Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 50



Sau khi vào sân bay, máy điều hòa bật hơi lớn, quần áo của Mã tiểu thư vẫn còn ướt, cơ thể vì gió lạnh mà run lên, sau đó nàng hắt hơi một cái.

"Mau thay đồ ướt đi." Ta vội vàng mở vali tìm quần áo cho Mã tiểu thư.

"Ở đây?" Mã tiểu thư vô cảm nhìn quanh một lượt thì thấy nhiều người xung quanh đã nhìn sang.

Vì mẹ ta nhét đồ vào vali quá đầy nên ngay khi ta mở ra, quần áo liền trào ra ngoài. Ta đang giải quyết đống đồ, Mã tiểu thư lại cười khẩy và nói, "Em muốn tôi nói rằng chuyện cười em kể rất nhạt, hay muốn tôi chửi em còn ngu ngốc hơn tôi nữa?"

"Người ngu xuẩn hơn em chắc chưa được sinh ra đâu ha? Hắt xì——" Sau khi Mã tiểu thư che miệng hắt hơi, bèn lau mũi bằng mu bàn tay.

"Eo —— Chị lau nước mũi trông thấy ghê quá đi!" Ta cố ý ghét bỏ né thật xa, sau đó định lấy khăn giấy từ trong ba lô cho nàng. Đời này không thể tự lo, nàng làm sao có thể sống một mình tới nay được vậy!

Ta chưa kịp lấy khăn giấy ra, Mã tiểu thư đã bước đến và chùi lên mặt ta hai cái, "Á!!!" Ngươi có cần ở dơ thế không, thật quá đáng! Tuy ta cũng không ghét bỏ cho lắm...

"Tôi dùng tay này mà, đồ đần." Mã tiểu thư khẽ liếc ta một cái, sau đó lấy khăn giấy, lau mu bàn tay trước rồi mới lau mũi.

"Đệt, nước miếng của chị đều là nọc độc, sẽ ăn mòn làn da tôi được chưa." Ta khó chịu mà vặn người, sau đó ngồi xổm xuống và tiếp tục tìm quần áo vừa với size của Mã tiểu thư.

"Vậy thì tại sao đầu lưỡi của em không bị mòn? Nói hay quá ha." Mã tiểu thư trịch thượng nhìn ta.

Nghe thấy lời của nàng, ta mất mấy giây mới phản ứng được, mặt nóng lên, cúi đầu khẽ nói, "Xì... Chỉ hôn có ba lần... có quá đáng lắm đâu..."

"Bốn lần." Mã tiểu thư lạnh lùng nói xong thì vươn tay, lôi một chiếc áo T-shirt và quần sooc từ trong vali ra rồi đến nhà vệ sinh.

"Hả?! Bốn lần?" Ta trợn mắt, gập ngón tay cẩn thận đếm lại, nếu mình không bị đãng trí thì hẳn là ba lần. Hai lần trước bị thưởng cái bạt tai, ta sẽ không nhớ lầm; một lần nữa là hồi sóng thần đã về tìm nàng, không kìm lòng được mà hôn nàng... Còn có lần khác nữa? Sao ta lại không nhớ chứ...

"Đệt mợ..." Ta chợt nhớ ra một chuyện, hôm ở nhà ta đã uống khá nhiều nên luôn nghĩ rằng đó là mộng xuân. Chẳng lẽ?! Khi liên tưởng đến những cử chỉ khác thường của Mã tiểu thư sau ngày ấy thì đột nhiên nhận ra, ta... sẽ không làm gì đó với nàng thật chứ...

Vậy chẳng phải là rất quá đáng sao! Sau hôm đó ta luôn muốn rũ sạch mối quan hệ của chúng ta, điều này quá đáng với nàng biết bao nhiêu! Có phải là do nàng cảm thấy ta là loại người vô trách nhiệm nên mới không quyết định chia tay Giang Nam hay không? Với bản lĩnh của nàng, ta căn bản không thể ép buộc nàng được, vào lúc đó nàng cũng không uống nhiều nên nàng chắc hẳn cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đây, ta vừa mừng vừa sợ. Mừng vì nàng nhất định cũng thích ta, sợ vì bản thân mãi sau này mới phát hiện mà không biết đã muộn màng hay chưa.

Ta vừa ngồi xổm cạnh cái vali vừa cắn ngón tay một cách lo lắng, chẳng buồn trông nom đống quần áo đang bày khắp nơi kia. Nhiều người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn ta, nhưng bây giờ ta không thèm để ý đến, trong đầu toàn là Mã tiểu thư.

"Lại thẫn thờ gì nữa, mau thu dọn đi, đừng làm tôi mất mặt." Mã tiểu thư nói xong, bèn giơ chân đá một cái vào mông ta.

Ta vốn đang không đề phòng, bị đá như thế thì trọng tâm mất ổn định, khuôn mặt cắm vào vali.

"Ặc..." Nhìn thấy Mã tiểu thư, ta liền quên hết những lời vừa nghĩ. Ta loay hoay đứng dậy và nhanh chóng nhét đồ đang vương vãi bên ngoài vào vali, nhưng hình như cái vali đang khinh bỉ "tội ác" ta gây ra nên bất luận thế nào cũng nhét không lọt. Đồ đạc thực sự hơi nhiều.

"Ngốc ghê, tìm cho tôi cái thắt lưng trước đi, quần sooc của em rộng quá." Mã tiểu thư dùng hai tay kéo quần lên, chỉ nhìn ta mà không lại đây giúp ta. Đương nhiên, nàng đã không còn tay để giúp ta rồi.

"Đệt, ý chị nói là tôi mập à?" Ta chỉ có một cái thắt lưng, đi đâu để tìm cái thứ hai cho nàng chứ, nhưng thấy nàng luôn xách quần lên như thế cũng không hay cho lắm. Lát nữa qua cửa kiểm an, họ yêu cầu nàng đưa tay lên để kiểm tra, chẳng phải quần sooc sẽ rơi xuống sao!

Suy nghĩ một hồi, ta đành phải đưa thắt lưng của mình cho nàng, dù sao nó chỉ hơi lỏng lẻo đôi chút, chưa đến mức bị lọt, "Chị dùng trước đi, đừng để nó tuột mất."

Mã tiểu thư nhìn cái thắt lưng của ta rồi lại nhìn eo ta, "Sẽ không rơi chứ?"

"Đương nhiên sẽ không rồi. Quần sooc kẹt trên xương hông, sao có thể rơi xuống được!" Ta ném thắt lưng qua, cũng không thể để ta tự đến thắt cho nàng chứ.

"Mông bự quá he." Ánh mắt của Mã tiểu thư rõ ràng đang muốn tới bóp hai cái! Nàng đúng là đồ dê xồm!

"Đồ lưu manh! Muốn sờ thì tối về nhà mà sờ! Nơi này là nơi công cộng!" Có lẽ do chúng ta nói hơi lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang, còn có người cười cợt xì xào bàn tán.

Mã tiểu thư thắt dây lưng, thấy ta suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa giải quyết xong cái vali nên đã cúi xuống, ấn mạnh để đóng vali lại, nhưng có một góc áo còn bị lọt ra ngoài. Này! Áo của ta!

Mã tiểu thư tay này kéo vali, tay kia thì nắm lấy tay ta, nói với ta mà không quay đầu lại, "Họ luôn nhìn chúng ta vì chúng ta như cặp đôi sao?"

"Tôi mới sẽ không tìm người mặt đơ như chị. Tôi muốn cô gái dễ thương cười lên có má lúm đồng tiền cơ~" Sau khi bật thốt mới ý thức được ta lại ngạo kiều, vội nói tiếp, "Mà chị cũng rất đáng yêu..."

Mã tiểu thư dừng lại, quay đầu nhìn ta, "Thực ra tôi cũng có lúm đồng tiền đấy."

Ta lập tức lấy tay che mắt, lắc đầu nguầy nguậy, "Không không không, chị đừng cười, tôi sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy, ngộ nhỡ hoá đá thì sao."

"Yên tâm, tôi sẽ không yêu đồ ngu ngốc đê tiện như em đâu." Mã tiểu thư muốn buông tay ta ra.

Sao ta có thể để nàng buông ta như vậy được, ta chính là công quân nghiêm túc có trách nhiệm đó nha!

Ta nắm chặt tay nàng, nhìn nàng và nói, "Chị thích tôi đúng không? Chuyện đêm đó tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị, mặc dù đó là say rượu..." Không biết đây có phải là lần đầu tiên của Mã tiểu thư hay không, haiz, sao ngươi có thể thất trách như vậy chứ.

"Phụ trách? Ý em là nụ hôn đó?" Mã tiểu thư nhướng mày nhìn ta.

"Khụ... Ý tôi là... chuyện sau nụ hôn kia... Là chuyện..." Nói chuyện này ở nơi công cộng thật không tốt chút nào.

"Em đừng để tôi hồi tưởng lại cái chuyện buồn nôn kia nữa được không?" Sắc mặt của Mã tiểu thư trở nên không được tốt lắm.

Vậy mà nàng lại nói đó là chuyện buồn nôn, ta cảm thấy mình lạnh từ đầu đến chân, hoàn toàn nhụt chí, "Buồn... buồn nôn à... Chị... chị cảm thấy loại chuyện đó rất buồn nôn sao?" Giọng nói của ta rất nhỏ, có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.

"Hoàng ngu ngốc! Em có thể ngốc hơn nữa không? Lại còn ngốc nữa coi chừng ngốc chết giờ!" Mã tiểu thư dùng sức nhéo tai ta, "Trong đầu em đang nghĩ cái quái gì vậy? Em có thể nói rõ chuyện đó là chuyện gì không hả?"

"Thì... thì là chuyện đó chứ sao... Chị muốn tôi nói gì với chị bây giờ..." Suy cho cùng ta là người có lỗi trước, nàng muốn nhéo thì nhéo, ta không dám chống cự mà chỉ dè dặt thôi.

"Chuyện mà em nói là chuyện em đã nôn hết lên người tôi? Cố ý à?" Sắc mặt của Mã tiểu thư đen đến không thể đen hơn.

"Hả? Chỉ là nôn hết lên người chị thôi á? Không làm gì khác sao?" Ta trợn mắt kinh ngạc rồi quay mặt đi nơi khác, nghi hoặc trong lòng, "Mình nhát đến vậy sao? ..."

"Chỉ là!? Em có biết lúc đó tôi muốn bóp chết em đến mức nào không? Em không biết bữa tối em ăn bao nhiêu sao? Tôi phải kéo một kẻ say như chó chết là em vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại dọn chỗ nôn, vậy mà em nói chỉ là thôi sao?! Hả?"

Mã tiểu thư tiếp tục dùng sức, ta cảm giác lỗ tai của ta như sắp rơi ra nên nhón chân lên, "A... Tôi sai rồi... Đau quá... Buông tay..."

"Tôi không muốn nói chuyện với em nữa, nhìn thấy mặt em là tôi nghĩ ngay đến đống thứ kia, mắc ói quá." Mã tiểu thư buông tay ra, xoay người kéo vali đến cửa kiểm an.

Ta bịt lỗ tai và theo sau, như thể cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cuộc trò chuyện vừa rồi, "Chị tắm sạch sẽ cho tôi?! Má ơi..." Chẳng lẽ tình tiết vở kịch máu chó lập tức đảo ngược, không phải ta đã làm gì Mã tiểu thư, mà là nàng đã lột trần ta và còn sờ soạng khắp người!

Không!!! Không làm được còn bị nàng làm thế này thế nọ, chuyện gì còn đáng xấu hổ hơn nữa chứ!!! Mã tiểu thư có sở thích biến thái kia chắc luôn.

Ta vòng tay ôm ngực, càng nghĩ càng thấy lạnh cả sống lưng, có cần chuyển biến thần tốc như thế không! Tiểu thuyết không hề uyển chuyển quanh co đến vậy nha! Bây giờ ta bị nàng làm thế này thế nọ mà nàng xem như không có chuyện gì, làm ta vừa nãy áy náy muốn chết!

"Mã cầu phân, chờ tôi giải thích cái đã!" Ta kéo ba lô rồi đuổi theo.

Sau khi qua kiểm an, thời gian còn rất sớm, ta và Mã tiểu thư tìm được chỗ ngồi bên cạnh, tối hôm qua bị nàng đè căn bản không thể ngủ ngon (không phải như các ngươi nghĩ đâu!), nên lúc ngồi xuống, không việc gì liền cảm thấy buồn ngủ, con mắt muốn díp lại luôn.

Mã tiểu thư nhích lại gần rồi nghiêng người về phía ta. Ngay khi ta định khen nàng tri kỷ cho ta mượn bờ vai để dựa vào, nàng lại nắm lấy tai ta để đầu ta lên vai nàng! Ta đã hoàn toàn tỉnh ngủ luôn rồi?! Có thể nhẹ nhàng săn sóc hơn chút được không?!"Mẹ nó, chị là phục vụ đánh thức à?!"

"Tôi có lòng tốt cho em mượn vai để dựa, em còn không cảm kích." Mã tiểu thư phủi vai một cách ghét bỏ, như thể lúc ta dựa ban nãy đã lưu lại vết bẩn nào đó.

"Chị mà tốt bụng đó à? Tốt bụng đến mức muốn kéo rách tai tôi luôn." Ta xoa lỗ tai và trừng nàng một cái, nhưng sự chú ý của ta rất nhanh bị thu hút bởi nữ nhân đeo kính râm mặc bộ đồ thể thao màu đỏ kia.

Người đó có phải là ngôi sao không nhỉ? Lại còn đeo khẩu trang, trông bộ dạng này trái lại càng bắt mắt hơn. Nếu chỉ trang điểm đơn thuần, ta không nghĩ mình có thể nhận ra ai là ai đâu.

Ngay lúc ta đang hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, mặt to của Mã tiểu thư đột nhiên chiếm cứ tầm mắt ta, khiến ta theo bản năng ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên tay vịn ghế dựa, "Chị làm gì thế?!"

Liên tưởng đến sự việc của hai ngày trước, ta thấy mình là người nên đề cao cảnh giác mới đúng. Bình thường nàng không biểu lộ ra ngoài, nhưng thật ra là lưu manh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hừ, còn ta thì chưa từng làm như thế với nàng bao giờ!

Mã tiểu thư không nói gì cả, vẫn luôn híp mắt nhìn ta chằm chằm rồi nhướng mày, dùng ngón tay nắm cằm của ta, vặn đầu của ta sang đây một cách thô bạo, mạnh đến mức suýt chút nữa vặn gảy xương cổ của ta luôn!


Hoa Hoa có lời muốn nói: tự dưng muốn nhảy qua chương H edit luôn ý, tui thề nó buồn cười lắm, chưa thấy hỏny đâu mà đã cười muốn sml, nên mọi người đừng trông chờ gì nhiều, trừ cp phụ ra thì truyện này đã được xác định sẽ hề từ đầu đến cuối rồi =)))



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.