Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 33



"Em... em chạy không nổi nữa... Nam nhân kia... sẽ không đuổi theo tới đây đâu nhỉ..." Diệp Nhiễm thở hổn hển, ngay cả lời cũng đứt quãng.


"Hahaha, vậy hắn cần phải rửa mặt sạch sẽ trước đã." Vương Mạn Đình cười đến run vai, một hồi sau mới dừng lại, lấy khăn ướt ra, giúp Diệp Nhiễm lau cà phê còn dính trên tay, cười nói, "Sao em lại ở đấy vậy?"


"Thì, sau khi tan tầm cùng bạn học đến đó để tán gẫu..." Diệp Nhiễm có chút ngượng ngùng nhận khăn lấy ướt, tự mình lau tay.


"Không phải em không ăn đồ bên ngoài sao?" Vương Mạn Đình khóa túi xách lại, đứng đối diện đánh giá Diệp Nhiễm.


"Hồi trước chúng em hay đến cửa tiệm kia, hơn nữa bánh ngọt bên trong rất ngon... Ah, không phải em theo dõi chị đâu! Chị đừng hiểu lầm. Em thật sự cùng một chỗ với bạn học, vừa nãy chạy nhanh quên mất nàng, ai da, em cũng để quên túi xách ở đó rồi!" Diệp Nhiễm lại khôi phục bộ dáng hấp tấp và rụt rè thường ngày.


"Haha, tôi chưa nói gì em mà, em giải thích như vậy không cảm thấy giấu đầu lòi đuôi sao~ Được rồi, vậy chúng ta quay lại lấy đồ thôi." Vương Mạn Đình kéo Diệp Nhiễm muốn trở lại.


"Ơ?! Nhưng vừa nãy em đã giội lên nam nhân kia, bây giờ quay về..." Diệp Nhiễm vừa nghĩ đến dáng vẻ kích động ban nãy thì có chút hối hận. Lúc ấy bản thân không nghĩ gì cả, cũng không cân nhắc liệu có gây rắc rối cho Mạn Đình tỷ hay không.


"Làm sao? Mới nãy còn ra mặt soái khí như vậy, bây giờ sợ đến run chân rồi?" Nói thật, vừa rồi thật sự đã hù tới Vương Mạn Đình. Bình thường Diệp Nhiễm vẫn luôn khúm núm, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, thế mà lại giội cà phê lên mặt người khác, còn mắng đối phương, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Vương Mạn Đình.


"Không... Nếu hắn dám làm gì, em sẽ báo cảnh sát..." Diệp Nhiễm chắp hai tay sau lưng, ngón tay xoắn xuýt.


"Đồ ngốc, giờ này chắc hắn đã đi rồi, chẳng lẽ còn muốn để một đầu cà phê ở đó chờ người khác chế giễu sao~" Vương Mạn Đình cười không ngậm được mồm, cưng chiều lấy tay xoa tóc Diệp Nhiễm.


Mặt Diệp Nhiễm lại đỏ bừng, cúi đầu cười nói, "Cũng đúng ha."


"Diệp... Diệp Nhiễm?" Nữ bạn học của Diệp Nhiễm không thể tin vào mắt mình, người đối diện kia thật sự là Diệp Nhiễm có tính khiết phích ư, cô ấy thậm chí còn không hề bài xích sự đụng chạm của người khác.


"Ah, chúng tớ đang nói phải quay lại tìm cậu đây, tớ đã để quên túi xách trong cửa tiệm." Diệp Nhiễm nghe thấy âm thanh, vội vàng xoay người, trên mặt vẫn còn ngượng ngùng.


"Cậu luôn ngáo ngáo ngơ ngơ như thế, tớ đương nhiên nhớ lấy túi xách cho cậu, còn cậu thì hay rồi, giội lên mặt người ta. Cậu không biết dáng vẻ giậm chân của nam nhân kia như thế nào đâu, chỉ có điều hắn cũng đáng đời." Nữ bạn học đưa túi xách cho Diệp Nhiễm.


"Được rồi, cậu đừng nói nữa... Vừa nãy tớ cũng quá kích động thôi..."


"Tớ thực sự mở mang kiến thức. Sau này ai nói cậu là quả hồng mềm, tớ là người không tán thành đầu tiên, quá dũng mãnh, thực sự phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, suýt chút nữa đã không nhận ra cậu rồi." Nữ bạn học nhìn Diệp Nhiễm, sau đó tầm mắt chuyển sang trên người Vương Mạn Đình đang đứng bên cạnh cô, suy tư một chút rồi hỏi, "Vị này chính là cấp trên của cậu?"


"Hửm? Diệp Nhiễm còn kể cô nghe về tôi?" Vương Mạn Đình cười nói, nhưng tầm mắt của nàng đang nhìn Diệp Nhiễm.


"À, cái đó... Tớ phải về nhà, trời đã tối rồi." Diệp Nhiễm xách túi, nói hơi lúng túng.


"Trời đã tối rồi à, vừa nãy chẳng thấy cậu sốt ruột về nhà như thế. Bỏ đi, đã sắp chín giờ, tớ cũng phải về rồi, bye bye~"


"Bye~" Diệp Nhiễm vẫy tay, tiễn bạn học của cô đi.


Sau khi chỉ còn lại hai người, Diệp Nhiễm hơi mất tự nhiên, cũng không biết nói cái gì cho phải, "Mạn Đình tỷ, con gái chị thế nào rồi? Chị còn phải đến bệnh viện không?"


Nhà của hai người ở cùng một tiểu khu, nên lộ trình về nhà cũng giống nhau. Vương Mạn Đình cười nói với Diệp Nhiễm đang đi bên cạnh mình, "Tốt hơn nhiều rồi, con bé không cần nằm viện nữa, vì vậy tôi không cần phải chạy tới chạy lui, đây không phải là có thời gian mới đi xem mắt sao~"


"Ò... Vậy... vậy chị thấy sao?" Diệp Nhiễm không dám nhìn Vương Mạn Đình, cúi đầu nhìn bụi cỏ ven đường.


"Không phải em đã nghe hết rồi ư? Cuối cùng còn giúp tôi giải quyết tên cặn bã kia." Vương Mạn Đình nghiêng đầu, nghiền ngẫm nhìn Diệp Nhiễm. Cô bé này thực sự càng ở chung càng thấy thú vị, luôn vượt qua sức tưởng tượng của bản thân.


"Ah... Đừng nhắc lại chuyện đó nữa mà..." Diệp Nhiễm muốn tìm cái khe chui vào, thực sự quá mất mặt.


"Haha. Có điều nếu sau này em tìm bạn trai, nhất định phải sáng mắt, bây giờ rất ít nam nhân có thể tin cậy được, ngày hôm nay em cũng thấy đấy." Vương Mạn Đình thu hồi thái độ vui đùa, nghiêm túc nói với Diệp Nhiễm.


"Bạn trai gì chứ... Em còn chưa nghĩ tới, nói sau đi, em vẫn không thể thích ứng việc tiếp xúc với người khác được." Nhìn thấy Mạn Đình tỷ nói để mình tìm bạn trai, trong lòng Diệp Nhiễm có chút không rõ tư vị, nhưng cũng không nói được vì sao mà khổ sở.


"Tiếp xúc nhiều một chút là được rồi. Em xem, không phải bây giờ em đã không bài xích với tôi nữa sao?" Nói rồi, Vương Mạn Đình ôm eo Diệp Nhiễm.


"Đó là bởi vì chị... chị..." Vì chị khác biệt, khác biệt với mọi người. Những lời này Diệp Nhiễm không nói nên lời, trực giác của cô nói cho mình biết, những lời này một khi nói ra chính là việc thậm tệ, ngay cả mình cũng không thể tránh thoát.


"Tôi làm sao?" Vương Mạn Đình cười, cúi đầu xuống, cách gò má Diệp Nhiễm rất gần, còn có thể ngửi thấy mùi dầu gội của cô.


"Bởi vì chị luôn bắt nạt em..." Diệp Nhiễm có chút lúng túng tránh cánh tay Vương Mạn Đình.


"Hahaha, đó là do trên mặt em có viết dòng chữ 'Đến bắt nạt tôi đi' đấy." Nói đến đây, Vương Mạn Đình cũng thật đúng là càng ngày càng thích bắt nạt cô như có chiều hướng bị nghiện vậy, chính là thích nhìn đôi mắt to tròn tràn ngập oan ức nhưng vẫn ẩn nhẫn kia của cô, rất khiến người ta thương yêu một phen.


"Chị... thật đáng ghét..." Diệp Nhiễm thật sự sắp bị Vương Mạn Đình bức khóc, đi nhanh về phía trước.


Vương Mạn Đình không nhanh không chậm theo sau, một mực cười, em ấy thực sự quá dễ chọc và quá đáng yêu. Đến giao lộ trong tiểu khu, cũng có nghĩa là ai về nhà nấy.


"Ngày mai nghỉ ngơi, nhớ ngủ ngon một giấc, mấy ngày sau chắc hẳn phải tăng ca vào buổi tối đấy, sẽ rất bận." Vương Mạn Đình quan tâm nói.


"Ò, Mạn Đình tỷ cũng phải nhớ chú ý thân thể." Hai tay Diệp Nhiễm kéo quai ba lô.


"Ừ, nhanh về đi nào~ Ngủ ngon~" Vương Mạn Đình cười chào, sau đó xoay người rời đi.


"Ngủ ngon..." Diệp Nhiễm cũng vẫy tay với nàng, sau đó quay người đi về nhà.


Sau hai bước, Diệp Nhiễm chậm rãi dừng chân, quay đầu lại nhìn bóng lưng Vương Mạn Đình. Dưới đèn đường, thân ảnh đơn bạc của nàng có vẻ hơi cô đơn, nàng giả vờ kiên cường, nàng mỏi mệt, khi hai người ngày càng chung đụng, từng chút một lộ ra.


Diệp Nhiễm cắn môi, nội tâm lo lắng, nên làm thế nào đây, bản thân có thể làm được gì.


Điều nàng muốn là người một nhà an ổn sinh hoạt, người có thể chống lại thế giới vì nàng, mà bản thân đến nay vẫn còn cần nàng che chở để trưởng thành, chuyện gì cũng làm không xong, không gây thêm phiền phức cho nàng đã là tốt lắm rồi.


Ngay cả khi sau này nỗ lực trở nên ưu tú, trở nên có thể làm rất nhiều chuyện vì nàng, nhưng mình và nàng đều cùng giới, có thể được xem là quan hệ thế nào đây?


Chỉ hơi suy nghĩ một chút, Diệp Nhiễm đã cảm thấy rất vô lực, loại tình cảm này chắc hẳn nàng sẽ không chấp nhận, có lẽ, nàng còn có thể xa lánh mình. Cho dù nàng có thể chấp nhận, nhưng mình cũng không thể chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, đặc biệt là nếu bị mẹ biết được, bà ấy tuyệt đối sẽ làm loại chuyện như đánh gãy chân Diệp Nhiễm.


Trong lòng thật khó chịu, Diệp Nhiễm cảm giác mình thật sự thích Vương Mạn Đình, không biết từ khi nào đã bắt đầu, dường như bất tri bất giác được nàng chiếu cố mà hấp dẫn, bất chợt bừng tỉnh thì đã thích rồi.


Trong đầu Diệp Nhiễm rất hỗn loạn, cho dù có luẩn quẩn vẫn rất nhanh sẽ quay về như cũ, lẽ nào rất nhiều thứ đều đã định trước sao. Tất cả kết cục đã an bài, bất luận bản thân có cố gắng giãy dụa thế nào vẫn trốn không thoát. Vì vậy, khi dự đoán kết cục trong tương lai, lý trí nên bóp chết phần tình cảm không nên có kia.


"Quay về rồi? Sao muộn như vậy." Mẹ Diệp Nhiễm ngồi trên ghế sofa nhìn Diệp Nhiễm mới vừa vào cửa, trên gương mặt nghiêm nghị tự nhiên toát lên vẻ uy nghiêm.


"Thì, cùng bạn học vui vẻ nói chuyện, không để ý thời gian..." Diệp Nhiễm cởi giày rồi gọn gàng cất vào tủ.


"Sao quần áo bị dơ rồi? Nhanh đi thay đồ, một cô gái sao không chú ý hình tượng như thế." Giọng nói của mẹ Diệp không lớn, nhưng một cách tự nhiên lộ ra luồng áp lực.


"Dạ... Không cẩn thận làm bẩn, vậy con đi thay ngay." Diệp Nhiễm cúi đầu quay về phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, khẽ thở dài.


"Tôi nói mẹ nó này, đừng lúc nào cũng bày sắt mặt như vậy, ở trong quan trường còn chưa bày đủ hả?" Ba Diệp dọn xong nhà bếp, vừa lau tay vừa nói với mẹ Diệp.


"Tôi bày sắc mặt chỗ nào? Không phải tôi đang nói chuyện bình thường với con bé sao?" Mẹ Diệp cho dù ở nhà xem TV, cũng ngồi đoan chính.


"Mấy năm gần đây khó khăn lắm con bé mới trở nên cởi mở một chút, đã có thể thuận lợi kết bạn, tôi không muốn con bé lại bị bà doạ thành bệnh."


"Ông nói vậy tôi mới nhớ, nên dẫn con bé đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa đi. Con bé luôn hướng nội lại có bệnh khiết phích như vậy, sau này làm sao bây giờ, hoàn toàn không thể thích ứng với xã hội."


"Hừ, cũng không biết do ai mới biến thành như vậy, con gái bảo bối của tôi... Haiz..."


"Lẽ nào ông nghi ngờ phương pháp giáo dục của tôi? Bây giờ con bé không phải rất ưu tú sao? Những bệnh tâm lý nhỏ nhặt đó cũng có thể vượt qua được thôi."


"Tôi chỉ muốn con bé vui vẻ là được."


"Ông chính là quá mức nữ nhi tình trường mới luôn luôn không cầu tiến như vậy."


"Chúng ta có một người phát triển là được rồi, ai cũng liều mạng như thế, những ngày tháng này con bé trôi qua thế nào. Mau mau về hưu đi, về hưu tôi mang mẹ con hai người đi chơi."


"Mỗi ngày chỉ biết chơi!"


Diệp Nhiễm ngồi trên giường, nghe đối thoại của cha mẹ ở bên ngoài phòng khách, thở dài một hơi. Nàng làm sao không muốn cuộc sống ung dung, không có lý tưởng cao xa gì, chỉ muốn tìm người cùng sống hạnh phúc an nhàn mà thôi.


Một cách tự nhiên, Diệp Nhiễm tưởng tượng một người như vậy thành Vương Mạn Đình, nhưng lập tức lắc đầu, không thể lại suy nghĩ lung tung, trước hết phải nghĩ làm sao có thể làm tốt công việc đi.


Mẹ Diệp đã nhiều lần nhắc đến cô phải từ bỏ công việc thiết kế, thay vào đó muốn bố trí cô tiến vào cơ quan chính phủ làm việc, nhưng đây không phải điều Diệp Nhiễm muốn.


Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn tuân theo sinh hoạt do mẹ sắp đặt, điều duy nhất phấn đấu chính là học thiết kế, mặc dù thành tích ở trường vô cùng xuất sắc, nhưng mẹ Diệp vẫn cứ không coi trọng tiền đồ của cô, luôn muốn kéo cô vào con đường làm quan chức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.