Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 52: Sáng tỏ



Tôi nuốt một ngụm nước bọt, “Ờm, việc này, tôi là tới cùng cậu nói chuyện một chút .”

“. . . . . .” BEN nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đôi môi mím chặc rốt cục buông lỏng, thân thể y nhích qua một bên, chừa cho tôi một cái đường hẹp, thanh âm ép xuống rất thấp, “Vào đi.”

Nói thật, tôi càng hy vọng chúng tôi có thể tiến hành nói chuyện ở lầu dưới, mà không phải trong phòng y.Như vậy vạn nhất y sẽ ‘ xuất thủ ’ với tôi ,tôi cũng có cơ hội kêu người cầu cứu .Hiện tại vừa vặn . . . . . cửa phía sau bị khóa trái thì tôi nhất thời có loại cảm giác mình trở thành dê con đưa tới cửa đợi làm thịt ,hết sức gay go.

“Ơ, tại sao phải khóa cửa?”Tôi chưa bỏ ý định hỏi.

“Cậu muốn nói chuyện, hẳn sẽ không muốn để người khác nghe được đi?” Y hời hợt nói, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon, ngước càm nhìn tôi. Tôi cắn cắn đôi môi, nhắm mắt nói, “Sáng sớm hôm nay là cậu đẩy tôi phải không?”

Tôi vốn cho là y sẽ từ chối ,nhưng ai có thể tưởng y rất dứt khoát liền thừa nhận, “Hừ. . . . . . Sáng sớm hôm nay chẳng qua là cho cậu cái giáo huấn, yên tâm đi, tôi cũng không nỡ làm thương tổn thân thể mình.”

“Hả?” Tôi bị lời này của y làm cho rơi vào trong sương mù, mặt ngây ngốc nhìn y. Được rồi, ít nhất tôi có thể từ trong miệng y xác định một chút, buổi sáng là y cố ý đem tôi đẩy ngã . Đứa nhỏ này dũng cảm thừa nhận sai lầm, tựa hồ không thuộc về cái loại lão gian cự hoạt .Nhưng y nghiêm trang nói ‘ không nỡ làm thương tổn thân thể mình ’, lại làm cho tôi rất không rõ.Đẩy ngã tôi, cùng thân thể y có quan hệ gì? . . . . . . Có lẽ y thật như anh Tô Văn nói, thần kinh có chút rối loạn.

Nghĩ như vậy sau, tôi vẻ mặt mờ mịt lập tức biến chuyển thành thương tiếc. Thiếu niên ở trước mắt giống như là con nhím cả người xù gai, nếu như không phải là bởi vì tai nạn cướp đi gia đình y ,y bây giờ có lẽ là thiếu niên hào phóng sáng sủa .

“Cậu thương xót tôi?”Y rất nhạy cảm phát hiện tôi vẻ mặt biến chuyển, rất là tức giận đứng lên, níu cổ áo tôi, dùng sức lắc lắc tôi, “Đáng chết, mi cái tên ăn trộm, nếu quả như thật thương xót ta liền đem trả thân thể cho ta!”

Dường như y coi thân thể của tôi là của y.Chuyện lạ như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên nghe được. . . . . . nhưng sau khi nghe xong lời này, trái tim của tôi nhảy “thịch” một cái. Tôi chậm rãi ngửa lên cái cổ cứng ngắc, chống lại ánh mắt của y. Con ngươi của y dưới ánh sáng co rút lại thành một điểm đen nhỏ, khuôn mặt tinh xảo nhưng linh hồn mệt mỏi. . . . cảm giác quen thuộc lúc lần đầu gặp mặt kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu óc của tôi .

“Cậu. . . . . là có ý gì.” Thật chẳng lẽ như tôi nghĩ?

“Giả bộ cái gì .Thân thể này đâu phải là mi ? Mi căn bản là cái thứ cô hồn dã quỷ không biết đâu ra chiếmcứ thân thể của ta!”

Lời này nghe vào tai tôi, giống như tiếng sấm vang.Tôi chiếm cứ thân thể của y, tôi chiếm cứ thân thể của y. . . . . . lời này thật là làm cho người tôi miên man bất định.Nhưng bộ dáng của y cũng không giống như là nói giỡn, thần chí cũng khẩn trương.Vì vậy tôi thử dò xét hỏi, “Chẳng lẽ cậu ba năm trước . . . . . . dùng cái thân thể này?”

“Không sai! Rõ ràng ta chính là Hồng Xương! Ba năm trước ta kỳ quái vừa tỉnh lại đã đến cái nơi quỷ này, khi đó ta còn tưởng rằng mình đã chết! Đáng chết, sau khi tỉnh lại không bao lâu, chuyện đã qua cũng trở nên mơ mơ hồ hồ . . . . . . Có lúc ta cũng phân không rõ mình là Hồng Xương hay là BEN . Nhưng một năm trước, ta đăng quảng cáo cho thuê, thấy Tô Văn tìm tới cửa . . . . . Những trí nhớ lại bắt đầu hồi phục .Hắn là. . . . . . anh kế của ta,có đúng hay không?”

“Cậu, cậu!” Tôi vì quá độ kinh ngạc, ngay cả miệng cũng khép không được, BEN trước mắt, hoặc là nói, tôi của ba năm trước , đang mặt tức giận nhìn chằm chằm tôi, dùng ánh mắt chất vấn tôi.

Tôi vốn tưởng rằng chuyển kiếp mình trở lại quá khứ, đã đủ không thể tưởng tượng nổi . Cũng không nghĩ đến. . . . . . Còn có cái so với nó càng ‘ mất hồn ’ hơn !

“Ăn trộm, mi còn có cái gì có thể nói?” Y thở phì phò xách cổ áo tôi.

“Hồng Xương. . . . . .” Tôi rùng mình một cái, cảm thấy hướng về phía một người khác kêu tên của mình, cảnh tượng này thật sự là quỷ dị, “Cậu trước tỉnh táo lại, thật ra thì nghiêm túc coi như, thân thể này cũng là thuộc về tôi. . . . . .”

“Ta X! Cưỡng từ đoạt lý, đừng tưởng rằng mi bây giờ tạm thời chiếm dụng nó, ta không thể làm gì mi. . . . . . Ta cho mi biết, mi. . . . . .” Y cứ ‘ mi ’ vài tiếng liên tục, cuối cùng vẻ mặt suy sụp buông lỏng cổ áo tôi ra, “Mẹ nó, mi trả thân thể lại cho ta đi. Ta về nước nhìn mẹ . . . . .” Y nói xong lời cuối cùng cư nhiên mang theo nức nở.

“. . . . . .” Tôi nhấp hé miệng, rốt cục tin. BEN trước mắt, không phải là người khác, mà là ‘ tôi ’. Nói cách khác, năm đó tôi chuyển kiếp trở về, thay thế linh hồn‘ Hồng Xương bản chính ’ ,bắt y nhập vào trên người BEN vừa vặn trong cùng một lúc phát sinh tai nạn .Về phần tại sao linh hồn của y sẽ từ Trung Quốc xa xôi một đường trôi dương quá hải, cuối cùng đến nơi này. . . . . . Tôi cũng cảm thấy rất bất khả tư nghị. Càng bất khả tư nghị chính là, thế giới lớn như vậy, chúng tôi lại có may mắn ở nước khác gặp nhau. . . . . . thì ra là ở nơi nào đó, số mạng chúng tôi cũng thác loạn thành năm bè bảy mảng, lại chặt chẽ dây dưa một chỗ.

“Tôi cũng là Hồng Xương. Bất quá là đến từ năm năm sau .” Tôi đưa tay phải ra, rất hữu hảo đối với y cười nói, cũng không quản mấy lời này có giống bệnh thần kinh hay không,”Lần thứ hai rất hân hạnh được biết cậu.”

“. . . . . . Đây là phim khoa học viễn tưởng sao?” BEN mặt mờ mịt nhìn tôi , “Mi cũng là Hồng Xương?”

“Phốc. . . . . . Ha ha, khó trách Thi Thi luôn nói tôi ngây ngô. Không nghĩ tới thật rất ngây ngô .” Tôi không cách nào ức chế cười to ra ngoài, cho đến khi BEN thẹn quá thành giận đứng lên, mới miễn cưỡng ngừng lại. Được rồi, vào sáng hôm nay,tôi còn đem người trước mắt này kéo vào danh sách đen cự tuyệt lui tới ,nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy y thân thiết đến từ trong xương . Mặc dù diện mạo không giống nhau, nhưng tính tình khi không nóng nảy lại cùng tôi giống nhau như đúc.

“Cười cái gì mà cười! Vậy ta hỏi mi, mi có cái chứng cớ gì có thể chứng minh mi là Hồng Xương năm năm sau ?”Y hiển nhiên còn chưa tin tưởng tôi, rất cảnh giác cùng tôi giữ một khoảng cách.

“Ừ, nửa học kỳ lớp 9 qua là lúc cậu bắt đầu thích Thi Thi, viết một phong thư tình gửi cho cô ấy, kết quả bởi vì quá khẩn trương mà không có ký tên. Ừ, lần hai là lễ tình nhân, cậu nhận được một hộp socola, hứng cả ngày sau lại mới phát hiện, thì ra là tên tử đảng Hạ Phi tặng socola ‘tình bạn’.Còn có lần kia. . . . . .”

“Đủ rồi đủ rồi!” Y vội vàng đi lên lấy tay chận lại miệng tôi, “Mi tại sao có thể nói chuyện đó mà vui vẻ như vậy. . . . . . Những thứ này mi cũng không đã làm sao?”

“Ừ. Hiện tại nhớ tới thật đúng là làm người ta hoài niệm.” Tôi gãi gãi đầu, giống như là vòi nước mở chốt xì xèo nói,”Cậu những năm này trải qua như thế nào? Tôi khi mới xuyên qua,còn rất nghi ngờ , tôi của lúc đó chạy đi đâu, không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp cậu.Đúng là duyên phận, ha ha.”

“Tôi. . . . . .. “BEN trù trừ nửa ngày, cuối cùng từ kẽ răng nặn ra một câu đầy đủ, “Tôi cũng không phải là rất rõ ràng, mới đầu tỉnh lại từ thân thể này thì tôi cái gì cũng không nhớ.Thỉnh thoảng sẽ chợt chợt lóe, nhưng phần lớn thời điểm đều là mơ hồ .Một năm trước, tiếp xúc được Tô Văn sau, tôi dần dần nhớ lại một chút chi tiết, nhưng từ lúc gặp anh. . . . . .” Y dừng một chút, rất là nóng nảy gãi tóc, “Quá khứ tôi cũng nhớ lại, mỗi một sự kiện. . . . . . từng cái từng cái xuất hiện ở trong giấc mộng tôi.”

“Đây hết thảy. . . . . . Thật là bất khả tư nghị.” Tôi sợ hãi than lắc đầu. Những thứ kia không cách nào dùng khoa học giải thích ,cứ cho là bọn họ gặp quỷ đi .Bây giờ đối với tôi trọng yếu nhất, chính là người trước mắt này, y mặc dù đối với tôi còn có chút đề phòng, nhưng vẻ mặt chán ghét đã biến mất, ngược lại bị tò mò thay thế.

“Ừ, như phim khoa học viễn tưởng . . . . . chờ đã !”Y chợt kích động dùng quyền chụp lên cái bàn, “Nếu như nói anh là của năm năm sau, chuyển kiếp đến thân thể của tôi, để tôi nhập vào trên người tên BEN này. . . . . vậy năm năm sau thân thể của anh đâu? Chẳng lẽ ‘ tôi ’ đã chết rồi sao?”

“Cái này, tôi cũng không rõ.”bây giờ tôi cũng không hiểu mình là như thế nào chuyển kiếp tới . Là bị sét đánh ? Hay là ngủ chết. . . . . . Tôi đối với những thứ này không có chút nào ấn tượng.

“Vậy anh nghĩ một chút biện pháp đi, tôi muốn trở lại thân thể của mình .”Y giống như là ma thú nóng nảy, lòng như lửa đốt ở trong phòng bước.Tôi âm thầm thở dài một tiếng mình lúc ‘ trẻ tuổi ’ nóng nảy, cảm xúc không ổn định,”Thật ra thì tôi cũng không còn biện pháp gì, cũng không phải nói thân thể này tôi muốn đưa cho cậu là có thể đưa cho cậu . . . . . mang phiền toái đến cho cậu, tôi thật xin lỗi.”

Vì vậy tôi tương lai ,thận trọng hướng về phía tôi ‘ hiện tại ’ nổi lên áy náy.BEN thấy tôi thừa nhận sai lầm thái độ đoan chính như thế ,muốn nổi giận cũng không nỡ tiếp tục ,chẳng qua là nhỏ giọng lầm bầm vài câu tiếng anh,cuối cùng vẫn là gật đầu đón nhận. Y trên bản chất vẫn thiện lương , chỉ có cáu kỉnh đối với người có tài.Y buổi sáng đẩy tôi một cái, cũng chỉ là tức thể của mình bị người khác đoạt đi mà thôi. Mấy năm này y khẳng định chịu khổ, nếu không tính khí cũng sẽ không như rồng lửa. . . . . Cảm giác giống như là đứa nhỏ chưa lớn.

“Đừng có gấp, rồi sẽ có biện pháp.” Tôi không nhịn được an ủi y, “Thật ra thì cậu bây giờ bộ dáng như vậy cũng rất tốt, so với tôi đẹp mắt hơn nhiều,sau này cua gái khẳng định so với tôi được ưa thích hơn.”

“Đi chết đi . . . . .” BEN mặt chợt bụp một cái nhiễm hồng.Tôi có chút buồn bực nhìn y, nghĩ thầm mình mười tám tuổi cũng không có ngây thơ như vậy đi, bị người đùa giỡn liền đỏ mặt, không, nghiêm chỉnh mà nói, mới vừa lời rồi ngay cả đùa giỡn cũng chưa tới mức . . . . .

Sau này tôi mới hiểu được ,y không phải là bởi vì ngượng ngùng mà đỏ mặt . . . . . . Mà là bởi vì thẹn quá thành giận. Chỉ thấy y nghiến răng kèn kẹt,chặt chẽ nhìn chằm chằm sàn nhà, quả đấm bởi vì nắm quá dùng sức, xương phiếm xanh trắng. Tôi thấp thỏm bất an nhìn y, bắt đầu lo lắng thân thể y có bệnh tim hay bệnh gì không tiện nói ra hay không,bởi vì y bộ dáng bây giờ giống như là bệnh nhân thời kỳ phát bệnh thống khổ vạn phần . Ước chừng 3, 4 phút sau, y rốt cục ổn định lại tâm tình, nâng lên cằm nhọn,từ đôi môi khéo léo đỏ hồng khạc ra Anh văn mắng, “. . . . . . Tôi X, chủ nhân thân này thích nam nhân. Cái tên biến thái!”

Nếu như hiện tại tôi đang uống trà ,nhất định sẽ rất nể tình toàn bộ phun ra .

“A, là, là như vậy sao.”Tôi cũng không biết mình bây giờ là nên cười hay là nên khóc. Nếu để cho y biết, tôi thật ra cũng là một thành viên trong đại quân biến thái của y,không biết y sẽ nghĩ như thế nào, “Vậy cậu bây giờ cũng. . . . . . ?”

“. . . . . . Ừ.” Y giống như là bong bóng xì hơi,mặt mệt mỏi ngồi trở lại ghế sa lon, “Tôi đối với nam sinh trên thân thể có cảm giác, đối với nữ sinh lại không cảm giác. . . . . . Mà tôi trên tinh thần thì thích nữ sinh !”

“Vậy thoáng chút, thật ra thì đồng tính luyến ái cũng không có như tưởng tượng của cậu đáng sợ như vậy.” Y nghe xong mệt mỏi đáp một tiếng, hoàn toàn không có đem lời của tôi để ở trong lòng. Tôi không thú vị nhún vai một cái, “Được rồi, vậy cậu tính toán tiếp tục bộ dáng như vậy sao? Tôi chú ý cậu mấy ngày. . . . . cậu hình như cho tới bây giờ đều không đi học, cả ngày buồn bực ở nhà, cũng rất ít thấy cậu cùng bạn liên lạc tình cảm.”

“Tôi nào có bạn bè gì . . . .” Y cúi thấp đầu, lông mi thật dài cuốn về phía trước ,như búp bê một dạng tinh xảo,”Tôi từ trên giường bệnh tỉnh lại, sau mới biết chủ nhân thân thể này đã trải qua một tai nạn .Tôi sợ hết hồn, trong đầu loạn rầm rầm , trí nhớ cũng thác loạn . Trong bệnh viện ,bác sĩ nhất trí cho tôi là thần kinh bị kích thích quá lớn ,nói tôi không thích hợp đi học. Khi đó Anh ngữ tôi cũng không quá tốt, sẽ nói tiếng Trung, theo chân bọn họ giải thích nửa ngày, chậc. . . . . . Bọn họ cho tôi là bệnh ‘ chướng ngại ngôn ngữ ’ .Thật là lười nói bọn họ. . . . . . Cũng may chủ nhân thân thể này thừa kế tiền của công ty bảo hiểm,còn có nhà, tôi cả đời không làm việc, ăn tiền lãi ngân hàng cùng tiền mướn phòng cũng có thể sống thật tốt .Nhưng dạng cuộc sống này quá trống trải. . . . . . giống như cái xác không hồn.”

Tôi vỗ vỗ vai y, bởi vì không nghĩ ra cái lời gì nghe cảm động ,cuối cùng chỉ đành phải trầm mặc.

“Anh cũng không biết đâu, sau khi tôi khôi phục trí nhớ, cũng hối hận muốn chết. Năm đó tôi tại sao phải bỏ nhà ra đi?Nếu như không có bỏ nhà ra đi ,vậy tôi bây giờ còn cùng mẹ ở chung một chỗ, cùng Phi Tử cãi vã, vận khí tốt còn có thể theo đuổi Thi Thi . . . . . Khốn kiếp, bây giờ biến thành như vậy, đều là lỗi của chính tôi.”Y càng nói càng khổ sở, đầu thật sâu chôn vào hai cánh tay ,nhìn qua bất lực vạn phần.

“Kia. . . . . cậu muốn về sao?” Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng lấy tay chụp đầu vai y, “Hiện tại cậu khôi phục trí nhớ,còn muốn trở về nước, đi gặp bạn cậu và thân nhân chứ?”

“Muốn!” Y ngẩng đầu lên, như đinh đóng cột ,con ngươi màu hổ phách lượng lượng , “Tôi muốn trở về, nói xin lỗi mẹ. . . . . . Sau đó. . . . . .” Y chợt rất kỳ quái nghiêng đầu nhìn tôi một cái, “Nói,anh tại sao cùng Tô Văn quan hệ tốt như vậy? Tôi rõ ràng nhớ mình là rất ghét hắn. Chẳng lẽ năm năm sau xảy ra cái gì sao?”

“Người luôn trưởng thành.” Tôi nhợt nhạt cười, “Sau khi lớn lên cậu sẽ phát hiện, thì ra người cậu rất ghét, cũng không đáng ghét như vậy.Mà người cậu yêu đến mù quáng , cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng. Cậu phải học cách dụng tâm đi cảm thụ thế giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.