Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 58: “Thần Việt, cùng một chỗ với em, anh chưa bao giờ hối hận”



ận rủi sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi những kẻ không may mắn.

Tối hôm qua có người gọi điện 110 thông báo một vụ tai nạn giao thông. Dưới sự hợp tác của cảnh sát giao thông và bệnh viện cuối cùng cũng cứu thoát được nạn nhân.

Người xui xẻo đấy chính là Hạ Phong.

Nửa đêm về sáng, bác sĩ trong bệnh viện cơ hồ đều đã về nhà, nhân viên cấp cứu lại cho rằng chỉ là một nhân vật tầm thường nào đó nên không chú ý chăm sóc người bệnh.

Vận rủi cứ thế mà tiếp tục.

Trên mặt người bị thương để một chiếc khăn mặt trắng [Tạm thời dùng để cầm máu] Hạ Phong được người đưa vào bệnh viện trong tình trạng ấy khiến y tá đều cho rằng là ‘thi thể’ nên trực tiếp đẩy vào nhà xác…

Hưởng thụ phục vụ trong nhà xác hơn nửa giờ, bệnh nhân cơ hồ sắp tắt thở mới được vài vị bác sĩ luống cuống đẩy vào phòng phẫu thuật…

Nằm viện hai ngày sau, Hạ Phong cuối cùng cũng tỉnh lại. Trong phòng bệnh rất an tĩnh, trừ người bệnh là Hạ Phong ra không còn ai khác.

Hạ Phong nhìn lại tình trạng bản thân, cả người băng bó thành cái bánh chưng, hình tượng đại soái ca cơ hồ đều không còn. Mặc dù vậy, không chết cũng đủ khiến Hạ Phong vui vẻ. Còn tưởng chủ nhân khối thân thể này trở về, hóa ra là không có, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhắm mắt lại, Hạ Phong an tâm ngủ. Thần Việt còn chưa trở lại, cậu vẫn có thể tiếp tục chiếm lấy thân thể này, tiếp tục diễn xiếc.

Ngược lại với Hạ Phong, phía bên China Era Entertainment ai nấy đều bận rộn điên cuồng.

Trên đời này không có tin tức nào có thể bịt kín, chỉ có phóng viên không làm nhiệm vụ. Không đến ba giờ đồng hồ sau khi tai nạn của Hạ Phong phát sinh, tin tức đã được đăng lên trang nhất của hàng loạt website, hơn thế còn có tin Thần Việt tử vong tại chỗ, kèm theo đó là bức ảnh hiện trường chứng minh…

Một nhóm lớn phóng viên trực chờ ở trước cửa China Era Entertainment, hi vọng có thể có được thêm thông tin.

Trong văn phòng giám đốc, Bàng Tùng dùng sức theo sát nhà đầu tư [Thâu thiên kế hoạch] nói lời xin lỗi, nói Thần Việt nhà họ còn chưa chết, hai ngày nữa có thể trở về studio.

“Trần tổng, ngài đừng tin mấy lời đồn bên ngoài, cái gì mà Thần Việt xe hủy người vong – không phải, đương nhiên không đúng! Tình trạng của Thần Việt rất tốt, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Đừng lo lắng, hai ngày nữa Thần Việt có thể trở về quay phim – đúng, đúng vậy, mấy truyện này chỉ là phóng viên xuyên tạc mà thôi. Không phải là tôi khoa trương, kĩ thuật diễn của Thần Việt thực sự là đến cấp ảnh đế, có Thần Việt tham gia [Thâu thiên kế hoạch], lại có thêm Vi Củng Nhiên, tôi dám vỗ ngực cam đoan với ngày doanh thu của [Thâu thiên kế hoạch] khẳng định sẽ đạt kỉ lục…. Vâng vâng, không có vấn đề, tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa Thần Việt đến studio”.

Tắt điện thoại, Bàng Tùng nhẹ cả người, ngồi phịch xuống ghế xoay. Từ sau khi kí hợp đồng với Thần Việt, công ty như bị trúng tà, từ đồng tính luyến ái đến phạm tội, scandal còn chưa xẹp xuống lại một scandal mới nổi lên. Xét trên mặt nào đó, anh và Trầm Chương cũng chuẩn bị thống nhất liên minh….

Đối diện Bàng Tùng là Tô Ôn, anh đã ngồi hơn nửa giờ nhìn giám đốc nhà mình.

“Việc này xem như đã được giải quyết”. Bàng Tùng thở phào một hơi, “Thần Việt bên kia, tôi không cần biết anh giở thủ đoạn gì, trong vòng nửa tháng dẫn người đến công ty cho tôi”. Tin về tai nạn vừa phát ra một đám truyền thông đã gọi điện đến cho Bàng Tùng khiến thần kinh anh mau suy nhược….

“Tôi sẽ cố gắng hết sức”. Tô Ôn có chút khó xử.

“Nhậm Mộ đâu?” Bàng Tùng xoa xoa huyệt thái dương, “Đã trở lại sao? Nếu đã trở lại thì bảo anh ta đi xem Thần Việt, không chừng tốc độ khôi phục của Thần Việt sẽ nhanh hơn đấy”.

“Không biết, điện thoại di động của anh ta vẫn không gọi được”.

“Hai người này còn muốn nháo đến khi nào? Thật là”.

Trời dần dần tối.

Hạ Phong ngủ cả ngày giờ tỉnh lại, hai mắt mở ra liền có vài khuôn mặt bu lại nhìn. Nháy mắt mấy cái, cậu nhíu mày, nói một câu rất cần ăn đòn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi còn chưa chết”.

Mọi người thấy cậu còn có sức nói chuyện đều nhất trí cho là cậu không có trở ngại, sẽ không giống lần đầu tiên bị tai nạn, chẳng những nửa cái mạng không còn, trí nhớ cũng mất.

Hạ Phong không nghĩ tới Thần Hách gần đây xem con trai không vừa mắt cũng tới trong lòng vẫn là có chút cảm động. Dù sao cũng là thân sinh, cho dù Thần Việt trước đây phản nghịch, nếu con trai chết, chỉ sợ Thần Hách cũng sẽ khóc hết nước mắt. Thần Hách đứng xa xa, thấy con có thể mở miệng nói chuyện, nhìn con vài lần sau đó rời đi.

Thần Nhung vẫn là đáng tín nhiệm nhất, không giống Thần Hách với Thần Truy vừa thấy cậu tỉnh đã lập tức rời đi, vẫn còn ở lại cùng cậu một lúc. Gọt cho Hạ Phong một quả táo, anh liền hỏi: “Đang yên yên ổn ổn sao lại gây ra tai nạn?”

Hạ Phong kể lại mọi chuyện một lần, đến cuối cùng còn tức giận nói một câu: “Cái này nửa đêm nửa hôm, đâm mạnh như vậy là muốn giết người mà”.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt”.

Hạ Phong gặm táo ậm ừ cho qua. Đến khi giải quyết được hơn phân nửa quả táo, cậu đột ngột hỏi một câu: “Quý Trọng là chết như thế nào?” Lần trước Trầm Chương tìm cậu nói chuyện, nội dung một câu cũng không nhớ rõ. Nếu không phải vào lúc tai nạn thấy ảo giác về Thần Việt cậu cũng sẽ không hỏi như vậy.

Thần Nhung nhìn cậu, đáp án vẫn như trước đây: “Chết ngoài ý muốn, không quan hệ với em. Tốt lắm, anh cũng cần phải về, còn có chuyện trước đây em nhờ anh, hẳn là rất nhanh có thể tìm được rồi”.

Hạ Phong nhìn Thần Nhung đứng lên, đi tới cửa phòng mới đem câu hỏi một mực giấu trong lòng nói ra: “Nhậm Mộ đâu?” Cho dù Nhậm Mộ hận cậu cũng không nên không đến bệnh viện a. Họ Nhậm cũng không lãnh huyết đến mức này.

Thần Nhung quay đầu nhìn cậu: “….Nó rất tốt”.

Thấy Thần Nhung có vẻ không thích hợp, Hạ Phong liền hỏi: “Không phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì, em đừng suy nghĩ quá nhiều”. Thần Nhung rất nhanh đặt tay lên nắm cửa, không có ý định trả lời vấn đề này.

Hạ Phong ngồi dậy: “Thần Nhung. Anh có thể không nói cho em, nhưng em sẽ đi tìm”.

Thần Nhung hơi nhíu mày, tựa như đang khó xử. Hạ Phong không để ý chút nào động tác này, cậu kéo chăn ra, tỏ vẻ mình muốn xuống giường tìm người.

Thần Nhung vội vàng kéo cậu trở lại giường. Thấy em trai mình bướng bỉnh như vậy, Thần Nhung biết rõ cậu nói được sẽ làm bằng được.

“Còn nhớ rõ Đường Kỉ Thiên sao? Hắn ta ra tay với Nhậm Mộ”.

“Cái gì? Đường Kỉ Thiên?” Hạ Phong vừa nghe tim đập chậm mất nửa nhịp. Sao cậu có thể quên cái tên Đường Kỉ Thiên kia? Nhậm Mộ hại hắn thảm như vậy, đừng nói là tình nhân cũ, coi như là người nằm bên cạnh mình cũng sẽ bắn chết để giải hận: “Nhậm Mộ làm sao vậy?”

Thần Nhung một lần nữa lại ngăn khát vọng muốn xuống giường của Hạ Phong: “Nhậm Mộ hiện tại rất tốt, mấy ngày nữa sẽ về nước”.

Hạ Phong nghi hoặc nhìn Thần Nhung, không quá tin tưởng.

“Cái kia Đường Kỉ Thiên thì sao? Đã giết chưa?” Hạ Phong biết rõ, cho dù Đường Kỉ Thiên không giải quyết Nhậm Mộ, chính hắn cũng sớm có ngày chết dưới súng của anh. Không muốn mình chết thì phải xử lý đối phương, đây là phương pháp bảo đảm tốt nhất của hắc đạo.

“Không có. Có người che chở hắn, chú ba cũng không còn biện pháp”.

Đêm nay, Hạ Phong đừng nói là ngủ, đến nằm cũng không yên. Bất an, trằn trọc đến hừng đông mới chậm chạp đi vào giấc ngủ. Còn chưa đến hai giờ đã tỉnh lại, rốt cục không ngủ được.

Vài ngày sau, Hạ Phong trở về Thần gia tĩnh dưỡng. Ngày xuất viện, Tổ Ngạn Chi tặng cậu một xâu hạc giấy, thứ nhất là muốn chúc mừng cậu xuất viện, thứ hai là để xin lỗi chuyện trước đây.

Tour lưu diễn của Tổ Ngạn Chi phỏng chừng đến tháng ba năm sau mới có thể đến địa điểm cuối cùng. Trên cơ bản, tiểu thiên vưng đều ở bên ngoài bay tới bay lui, không có thời gian về nhà. Hạ Phong thấy vậy cũng tốt, đỡ phải gặp mặt nhau cả người không tự nhiên.

Từ ngày trở lại Thần gia, Hạ Phong cũng bắt đầu tính ngày, đếm xem khi nào thì Nhậm Mộ trở về. Nhưng Nhậm Mộ một mực không xuất hiện, chỉ có một cuộc điện thoại đến từ Hàn Lăng.

Hạ Phong không tiếp máy, mặc kệ chuông điện thoại vang. Hàn Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu biết rõ. Khi còn ở bệnh viện, Hàn Lăng có đến hai lần, một lần cậu đang ngủ, một lần bị bảo vệ của Thần gia ngăn tại bên ngoài.

Một lát sau chuông điện thoại ngừng lại, chỉ có hai tin nhắn gửi đến:

Tin nhắn thứ nhất: Vẫn khỏe chứ? Anh rất lo lắng.

Tin nhắn thứ hai: Anh chỉ muốn biết em hiện tại như thế nào, chẳng lẽ điều này cũng không được sao?

Hạ Phong nhắn lại một tin: Tôi không có gì trở ngại, rất tốt. Cám ơn.

Lại là đêm.

Nằm trên giường, Hạ Phong trằn trọc. Lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Nhậm Mộ. Không ai nghe máy.

Thử nhiều lần kết quả vẫn như cũ. Ngay tại lúc cậu định từ bỏ thì kết nối thành công…

Đưa di động đặt bên tai, Hạ Phong đột nhiên không biết nói gì. Cậu vẫn chưa quên tin nhắn mình gửi lúc tức giận: Nhậm Mộ, tốt nhất là anh chết luôn ở bên kia cho tôi, đừng có về cho vướng mắt bản thiếu gia.

Phỏng chừng bên kia cũng không nhịn được. Không đến vài giây, ông chủ Nhậm nổi giận: “Có phải là anh không nói lời nào em liền cứ như vậy phải không? Chẳng lẽ em không chủ động được một chút sao?”

Hạ Phong thành thật cực kì: “Em không biết phải nói gì”.

Đầu bên kia Nhậm Mộ nội thương. Cái đêm kia đánh nhau bưu hãn là vậy, phóng đồ phóng dao tới tấp vào người anh, hiện tại bảo nói hai câu còn khó hơn cả lên trời. Nhậm Mộ gần như gào vào điện thoại: “Nói em nghĩ đến anh, nói em có anh không được, nói—“

“Em nhớ anh”.

Nhậm Mộ ngẩn người: “Còn gì nữa không”.

“Em nhớ anh”. Dùng bất biến ứng vạn biến…..

“Đổi câu khác”.

Hạ Phong nhếch môi, thật lâu không nói chuyện.

“Em…. Yêu anh”. Lần này đủ trực tiếp rồi a…..

Ba chữ kia, Hạ Phong chưa bao giờ nói trực tiếp với Nhậm Mộ, nhiều lắm là câu “Em nhớ anh”. Hiện tại cậu đều đã nói trắng ra đến như vậy, còn muốn thế nào.

Nhậm Mộ lại không để cho cậu mặt mũi: “Thật không?”

Cái này, Hạ Phong tức giận.

“Đây là có ý gì? Cả kiếp này, ngoại trừ Quý Trọng, trừ anh ra, tôi hoàn toàn không thích ai khác, cũng không leo lên giường với thằng khác”. Nói xong, Hạ Phong liền tắt điện thoại. Thần Việt là tên ngu xuẩn, cả đời chỉ yêu một mình Quý Trọng. Hạ Phong này cũng ngu xuẩn không kém, cả đời trước ngoại trừ Hàn Lăng ra cũng không đi trêu hoa ghẹo cỏ, thủ thân như ngọc. Hiện tại cậu và Thần Việt từ hai người biến thành một người, thật là phải thưởng cái danh hiệu chung thủy gì gì đó.

Đè ép một bụng khí, Hạ Phong lại càng không ngủ được, mắt mở trợn trừng đến hừng đông.

Trời vừa sáng, chú Quan đã đến gõ cửa hỏi thăm cậu có muốn ăn bữa sáng hay không, lát sau lại hỏi cậu muốn cái này cái kia khiến tâm tình Hạ Phong càng thêm bực bội.

Lại có người gõ cửa.

Hạ Phong đá chăn ra, hấp tấp xuống giường mở cửa. Cửa chưa mở cậu đã rống lên: “Không cần phải hỏi, cái gì cũng không muốn—” đứng trước cửa không phải là chú Quan, chỉ là khoảng cách gần quá khiến cậu có chút mờ mịt.

“Ngay cả anh cũng không muốn? Có phải quá tuyệt tình quá không?” Người đứng trước cửa sải bước vào phòng, thuận tay đóng cửa, lại ôm eo người nào đó.

Hạ Phong sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng lại, rất không khách khí đẩy Nhậm Mộ ra.

“Đừng nhỏ mọn như vậy mà”. Nhậm Mộ phát huy công phu dính người, “Tốt xấu gì anh cũng là cửu tử nhất sinh mới có thể trở về, dù sao cũng phải thưởng cho anh một cái khuôn mặt tươi cười chứ”.

Anh vừa nói vậy khiến Hạ Phong không còn tức giận muốn đánh người như trước. Nhìn thấy Nhậm Mộ còn sống sờ sờ, không thiếu cánh tay cánh chân nào cơn tức giận cũng tan phân nửa.

Ông chủ Nhậm không phải siêu nhân gì, bị Đường Kỉ Thiên ám toán nên nhiều chỗ bị thương. Vì muốn sống, muốn trả thù, hắn ta sẵn sàng vượt ngục, dù có phải khắp nơi trốn tránh, thậm chí ẩn nấp cả ở trong đường cống ngầm. Lúc Hạ Phong gọi điện thoại liên tục đến, Nhậm Mộ chính là đang chạy trối chết, nào có thời gian nhận điện thoại….

Hạ Phong liếc mắt nhìn Nhậm Mộ, hỏi: “Đường Kỉ Thiên đã làm gì với anh?”

Thấy Hạ Phong hỏi vậy, Nhậm Mộ biết cậu không còn tức giận liền tiếp tục ngựa quen đường cũ, không sợ chết ôm lấy eo Hạ Phong, động tay động chân. “Không, nếu hắn ta thật sự làm gì với anh, hôm nay hẳn đã thành ngày giỗ của anh rồi. Nhìn quầng thâm trên mắt em, còn có thương tích này nữa, em đi làm cái gì? Anh nói cho em biết, đây không phải là tai nạn lao động trong khi quay phim, công ty sẽ không chi tiền bảo hiểm cho em đâu!”

Hạ Phong lại có xúc động muốn tát người, Nhậm Mộ đã bổ sung: “Cứ như vậy được rồi, anh sẽ giúp em quên đi”.

“Cút!”

Nhậm Mộ cười toe toét khoe cả hai hàm răng trắng bóng gặm cắn cằm Hạ Phong, ôm cậu vào ngực mình, không đề cập gì đến chuyện giường chiếu, cứ như vậy tốt lắm. Nói thật ra, nếu so sánh, người sợ hãi chính là anh. Như Hạ Phong nói, thân thể Thần Việt chỉ có hai người, một người là Quý Trọng, người kia là Nhậm Mộ. Còn Nhậm Mộ, chỉ sợ là dùng mười đầu ngón tay lẫn mười ngón chân cũng đếm không hết…

Hạ Phong cả đêm không ngủ giờ gặp người trong lòng bình an trở về lúc này mới mệt mỏi. Bất quá, nhìn thấy trên người Nhậm Mộ bẩn thỉu liền đạp anh vào phòng tắm. Đến lúc ông chủ Nhậm để trần nửa người trên đi ra, trên người đầy thương tích, còn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên, hai lông mày Hạ Phong vặn xoắn như vặn vòi nước.

Chạy xuống chỗ chú Quan tìm một đống lớn rượu thuốc, Hạ Phong xoa bóp cho ông chủ Nhậm mấy giờ liền đến tận lúc anh ngủ đi…

Ngửi mủi thuốc, Hạ Phong cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ…

**

Bàng Tùng rất vô nhân tính, thấy Tô Ôn không thể đem Hạ Phong đến studio trong vòng 15 ngày liền tự mình ra mặt, ép Hạ Phong đi quay phim. Tục ngữ nói rất đúng, không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật. Vì chuyện này, Nhậm Mộ không ít lần tỏ thái độ.

Hạ Phong vừa xong việc, Nhậm Mộ nhất định sẽ đúng giờ xuất hiện gần đó, nói là không yên tâm cho cậu về một mình. Đây là một nguyên nhân. Nguyên nhân khác, nói trắng ra là, sợ Hàn Lăng rỗi việc chạy đến tìm Hạ Phong, hoặc Tổ Ngạn Chi đột ngột đến ‘tập kích’…

Thỉnh thoảng, Tổ Ngạn Chi sẽ gọi điện cho Hạ Phong, nhưng cũng chỉ vào lúc Hạ Phong quay phim. Bởi lẽ, Nhậm Mộ là quản ngục, còn Hạ Phong lại là phạm nhân của Nhậm Mộ, nếu gọi điện vào buổi tối, người tiếp điện thoại khẳng định là quản ngục. Hàn Lăng có vẻ đã chết tâm với Hạ Phong, không đến quấy rầy, cũng giúp Hạ Phong thư thái hơn.

Trong chớp mắt đã đến ngày công chiếu [Tù đồ].

Vốn [Tù đồ] dự kiến ra mắt vào tháng 11, nhưng vì muốn lấy ngày đẹp, đội ngũ hậu kì liều mạng suốt đêm làm việc, rốt cục cũng xong sớm.

China Era Entertainment đem hội trường công chiếu trang hoàng không khác gì một lễ trao giải Hoa ưng phạm vi nhỏ, chẳng những làm cho nghệ sĩ của công ty đến dự mà còn mời đến hàng loạt đại minh tinh. Bởi vì còn đang quay phim khác nên Hạ Phong đến chậm nhìn thấy cảnh này liền có ảo giác mình đang bước lên thảm đỏ…

Mặc kệ lễ công chiếu oanh động như thế nào, Hạ Phong vẫn phải trở về quay phim. Ngày này, Ivy cũng chạy đến tham gia, xem như cho ‘bạn trai’ mặt mũi.

“Thần đại soái ca, anh thật lâu không hẹn em đi ăn cơm nha~”. Vừa thấy Hạ Phong, Ivy liền trêu đùa, “Em còn tưởng rằng mình bị đá mà không biết”.

Hạ Phong vứt kịch bản phim mới vừa rồi Tô Ôn đưa cho, cười cười nhìn Ivy.

“Anh làm sao dám bỏ em?”

“Nhờ hồng phúc của em, hiện tại quảng cáo đến tới tấp, em bám anh còn không kịp nữa là”. Vừa ngồi xuống, Ivy liền ‘tình tứ’ dán lên người Hạ Phong.

Hạ Phong nở nụ cười, thấp giọng nói: “Vậy thì hợp tác vui vẻ”.

“Nhìn anh thế này, khẳng định là cùng gian phu vui vẻ”.

“Đó là đương nhiên”.

Từ xa nhìn đến, Hạ Phong và Ivy thoạt nhìn như đang liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không có người nghĩ quan hệ của họ là giả…

Tựa đầu vào vai Hạ Phong, Ivy vẫn không quên lộ ra bộ dáng đắm chìm trong ngọt ngào. Kéo cánh tay Hạ Phong, cô thở dài một hơi: “Thần Việt, mẹ của em sống chết muốn gặp mặt con rể tương lai, anh nói nên làm gì bây giờ?”

Hạ Phong toát mồ hôi.

“…Không cần khách khí như thế”.

“Em cũng nói với mẹ như vậy, nhưng mà mẹ không nghe, cứ muốn nói là phải gặp anh, nhìn xem nhân phẩm của anh có tì vết gì không, có hay không bắt nạt con gái”.

“….Lần sau đi”.

“Không được. Trong vòng hai ngày phải đi, bằng không mẹ em làm ồn lên em không ngủ được mất. Thần đại soái ca, xem như em giúp anh, giờ anh giúp em đi”.

“Để anh suy nghĩ”.

“Thần Việt, nếu không đi, từ nay về sau đừng hòng tìm đến em giả trang ân ân ái ái”.

“….Được rồi…”

Muốn đi gặp ‘mẹ vợ tương lai’, Hạ Phong dù không có thời gian cũng phải cố gắng mà đi, ép cho đến khi đạo diễn thả người mới thôi. Đạo diễn thả người không có nghĩa ông chủ Nhậm chịu thả người. Hai ngày này, Nhậm Mộ không biết từ chỗ nào nghe được tin Hạ Phong muốn đi gặp ‘mẹ vợ tương lai’, đem hai cái lông mày vặn xoắn thành một đoàn.

“Không được phép đi, đã nghe thấy chưa?” Ngay khi Nhậm Mộ ra lệnh cấm, Hạ Phong đã chở Ivy đến nhà hàng, chuẩn bị cùng cha mẹ Ivy ăn cơm.

“Không phải chỉ là ăm một bữa cơm sao?”

“Nếu em thích gặp phụ huynh như vậy, sáng mai cùng anh đến gặp cha anh”.

Đi gặp Trầm Chương? Không khác gì để cho ông ta ăn tươi mình. Nhiều lần suýt hại chết con trai bảo bối của ông ta, Trầm Chương hẳn hận cậu thấu xương. Nếu không có Nhậm Mộ, phỏng chừng Trầm Chương đã sớm đuổi cậu đi.

“Em sẽ suy nghĩ”. Không tiếp tục cùng Nhậm Mộ lải nhải, Hạ Phong trực tiếp tắt máy.

Trên đường đi, Hạ Phong vừa lái xe, một bên cùng Ivy so ‘khẩu cung’, sợ hai vị phụ huynh hỏi lịch sử phát triển tình cảm của hai người sẽ lộ ra sơ hở. Xuống bãi đỗ xe, hai người lại tập lại một lần. Đến khi cảm thấy đã chuẩn bị tốt mới vào nhà hàng.

Ivy còn chưa giới thiệu, Hạ Phong đã ngoan ngoãn chào hỏi hai người, vẫn không quên tự giới thiệu bản thân.

Cha Ivy nhìn Hạ Phong từ trên xuống dưới một lần mới nói: “Đừng đứng, ngồi xuống a”.

Mẹ Ivy cũng nói: “Ngồi xuống a, đứng lâu mỏi chân”.

Bữa cơm này, Hạ Phong hoàn toàn không ăn được gì, cảm giác không khác gì ở trong phòng hỏi cung. Hai vị phụ huynh thay nhau hỏi, thức ăn gắp đến bên miệng vẫn không đưa vào được”.

Thật vất vả cơm nước xong xuôi còn phải uống trà một hồi mới có thể rời đi…

Lăn đi lăn lại đến hơn 10h tối mới trở về. Hạ Phong không trở lại Thần gia mà đến nhà Nhậm Mộ.

Mở cửa ra, không thấy Nhậm Mộ đâu, chỉ có tiếng TV mở vô cùng lớn đang chiếu đua xe. Đặt chìa khóa xe trên bàn, chạy ra tủ lạnh mở lon bia, Hạ Phong an vị ngồi xuống, nhìn chương trình đua xe cậu yêu thích nhất, không có quản Nhậm Mộ ở góc nào.

Nhậm Mộ tắm rửa xong đi ra liền thấy Hạ Phong cả người không giữ gìn hình tượng ngồi trên ghế salon, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hoàn toàn không chú ý đến mình. Ngồi xuống, anh đoạt lấy lon bia trong tay Hạ Phong, thế nhưng người kia vẫn không có phản ứng.

“Thần công tử, nhạc mẫu như thế nào?”

Hạ Phong không nhìn hắn, chỉ hàm hồ lên tiếng: “Tốt lắm”.

“Nhạc phụ thì sao?”

“Rất tốt”.

“Ăn cơm thì sao?”

“Rất tốt”.

“Thần Việt, chúng ta đi kết hôn a”.

“Tốt”.

Lần này, Nhậm Mộ thật sự muốn đánh cậu. Kéo mặt cậu lại nhìn mình, Nhậm Mộ hỏi: “Nghe thấy anh nói cái gì sao?”

Vẻ mặt Hạ Phong mơ hồ: “Cái gì?”

“Không có gì?”

Hạ Phong lại tiếp tục xem TV. Một lát sau, tầm mắt vẫn không chuyển, Nhậm Mộ hỏi: “Anh hỏi em một chuyện, thành thật trả lời anh”.

“Ừ”.

“Có phải em nhớ được chuyện trước kia? Nhớ đến Quý Trọng?” Nhậm Mộ vẫn chưa quên ngày nào đó nói yêu anh xong còn nói một câu: ngoại trừ Quý Trọng, trừ anh ra, tôi hoàn toàn không thích ai khác, cũng không leo lên giường với thằng khác….

Hạ Phong không trả lời, tinh thần đều tập trung nhìn vào TV. Chịu không được thái độ này của Hạ Phong, Nhậm Mộ một lần nữa kéo cậu sang nhìn mình, hỏi cậu có phải trong lòng vẫn băn khoăn về Quý Trọng…

“Cái này trọng yếu sao?”

“…Cũng không hẳn”.

Người cũng đã chết, đúng là không có gì uy hiếp.

Hạ Phong duỗi thắt lưng, cả người rúc vào lòng Nhậm Mộ. Cậu muốn một cuộc sống gia đình an ổn vui vẻ, không cần lo lắng Đường Kỉ Thiên trả thù, không cần lo lắng Thần Hi đoạt địa bàn của người ta bị báo thù, không có Tổ Ngạn Chi, không có Hàn Lăng, chỉ có cậu và Nhậm Mộ hai người….

Nhậm Mộ thấy cậu ít khi như vậy, liền không chịu được nhéo nhéo bả vai cậu.

Hạ Phong xoay người, gạt tay Nhậm Mộ ra, đem miệng mình dán lên…. Nụ hết kết thúc, rất không có lương tâm, bỏ mặc ‘ám hiệu’ của Nhậm Mộ, tiếp tục xem đua xe…

Nhậm Mộ đành phải đẩy đẩy cậu, gọi một tiếng: “Thần Việt ~”.

“Sao?”

“…Hai ngày nữa đến thăm cha anh”.

“….”

**

Không gặp phải bất trắc, qua hơn một tháng, [Thâu thiên kế hoạch] cũng gần đến đoạn cuối. Đạo diễn Trương thấy vậy cũng thả người vài ngày cho mọi người nghỉ ngơi.

Hạ Phong không an phận ở nhà, chạy lên Tả Tuyền Sơn đua xe. Phó chủ tịch Nhậm Mộ loay hoay công việc không có thời gian canh giữ tù nhân của mình đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vi thiên vương cũng khó có được ngày nghỉ liền kéo Tô Ôn và Hạ Phong đi dự party độc thân. Hạ Phong tửu lượng kém, party chưa chấm dứt đã nôn…

Ngồi trên đầu xe, Hạ Phong gọi điện cầu cứu với ông chủ Nhậm, nói mình đau đầu chóng mặt, nói mình sắp chịu không nổi…. Đầu kia ông chủ Nhậm vò đầu dứt tóc, nói cậu không chịu nổi cũng phải cố mà chịu, hiện tại không có thời gian. Vì đuổi kịp trước lễ Giáng sinh còn đưa người nào đó đi kết hôn…

Hạ Phong hít thở không khí trong lành một lúc, tỉnh rượu liền chuẩn bị lái xe về. Chạy được nửa đường, điện thoại vang lên.

“Alo”.

“Tiểu Việt, là anh”. Là Thần Nhung.

“Làm sao vậy?”

“Chuyện em nhờ anh, anh tìm được rồi”.

Hạ Phong thoáng cái liền tỉnh táo hẳn, hỏi: “Ở đâu?” Lần này cậu thực sự muốn tra tấn kẻ hại cậu và Nhậm Mộ thiếu chút nữa chia tay.

Thần Nhung đưa cho cậu địa chỉ sau, cậu lập tức phóng xe đi. Đem xe đỗ ở ven đường, đi vào một ngõ nhỏ, cuối cùng cũng tìm được vào. Thần Nhung đứng chờ một bên, trên mặt đất là ba gã bị trói lại với nhau.

“Chơi thế nào cũng được, nhưng đừng quá phận”. Thần Nhung thấy cậu đến liền định rời đi. Lo Hạ Phong không kiềm chế được người, anh liền để lại bảo vệ, cũng dặn dò: “Đi theo Tam thiếu gia, đừng để thiếu gia xảy ra chuyện”.

Hạ Phong ngồi trên mặt bàn, châm một điếu thuốc.

Ba người đều bị đánh bầm dập nhìn không ra mặt người. Hạ Phong cúi đầu xem xét, ngồi chồm hỗm nhìn một tên béo ục ịch, trông có vẻ dễ dàng bán đứng đồng bọn. Hỏi bảo vệ mượn một khẩu súng, cậu lên đạn, hỏi: “Ai sai bọn mày làm?”

Ba người rất có ăn ý, không ai lên tiếng.

Hạ Phong dùng nòng súng đẩy đẩy tên ngồi giữa, nửa dụ dỗ, nửa cưỡng ép nói: “Không nói, đạn không có mắt. Nếu nói chẳng những tao sẽ không giết mày, còn trả cho mày một khoản tiền, thế nào?”

Thần gia Tam thiếu gia không có kinh nghiệm trong hắc đạo phỏng vấn không chút kĩ xảo, phỏng chừng ba người cũng nhìn ra điểm này nên miệng càng buộc chặt.

Hạ Phong hỏi liên tiếp hai ba lần, cả ba đều không chịu nói. Vì chứng minh lòng dạ ác độc, Hạ Phong đành phải bắn một phát súng vào chân một tên. Máu chảy xuống, đau đến như răng trợn mắt, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

“Giỏi à? Sợ tao không có cách nào làm cho chúng mày mở miệng phải không?” Hạ Phong để khẩu súng sang một bên, chuẩn bị dọa người. Điện thoại lúc này vang lên, ông chủ Nhậm gọi cậu về nhà.

Hạ Phong nói mình không rảnh, đang vội. Cúp điện thoại, nhìn chằm chằm cả ba người, nghĩ biện pháp khiến bọn họ mở miệng.

“Bọn mày bất quá là đi kiếm miếng ăn, việc gì khiến cho mạng nhỏ cũng không giữ được? Bọn mày nói ra tao sẽ tha chết cho. Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tao, tao sẽ đáp ứng hết”.

Gã ngồi bên trái hừ lạnh: “Mày không cần phải nói. Là đàn ông thì nói thẳng luôn, đừng lề mè, hèn nhát!”

Hạ Phong không nói chuyện, ngược lại bắn một phát vào gã, xem như trừng phạt tội bất kính. Thấy cả ba vẫn mạnh miệng, trong lòng không còn biện pháp. Gẩy gẩy điếu thuốc, cố gắng suy nghĩ theo tư duy của ba người, vì cái gì mà bọn họ quật cường như vậy, dù chết cũng không chịu nói. Đem súng đặt lên bàn, cậu khoanh tay nói:

“Nói thật ra, trước khi tao đến bọn mày có thể tự xử, tỷ như cắn lưỡi tự vẫn, chọc giận Thần Nhung khiến anh ấy giết bọn mày. Vì sao phải đợi tao đến? Chờ người đến cứu sao? Hay người thân bọn mày bị kẻ chủ mưu giam giữ? Thân nhân hay con cháu?”

Gã mập run lên, Hạ Phong biết mình đã tìm đúng đường.

“Thần gia đời trước làm cái gì, bọn mày hẳn là phải biết. Trong tay tao không có thủ đoạn cao minh như chú ba, tự nhiên không thể có nhiều biện pháp tàn nhẫn, nhưng chịu đau khổ là không thiếu. Bọn mày bất quá là vì kiếm cơm, không đáng để mạng nhỏ mất theo, không chừng con bọn mày còn đang chờ ở nhà”.

Vừa nói xong, Nhậm Mộ liền chạy đến. Vừa thấy liền nhíu mày, hỏi Hạ Phong chuyện gì xảy ra. Hạ Phong biết rõ Nhậm Mộ vẫn để ý mấy bức ảnh kia, nhưng vẫn nói thẳng. Nhậm Mộ không nói gì, chỉ ngồi cạnh cậu, ngậm một điếu thuốc.

Hạ Phong tiếp tục khuyên giải, gã béo dao động một chút, nhưng vẫn không nói ra, chỉ cầu cứu xin tha mạng.

“Không phải tôi làm, không quan hệ với tôi. Thần thiếu gia, ngài tạm tha tôi a”.

Hai người còn lại thấy đồng bọn làm phản, đều có mong muốn làm thịt gã. Hạ Phong gọi người túm hai tên kia đi, chỉ để lại tên béo, cho gã từ từ nói.

“Tôi chỉ thu tiền, nhưng cấp trên nói, chỉ cần tôi để lộ chuyện này ra lập tức giết. Kì thật, tôi đoán được, cho dù không nói sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, bởi vì tôi biết được chuyện không nên biết. Thần thiếu gia, chỉ cần ngài đáp ứng bảo vệ tôi, tôi sẽ kể tất cả mọi chuyện, kể cả mấy bức ảnh kia làm thế nào chụp ra được. Trong ảnh xác thực không phải ngài mà là—“

Thời gian liền tạm dừng tại đây một giây.

Từ ngoài cửa sổ, một viên đạn lập tức giết chết gã béo, trên đầu là một lỗ thủng, máu bắn vào mặt Hạ Phong.

Nhậm Mộ tỉnh lại đầu tiên, dắt lấy Hạ Phong nằm xuống. Viên đạn không có mắt, chỉ càn quét một lượt khắp phòng.

Hai người nấp vào một góc tường. Nhìn đạn bắn đến tới tấp, hai người không ai dám thở mạnh. Nghĩ lại mà sợ, nếu viên đạn đầu tiên không bắn vào đầu gã béo, người chết nhất định sẽ là Hạ Phong. Giờ khắc này, Hạ Phong thực sự cảm kích kẻ nổ súng bên ngoài.

Đem ba kẻ Thần Nhung thật vất vả tóm đến bắn chết mới bằng lòng dừng tay, tựa hồ không có ý định bắn tiếp. Qua vài phút sau, bên ngoài không có động tĩnh.

Hạ Phong nặng nề thở ra một hơi, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Nhậm Mộ ngược lại kéo Hạ Phong lên: “Thần Việt, trong này không an toàn, đi”.

Đứng lên, Hạ Phong nhìn lướt qua gã mập dưới đất, người đã bị bắn thành tổ ong. Nhìn Nhậm Mộ, cậu nói: “Nếu phát súng đầu tiên bắn trúng em, phỏng chừng người nằm trên mặt đất sẽ không phải là gã”. Thật vất vả bắt người mà cứ chết như vậy, nghi vấn lại càng dâng cao trong lòng Hạ Phong. Người muốn chỉnh cậu thật sự vô cùng độc ai, bất kì ai cũng giết.

Người của Thần Nhung đều chết sạch. Hạ Phong có điểm không biết báo cáo với anh trai thế nào, nói toàn bộ chết sạch sao?

Nhậm Mộ không để tâm đến mấy chuyện ấy. Trong khoảng thời gian này, nhiều lần đấu súng liên tiếp xảy ra, có thể nói là toàn bộ tri thức học trong trường quân đội đều được anh áp dụng triệt để. Từ sau khi cùng một chỗ với Hạ Phong, hai người không có mấy ngày yên bình. Nhậm Mộ dám khẳng định: Có người theo dõi Hạ Phong. Không giết Thần Truy, không nhắm vào Thần Nhung, hết lần này đến lần khác lại chọn lão Tam, dạng như vậy, với Nhậm Mộ mà nói chính là ôn lại huyến luyện trong trường quân đội, nhưng đối với Hạ Phong chưa từng trải qua huấn luyện mà nói, chính là tai nạn…

Đem súng nắm chắc trong tay, Nhậm Mộ xung phong đi trước cho Hạ Phong theo sau. Sợ Hạ Phong không theo kịp, ông chủ Nhậm đành phải duỗi một tay giữ chặt cậu, miễn cho trúng phải tên bay đạn lạc…

Hạ Phong cúi đầu nhìn tay Nhậm Mộ, nở nụ cười. Còn có hành động nào khiến cậu ấm lòng hơn so với hành động này? Hình như không có…

Hai người rất thuận lợi về tới Thần gia.

Hai anh em song sinh vừa nhìn thấy hai người chật vật trở về liền biết đã xảy ra chuyện.

Hơn nửa đêm, Nhậm Mộ rời khỏi Hạ Phong, chạy đi xử lý chuyện vừa rồi. Còn Hạ Phong ngồi ở ghế salon cạnh cửa sổ, chờ Nhậm Mộ trở về.

Hiện tại như vậy không an toàn, chỉ sợ trốn vào hầm trú ẩn mới có thể bình an cả đời. Bằng không, Hạ Phong cả đời này đều không có được một ngày bình tĩnh. Cũng chỉ vào thời khắc này, Hạ Phong mới chính thức đem những lời của Trầm Chương nói vào lòng: Rời khỏi Nhậm Mộ, để cho Nhậm Mộ bình an cả đời.

5h sáng, Nhậm Mộ trở lại.

Thấy Hạ Phong chưa ngủ, anh liền vuốt tóc cậu, hôn cậu: “Thần thiếu gia của anh, lát nữa em còn phải quay phim, đi ngủ đi. Chuyện khác giao cho phó chủ tịch”.

Nhậm Mộ đối tốt với cậu, Hạ Phong biết rõ; Nhậm Mộ thương cậu, sủng cậu, Hạ Phong cũng biết rõ; Nhậm Mộ xem cậu còn trọng yếu hơn chính bản thân mình, Hạ Phong biết rõ. Nhưng càng như vậy, Hạ Phong càng lo lắng, càng sợ hãi mất đi. Một khi bị rắn cắn, mười năm sau vẫn còn sợ, trước đó Nhậm Mộ phúc lớn mạng lớn, nhưng cũng đủ để Hạ Phong có cảm giác sợ hãi bị mất đi.

“Nhậm Mộ”. Hạ Phong lôi kéo Nhậm Mộ không cho anh đi tắm, đưa mắt lên nhìn, chậm chạp không nói lời nào. Nhậm Mộ thấy vậy liền ngồi xuống.

“Chúng ta trước tách ra một thời gian ngắn”.

Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong: “Em đang sợ cái gì?”

“Sợ, em sợ tất cả”. Hạ Phong tựa đầu vào ghế. “Em sợ mất đi tất thảy hiện tại”. Chết một lần, cậu cho là mình có thể suy nghĩ thoáng hơn, nhưng không hề. Chết ngược lại không có gì, chỉ sợ mất anh. Sau khi sống lại, cậu cho là để đền bù cậu và Hàn Lăng đã bỏ lỡ, nhưng không phải, là đền bù cậu và Nhậm Mộ đã bỏ lỡ, bỏ lỡ mười năm. Nếu như Nhậm Mộ xảy ra chuyện gì không hay, đây sẽ không phải là tiếc nuối vì bỏ lỡ, mà là bi kịch, hơn nữa là do cậu tạo ra.

“Anh không đồng ý”. Nhậm Mộ lấy tay Hạ Phong giữ chặt trong lòng bàn tay mình, nhìn cậu: “Thần Việt, cùng một chỗ với em, anh chưa bao giờ hối hận”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.