Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 8: Đây là chuyện vô cùng tốt



Vài ngày sau, bộ phim đầu tay của Hạ Phong [Người yêu bí mật] chính thức khởi quay. Bên cạnh Hạ Phong là nam diễn viên chính còn có một nam chính khác – Tổ Ngạn Chi.

Tổ Ngạn Chi là nghệ sĩ Bàng Tùng đưa đến từ Central Productions, còn được gọi là Tiểu Thiên vương. Xuất đạo chưa đầy hai năm, Tiểu Thiên vương đã khiến trái tim hàng vạn thiếu nữ thổn thức, hoàn toàn xứng với danh hiệu “Hoa công tử”

Hạ Phong thấy mọi người đêu xoay quanh Tổ Ngạn Chi, lại nghĩ tới lúc mình còn là Hạ Phong. Chỉ có thể dùng từ chúng tinh phủng nguyệt* để hình dung. Khi lôi kéo Tổ Ngạn Chi vào, công ty phải đưa ra một phần “đồ cưới” mà bộ phim này chính là lễ vật công ty đưa cho Tổ Ngạn Chi “ở rể”, vì để tạo không khí ‘hài hòa’ cho công ty nên cao tầng cũng cho phép Hạ Phong góp mặt. Bất quá, dù sao Hạ Phong cũng là một trong hai nam chính của [Người yêu bí mật] nên vị trí trong đoàn so ra cũng không hề kém cạnh Tổ Ngạn Chi

Hạ Phong cầm kịch bản xem lại lời thoại của mình.

[Người yêu bí mật] nội dung nhìn chung khá cũ, hai người bạn thân cùng yêu một cô gái. Hạ Phong trong vai Thượng Minh Sơ là một kẻ “ngoài lạnh trong nóng”, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng sâu bên trong là tình yêu nồng cháy.

Sau khi xem xong kịch bản, Hạ Phong một đầu mồ hôi cộng thêm tâm trạng: Mình không thể diễn được…

Thượng Minh Sơ chính là một kẻ cực đoan, thất thường, hay thay đổi, lúc lạnh lúc nóng, khi đối xử với nữ chính rất tốt, nháy mắt sau có thể hà khắc với người khác tựa như có ai thiếu nợ mình. Đối lập với cậu là Tổ Ngạn Chi diễn vai An Tổ Sinh, là một tấm gương chói lóa cho mọi người, rõ ràng yêu nữ chính như vì tình bằng hữu mà nhường lại… Đến cuối cùng, bị tổn thương là mình nhưng cậu vẫn làm phù rể cho đám cưới hai người…

Vai diễn này khiến Hạ Phong rất bối rối…

Lúc này, thư kí trường quay gọi cậu: “Thần Việt, bắt đầu quay thôi!”

Hạ Phong khép lại kịch bản, hít một hơi.

Tập một chủ yếu giới thiệu sự gặp gỡ của hai người, không có gì khó khăn cả, Hạ Phong cơ hồ không cần NG. Nhưng diễn viên ca sĩ hàng đầu Tổ Ngạn Chi tựa như muốn đối đầu với cậu, mỗi lần quay cận cảnh hoặc đặc tả, mặt Tổ Ngạn Chi giống như bị đập, lúc nào cũng phải quay lại. Hạ Phong vô tội bị bắt diễn lại một lần lại một lần. Cuối cùng đạo diễn Trần Hải không chịu được phải tha cho Tổ Ngạn Chi, cũng nhờ thế mà Hạ Phong lại có thêm nhiều cảnh quay.

Đối với Hạ Phong mà nói, đây là chuyện vô cùng tốt.

Hạ Phong ngồi xuống, uống một ngụm nước. Diễn cùng Tổ Ngạn Chi thực sự rất mệt mỏi… Tổ Ngạn Chi ngồi bên cạnh quay đầu sang hỏi Hạ Phong: “Diễn xuất của tôi thực sự bung bét lắm à?”

Hạ Phong chỉ cười không trả lời.

Đến cả Hạ Phong cũng thấy diễn xuất của Tổ Ngạn Chi có điểm không vừa mắt, huống chi là Trần Đạo là người trong nghề nổi danh bắt lỗi.

Buổi chiều mọi người tiếp tục quay. Vẫn như cũ không có tiến triển gì.

Buổi sáng sắc mặt đạo diễn Trần vẫn có thể coi như nhìn được, đến biến đổi, vẻ mặt hắc tuyến. Tuy không nói ra lời mắng chửi ngoan độc nào nhưng bộ mặt quan tài cũng đủ làm kinh sợ mọi người.

Mặc dù vậy đạo diễn vẫn kết thúc công việc đúng giờ.

Mấy ngày tiếp theo, cả đoàn làm phim đều bị bộ mặt của đạo diễn dọa làm cho cẩn thận từng li từng tí một, sợ mình trở thành nạn nhân bị trút giận.

Bất quá tiến độ quay phim vẫn suôn sẻ, Hạ Phong cũng có chút thu hoạch, cùng Tổ Ngạn Chi trở thành anh em bằng hữu. Mặc dù Tổ Ngạn Chi tạo cho cậu cảm giác về một cậu bé to xác chưa trưởng thành nhưng thực tế ở chung rất tốt.

Bất tri bất giác, phim cũng quay được hơn một tháng.

Trong lúc Hạ Phong bận rộn quay phim, tập đoàn đã có thay đổi – một vị cổ đông là Trầm Chương muốn về hưu, đồng thời tuyên bố để con trai ông tiếp quản công việc của mình. (Biết là ai không? *chỉ chỉ lên văn án*)

Khi China Era Entertainment sát nhập chỉ có hai cổ đông là ông chủ của Tập đoàn giải trí China Entertainment Media Group và công ty điện ảnh và truyền thông Century Era. Về sau, cha của Tào Tuấn là Tào Bình thôi giữ chức chủ tịch nên đã đem một nửa cổ phần giao cho con khiến cho công ty có ba ông chủ.

Trầm Chương vốn không quá chú ý đến nhân sự trong công ty, chỉ cần không gây ra sự vụ nhiễu loạn lớn, ông ta sẽ yên ổn ngồi sau màn chờ kiếm tiền. Bởi vậy phần lớn người trong công ty đều không gặp được ông.

Không ít người phỏng đoán Trầm Chương sẽ làm như Tào Bình, đem một bộ phận cổ phần công ty giao cho con nhưng không hoàn toàn buông tay mà ở sau lưng giám sát. Nhiều người đặt ra nghi vấn, nếu con trai Trầm Chương cũng tham gia thì vị trí chủ tịch để dành cho ai? Tào Tuấn hay con của Trầm Chương.

Đối với việc này Hạ Phong cũng không quá hứng thú, ai làm ông chủ cậu không quan tâm, cậu chỉ hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến mình là được rồi. Mặc dù vậy, thân là nghệ sĩ dưới trướng China Era Entertainment, cậu vẫn phải tham dự tiệc tiễn Trầm Chương về hưu.

Hạ Phong ăn mặc chỉn chu, kiểm tra trước gương kĩ càng. Trước đó Tô Ôn đã thông báo cậu không thể ăn mặc quá bình thường, cũng không được quá nổi bật. Nếu ăn mặc bình thường sẽ tỏ ra mình không coi trọng mặt mũi công ty, dù sao bữa tiệc cũng sẽ xuất hiện nhiều người có địa vị; còn nếu ăn mặc nổi bật lại thành ra cướp đi ánh nhìn của người khác, không tốt cho danh tiếng của cậu.

Cậu mặc một bộ tây trang màu đen, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Vừa bước xuống lầu, Tô Ôn đã lái xe đến.

Tô Ôn chỉ nói một câu “Lên xe” sau trên đường cũng không nói thêm gì khác. Nhìn qua kính chiếu hậu là khuôn mặt có vẻ tái nhợt, Hạ Phong không khỏi nghĩ đến lời của Bàng Tùng đối với mình.

Tô Ôn và Vi Củng Nhiên ra mắt cùng một thời điểm, cả hai đều là Tân vương của China Era Entertainment năm đó. Nhưng về sau hai người liên tục đấu đá, không biết vì nguyên nhân gì lại khiến Tô Ôn cam nguyện rời sân khấu, cam nguyện làm một người đại diện không có tiếng tăm gì, điều này có lẽ chỉ vài người biết rõ.

Đến buổi tiệc, Tô Ôn để cậu một mình đi lại, bản thân thì liên tục cùng người quen trong giới chào hỏi.

Hạ Phong nhìn khách khứa xung quanh, trong lòng không khỏi bội phục Trầm Chương. Tại bữa tiệc đều là những đại minh tinh, nhân viên công tác nổi danh sau cánh gà, đạo diễn biên kịch danh tiếng, chính khách, thương nhân, đến cả ông chủ của Central Productions – đối thủ một mất một còn của công ty cũng tới tham dự…

Nhiều người tập trung như vậy, Hạ Phong rốt cục cũng gặp được nhân vật chính của buổi tiệc tối – Trầm Chương. Không biết có phải đã ngầm thỏa thuận với nhau hay không mà cả hội trường không ai mặc đồ màu trắng, ngoại trừ Trầm Chương.

Trầm Chương khoác tay một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đi lại, khi thì cùng người này tâm sự, lúc lại cùng người khác nói chuyện. Từ xa nhìn đến, Hạ Phong cảm thấy ông chủ lớn Trầm Chương trông rất quen mắt, có chỗ tương tự với ai đó nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra được là ai.

Tiệc của ông chủ dĩ nhiên viên chức trong công ty cũng phải có mặt, Hạ Phong không ngừng tìm kiếm thân ảnh của một người. Thật đáng tiếc dù đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy người cậu muốn gặp.

Có lẽ anh ấy đang quay phim, Hạ Phong tự an ủi mình. Lại tưởng tượng, nếu hai người thực sự gặp nhau chưa chắc đã là chuyện tốt.

Hạ Phong cầm theo một li cocktail đi lại, chẳng có việc gì để làm. Người đẹp luôn không sợ cô đơn, ngày hôm nay lại càng như vậy.

Nhiều cô gái tiếp cận cậu, hơn nữa người sau lại càng nóng bỏng hơn người trước.

“A~ vị này dễ nhìn như vậy sao tôi vẫn chưa gặp qua a~ là người của China Era Entertainment sao?”

“Anh có phải từng diễn bộ phim nào không? Tôi thấy anh rất quen nha~”

“Tôi cũng cảm thấy vậy! Giống như là đã từng gặp ở nơi nào~”

“Nghe nói con trai của Trầm tiên sinh vô cùng tuấn mĩ. Cậu sẽ không phải là anh ta đấy chứ? Ha ha!”

Hạ Phong nhìn một đám đàn bà con gái vây quanh mình, lễ phép trả lời từng người một. Bọn họ chẳng khác gì đám ruồi bọ, dính trên người hũ mật Hạ Phong không chịu rời đi.

Sau khi tự giới thiệu, những cô gái này liền lộ ra bản tính, càng hỏi càng trắng trợn khiến Hạ Phong không biết phải trả lời như thế nào.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng ấy, may mắn có Tô Ôn cứu giúp. Anh ta hướng về phía các cô gái cười nói:

“Các vị mỹ nhân, muốn đưa con cưng của công ty chúng tôi đi sao?”

Đây là lần đầu tiên Hạ Phong nhìn thấy tòa núi băng này cười, không thể phủ nhận lực sát thương rất lớn, cậu cũng sửng sốt một lúc lâu. Tân vương năm xưa trải qua một thời gian dài, mị lực của nam tử đều hiểu lộ rõ ràng.

Vi Củng Nhiên cũng tới.

Khi nhìn thấy Hạ Phong, anh cười nhẹ một tiếng. Sau khi Tô Ôn giới thiệu Hạ Phong, hai người tựa như chưa từng gặp mặt, không hề đề cập đến chuyện xảy ra ở Tả Tuyền Sơn.

“Thần Việt, đây là Vi Thiên vương”, Tô Ôn lại xoay sang Vi Củng Nhiên, “Củng Nhiên, đây là nghệ sĩ mới của chúng tôi, Thần Việt…” rồi tạm dừng “là phiên bản của anh”.

Hạ Phong nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, còn Vi Củng Nhiên chỉ cười ha ha: “Phiên bản?! Tôi nhìn thế nào cũng không thấy cậu ta là phiên bản của tôi, giống anh hơn nhiều.”

Vi Củng Nhiên xuất thân từ China Era Entertainment, về sau thành danh lại hủy hợp đồng, lui xuống hai năm. Khi trở lại kí hợp đồng với một công ty nhỏ, hiện tại trở thành ông chủ công ty đó.

Hạ Phong nhìn sang Tô Ôn, nói cậu là phiên bản của Vi Củng Nhiên, cậu còn có thể vui vẻ chấp nhận, nhưng là của Tô Ôn thì còn phải xem xét. Tô Ôn ra mắt đã nhiều năm, tuy nhiên nói về thành tựu bên ngoài, giải Hoa ưng anh ta chưa bao giờ có phần, giải thưởng danh giá nhất của giới âm nhạc – giải Hoa ngữ cũng không có lưu qua tên.

“Phiên bản của tôi thì có gì tốt, nếu là phiên bản thì cũng phải là phiên bản của anh mới tốt”.

Vi Củng Nhiên chỉ cười không nói.

Hạ Phong ở bên cạnh nghe Vi Củng Nhiên và Tô Ôn nói chuyện phiếm, cảm giác hình như tòa núi băng bị quỷ nhập, biết ăn nói, cũng không bày ra cái bộ mặt vạn năm không đổi, thấy ai cũng tươi cười.

Tô Ôn và Vi Củng Nhiên không nói đến chuyện liên quan đến điện ảnh mà là âm nhạc, Hạ Phong cũng không hứng thú nhịn không được phải che miêng đánh cái ngáp.

“Củng Nhiên, anh đã có kế hoạch gì mới chưa?”

“Không phải đóng phim thì là ra album, tôi còn có thể làm gì nữa?”

“Nên tìm một người đi thôi!” Tô Ôn cười rất vui vẻ, vỗ vỗ vai Vi Củng Nhiên, “Đã nhiều năm rồi, anh cũng nên tìm một người đi Vi Thiên vương. Bằng không sau này già rồi sẽ không ai muốn đâu.”

Vi Củng Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Sống một mình cũng rất tốt”.

Nghe hai người nói chuyện, Hạ Phong có thể thấy Tô Ôn và Vi Củng Nhiên rất thân, thân đến thành anh em cùng một nhà.

“Các vị khách quý”, người chủ trì đứng lên nói một câu xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Hạ Phong thấy người chủ trì chính là Bàng Tùng.

Đêm nay Bàng Tùng mặc áo vest theo đúng cách ăn mặc của MC. Anh cười nói tiếp, “Đầu tiên, tôi xin đại diện cho China Era Entertainment vô cùng cảm ơn các vị đã đến dự, bây giờ, xin mời nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay, Trầm tiên sinh đến nói với chúng ta vài lời”.

Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Trầm Chương đi đến bục phát biểu.

Lại là một hồi cảm ơn dài lê thê, Hạ Phong nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai. Rốt cục, Trầm Chương nói nhảm xong cũng đến điểm chính.

“Đêm nay, nhân cơ hội này, tôi cũng xin giới thiệu con tôi, hi vọng được các vị dẫn dắt thêm”.

Dẫn dắt?! Hạ Phong cảm thấy từ này rất buồn cười. Hiện giờ vừa đến đã trở thành Đại boss của China Era Entertainment rồi, ở đâu mà chờ người ta dẫn dắt, các công ty khác còn phải nể mặt mũi Trầm Chương nữa kia.

Mọi người ai nấy đều chờ mong con trai Trầm Chương lên sân khấu.

Đến lúc nhìn thấy con trai của Trầm Chương, Hạ Phong sợ ngây người. Trong lúc mọi người vỗ tay, cậu vẫn ngây ra như phỗng, thật lâu sau mới trở lại bình thường.

Con trai của Trầm Chương là Nhậm Mộ!

Là Nhậm Mộ !

Kinh ngạc qua đi, Hạ Phong khôi phục lại thái độ bình thường.

“Cảm ơn mọi người.” Nhậm Mộ trên bục khẽ khom người. Ngay sau đó lại bắt đầu nói nhảm như cha mình, cảm tạ hết cái này đến cái khác. Hạ Phong đoán cậu ta hẳn sẽ nói thêm gì nữa, tỉ như cảm ơn Thượng đế, thánh mẫu các loại không chừng.

“…. Từ giờ trở đi, tôi sẽ gắng sức vì sự phát triển của công ty, hi vọng các vị sẽ dẫn dắt nhiều hơn…” Đây hẳn mới là trọng điểm đi.

Nhậm Mộ nói xong lại một tràng pháo tay.

Nhân lúc tiếng vỗ tay vang lên, Vi Củng Nhiên thấp giọng nói một câu: “Tên nhóc này không khác gì cha mình cả”. Sau đó Tô Ôn nở nụ cười….

Phát biểu xong, Nhậm Mộ cùng cha đi chào hỏi mọi người một vòng….

Nhìn Nhậm Mộ xoay quanh trong đám người, Hạ Phong khoanh tay nghĩ về những truyện đã xảy ra trước đây. Lần đầu tiên cậu gặp Nhậm Mộ là lúc anh ta mười tám tuổi. Lúc ấy, để nói về Nhậm Mộ chỉ có một chữ: Đồ bỏ! nhưng người cũng không tệ lắm, cứ nhìn nhân duyên sẽ biết. Hạ Phong lại nghĩ đến Nhậm Mộ có thể coi là một cậu ấm, dù sao hai mươi tuổi có siêu xe để chạy cũng không nhiều, nhưng không nghĩ tới phía sau lại cường đại như vậy.

Tô Ôn bị Tào Tuấn gọi đi, còn Vi Củng Nhiên chỉ đứng im lặng ở một bên, cũng đang khoanh tay không biết nghĩ gì. Đến gần Vi Củng Nhiên, Hạ Phong thấp giọng hỏi: “Vi Thiên vương, cha của Nhậm Mộ họ Trầm, tại sao cậu ta lại họ Nhậm?”

Vi Củng Nhiên cũng thấp giọng trả lời: “Nhậm Mộ theo họ mẹ, tiểu tử này rất nổi danh trong giới đua xe ngầm, cậu hẳn cũng nghe qua.”

Hạ Phong gật gật đầu.

Rốt cục tiệc tàn nhưng nhân viên vẫn chưa thể đi.

Một đám nghệ sĩ đang ở dưới đài chờ ông chủ lên tiếng, mà trên sân khấu là hai ông chủ lớn vẻ mặt đầy nghiêm túc. Tào Tuấn và cha Tào Bình đều đứng dậy:

“Từ hôm nay trở đi, Nhậm Mộ chính là cổ đông của China Era Entertainment; còn chức Chủ tịch tập đoàn vẫn do Tào Tuấn tiếp tục đảm nhiệm.”

Sau đó đến lượt Trầm Chương:

“Tôi cũng không muốn nói nhiều, mọi người hãy cùng đồng lòng hướng về công ty”.

Đương lúc mọi người đều cho rằng ông chủ mới Nhậm Mộ này sẽ phát biểu gì đó Bàng Tùng đã nhảy ra nói giải tán. Tô Ôn bị Tào Tuấn gọi đi còn chưa trở về, Hạ Phong nghĩ chỉ sợ không thể đi nhờ xe vì vậy trước hết vào nhà vệ sinh cái đã (cái lý lẽ gì đây, vừa ê đít vừa kìm nén tiếng lòng nhưng giờ không nhịn được nữa =)) không đi nhờ xe được và vào nhà vệ sinh hóa ra có liên quan với nhau hở =)))

Ở trong nhà vệ sinh, Hạ Phong phát hiện Nhậm Mộ đang dựa trên vách tường hút thuốc lá.

Hạ Phong không biết phải nói gì. Trước kia, cậu cùng Nhậm Mộ nói nhiều nhất chắc cũng chỉ có đua xe, nhưng hiện tại, hình như nói chuyện đua xe không thích hợp cho lắm.

Ngay lúc cậu bước qua Nhậm Mộ, Nhậm Mộ liền mở miệng: “Không nghĩ tới công ty của tôi lại chứa chấp tội phạm, thật là đáng xấu hổ”.

Hạ Phong chậm rãi xoay người, nhìn anh ta, nảy ra ý nghĩ muốn đấm người này một quả. Ngồi tù hai năm cho Thần Việt, cậu không nghĩ ngợi gì; trở thành Thần Việt tứ cố vô thân, cậu cũng không nghĩ ngợi; trở thành Thần Việt mất đi tất cả mọi thứ của bản thân trong quá khứ, cậu mặc dù không muốn nhưng đã không có cơ hội thay đổi chỉ đành phải khuất phục

Nhìn một Nhậm Mộ đang khiêu khích, Hạ Phong phải nhịn xuống, mỉm cười: “Tội phạm thì làm sao? Nếu ông chủ Nhậm xem tôi không vừa mắt thì có thể hủy hợp đồng với tôi.”

Nhậm Mộ thở ra một hơi khói, làm ra tư thế rất đáng bị ăn đòn: “Hủy hợp đồng? Tôi là thương nhân, trước khi hàng hóa chưa sinh lời tôi sẽ không vứt bỏ, cho dù có là hàng hạ đẳng đi chăng nữa”.

Vừa rồi là tội phạm, giờ lại là hàng hạ đẳng, Hạ Phong càng ngày càng xuống giá.

“Nhậm Mộ, đừng—” Đột nhiên, đằng sau có một bàn tay vỗ vỗ vai nói cậu: “Thần Việt, cần phải đi rồi”.

Tô Ôn không cho Hạ Phong cơ hội cãi lại Nhậm Mộ, lại hướng về phía Nhậm Mộ cười, kéo cậu ra ngoài.

Đi theo Tô Ôn, Hạ Phong trong người nghẹn lại một cỗ hỏa.

Tô Ôn nhìn cậu một chút, bên cạnh vừa móc chìa khóa xe vừa nói: “Hiện giờ Nhậm Mộ là cổ đông của công ty, đắc tội Nhậm Mộ sẽ không có lợi gì cho cậu cả. Lui một bước trời cao biển rộng, chớ vì một chút sơ suất mà khiến cho tiền đồ của mình u ám”.

Hạ Phong không trả lời.

Ngồi trong xe cậu cái gì cũng không nói. Nhìn cảnh đêm đang lui dần về phía sau, Hạ Phong nhắm mắt lại.

Việc nhỏ không nhịn ắt ảnh hưởng đến việc lớn (Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu), sẽ có một ngày cậu hướng tới Nhậm Mộ khiêu chiến, cũng là ngày cậu rời đi khỏi cái vòng luẩn quẩn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.