Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người tràn vào giữa bãi đất trống ở sườn núi, lúc này mới hơi bình tĩnh lại. Ta lo lắng đi qua đi lại trong đám người, nữ nhân kia lớn như đại dương mã đáng lẽ phải rất dễ tìm mới đúng, tại sao không tìm thấy nàng!


"A Tinh!" Nghe thấy có người gọi ta ở sau lưng, quay đầu lại thì thấy cha mẹ ta đi cùng Khôn ca, duy chỉ không có bóng dáng của Mã tiểu thư.


"Mã Cầu Lệ không đi cùng mọi người?"


"Chúng ta tưởng hai người đi cùng nhau chứ." Trong đầu của ta ong một tiếng, lập tức hoảng hốt. Làm sao bây giờ, nàng đến cùng ở nơi nào?!


"Con mau chóng gọi điện cho Marjorie đi." Những lúc thế này mẹ ta vẫn khá bình tĩnh.


"Ờ, đúng ha." Ta vội vàng mò điện thoại trong túi ra rồi ấn số của nàng, nhưng cái túi khác của ta lại đổ chuông.


"Đậu má! Cô ấy không mang theo điện thoại!" Bởi vì nàng mặc váy, còn nói không có chỗ để điện thoại nên vẫn luôn để trong túi quần của ta, vậy mà ta quên mất!


"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!" Ta đã hoàn toàn bị hoảng loạn, quả nhiên lúc lo lắng sẽ như thế mà. Những chuyện khác ta đều có thể bình tĩnh xử lý, chỉ khi liên quan đến Mã tiểu thư, ta luôn không cách nào giữ được tỉnh táo.


"A Tinh, em đừng nên gấp gáp, vừa nãy nhiều người như vậy đều tới đây, cô ấy chắc cũng thế, chúng ta chia nhau tìm quanh đây một chút." Khôn ca đề nghị.


"Được!" Mấy người chúng ta chia nhau ra, trong đám người hỗn loạn hô hào tên Mã tiểu thư, nhưng từ đầu đến cuối không có ai trả lời. Nhiều người ùn ùn kéo đến quảng trường không ngừng, ta đi ngược dòng người, khó khăn đi về hướng giao lộ bên kia.


Nhìn ven biển phía xa xa, hình như thủy triều đang có dấu hiệu dâng lên, nước biển cách đê càng ngày càng gần nhưng vẫn không có tin tức của Mã tiểu thư. Tên khốn kiếp này đến cùng tới chỗ nào rồi?! Muốn người ta lo lắng đến chết phải không!!!


"A Tinh! Em đi đâu?! Mau quay lại ngay!" Phía sau là tiếng la hét của Khôn ca, nhưng ta không quan tâm nhiều như vậy. Quảng trường chỉ lớn từng ấy, nếu không tìm thấy nàng thì chắc nàng còn ở trên đường, nói không chừng tên mù đường kia bị lạc rồi!


"Vân Mộng Thu! Tên khốn kiếp, chị đang ở đâu?! Mau mau ra đây cho tôi! Vân Mộng Thu!" Ta lớn tiếng gọi tên nàng, hầu như không còn ai trên đường, âm thanh sẽ truyền ra rất xa, nàng nhất định có thể nghe thấy.


"A Tinh, chúng ta mau quay lại thôi, nước sắp dâng tới nơi rồi, Mã tiểu thư có thể đang ở ngay quảng trường bên kia, chúng ta trở lại tìm cẩn thận đi." Khôn ca căng thẳng nhìn phía bờ biển, sau đó nắm lấy tay ta.


Sáng sớm trên đường phố vắng vẻ, hơi nước bay nồng đậm căn bản không nhìn rõ cảnh vật bốn phía, nhưng ta vẫn không buông bỏ tiếp tục bôn ba ở trên đường, chạy dọc theo hướng đường đến nhà.


Ngay lúc ta gấp gáp sắp khóc đến nơi, đột nhiên đụng phải thứ đầy đặn xuất hiện bất thình lình ở ngã rẽ, từ xúc cảm va chạm trên mặt, ta đoán được đã đụng phải cái gì.


"Chị đi đâu vậy?! Có biết tôi lo lắng muốn chết không!!! Có một đoạn đường như vậy mà sao vẫn đi lạc được hả! Ngày mai tôi cho chị cái vòng cổ nha!" Ta gào thét với nàng.


"Sương mù quá dầy, tôi lạc đường, nghe thấy giọng nói của cô mới tìm... Ah..."


Ta ôm cổ nàng thật chặc, kéo nàng khom người xuống, nghiêng đầu rồi không kiêng nể gì mà hôn nàng. Nàng căn bản không biết vừa nãy ta lo lắng kinh hãi thế nào, sợ muốn chết luôn.


Mà nàng thì sao, biết ta đang tìm nàng cũng không kêu lên một tiếng, muốn ta phát điên mới được ư, cái miệng để dưới mũi dùng để làm gì?! Nhất định đang chờ bị ta bắt nạt!


"Ách... A Tinh..." Khôn ca đuổi theo ta thì bị hình ảnh trước mắt làm sợ đến ngây người, sững sờ đứng tại đó.


Mã tiểu thư nhẹ nhàng đẩy ta ra, nhưng không có thưởng ta một cái ngũ chỉ sơn hồng* như lần trước. Nàng quá bình tĩnh, thậm chí một điểm nên phản ứng cũng không có, trái lại ta thật hi vọng nàng sẽ thích thú hoặc phẫn nộ, dù sao cũng nên hơi biến hóa cảm xúc mới đúng.


*ngũ chỉ sơn hồng (五指山红): nguyên cái bạt tai.


"Rốt cuộc chị có thích tôi hay không?!" Ta lại gào thét với nàng.


Nàng không nói một câu nào, chỉ nhìn ta chằm chằm như vậy, thái độ thờ ơ quả thực làm ta phát điên.


Mỗi lần lúc ta cho rằng nàng cũng hơi thích ta, dù chỉ chút xíu thôi cũng được, nhưng phản ứng của nàng là từ chối hoặc là không phản ứng chút nào...


Có lẽ do ta nghĩ nhiều rồi, nàng chỉ vì không muốn mất đi người bạn này mà thôi. Nếu đúng là như thế, vậy thì thà như kiếp trước, thẳng thắn chưa bao giờ gặp mặt là được rồi.


"Mau quay lại thôi, nước biển sắp tràn đê rồi." Ta rốt cục cũng khôi phục trạng thái bình tĩnh thường ngày, đẩy Khôn ca đã hoàn toàn sửng sốt một cái, một mình đi trước.


Nhưng chưa đi được hai bước, ta đã vòng trở lại, dắt tay Mã tiểu thư, kéo nàng bước nhanh về phía quảng trường, ta không muốn phải quay lại tìm tên khốn kiếp nào đó hay lạc đường!


Đến quảng trường, đi qua đám người đã an tĩnh lại, rất nhanh tìm thấy bọn họ, ta liền buông lỏng tay ra, nếu ở nơi thế này còn đi lạc mất, vậy thì thật sự có thể đi chết được rồi.


"Marjorie, vừa nãy con đi đâu? Con không biết A Tinh lo lắng cho con biết bao nhiêu đâu, may thay nước lên không nhanh lắm, nếu không thì dì cũng bị hù chết rồi." Mẹ ta kéo tay Mã tiểu thư rồi nói ý vị thâm sâu.


Ta xoay người, đi tới góc vắng người tìm một chỗ yên lặng. Ta ngồi xuống đất, điện thoại trong túi cấn rất khó chịu, là cái điện thoại rách nát của tên khốn kiếp kia.


Ta lấy điện thoại ra thật muốn quẳng đi, ánh sáng điện thoại luôn nhấp nháy liên tục, ta nhìn mà thấy phiền lòng, hẳn là cuộc gọi nhỡ vừa nãy của ta.


Quẹt màn hình, ấn mở thanh thông báo cuộc gọi nhỡ, quả nhiên là cú điện thoại của ta, nhưng tầm mắt bị ảnh chân dung người gọi đến thu hút.


Mở lớn hình lên, hóa ra là góc nghiêng của ta, còn đưa tay vuốt cái gì đó. Bức ảnh đâu ra vậy? Ta lại nhìn kỹ một chút, nhúm lông màu vàng bên cạnh hình như là Nhị Cẩu Tử?


Dưới ánh mặt trời, ta cười vô cùng ôn nhu, góc nghiêng xinh đẹp hoàn mỹ đúng là ta sao? Ta suy nghĩ, biết đại khái bị chụp trộm lúc nào rồi.


Mở album điện thoại ra, đúng như dự đoán, đã lục thấy hai tấm ảnh. Lúc đó là trước khi đi, vừa hay ta ở ban công cho Nhị Cẩu Tử ăn, nàng lặng lẽ không một tiếng động ở phòng bếp chụp trộm ta, nàng thế mà chụp trộm ta!


Cho nên ta không nghe thấy tiếng động mà bị nàng ám hại, hóa ra là có dự tính trước! Tên khốn kiếp này! Còn nói sợ doạ mèo chạy cái gì! Thế mà ta cũng tin!


Ngay lúc ta đang nghiến răng nghiến lợi nhìn ảnh trong điện thoại thì có người đi về phía ta, không cần ngẩng đầu ta cũng biết là ai. Nhưng giờ ta thật sự không muốn quan tâm tới nàng, luôn lúc lạnh lúc nóng với ta, ta sắp không kìm được rồi! Tổng công ta không phát uy, các ngươi nghĩ ta là tiểu thụ phải không?


"Tại sao không để ý đến tôi." Giọng nói của nàng rất nhẹ, đây không phải chất vấn, mà là mang theo hàm ý làm nũng một chút.


"Không phải không để ý tới cô, cô lại không phải chó không để ý tới bánh bao." Ta tức giận nói.


"Cẩn thận tôi đánh cô nha. Rốt cuộc làm sao vậy?" Nàng đứng trước mặt ta, ta không muốn ngẩng đầu nhìn nàng, sẽ mỏi cổ!


"Tôi làm sao cái gì? Là cô muốn thế nào?"


"Tôi... không biết thế nào cả." Nàng lấy tay vuốt váy ra sau rồi ngồi bên cạnh ta, hai tay ôm đầu gối.


"Gần tôi thế làm gì, ngồi xa chút đi, cô thật đáng ghét!" Ta đuổi nàng sang bên cạnh, chẳng lẽ nàng nghĩ cứ ám muội như vậy sao.


Nàng lại bắt đầu nhìn ta chằm chằm như vừa rồi, cái gì cũng không nói, nhưng ta dường như nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt nàng, trong lòng chấn động như kim đâm.


"Đừng không để ý tới tôi được không..." Mã tiểu thư lần đầu yếu thế như vậy, giọng nói của nàng trở nên hơi khàn khàn, càng nghe càng khiến lòng ta thêm khó chịu. Nàng đến cùng muốn như thế nào, nói thẳng ra sẽ chết à?!


"A Tinh..." Nàng thấy ta nãy giờ không nói gì, bắt chước người trong nhà mà gọi ta, giọng nói càng thêm ai oán.


"Được rồi được rồi, thực sự thua chị luôn, chị không hổ là khắc tinh kiếp trước của tôi! Đời này tiếp tục đến khắc tôi mà!" Ta thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó vỗ về sau lưng nàng, sao ta cảm thấy ta như mẹ đang dỗ con vậy!


"Cô... thật sự cảm thấy như vậy?" Mã tiểu thư mới vừa rồi còn nhu nhược như sắp khóc, đột nhiên thẳng người lên, bình tĩnh nhìn ta.


"Cái gì?" Suy nghĩ của nàng có cần nhảy nhanh như vậy không, ta cảm thấy ta sắp không theo kịp tiết tấu của nàng rồi.


"Không có gì." Nàng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt đơ như lúc ban đầu mới quen kia, hoàn toàn không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, nàng luôn lạnh lùng không để ý sự tình và mọi người.


Nàng lại kéo dài khoảng cách với ta. Ta nhìn nàng ngồi cách ta một đoạn khá xa, quả thực tức muốn giậm chân, nàng thật sự không phải đang đùa ta à?! Có ý gì?! Ta thật sự càng ngày càng muốn cạy đầu nàng ra!


"A Tinh, chúng ta về thôi, chắc là không có chuyện gì rồi, nước không dâng lên bao nhiêu, còn bắt đầu rút xuống." Khôn ca chạy tới nói.


"Em không phải Chúa cứu thế, đừng cái gì cũng xin chỉ thị của em, lần trước chỉ là trùng hợp mà thôi." Tâm tình của ta vô cùng không tốt.


"A Tinh, em làm sao vậy? Có phải cái gì gì đó sắp đến không?" Khôn ca là anh em tốt chơi với ta từ nhỏ đến lớn, mãi đến tận những năm gần đây hắn mới thật sự coi ta là một cô gái, nhưng có đôi khi hắn vẫn khoác lên vai ta giống như trước.


"Đến con em anh á! Nhanh về thôi, em buồn ngủ, mệt chết rồi!" Ta hất cánh tay của hắn ra, một mình đi thẳng vào đám người, nhưng ngay sau đó xoay người  lại, đi tới trước mặt Mã tiểu thư.


Mã tiểu thư không rõ vì sao nhìn ta, ta lấy điện thoại của nàng ra rồi vỗ vào tay nàng, "Lại đi lạc là tôi sẽ không tìm chị nữa, chị tự báo cảnh sát đi." Ta sẽ không thừa nhận ta lo nàng lại lạc đường đâu! Nếu nàng bị lạc nữa, ta nên cân nhắc mua chó dẫn đường cho nàng!


Lần này quay người, Mã tiểu thư không có đuổi theo, ta sẽ không mất mát, sẽ không cảm thấy khổ sở đâu, chạy nhanh hai bước đuổi theo bọn họ.


"Làm sao vậy? Giận dỗi với Marjorie?"


"Cô ấy rất đáng ghét!" Ta kéo cánh tay của mẹ ta, nước rút xuống rồi, mẹ kiếp, nhìn quần ta xem?! Vẫn còn đến mắt cá chân đây này!


"Marjorie thoạt nhìn hẳn là kiểu người không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, con ở chung với con bé thì đừng nên nóng nảy quá, phải đối tốt với người ta một chút." Mẹ ta nói lời này nghe sai sai sao ấy, lẽ nào bà đã phát hiện ta thích con gái ư?


"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, cứ là lạ." Ta nói hơi chột dạ, hồi trước bạn gái cũ về nhà cùng ta, ta đã cảm giác mẹ ta phát giác ra rồi. Bà tuyệt đối đừng như mẹ của bạn gái cũ một khóc hai nháo ba thắt cổ nha, ta sợ nhất chính là chiêu này.


"Cái con bé cà trớn này, mẹ mi còn không biết trên mông mi có mấy cái nốt ruồi hả?! Con muốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng hay kháng cự thì bị nghiêm trị?" Mẹ ta bỗng trở nên nghiêm túc.


Đừng mà, hai vị tổ tông có thể đừng đồng thời ngược ta có được không, ta không chịu nổi đâu! "Mẹ, mẹ chớ đa nghi, tự dưng mẹ đoán mò cái gì thế." Ta chịu không nổi đả kích liên tiếp như vậy, đánh chết cũng không nói vẫn tốt hơn.


"Nếu con không nói thật thì mẹ sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ!" Mẹ ta nói xong chuẩn bị khóc cho ta xem.


"Mẹ của con ơi! Con lạy ngài được chưa~" Nếu bà đã biết sự thật, có thể khóc đến mù luôn không!?




Hoa Hoa có lời muốn nói: Mọi người chắc biết rồi nhỉ, tui đổi xưng hô của A Tinh với Mã tiểu thư.


Ban đầu tui băn khoăn lắm, hai người bằng tuổi với nhau cả mà, không lẽ cứ để cô - tôi mãi, nghe xa cách lắm. Để chị - em cũng không được, để tớ - cậu cũng không xong, suy đi nghĩ lại tui quyết định để là chị - tôi luôn.


Lần này A Tinh bị một phen hú vía, thêm một lần tỏ tình (?) với Mã tiểu thư nên tui nghĩ đã đến lúc phải đổi xưng hô cho thân mật hơn rồi. Mọi người đừng lo, trước khi quay về thì A Tinh còn tỏ tình thêm vài lần nữa cơ, khoảng thời gian ở đây khiến mối quan hệ giữa hai người này ngày càng gần nhau, nói đúng hơn là thẳng thắng với nhau hơn.


Còn về Mã tiểu thư, sau vài chương nữa sẽ đến lúc đổi xưng hô à, nhưng vẫn phũ A Tinh dài dài.


Không liên quan nhưng mẹ của A Tinh dễ thương lắm, tới mấy chương sau mọi người sẽ rõ, sẽ không làm mọi người thất vọng đâu, hí hí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.