Tháng hai vẫn chưa hết thì giới giải trí đã bị chấn động.
Trong studio, Hạ Phong ngồi trên ghế, nhìn trọn vẹn tin tức đang gây chấn động.
Tại đêm trước ngày khởi động [Thâu thiên kế hoạch], giới truyền thông tung ra tin tức nghệ nhân dưới trướng của Vi Củng Nhiên bị China Era Entertaiment lấy về không ít.Không đến hai giờ sau, người đại diện của Vi Củng Nhiên chứng nhận tin tức này là thật, đồng thời nói công ty của Vi Củng Nhiên đã không tồn tại. Đặc biệt còn nói thêm: Vi Củng Nhiên đã gia nhập công ty Central Productions (Đối thủ truyền kiếp của CEE)
Bởi vì sự kiện này, [Thâu thiên kế hoạch] lùi lại ngày khởi động máy.
Đủ loại tin tức đưa ra phỏng đoán khiến Hạ Phong rối tinh rối mù. Chân tướng như thế nào, Hạ Phông đoán có một người nhất định sẽ biết rõ ràng – Tô Ôn. Anh ta cùng Vi Củng Nhiên là bạn bè, lại thêm đã nhiều năm trong giới giải trí hẳn là sẽ biết được sự tình.
Bất quá, muốn moi được tin từ trong miệng Tô Ôn thật sự vô cùng khó khăn.
Điện thoại vang lên nhưng Hạ Phong không tiếp. Ngoại trừ Nhậm Mộ ra cũng chẳng còn ai chăm chỉ gọi điện cho cậu như vậy. Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, không chịu được cậu tắt máy.
Nhậm Mộ quả thực càng ngày càng lớn mật, quả thực đã xem biệt thự Thần gia thành nhà anh, không có việc gì cũng mặt dày chạy đến, có khi dứt khoát không chịu đi đòi qua đêm. Hai ngày nay, ông chủ Nhậm nghĩ ra trò mới, nói cái gì mà không muốn sớm ngày phiêu bạt mà muốn ổn định lại: Nói trắng ra chính là muốn cùng Hạ Phong đi Châu Âu đăng kí kết hôn…
Một lát sau, Tô Ôn đem điện thoại của mình đưa cho cậu.
Tô Ôn nghiêng điện thoại cho cậu, trên màn hình cho thấy một cái tên: Ivy.
Hạ Phong vò đầu, cậu và Ivy đã gần một tháng không gặp nhưng Ivy luôn có thể tìm ra lý do để gọi điện với cậu sau đó trò chuyện một hồi. Cậu đã nhiều lần ra hiệu nhưng Ivy không biết là không rõ hay giả vờ không rõ. Nhận điện thoại của Tô Ôn, cậu đi vào phòng thay đồ nghe.
“Có chuyện gì sao Ivy?”
“….Thần Việt”, Ivy ngập ngừng.
“Ừ.”
Hạ Phong ừ một tiếng sau, hai người lại trầm mặc. Nhìn thời gian cuộc gọi, Hạ Phong cảm thấy mình là nam nhân nên nói chuyện thẳng thắn một chút, không cần phải vòng vo nhiều làm gì.
“Ivy, thực xin lỗi”.
Nói ra câu đấy, cùng với sự trầm mặc khiến người ta có chút hít thở không thông. Tựa người lên tường, Hạ Phong cũng không rõ nên làm gì, cúp máy hay tiếp tục để lãng phí thời gian cuộc gọi như vậy?
Một lát sau, Ivy mở miệng, hơi nghẹn ngào: “…Không có gì phải xin lỗi cả”. Từ trước tới giờ, cô vẫn biết mình luôn tự lừa dối bản thân, Thần Việt đối với cô không có tình cảm gì.
Ivy từ lúc vừa trở thành người mẫu đã nổi tiếng, luôn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, nhưng với Thần Việt tựa như đụng phải một bức tường. Cô hoài nghi có phải là do mị lực của mình chưa đủ, trong lúc phần lớn nam giới ánh mắt đều rơi vào trước ngực của cô thì Thần Việt lại chú ý đến những món ăn trên bàn hơn…
Vì Thần Việt, cô đã chú ý trang điểm khiến cho mình càng trở nên xinh đẹp, nhu nhược… Tất cả đều biết rõ gần đây cô rất xinh đẹp…
Không chiếm được, cô lại càng muốn có.
Nghe Ivy nói như vậy, Hạ Phong ngược lại có cảm giác mình đang phạm tội.
Ivy nói, “Thần Việt, từ nay về sau em muốn mời anh ăn cơm anh sẽ không từ chối em chứ?” Nếu không thể trở thành tình nhân, làm bạn bè cũng không tệ.
Hạ Phong không kịp phản ứng, kêu a một tiếng, một lát sau mới nói: “Đương nhiên sẽ không từ chối rồi! Anh mời em a! Không có vấn đề gì!”
“Thần Việt, em hỏi anh một chuyện, anh không được cự tuyệt”.
Lời Ivy nói có chút ngoài ý muốn, Hạ Phong cũng chỉ có thể đáp ứng: “Có thể, em cứ hỏi đi”.
“Anh có phải gay không?”
Hạ Phong sững sờ, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì đại bộ phận nam gới đều nhìn ngực của em hoặc là muốn tiến thêm một bước nữa, còn anh tựa như khúc gỗ vậy. Là vì em có chỗ nào khiến anh không vừa ý hay do anh là gay, chẳng qua chỉ giả bộ thích nữ giới?”
Đây là nguyên nhân sao? Hạ Phong nhịn không được xấu hổ. Thì ra nữ giới mặc trang phục hở ngực, ăn mặc khêu gợi mà mình không nhìn chằm chằm vào những chỗ đó thì được kết luận là gay sao? Đây là lý luận gì vậy….
“Anh thích nữ giới” đó là chuyện của rất nhiều năm về trước…
“Vậy anh từng nhìn lén qua em sao?”
“Vụng trộm ngắm qua”. Đây hẳn là đáp án của nam giới thích nữ giới.
“Ngắm qua?” Ivy kinh ngạc…
Bị ngữ điệu này hỏi, Hạ Phong do dự: “…Không có…”
“Không có?” ngữ khí nghi vấn….
“…Hẳn là có…”
“Cái gì gọi hẳn là có?”
Hạ Phong dứt khoát ngậm miệng. Vấn đề này, dù là cậu nói có hay không cũng không đáp ứng được người ta. Nếu là nhìn thì cậu sẽ trở thành tên sắc lang làm ra vẻ đạo mạo; nếu như không, Ivy hẳn sẽ coi cậu thành gay…
Thấy cậu không nói, Ivy cũng không hỏi nữa, nói vài câu đầu cua tai nheo sau liền cúp máy.
Bỏ di động vào túi quần, Hạ Phong nhíu mày đi ra. Tô Ôn thấy cậu như vậy làm khẩu âm hỏi cậu làm sao vậy. Hạ Phong nói lại chuyện vừa rồi một hồi, hỏi lại một câu: Anh định trả lời như thế nào?
Tô Ôn nhíu mày: Tôi quên rồi…
Khép lại lịch trình, Tô Ôn nói với Hạ Phong: “Giám đốc Bàng gọi điện thoại nói cho tôi có một buổi casting bảo cậu trở về công ty.
“Casting cho cái gì?” Tô Ôn không trả lời.
Hạ Phong trở về công ty.
Đem xe đỗ ở gara, cậu bước vào thang máy nghĩ xem là casting gì mà khiến cho Bàng Tùng tự mình gọi điện thoại đến. Cửa thang máy mở ra, cậu khép lại suy nghĩ đi vào.
Hạ Phong nhìn bên trong, có chút giật mình. Người bên trong chính là người từ sau lễ trao giải Hoa ưng vẫn bận rộn không gặp được – Hàn Ảnh đế.
Hàn Lăng có vẻ không khỏe, sắc mặt tái nhợt. Hạ Phong vừa nhìn thấy đã có cảm giác anh có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn thấy cậu, khuôn mặt Hàn Lăng liền đóng băng phân nửa. Không nghĩ tới đến casting cũng gặp phải cậu…
Thấy Hàn Lăng như vậy, Hạ Phong cũng muốn ân cần hỏi thăm một câu nhưng lại sợ anh sẽ không do dự đánh mình.
Năm năm cảm tình giờ đã không cứu vãn được.
Thang máy đi lên, không khí làm cho người ta cảm giác hít thở không thông.
Hàn Lăng quay người ra phía khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của Thần Việt. Hạ Phong tựa lên tường, lấy điện thoại cầm tay ra, mở máy.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Ngay một khắc chuẩn bị ra khỏi thang máy, một chuyện không ngờ đến xảy ra. Đèn thang máy lóe sáng lên một lần sau đó cả thang máy chìm vào bóng tối. Ngay sau đó thang máy cũng ngừng lại…
Hạ Phong nghĩ, phỏng chừng phim truyền hình 8h tối cũng không có cẩu huyết như vậy…
Từng có một khắc, cậu thật sự cho rằng mình liền vĩnh viễn trở thành truyền thuyết, thiếu chút nữa còn đi ôm ai đó coi như là từ biệt trước khi chết.
Cậu chính là đê tiện, đê tiện từ trong xương tủy. Biết rõ lúc này Hàn Lăng hận mình thấu xương, biết rõ ràng có một người so với Hàn Lăng càng thích hợp với mình, biết rõ ràng tình cảm của mình với anh đã càng ngày càng mờ nhạt, biết rõ…
Aish, cậu chính là một kẻ đê tiện
Trong thang máy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hạ Phong cho rằng Hàn Lăng đã tắt thở. Rõ ràng có người khác ở đây nhưng Hạ Phong lại không cảm nhận được, thực sự là quỷ dị.
Lập tức, cậu mở đèn điện thoại lên, thang máy được chiếu sáng một chút, phát hiện người kia vẫn còn sống, chỉ là sắc mặt tái nhợt.
“Hàn Lăng, anh không sao chứ?” Hạ Phong dịch đến gần nhưng Hàn Lăng tựa như một con nhím xù lông không cho bất cứ kẻ nào đụng chạm đến mình.
“Cút ra xa cho tôi”.
Hạ Phong đành phải lui về phía sau, rất nhanh, cậu nhấn nút khẩn cấp trong thang máy, sau đó gọi điện cho Nhậm Mộ.
Thang máy bỗng nhúc nhích, theo đó là tiếng kẽo kẹt của dây cáp. Trọng tâm không ổn định khiến Hạ Phong ngã xuống.
Mà Hàn Lăng trực tiếp ngã sấp lên người Hạ Phong.
Nghe tiếng Hạ Phong kêu đau Hàn Lăng mới ý thức được mình đang đè lên cậu. Tựa như gặp quỷ, Hàn Lăng lập tức đứng lên tránh ra chỗ khác.
“Alo” Đầu kia Nhậm Mộ đè ép âm thanh rất nhỏ.
Cầm lấy điện thoại, Hạ Phong cũng không có tâm tư quản họ Hàn làm sao, rất nhanh nói vào điện thoại: “Nhậm Mộ”.
“Thần thiếu gia, rốt cục nhớ tới anh sao?” Nhậm Mộ trầm thấp nở nụ cười, “Anh đang họp, lát nữa chúng ta gặp nhau”.
Nghe giọng điệu này của Nhậm Mộ, Hạ Phong rụt lại một góc, không muốn Hàn Lăng nghe thấy. Cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm vậy…
Lắc đầu, cậu cũng sắp chết, còn quản vụng trộm hay không vụng trộm gì nữa. Lập tức, cậu bạo phát, rống vào điện thoại: “Tôi đang bị kẹt trong thang máy của công ty, con mẹ nhà anh nếu không đến nhanh thì chờ đến tang lễ của tôi rồi đến mà khóc tang!”
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh ghế bị đạp đổ, còn có tiếng cửa mở ‘ầm’ một tiếng.
“Thần Việt, chờ anh! Anh sẽ đi cứu em ngay bây giờ!”
Hạ Phong thở dài một hơi, nghĩ thầm thời khắc này, Nhậm Mộ vẫn đang tín nhiệm. Nghe động tĩnh từ điện thoại truyền đến. Cậu chỉ hi vọng phá cửa thang máy không gặp phải sự cố gì…
Hạ Phong nghe tiếng Nhậm Mộ rống lên: (Nhậm Mộ’s chửi bới show xin phép được bắt đầu =]])
“Mẹ nó, còn không làm nhanh lên cho tôi!”
“…Không được? Không được cũng phải làm! …. Cạy cửa thang máy ra! Nhanh lên!”
“Một đám ngu xuẩn…”
“….Muốn tôi đem đầu mấy người vặn xuống làm bóng đá không hả?….”
…..
Tiếp đó là tiếng nói chuyện với Hạ Phong, thanh âm rõ ràng ôn nhu nhiều hơn: “Thần Việt, cho anh hai phút, hai phút thôi!” Bạn đang �
Có trời mới biết được thang máy này có thể chờ được hai phút hay không, nhưng Hạ Phong vẫn trả lời: “Được, tôi tin tưởng anh.”
Đầu kia điện thoại là tiếng bước chân bận rộn, tiếng người âm ĩ. Đối lập với bên ngoài, trong thang máy yên tĩnh, mang theo sợ hãi.
Hạ Phong ngồi xuống, rút ra điếu thuốc, châm lửa. Loại tình huống này còn có tâm tình hút thuốc…. Cho dù thang máy không đem hai người rơi chết thì cũng sớm bị khói thuốc làm ngạt chết….
“Này.” Hạ Phong cho Hàn Lăng một điếu thuốc, thấy anh không nhận, cậu nói: “Chỉ là giúp bình tĩnh một chút thôi, tôi không có ý khác. Hút đi, không chừng lát nữa chết không kịp hút thuốc”.
Trong thang máy, điếu thuốc có vẻ rất sáng.
Hàn Lăng ngồi trong góc do dự một chút, chậm chạp nhận lấy…
Hạ Phong lại đốt thêm điếu khác, ngậm vào miệng. Hiện tại cậu không muốn nói với Hàn Lăng chuyện mình là Hạ Phong này nọ nữa mà hưởng thụ sự bình tĩnh hiếm có giữa hai người… Một lát sau cầm lấy điện thoại nghe tiếng Nhậm Mộ chỉ huy, cậu nở nụ cười.
Hai phút đã sớm qua lâu, nhưng Nhậm Mộ vẫn chưa đến, bảo cậu kiên nhẫn, đợi một lát là tốt rồi…
Thang máy lại chuyển động, tiếng dây cáp ma sát lại vang lên…
Cửa thang máy đột nhiên mở ra một khe hở, sau đó dần mở rộng. Thang máy đã trượt xuống bên dưới khá nhiều nên có vẻ khó ra.
“Thần Việt!” Nhậm Mộ quỳ trên mặt đất, thò đầu vào, hô to.
Hàn Lăng còn chưa kịp phản ứng, Hạ Phong liền kéo Hàn Lăng ra ngoài. Nhậm Mộ vừa thấy tay vươn lên liền dùng sức kéo ra.
Khi thấy khuôn mặt kia, lông mày Nhậm Mộ nhíu lại, rống lên: “Vì sao lại là anh?!” Toàn tâm toàn ý cho rằng đã nắm được tay của người nào đó, không nghĩ tới đã cầm nhầm… Có một khắc, anh nghĩ muốn đẩy Hàn Lăng xuống…
Mặc dù không có cảm tình gì với Hàn Lăng, Nhậm Mộ vẫn cứu Hàn Lăng. Thô bạo kéo Hàn Lăng lên sau, Nhậm Mộ vội vàng đi cứu bảo bối của mình…
Hạ Phong thoát chết không chút hình tượng thở hổn hển trên mặt đất. Mọi người thấy cậu đã bình an thoát hiểm liền tản dần đi. Ngẩng đầu nhìn Nhậm Mộ, cậu thở dài nhẹ nhõm…
Người đàn ông này, cậu muốn.
Vì trận tai nạn này, Hạ Phong bỏ lỡ casting, là casting cho một bộ phim đồng tính luyến ái. Trách không được Tô Ôn không nói, nhất định là do Bàng Tùng yêu cầu…
Chính cậu là gay còn đi diễn sao? Hơn nữa, nếu diễn tốt thì sợ bị dính phải mấy cái scandal linh tinh, nếu diễn không tốt lại sợ làm hỏng danh tiếng của mình…
Vì tránh cho chuyện này xảy ra một lần nữa, ông chủ Nhậm lập tức gọi người đổi thang máy.
Nửa giờ sau, dưới gara, Hạ Phong đang thưởng thức điếu thuốc đầu tiên sau khi thoát chết.
Phịch một tiếng, cửa xe bị người hung hăng đóng lại. Để tránh khỏi tai nạn, cậu ném điếu thuốc ra khỏi cửa xe. Nhìn người đi vào không có hút thuốc, cũng không sinh khí.
Hạ Phong đưa tay dựa vào cửa xe, ngẫm nghĩ nên bắt đầu nói như thế nào. Còn chưa kịp nói, Nhậm Mộ liền kéo cổ áo cậu về phía mình…
Nụ hôn có chút khẩn trương.
Bắt đầu từ một nụ hôn rồi dần biến đổi.
Ghế xe bị hạ xuống, Hạ Phong đem Nhậm Mộ đặt dưới thân, đồng thời giữ lấy gáy của anh, cắn xé môi Nhậm Mộ, hận không thể nuốt lấy người dưới thân mình…
Khó có được Hạ Phong chủ động, Nhậm Mộ sao có thể cự tuyệt? Anh cởi dây lưng của hai người, tay dọc theo sống lưng của Hạ Phong di chuyển đến khu vực nhạy cảm của cậu, theo khe hở đi vào…
Động tác khiến Hạ Phong chậm lại, cũng kêu rên một tiếng. Hai mắt toàn bộ ngập tràn dục hỏa, cậu mở hai chân Nhậm Mộ ra, khẽ cắn vành tai anh…
Tiền hí rất hoàn mỹ, thân thể cả hai dường như đều bốc lên dục vọng tối nguyên thủy nhất. Tiếng hít thở liên tiếp không ngừng, hai trái tim gần kề đập mạnh…
Cảm giác này, Hạ Phong chưa từng cảm nhận được. Một dòng sức mạnh từ trong thân thể bắt đầu nảy sinh, trong nháy mắt tràn ra khắp các lỗ chân lông khiến máu nóng sôi trào…
Hạ Phong nhìn Nhậm Mộ, Nhậm Mộ vẫn đang nhìn cậu…
Đây là một thời khắc vô cùng tuyệt hảo, nhưng vấn đề lại đến.
“Tôi muốn tới trước”. Bị thua mấy lần, Hạ Phong lúc này không chịu lui bước.
Thời khắc này, Nhậm Mộ mới biết mình đang rơi vào hoàn cảnh bất lợi, giữa hai chân bị người chiếm cứ, phía trước Hạ Phong ngăn chặn, đằng sau đã không thể lui lại. Không gian trong xe vốn không lớn, hiện tại nghĩ muốn dịch chuyển thân mình cũng đã rất khó khăn…
Cùng Hạ Phong trên giường thật sự không dễ dàng, tựa hồ mỗi lần phải đánh nhau mới có thể thuận lợi tiến hành. Nhậm Mộ cảm thấy thời khắc này, sức mạnh cũng không thể thay đổi được cục diện, đành phải tính toán biện pháp khác. Anh nhíu mày: “Có thể”.
Đạt được đáp án thỏa mãn, Hạ Phong cong khóe miệng, sau đó bàn tay bắt đầu sờ loạn…
Hạ Phong vẫn đang bộn bề khiêu khích Nhậm Mộ. Khi cậu đem phân nửa thân thể dựa vào người Nhậm Mộ, nguy cơ xuất hiện. Nhậm Mộ đem chân hướng lên người Hạ Phong cậu dẫn, sau đó thuận lợi xoay người đặt Hạ Phong dưới thân…
Nhưng kế hoạch thất bại.
“Tôi biết rõ anh sẽ ra chiêu này”. Từng bị đánh bại, Hạ Phong chắc chắn họ Nhậm sẽ không dễ dàng thuận theo, khẳng định có kế hoạch. “Hôm nay đến lượt tôi”.
Hôm nay, rốt cục có thể trả lại mối nhục lần trước.
Nhậm Mộ nở nụ cười: “Em thật sự là không nhận thua a!”
“Nói thật dễ”.
Hạ Phong đem áo mưa trong túi quần ra nhanh chóng đội vào. Trước khi Nhậm Mộ đến cậu đã chuẩn bị sẵn sàng… Thân thể tiến gần Nhậm Mộ nói bên tai anh: “Tôi muốn thượng anh”.
Nhậm Mộ còn chưa kịp phản ứng đã bị tiến vào…
Giờ khắc này, anh quả thực hận không thể bóp chết Hạ Phong…
Bị thượng cùng thượng khác biệt rất rõ ràng, người phía sau rất vui sướng mà người phía trước giãy dụa trong thống khổ và khoái cảm… Một lần lại một lần đánh vào, Nhậm Mộ lựa chọn buông tha thống khổ mà chậm rãi hưởng thụ…
Cả hai đều rất ăn ý ngậm miệng lại, không có ý muốn phát ra âm tiết nào. Đây là bãi đỗ xe người đến người đi, cả hai đều cảm thấy không cần phải mời mọi người đến xem trình diễn trực tiếp…