Chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, muốn trốn cũng không được.
Hạ Phong vứt điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói trắng. Quay đầu nhìn Nhậm Mộ. Anh vẫn đang nhìn cậu, nở nụ cười.
Đêm nay hẳn là không làm công dân gương mẫu được rồi.
“Như thế nào?” Hạ Phong hỏi.
Nhậm Mộ nhếch miệng: “Còn thế nào nữa? Lên thôi.”
“Nhậm Mộ”. Hạ Phong gọi anh.
“Sao?”
“Nếu như đêm nay chúng ta không chết, tôi nói là nếu như,” Hạ Phong nói một cách nghiêm túc, “tôi sẽ xem xét lại đề nghị của anh”.
Nhậm Mộ đôi khi có dáng vẻ rất đáng đánh đòn, cũng tự phụ một chút, ăn nói cũng có chút quá phận, không đứng đắn, nhưng Hạ Phong biết rõ, xác thực người đàn ông chính là người thích hợp nhất với mình. Cậu và Hàn Lăng chỉ là nhượng bộ lẫn nhau mà thôi.
Nhậm Mộ nghe vậy lập tức vui vẻ. Nếu sớm biết gặp chuyện này có thể khiến Hạ Phong nói như vậy anh đã sớm thuê người đến diễn rồi.
Đám du côn thấy màn này, cằm đều nhanh rơi xuống… Xem trực tiếp quả nhiên hơn hẳn so với trong phim nha, quả thực là động lòng người…
“Thất thần làm cái gì? Lên cho tao!” Tên cầm đầu rống lên, đem hồn phách cả đám trở về.
Nhậm Mộ liếc mắt về phía đám du côn. Giữa thời khắc mấu chốt, anh không hề muốn kết thúc nụ hôn dài tựa như cả thế kỉ này.
“Nụ hôn này, chờ về sau chúng ta tiếp tục!” Một tay véo véo má Hạ Phong, quả thực là bộ dạng chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Vừa dứt lời thì đám du côn cũng tiến tới!
Còn có về sau sao? Điểm này Hạ Phong cũng không dám cam đoan, nhưng qua đêm nay nói sau. Trong tay đám du côn đều là gậy gộc, không cẩn thận là có thể chết người, cậu không dám khinh thường. Nhưng cậu không phải siêu nhân, một chọi năm dù cố gắng đến đâu vẫn không tránh khỏi bị thương…
Bị một gậy đáng trúng, thật là đau gần chết.
Dần dần, Hạ Phong không chịu được. Lau vết máu nơi khóe miệng, cậu nhìn về phía Nhậm Mộ vẫn đang chiến đấu. Giữa lúc phân tâm, sau lưng truyền đến một tiếng gầm: “Đi chết đi!”
Hạ Phong chỉ cảm thấy sau lưng bị một gậy đánh trúng, sau đó đầu gối khuỵu xuống…
“Thần Việt!”
Nhậm Mộ vội vàng lao tới, đấm thẳng vào mũi tên vừa đánh Hạ Phong. Thương tổn người của anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân luôn phải trả một cái giá rất đắt, ngay lập tức ông chủ Nhậm bị vài gậy đánh tới. Mặc kệ vết thương trên người, anh kéo Hạ Phong, lùi đến góc đường.
Đám du côn xông đến vây chặt cả hai.
Phía trước là đám du côn, mà phía sau không còn đường lui.
Nhậm Mộ một tay ôm Hạ Phong, một tay cầm gậy vừa cướp được. Đem Hạ Phong đặt xuống để cậu dựa vào tường, Nhậm Mộ tự tiếu phi tiếu, ánh mắt sắc bén không chút yếu thế nhìn đám người trước mắt.
“Bọn mày muốn chẳng qua là tiền, ra giá đi, bao nhiêu tao cũng có thể trả.”
“Tiền?” Tên cầm đầu nở nụ cười bỉ ổi, “Nếu là bình thường tao sẽ suy nghĩ. Nhưng hôm nay không có thương lượng. Việc này không liên quan đến mày, nếu muốn đi chỉ cần để lại đây một ngón tay”. Dứt lời, móc ra một chiếc dao găm xoay xoay trong tay.
“Thật không?” Nhậm Mộ khiêu khích, “Tốt nhất mày nên xử cả hai chúng tao, nếu không kết cục của chúng mày sẽ rất thảm hại”.
Hạ Phong tức giận, thở dài một hơi, Nhậm Mộ này thuần túy chính là muốn chết sớm. Cậu chật vật đứng lên, nhìn tên cầm đầu bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. Lần trước cậu đã chết vô cùng oan uổng, chỉ sợ lúc này cũng không thoát được số phận này. Suy nghĩ một chút, cậu hỏi: “Ai sai các người tới?”
“Chính mình đắc tội ai mà cũng không biết? Xuống âm phủ mà hỏi Diêm vương ấy, không chừng lão ta sẽ cho bọn mày biết”. Tên cầm đầu dứt lời liền cười ha hả.
Đây chắc chắn là cười gượng, Nhậm Mộ đoán. Chỉ cười gượng mới có thể một mình làm như đang cười say mê giữa một đám người mặt quan tài như thế.
Đắc tội? Hạ Phong nhíu mày. Cậu tự thấy mình làm người không tệ, cũng không đắc tội với ai đến mức này. Chờ một chút, chẳng lẽ là hắn?
“Là Tống Thương a”. Hạ Phong đoán tới đoán lui cũng chỉ có một mình anh ta. Hôm đó lời Tống Thương nói ở studio cậu vẫn chưa quên. Tên cầm đầu không đáp lời càng khiến Hạ Phong thêm khẳng định.
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, phất tay gọi đàn em.
Tiếng súng đột ngột vang lên. Hơn mười giây sau, tên cầm đầu vẫn đang dương dương tự đắc nằm trên mặt đất, con ngươi phóng đại.
Tất cả mọi người đều là một mảnh mơ hồ, không dám tin vào mắt mình.
Tiếng súng thứ hai lại vang lên, viên đạn rạch nát bóng đêm yên tĩnh, tiếp xúc với cánh tay của Hạ Phong, máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra.
Mọi người dần tỉnh táo lại, vội vàng chạy chối chết.
Chân chạy không nhanh bằng đạn chạy, tiếng súng tiếp tục vang lên, người ngã xuống ngày một nhiều.
“Thần Việt!”
Giữa lúc hỗn loạn, Hạ Phong chỉ cảm thấy có thứ gì đó bổ nhào vào mình, sau đó mình nằm sấp xuống mặt đất. Còn ai ngoại trừ Nhậm Mộ nữa? Ông chủ Nhậm chẳng những đè lên người cậu, còn ôm eo cậu, mang theo cậu lăn mấy vòng trên mặt đất…
Xui xẻo thay, đường Hạ Phong và Nhậm Mộ chạy trốn là một con dốc. Cứ như vậy, hai người tựa như quả cầu tuyết, lăn… lăn…
Rốt cục cũng ngừng lại.
Hạ Phong đầu váng mắt hoa không nhận ra được gì. Nhậm Mộ vẫn đang ở trên người cậu nhưng hình như không có phản ứng.
Không còn tiếng đạn nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi thuốc súng.
Chỉ trong chốc lát, yên tĩnh lại bị phá vỡ.
Tiếng súng bắn tới lui trong đêm tối, một trận tiếng bước chân, sau đó là tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất….
“Đem Tam thiếu gia đi! Nhanh lên!”
Hạ Phong nhận ra giọng nói này là của Thần Hi.
Có người đem Nhậm Mộ kéo ra khỏi người cậu, nâng Hạ Phong lên đưa vào xe. Qua cửa sổ, Hạ Phong rốt cục dần tỉnh táo, giữa ánh sáng nhạt nhòa từ ngọn đèn đường, Nhậm Mộ nằm giữa đường cái, quần áo trắng nhiễm một tầng máu đó thẫm.
Hạ Phong nhớ rõ lúc hai người lăn xuống dốc, Nhậm Mộ gọi cậu một tiếng, sau đó nhào lên người cậu…
“Nhậm Mộ!” Hạ Phong giãy dụa muốn xuống xe nhưng người ngồi hai bên đè cậu lại không cho động đậy. Cậu đánh bọn họ, gầm lên: “Mẹ kiếp, đưa anh ấy lên xe! Đưa lên!”
Hạ Phong muốn đoạt tay lái, nhưng ngay sau đó người bên cạnh giơ tay lên, nhắm vào ót cậu, đánh xuống!
Mờ mịt mở mắt ra, Hạ Phong giật giật tay, ngồi dậy. Cửa thông ra ban công được rèm cửa rũ xuống mặt đất che đi ánh sáng từ bên ngoài, trang trí quen thuộc, trên đầu giường đặt một bức ảnh chụp hai mẹ con.
Đây là phòng của Thần Việt.
Gian phòng yên tĩnh vô cùng, ánh sáng mờ nhạt từ đèn chùm chiếu vào mặt cậu. Nhìn cánh tay đã được băng bó cẩn thận, trong đầu cậu nảy ra một cái tên: Nhậm Mộ.
Từ trên giường nhảy xuống, Hạ Phong thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng. Nhậm Mộ ngăn giúp cậu một viên đạn. Cậu không muốn người đàn ông ấy xảy ra chuyện, một chút cũng không muốn.
Còn chưa ra khỏi phòng, luồng sáng mãnh liệt trực tiếp tiến vào, Hạ Phong che mắt. Một lát sau cậu mới bỏ tay ra, nhìn Thần Nhung.
Hạ Phong tiến về phía trước hai bước.
“Tiểu Việt, em đi đâu vậy?” Thần Nhung ngăn cậu lại, cưỡng chế cậu về phòng. Đóng sập cửa lại, Thần Nhung không cho cậu ra ngoài.
Tức giận nhìn Thần Nhung, giọng nói của Hạ Phong lạnh dưới 0 độ: “Mở ra”.
“Nhậm Mộ không sao, em không cần phải lo lắng”.
Hạ Phong nghe xong như dỡ được tảng đá trong người. Nhưng chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy ông chủ Nhậm khỏe mạnh cậu mới có thể yên tâm được. Cậu bước về phía trước, muốn lách mình khỏi Thần Nhung để đi ra ngoài. Nhưng anh trai thân yêu hoàn toàn không nhường đường mà còn ngăn cản.
“Tránh ra”. Hạ Phong híp mắt lại, “Đừng để em nói đến lần thứ ba, Thần Nhung”. Cậu cũng không ngại đánh nhau.
Thần Nhung lắc đầu: “Anh không thể để em đi ra ngoài”.
Hạ Phong nắm chặt tay, hai mắt bốc hỏa. Nhìn em trai quật cường như vậy, Thần Nhung rốt cuộc thở dài một hơi, nhượng bộ. Sau tai nạn, tính tình Thần Việt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng có một thứ không thay đổi chính là: Đôi khi bướng bỉnh vô cùng.
Lúc Hạ Phong đi qua anh tay cầm vào nắm cửa, Thần Nhung nhu nhu huyệt thái dương nói: “Em ra khỏi phòng cũng không ra khỏi cửa chính nhà này được”.
Hạ Phong làm bộ không nghe thấy, hậm hực xuống cầu thang.
Một phòng bảo tiêu, ba tầng trong, ba tầng ngoài đem Thần gia bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt đến một con ruồi cũng không bay lọt. Hạ Phong còn chưa đến gara ngầm thì hai bảo tiêu đã ngăn cậu lại, mặt không có biểu cảm gì nói: “Thiếu gia lúc này không thể rời khỏi đây”.
Hạ Phong thử mấy lần vẫn như cũ. Kìm nén cơn giận, cậu chạy lên lầu hai, thô bạo đá cửa phòng ra.
“Anh tránh xa ra một chút”.
Thần Nhung ngồi trên giường, cầm ảnh chụp của Thần Việt và mẹ. Thấy Hạ Phong, nói: “Bọn họ là người của Thần Hi, anh có thể bảo bọn họ không ngăn em lại. Nhưng em lúc này ra ngoài là muốn cho sát thủ bắn chết phải không, có phải là thấy mình sống lâu rồi nên muốn chết?”
“Cái gì sát thủ? Cái gì muốn chết?” Đối mặt với lời nói mình nghe không hiểu, Hạ Phong dần dần lâm vào sương mù.
“Thần Nhung, nếu nó muốn chết thì để nó chết đi”. Thần Truy tựa trên cửa, ngậm một điếu thuốc, nhìn Hạ Phong.
Hạ Phong quay đầu nhìn Thần Truy, trong người là một bụng tức giận mà anh ta lại vô cùng nhàn nhã.
“Thần Việt, lúc này bên ngoài đang có một đống người muốn bắn chú thành tổ ong, nếu chú em thấy gặp mặt thằng họ Nhậm kia quan trọng hơn cái mạng nhỏ của mình thì cứ đi. Chết cũng đáng”.
Thần Nhung thấy Thần Truy nói vậy liền không nhịn được nói: “Thần Truy, anh không thể đổi cách nói khác sao?”
Nhún nhún vai, Thần Truy gẩy gẩy tàn thuốc.
Hạ Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Tỉnh táo lại, cậu hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hơn mười tiếng trước, Tống Thương gọi người đến giáo huấn cậu, sau đó là một trận mưa đạn bắn đến, sau nữa là Nhậm Mộ ngăn một viên đạn giúp cậu…
Những chuyện này chẳng có chút nào liên quan đến nhau. Nếu những người nổ súng kia là họ Tống thuê đến thì cũng quá ác độc, đến đám lưu manh cũng ra tay…
“Thần Hi nuốt địa bàn nhà người ta, bây giờ người ta đến trả thù. Rất không may chú thành mục tiêu”.
Hạ Phong đặt mông ngồi xuống.
Tiếp đó Thần Nhung giải thích: Thần Hi là người trong xã hội đen, nói ngắn gọn chính là kế thừa sự nghiệp gia đình. Khác biệt lớn nhất là tổ tiên là gây dựng ở nước ngoài, còn Thần Hi mở rộng địa bàn từ nước ngoài vào trong nước. Khác với Thần Hi, Thần Hách lại thâu tóm thương giới. Nói cách khác, trong nhà hắc bạch đều có người.
Sau khi nghe xong, Hạ Phong bắt đầu cảm kích Tống Thương. Nếu anh ta không thuê những người kia đến đánh mình, nếu không nhờ bọn họ ngăn lại phía trước, không biết chừng cậu và Nhậm Mộ đã biến thành tổ ong thật rồi.
Thần Truy đem hai thứ đặt trên tủ đầu giường “Tốt xấu gì chú cũng mang họ Thần, hai thứ này hẳn cũng phải quen thuộc”.
Là một khẩu súng và viên đạn.
Hạ Phong đời trước là tay đua xe, chưa thấy tận mắt súng ngắn. Cho dù bây giờ quay [Tù đồ] cũng chưa thấy qua. Cậu cho rằng Thần Nhung sẽ ngăn cản Thần Truy nhưng anh không nói gì, tùy ý để chúng ở đấy.
“Mày dù sau cũng không giống người Thần gia chúng ta, không cần phải đến một khẩu súng cũng không dám cần”. Ném lại câu này, Thần Truy đi ra.
Hạ Phong hỏi lại: “Em không giống người Thần gia chỗ nào?” Xét về tướng mạo, cậu cũng gần giống hai người. Nếu nói những phương diện khác thì cậu không biết.
Thần Truy không trả lời.
Thần Nhung từ trên giường đứng lên, vỗ vỗ bả vai cậu: “Trong khoảng thời gian này em vẫn nên ở nhà. Về phía công ty anh đã xử lý ổn thỏa cả rồi”.
“Nhậm Mộ ở nhà hay ở bệnh viện?”
“Bệnh viện?” Thần Nhung cười, “Có bệnh viện nào lại dám nhận người bị trúng đạn? Bác sĩ tư nhân của Thần Hi đã gắp viên đạn ra cho cậu ta rồi, không có vấn đề gì. Em cứ nghỉ ngơi tốt đi”. Nói xong, anh cũng đi ra.
Nhìn bóng lưng của anh, Hạ Phong gặng hỏi: “Em không giống người Thần gia chỗ nào?”
“Bởi vì đàn ông họ Thần đều xuất thân từ trường quân đội, được huấn luyện, em là người duy nhất không học trường quân đội”.
Lần nghỉ ngơi này kéo dài hơn mười ngày.
Ở Thần gia, Hạ Phong vượt qua một cái tết âm lịch không khác gì của tù nhân. Nháy mắt đã đến ngày 13 tháng 2. Còn một tiếng đồng hồ nữa là đến ngày 14 tháng 2.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa phản chiếu vào khiến gian phòng cũng chuyển màu theo từng chiếc pháo hia, Hạ Phong gối đầu lên tay trái, tay phải cầm điện thoại.
Điện thoại Nhậm Mộ vẫn không gọi được. Anh ta lúc này ra sao rồi, đã tốt hơn chưa? Miệng vết thương thế nào rồi? Anh ta hẳn là không làm sao a… Thần Nhung đều đã bị mấy câu hỏi này làm phiền chết vì Hạ Phong vừa thấy anh liền hỏi…
Hai hôm trước, đột ngột đạo diễn Hứa gọi điện đến làm Hạ Phong giật mình sợ hãi. Mà lời của đạo diễn càng khiến cậu hoảng sợ. Vừa nghe điện, Hạ Phong cho là sẽ bị ăn chửi không ngờ lại nghe thấy giọng nói ôn hòa bảo cậu cố gắng mà dưỡng bệnh, tranh thủ thời gian trở về quay [Tù đồ]…
Sau đó, Hạ Phong hỏi Thần Nhung chuyện gì xảy ra.
Thần Nhung nói: Anh nói với đạo diễn là em bị bệnh vô cùng nghiêm trọng…
Chiều hôm qua, tiểu thiên vương Tổ Ngạn Chi gọi điện đến mời cậu dự party 14.2 điên cuồng, nói trắng ra là đi tán gái. Hạ Phong thở dài một hơi nói: Tôi bệnh nặng lắm, không đi được…
Súng được Hạ Phong nghiên cứu mấy ngày. Nhưng hứng thú qua đi, cậu cũng đặt súng trong ngăn kéo không mở ra nữa. Ngáp một cái, cậu trùm chăn lên đầu.
Lúc đang mơ màng, vài tiếng nổ lớn khiến cậu tỉnh dậy. Pháo hoa rực rỡ đem phân nửa thành thị chiếu sáng.
Đến 14 tháng 2.
Có tiếng gõ cửa.
“Vào đi”, cậu nói.
“Tam thiếu gia, Nhị thiếu gia nói phiền toái đã giải quyết xong, hiện tại cậu đã có thể ra”.
Hạ Phong vừa nghe lập tức đá văng chăn ra. Sửa sang lại bản thân rồi lái xe ra ngoài. Trong chốc lát, cậu đến dưới lầu của Nhậm Mộ. Tựa đầu vào cửa sổ xe, cậu thấy một mình phòng của Nhậm Mộ không sáng đèn.
Hẳn là đang ngủ hoặc không có nhà, Hạ Phong đoán.
Do dự một hồi, Hạ Phong xuống xe lên lầu.
Đứng trước cửa phòng Nhậm Mộ, Hạ Phong nhấn chuông.
Một lát sau, không có người mở cửa. Cậu nhấn thêm mấy cái vẫn không có ai ra. Quả thực là Nhậm Mộ không ở đây, bằng không nhấn chuông như vậy, ông chủ Nhậm nếu ngủ kiểu gì cũng bị đánh thức.
Thở dài một hơi, Hạ Phong xoay người rời đi.
“Mới vậy đã đi rồi, thật sự là không có nhân tính”.
Hạ Phong kinh ngạc, sau đó xoay người. Ai đó cười khoe cả hai hàm răng trắng bóng, không một chút dấu hiệu gì của người bị trúng đạn qua cả…
“Nét mặt của em cho anh biết, em nhìn thấy quỷ chứ không phải người”. Nhậm Mộ khoanh tay tựa người trên cửa.
“….” Hạ Phong không chút khách khí trừng mắt anh sau đó đi vào phòng.
Còn chưa chạm mông vào sofa, cả người ông chủ Nhậm đã tiến đến hôn cậu. Hạ Phong đẩy mặt anh ra kéo giãn khoảng cách, hỏi: “Tôi gọi điện cho vì sao không nhận?”
Nhậm Mộ bóp cằm Hạ Phong: “Anh tiếp điện thoại rồi Tam thiếu gia của Thần gia còn có thể tự mình đến xem anh sao? Từ hiểu biết của anh về em, trừ phi anh sắp chết nếu không em sẽ chẳng tự mình đến”.
Hạ Phong không trả lời. Đẩy Nhậm Mộ ra sau đó dạo quanh phòng khách, cậu nghĩ rằng sẽ thấy một đống băng gạch các loại, nhưng cái gì cũng không thấy.
Phòng khách rất sạch sẽ.
“Miệng vết thương của anh khép lại rồi sao?”
Không trả lời.
Hạ Phong đành phải xoay người nhìn anh. Nhưng nửa đường đã bị Nhậm Mộ bắt tới đặt trên tường: “Cởi quần áo chẳng phải sẽ biết sao?” Vừa nói xong ông chủ Nhậm đã gặm cổ cậu, một tay không chút do dự dọc theo eo trượt xuống dưới…
“Anh làm gì?” Hạ Phong bắt lại tay của Nhậm Mộ. Cậu đến thăm người bệnh chứ không phải để làm chuyện khác.
“Em cứ nói đi!” Nhậm Mộ cười, không thể phủ nhận, nụ cười của anh thật mê người. Sau đó trực tiếp đem Hạ Phong trượt xuống sàn nhà, đè lên…
Hai người lăn qua lăn lại một hồi cuối cùng ai nấy đều mệt mỏi. Nhậm Mộ từ phía sau ôm Hạ Phong, Hạ Phong dùng khuỷu tay đẩy cằm anh, ai cũng không chịu thua.
“Thần Việt, dù anh bị thương nhưng em vẫn không đánh lại được anh”. Nhậm Mộ ở bên tại Hạ Phong thấp giọng nói, “Cho nên, đêm nay em nhất định là người của anh.”
Hạ Phong nghĩ cậu đã quá lâu không quan hệ với đàn ông rồi, bằng không đã không bị họ Nhậm đụng vài cái liền phát hỏa…. Cậu cần hạ nhiệt, bằng không liền nghẹn chết… Một lát sau, cậu thở dài, nói: “Có thể làm.” rồi đột ngột nói tiếp, “Nhưng để tôi làm, bằng không không thương lượng”. Cậu vẫn luôn là ở phía trên, chưa từng làm qua phía dưới, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Ngẫu nhiên phóng túng một lần, hẳn là cũng không sao a. Hơn nữa, qua đêm nay, ai nhớ rõ?
“Có thể”.
Hạ Phong ngẩn người, không nghĩ anh ta đáp ứng nên không khỏi nghi ngờ. Khi cậu tỏ vẻ nghi ngờ, Nhậm Mộ buông lỏng tay ra, đứng lên.
“Anh không thích làm trên sàn”. Nhậm Mộ nói, ý là muốn làm trên giường.
Đến trên giường, Hạ Phong thực sự hối hận.
“Nhậm Mộ, anh là tên biến thái!”
Nhậm Mộ cười vô cùng quỷ dị: “Thần Việt, cho tới bây giờ anh cũng không nằm ở phía dưới. Không có biện pháp, anh không muốn đánh nhau, đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm nên anh phải dùng biện pháp này”.
Tình huống hiện tại là như thế này: Hạ Phong nằm trên giường, Nhậm Mộ chen vào khe hở giữa hai chân, ngăn chặn hai chân của cậu. Điểm chết người chính là, hai tay Hạ Phong bị còng lại, khóa trên đầu giường.
Vài phút trước, ngay tại thời điểm hai người đang lăn trên giường, Nhậm Mộ đột nhiên bắt lấy hai cổ tay cậu, khóa lại, trở mình ngồi trên người cậu…
Nhậm Mộ thay Hạ Phong cởi thắt lương, cởi áo… Một lát sau, tựa như ảo thuật gia, trên tay là một chiếc áo mưa (u know what i mean =3=).
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hạ Phong nhìn từng động tác của anh, khóe miệng run rẩy…. Hiện giờ cậu hoàn toàn tin tưởng, Nhậm Mộ đã có kế hoạch từ trước, chỉ chờ cậu dâng mình tới cửa…
Nhậm Mộ cắn vành tai cậu:: “Thần Việt, em đang làm một chuyện vô cùng sung sướng, không phải là đang ở trên chiến trường, đừng làm ra vẻ mặt này”.
“Cút ngay!” Hạ Phong quát lên.
Hạ Phong cười, cảm thấy trước hết nên làm vài chuyện dạo đầu thì tốt hơn, sau đó giở trò… Thẳng đến khi Hạ Phong không chịu được, thở dốc, ngón tay siết chặt đầu giường, anh mới đặt Hạ Phong nằm úp xuống, hai tay di chuyển lên xuống, thấp giọng nói: “Bảo bối, em cảm thấy đêm nay như thế nào…”
Vừa nói xong, anh liền tách hai chân Hạ Phong ra, đi vào.
Động tác đột ngột khiến Hạ Phong không tự chủ được cong người lại… Nhậm Mộ thừa dịp này phát động tấn công…
Tiền hí không đủ, không có dầu bôi trơn, cộng thêm lần đầu tiên bị thượng, Hạ Phong đau đớn rống lên: “Nhậm Mộ, con mẹ nhà anh!”
Nhậm Mộ nở nụ cười… ngón tay luồn vào trong tóc Hạ Phong, liếm liếm tai cậu, sau đó hai bàn tay vô lại trượt dần xuống…
Dần dần, Hạ Phong đến khí lực để mắng cũng không còn…