BEN chân đạp dép, một tay cắm trong mái tóc rối,chậm chạp xuống lầu. Trong phòng khách đồng hồ đang hiện lên mấy con số đỏ tươi. BEN híp mắt, giơ tay lên đem tóc hai bên vén ra sau tai,vẻ mặt mới vừa tỉnh ngủ có vẻ ngốc trệ, dọc theo cửa sổ ánh sáng tán lạc vào phòng, sợi tóc BEN nhẹ nhàng đong đưa, khiến cho y nhìn qua giống như là tinh linh lạc đường . BEN nhẹ nhàng ngước đầu, ngưng mắt nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới tự lẩm bẩm nói, “. . . . . . Cũng đã năm giờ chiều . Hai người kia rốt cuộc đã làm gì, sao còn chưa tỉnh ngủ!” Nghiêng đầu trừng mắt nhìn cửa phòng trên hành lang đóng chặt , y thở nhẹ một hơi,vẻ mặt chợt bị thoải mái cùng mừng rỡ thay thế. Y dời bước đến phòng bếp, vừa nấu nước, khui bọc mì ăn liền , vừa tự nhủ, “Bất quá cũng làm phiền hai người bọn họ, rốt cục nghĩ ra. . . . .”
BEN chợt ngưng lầm bầm lầu bầu, hàm răng cắn lên môi của mình, đôi môi bị cắn thành một màu trắng,nhưng y giống như không có bất kỳ cảm giác đau nào,đem nó cắn chặt. Cả trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng hơi nước sôi và tiếng kêu chói tai của còi.Từ sau tai nạn kia,BEN không có chút trí nhớ nào, có rất ít cơ hội cùng người bình thường khác trao đổi,dần dà y liền nuôi thành thói quen lầm bầm lầu bầu .
Lúc này y ngồi xổm xuống, đầu tựa vào đầu gối , nhỏ giọng thở dài, “Các cậu còn nhớ rõ tôi không , Phi Tử, Thi Thi. . . . . . tôi nhớ mấy cậu muốn chết. . . . .”
“Chào, chào buổi chiều . . . . .” Cửa phòng đóng chặc kia rốt cục mở ra. Chỉ thấy Hồng Xương toàn thân bị áo bông bọc lấy kín mít ,từ cửa đi ra. Ánh mắt của hắn nửa hí, đôi môi có chút sưng đỏ,tư thế đi bộ cũng hơi vặn vẹo, giống như tùy thời cũng có thể ngã nhào .Đi theo hắn ra ngoài là Tô Văn ngược lại treo mỉm cười thản nhiên, cả người thần thanh khí sảng.
BEN vội vàng đứng lên, giả bộ trấn định bày ra vẻ mặt hung hãn, y không cho phép mình yếu ớt để cho người mình ghét thấy, “Buổi chiều? Tôi nhìn thì cũng sắp tối luôn.Hai người rốt cuộc đang giở trò quỷ gì. . . . . . Còn có! Đem tay anh từ trên người tôi ra !”BEN đưa tay chỉ cánh tay Tô Văn đang ôm thắt lưng Hồng Xương , ánh mắt giống như thỏ đỏ lên.
Hai thiếu niên số tuổi xấp xỉ nghe nói như thế sau, đều sửng sốt. Tô Văn và Hồng Xương mặc trên người quần áo cùng màu, nếu như coi thường giới tính đích thực của thiếu niên này ,bọn họ thật sự là một đôi tình lữ xứng đôi chí cực , làm cho người ta không nhịn được đi chúc phúc. Nhưng BEN lại chỉ cảm thấy choáng váng, trong lòng giống như là bị người chà xát ra ngọn lửa nho nhỏ ,từng chút khuếch tán.
Y nhìn chằm chằm hai người trước mắt . Ừ, đáng chết xứng đôi. Xứng đôi đến cánh tay của mình cũng nổi lên một tầng da gà .Người có khuôn mặt của mình, cùng với tên mà mình ghét nhất ôm ôm ấp ấp,OH MY GOD, đây quả thực là khiêu chiến cực hạn năng lực chịu đựng của y.Tại sao năm năm sau của mình lại cùng tên Tô Văn này thân thiết?Cái vấn đề này y suy nghĩ cả đêm cũng không thông, cuối cùng không thèm nghĩ nữa. Y nắm thật chặc quả đấm của mình, cố gắng bình ổn tâm tình của mình, đôi mắt màu hổ phách khiêu khích từ trên tay Tô Văn dời đi, lấy tư thế ‘ mi không lấy tay ra ta liền phá ’ .
Tô Văn cười yếu ớt , rút ra cánh tay quấn ở ngang hông Hồng Xương ,vẻ mặt nhàn nhã ,”OK,OK. Mời bình tĩnh một chút.Xem ra cậu vẫn y như trước ghét tôi.Tiểu Xương, vậy thì em nói với nó đi.”
Hồng Xương nhấc chân tới chỗ BEN,dáng vẻ nhìn qua thống khổ không dứt. Hắn hắng giọng một cái, “Ừ, anh nói không sai, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. . . . . . Nơi này không có người nào là địch nhân của cậu, BEN.”
BEN không xác định ngước mặt lên. Hồng Xương trước mặt mình ánh mắt thân thiết như vậy, con ngươi màu đen chiết xạ ra màu trời chiều, thanh âm mặc dù có chút khàn khàn, nhưng trong giọng nói là chân thành đích thực truyền đạt ra ngoài. BEN không thể tưởng tượng ‘ mình ’ ba năm sau tướng mạo lại hấp dẫn người như vậy , không phải là khuôn mặt người ta cảm thấy kinh diễm, mà gộp lại cực kỳ dễ nhìn. Hồng Xương trên người còn có một loại khí chất làm người ta an tâm .Giống như toàn bộ thế giới trước một ngày diệt vong, hắn cũng sẽ không nhanh không chậm ghé vào cửa sổ, nhìn mặt trời lặn lần cuối cùng .
“Hừ.” Mặc dù khó chịu Tô Văn ở sau lưng Hồng Xương , nhưng BEN vẫn ngoan ngoãn từ hành lang đi qua, ngồi vào trong ghế sa lon đại sảnh .Hồng Xương thấy bọc mì ăn liền sau, mặt trầm xuống, không nói hai lời đem nó ném tới thùng rác ,ngược lại là dùng nước nóng nấu xong rót ba ly ngũ cốc.Mỗi người một ly, để trên khay.BEN có chút thụ sủng nhược kinh cầm lên cái ly, nhẹ nhấp một miếng. Bị nhiệt độ quá cao độ nóng đến đầu lưỡi, y cau mày, le lưỡi một cái, chú ý tới Tô Văn ở một đầu salon kia, liền tranh thủ uốn đầu lưỡi trở về,thần thái mất tự nhiên bắt chéo hai chân,”Được rồi, tôi muốn. . . . . . Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Hồng Xương bụm miệng, buồn cười lại không dám cười gật gật đầu, “Ừ. Cậu nói, tôi nghe.”
“Tối qua cùng anh tán gẫu xong,tôi đã nghĩ thật lâu. . . . . . cuối cùng vẫn là quyết định trở về nước .”BEN vô ý thức gãi gãi đầu. Đây là ám ảnh từ khi đến khối này thân thể này sau,lúc khẩn trương làm động tác nhỏ. Cho dù là hiện tại, y và người khác trao đổi vẫn khẩn trương. . . . . . coi như biết trước mắt người nọ là ‘ mình ’ cũng giống vậy, “Nhưng coi như về, thì làm như thế nào giải thích với mẹ đây? Bọn họ làm sao có thể sẽ tin tưởng tôi? Tôi cũng không muốn lại bị coi là bệnh thần kinh. . . . . .”
Ngồi ở ghế sa lon đối diện Hồng Xương khóe mắt cụp xuống, lộ ra một nụ cười tràn đầy áy náy , “Ừ, tôi nghĩ cậu có thể tạm thời gạt bọn họ. . . . . . Tôi có thể nói cho mẹ, cậu là bạn của anh Tô Văn ở đây, muốn đi Trung Quốc du lịch, để cho bà giúp đỡ chiếu cố cậu . . . . . Như vậy cậu có lý do ở cạnh bọn họ .”
“Đây cũng là chủ ý hay.” BEN mắt sáng rực lên, con ngươi màu hổ phách ảm đạm nhiên sáng ngời lên, giống như một cái đầm suối nước róc rách , khiến người ta say trong đó. Hồng Xương ngẩn người, chợt bất bình thường nói một câu, “Cậu thật xinh đẹp.” Sau khi nói xong lập tức lộ ra vẻ mặt hối hận ,xoay chuyển cười khan hai tiếng.
BEN xét thấy lúc này tâm tình quá mức tốt, nghe xong chỉ là nhẹ giọng hừ hừ. Nếu là đổi lại bình thường, y sẽ bởi vì câu này mà không buông tha .Y rụt cùi chỏ, cố gắng khiến cho thanh âm của mình nghe vào thô lỗ một chút, “Hứ, thân thể này,dáng dấp như nữ sinh .Tôi không lạ gì.”
“Thật xin lỗi. . . . . .” Hồng Xương rũ mắt, lộ ra vẻ mặt đau lòng .
“Tôi không trách anh, áy này cái gì.”BEN mặt kiêu ngạo đầu xoay qua một bên. Hắn thật ra thì đối với mình của ‘ năm năm sau ’ có không ít hảo cảm, trong lòng không mong muốn nhìn thấy Hồng Xương lộ ra vẻ mặt khổ sở .Dù người này có nhiều khả năng là đã khiến cho mình chạy đến cái nơi quỷ quái đến chim cũng không thèm ở này.BEN trong lòng rủa thầm mình nhân từ. Chết không để tâm.Trên mặt hắn giả vờ một bộ không sao cả ,duỗi thẳng cẳng đá đá khay trà .
“Đúng rồi, tôi ngày hôm qua trong lúc vô tình nghe được . . . . . anh muốn tới quán bar đi làm?”BEN đem cái ly đặt đến mặt bàn, nhíu nhíu mày, “Tôi thấy hay là thôi đi. Nếu như tôi nhớ không lầm, anh còn kém hai tháng nữa mới coi là trưởng thành, tới quán bar công việc không quá thích hợp, hơn nữa lại nguy hiểm như thế. . . . . . khụ ,dù sao tôi cũng không thiếu tiền ,chờ tôi trở về nước sau anh giúp tôi thu tiền thuê phòng là được, nhận được tiền anh thích xài thế nào thì xài.”
“Như vậy sao được?” Hồng Xương trợn to hai mắt, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt ,”Coi như cậu là ‘tôi’cũng không thể qua loa như vậy ,chúng ta thân anh em cũng phải tính toán kỹ càng . . . . .”
“Tôi nói được rồi anh còn so đo cái gì!” BEN lắc lắc tay, không nhịn được đứng lên, “Được rồi, tôi muốn đi đặt vé máy bay.”Hắn dừng một chút, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm, “Là thức ăn chỗ JAL ngon hay là Air China ngon hơn nhỉ? Quên đi, vẫn là nên ủng hộ nước nhà. . . . .”
Mà dưới lầu một tên mặt người dạ thú trên mặt mang nụ cười cực kỳ ôn hòa ,từ từ đến gần Hồng Xương ,”Tiểu Xương muốn tới quán bar đi làm?Chưa từng nghe em nói đây.”
“Cái này. . . . . .” Hồng Xương thầm nói một tiếng ‘ chết chắc ’, vừa chột dạ cười khan hai tiếng, vừa bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách với Tô Văn ,”Anh,thật ra thì em chỉ là cảm thấy tò mò. Dĩ nhiên sẽ không giấu anh đi làm ở quán bar mà !Anh phải tin em, nha !”
“Ừm .”Tô Văn giống như vô ý bước về trước hai bước, đem đường lui của Hồng Xương hoàn toàn chận giết, híp mắt lộ ra thao tác toàn bộ tự tin, “Lần sau không được viện lý do này nữa.”
“Ừ ừ!” Hồng Xương gật đầu như gà con mổ thóc ,mặt cũng không nâng lên. Hồng Xương không dám nhìn tới khuôn mặt quen thuộc đến xương thịt kia,bởi vì chuyện phát sinh tối hôm qua vẫn còn ở trong đầu của hắn không ngại phiền toái lặp đi lặp lại. Tô Văn bất kỳ một động tác nhỏ nào,bất kỳ một cái ánh mắt nào. . . . . . Cũng có thể gợi lên hồi ức ngại ngùng kia.
“Tiểu Xương.”
“Ừ.”
Vì vậy đại hôi lang không kềm chế được, cuối cùng vươn ra song trảo đại gian đại ác với tiểu bạch thỏ . . . . .
Khụ. . . . . Xin mọi người tự động lượt bỏ hai người này. Xin cùng tôi ở trong lòng mặc niệm: hòa bình xã hội ,vạn vạn tuế!
Mấy ngày sau.
Giữa mùa hè tại thành phố X, gào thét trên mặt đất bồi hồi, dõi mắt nhìn lại, cả thế giới cũng theo hơi nóng lay động.Trước xe kem nổi liền một cái hàng dài, trẻ con đầu đầy mồ hôi gắt gao nắm chặc vạt áo cha mẹ,năn nỉ muốn ăn một cây kem dâu hoặc là một chén nước quả đá bào. Cậu trai ở xe bán kem đang bề bộn làm việc dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trán, rủa thầm một tiếng ‘ khí hậu chết tiệt ’.
Từ trong thùng làm lạnh lấy ra khối băng, rất nhanh tan trên găng tay nilon, Hạ Phi tăng nhanh tốc độ của mình, trước khi chúng tan hết trong hộp nhựa, đưa ra cửa sổ. Nước đá bào trái cây đã thấy đáy, nhưng đội ngũ xếp hàng một chút giảm bớt cũng không có. Hạ Phi có chút phiền não lắc đầu, cũng không biết là bởi vì khí trời hay là nguyên nhân gì, hắn hôm nay rất không có tâm trạng.Mùa hè này, đủ mọi công việc bán thời gian cơ hồ đoạt lấy tất cả thời gian rảnh của Hạ Phi.Hắn cả ngày bận rộn muốn choáng váng, bận rộn đến hôn thiên ám địa, cơ hồ đầu dính vào gối là có thể ngủ. . . . . . Nhưng vậy cũng không tệ,như vậy mình cũng không có thời gian nhớ đến người kia.
Hạ Phi tự giễu nhếch nhếch môi, nụ cười kia như có như không khổ sở.Hắn từng không chỉ một lần hỏi qua mình,nếu như hắn có thể lựa chọn một lần nữa,hắn còn có thể như mình bây giờ không? Có phải hay vẫn có thể đem thầm mến chôn giấu trong lòng ,thỉnh thoảng đau lòng mới có thể lấy ra xem một chút? Nếu như mình sớm một chút cùng Hồng Xương nói ra tình yêu của mình đối với hắn, hiện tại mình và hắn có phải đã hạnh phúc ở bên nhau không?
Nhưng bây giờ, vô luận có bao nhiêu nếu như. . . . . . cũng chỉ là mơ mộng viễn vông.Mùa hè này trôi qua, Hạ Phi sẽ phải tới Thượng Hải học. Cái thành phố đó cũng khá lớn, có thể bỏ qua nỗi nhớ với một người .Mà thời gian cuối cùng sẽ cuốn đi quyến luyến từng ấy năm tới nay .Dùng năm năm yêu một người, liền dùng gấp hai lần thời gian đi nhớ người đó.
Hạ Phi cười thầm mình lại đa cảm, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ đơn sơ trong xe kem.Một phút nữa hắn thay ca, có người tới thay thế công việc của hắn. Vội vàng cầm tiền, lão bản hôm nay ngược lại có lương tâm , phá lệ gật đầu ý bảo cho Hạ Phi tan ca sớm. Hạ Phi đánh cái ngáp, vuốt vuốt cổ tay đau nhức , đem găng tay nilon ném qua trong thùng rác một bên .Mở ra cửa sau xe kem, Hạ Phi híp mắt, đưa tay vào túi lấy ra MP3 .Mà đang lúc này, hắn lại cảm giác được vạt áo phía sau mình nhẹ nhàng bị người kéo một cái.
Chẳng lẽ lão bản keo kiệt lại thay đổi chủ ý? Hạ Phi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn quay đầu.
Đứng ở phía sau hắn ngoài ý liệu, không phải là lão bản một đầu tóc hói, mà là một thiếu niên ngũ quan tuấn tú, số tuổi cùng mình xấp xỉ . Thiếu niên kia con ngươi màu hổ phách phản chiếu ra gương mặt Hạ Phi, màu vàng sáng rỡ giống như trong nháy mắt cũng tụ tập đến trên nụ cười của y, hình ảnh vĩnh cửu. Hạ Phi bị màu sắc nồng đậm hoảng đến mắt, thân thể hơi run rẩy. Hắn không biết thiếu niên ngoại quốc xa lạ này, tại sao phải túm vạt áo của mình không buông tay. Lại nói, trừ Hồng Xương ra, hắn rõ ràng là mâu thuẫn cùng người khác đụng chạm . . . . . . Nhưng thiếu niên Nga trước mắt không có cho hắn cảm giác không thoải mái. Đang lúc Hạ Phi âm thầm nghi ngờ, thiếu niên kéo vạt áo hắn mở ra đôi môi màu hồng .
Thanh âm rõ ràng nhẹ như lông vũ,trong nháy mắt đắp qua tất cả tạp âm dưới ánh nắng chói chang.
“Hey, Phi Tử, đã lâu không gặp.”
LONG TIME NO SEE. Lần này tôi thật sự sẽ không buông tay .