗ ngồi, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.


"Mạn Đình tỷ? Tô tổng sẽ không phê bình chị chứ... Vừa nãy em có nói với cô ấy về chuyện con gái chị bị bệnh..." Diệp Nhiễm nghiêng người lại gần Vương Mạn Đình nhỏ giọng nói.


"Bản thảo lần này cô có vấn đề gì thì liên hệ với hồ ly tinh kia đi." Giọng nói của Vương Mạn Đình rất nhẹ, nghe thật mỏi mệt.


"Hở?" Diệp Nhiễm ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ...


Vương Mạn Đình trừng cô một cái, "Muốn đuổi tôi đi, cô ta không có thực lực đó!"


"Ách... Vậy sao lại giao cho cô ấy..." Diệp Nhiễm cẩn thận hỏi.


Vương Mạn Đình bóp bóp trán, "Thiết kế lần này sốt ruột yêu cầu chất lượng, Tô tổng cảm thấy tôi ứng phó không nổi, trực tiếp giao hết mọi việc cho hồ ly tinh kia. Đúng lúc cô không phải vẫn muốn đi theo cô ta sao, tôi sẽ nói với Tô tổng, giao cô cho cô ta."


"Mạn... Mạn Đình tỷ... Chị... Chị không cần em nữa sao?" Diệp Nhiễm giương mắt đáng thương nhìn Vương Mạn Đình, có phải do mình quá phiền phức hay không, cho nên ngay cả Mạn Đình tỷ cũng không muốn quan tâm mình nữa.


"Ngớ ngẩn, không cần cô, tôi sẽ không còn trợ lý có thể sai xử, tuy rằng cô đần như vậy hoàn toàn không trông cậy vào cô được gì!" Vương Mạn Đình liếc xéo Diệp Nhiễm, sau đó mở máy tính ra bắt tay vào sắp xếp tư liệu hiện tại.


Văn phòng đến giờ ăn cơm liền hăng hái lên, lập tức có người phấn khởi, "Vương tỷ, cùng đi ăn cơm không?"


"Không được, tôi vẫn còn việc phải làm, mọi người đi đi." Vương Mạn Đình xua xua tay về phía những người khác, sau đó quay đầu lại hỏi Diệp Nhiễm, "Bữa trưa cô làm sao bây giờ?"


Không nghĩ tới vào lúc này Vương Mạn Đình còn có thể quan tâm mình, Diệp Nhiễm có chút ngượng ngùng cười cười, "Không sao, ăn ít một chút coi như giảm béo."


"Cô muốn gầy thành tia chớp sao?! Vừa lúc tôi cũng hết đồ dự trữ rồi, cô ăn cái gì, tôi đi mua." Vương Mạn Đình đứng dậy lấy túi xách, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn.


"Cái này làm sao được... Hay để em đi cho..." Diệp Nhiễm cảm thấy dù như thế nào cũng không thể để sếp đi ra ngoài mua đồ cho mình được, huống chi nàng vừa thức cả đêm.


"Cô?" Vương Mạn Đình không hề che giấu vẻ mặt xem thường chút nào, sau đó cười nắn khuôn mặt Diệp Nhiễm, "Trước đó cô chữa khỏi bệnh khiết phích rồi nói sau."


Diệp Nhiễm bụm mặt nhìn bóng lưng rời đi của Vương Mạn Đình, trong lòng có hàng vạn suy tư, cô hình dung không ra đó là loại cảm giác gì, khi cô cho rằng Vương Mạn Đình muốn từ chức hoặc là bỏ rơi cô, đáy lòng nơi nào đó đau nhói không kiểm soát được.


Loại cảm xúc này hình như không phải tình bạn, càng khắc sâu thì càng dễ dàng tác động vào tâm tình của mình. Nơi sâu nhất trong tim bồi hồi thật lâu, dường như lúc này Diệp Nhiễm không nghĩ sâu được gì, chỉ cảm thấy luôn bên cạnh nàng như vậy cũng tốt rồi.


Mặc dù mình rất nhu nhược lại rất vô dụng, những việc có thể giúp nàng thật không đáng kể nhưng cô thích ở bên nàng, càng thêm đau lòng cho nàng. Mình nên mạnh mẽ hơn, không thể vẫn luôn được người khác chiếu cố như vậy.


Diệp Nhiễm ở văn phòng chờ thật lâu cũng không thấy Vương Mạn Đình quay lại, ngay cả những người đi ăn cũng đã lần lượt trở về. Trong đầu liền bắt đầu tưởng tượng các loại chuyện không tốt, có phải nàng ra ngoài gặp phải điều bất trắc gì rồi không?!


Dùng sức lắc đầu, Diệp Nhiễm cầm điện thoại di động gọi cho Vương Mạn Đình, điện thoại đổ chuông rất lâu mới kết nối, giọng nói Vương Mạn Đình thật trầm nhưng nàng vẫn cứ cố che giấu, "Diệp Nhiễm, thật xin lỗi, ba tôi đột nhiên nói không thoải mái, tôi liền sốt ruột chạy về nhà, quên báo cho cô một tiếng."


"À, không có gì đâu, em chỉ lo lắng cho chị xảy ra chuyện gì thôi, đi ra ngoài lâu như vậy... Chú không sao chứ?" Nghe thấy Vương Mạn Đình không có chuyện gì, Diệp Nhiễm hơi chút yên tâm.


"Sau khi tan tầm cô thay tôi đến bệnh viện trông Tiểu Khiếm, buổi chiều bạn tôi có việc, không thể giúp tôi chăm con bé được."


"Ò, được, chị yên tâm."


"Cô thật sự có thể chứ? Đây chính là bệnh viện nha, đâu đâu cũng có vi khuẩn gì gì đó."


"Đương... Đương nhiên có thể! Chị đừng đánh giá thấp em như vậy được không."


"Hahaha, được, vậy thì xin nhờ cô, kỳ thực đôi khi cô rất đáng yêu, có phần tự tin vào bản thân." Tâm trạng hậm hực của Vương Mạn Đình nhờ một cuộc điện thoại thông suốt mà khá hơn rất nhiều.


"Đáng yêu gì chứ... Thật là..." Diệp Nhiễm cầm điện thoại đã tắt máy, trên mặt có chút nóng lên. Mạn Đình tỷ luôn thích lấy mình ra đùa giỡn, rõ ràng mình không đáng yêu chút nào, còn luôn mang phiền toái cho người khác nhưng khóe miệng bất giác hơi cong lên.


Sau khi tan tầm, Diệp Nhiễm không cố chen chúc vào giờ cao điểm, tranh giành xe taxi với người khác, liền chạy đến bệnh viện nhi đồng, cưỡng chế cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ muốn nhanh đến nơi.


Khi Diệp Nhiễm khoác ba lô đi ra khỏi thang máy, thang máy đối diện vừa mở, Vương Mạn Đình đúng lúc bước ra khỏi đó, xem ra cũng vừa mới đến.


"Em đã nói em tới là được rồi... Chị không cần vội vã chạy tới như vậy..." Diệp Nhiễm vén tóc lên tai, thoáng cúi đầu.


"Vừa nãy bác sĩ gọi điện thoại cho tôi, nói con bé sống chết không cho y tá truyền nước biển, bạn tôi sớm đã đi rồi, cô chắc chắn không trị được con bé, tôi liền vội vàng lại đây!" Vương Mạn Đình cũng không chờ Diệp Nhiễm, bước nhanh đi đến phòng bệnh.


Còn chưa tiến vào phòng bệnh đã có thể nghe thấy tiếng khóc nháo của bé gái, Vương Mạn Đình đẩy cửa đi vào, tiếng này lập tức chấm dứt, cuối cùng bác sĩ và y tá cũng thở phào nhẹ nhõm, "Rốt cuộc cô cũng đến, con nhỏ như vậy làm sao có thể để đứa nhỏ một mình ở lại bệnh viện, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ, đến cùng con quan trọng hay công việc quan trọng đây." Bác sĩ có chút phàn nàn nói, hắn cũng thật có chút lo lắng.


"Mất việc rồi, anh cho tôi ăn được cái gì? Sao có tiền khám bệnh?" Vương Mạn Đình tuy đang cười nhưng trên mặt lại hơn vài phần buồn bã.


"Hôm nay con rất ngoan... Mẹ nói sẽ về sớm với con nhưng mẹ nói không giữ lời, con không muốn tiêm, đau lắm!" Con gái ngày thường luôn lanh lợi nghe lời, giờ phút này vậy mà tủi thân khóc lóc.


Hơn nửa ngày con bé dành thời gian trong bệnh viện, nhìn những đứa trẻ khác cùng phòng đều có cha mẹ đồng hành, bé đột nhiên rất nhớ ba mình, mang theo giọng mũi dày đặc khóc lóc nói, "Con muốn baba..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.