Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 39



Kỳ thực, Tưởng Trạch Thần cũng từng tính qua có nên hay không đi ngăn chặn vụ tai nạn khiến cha Tưởng bỏ mình vào lúc cậu học lớp 11, dù sao nếu cha Tưởng không mất, Tưởng Trạch Hàm vô luận có năng lực như thế nào cũng phải mất vài năm mới có thể thực hiện kế hoạch dần dần thay thế cha Tưởng trong công ty. Mà vài năm ấy rất cần thiết với việc phát triển thực lực của Tưởng Trạch Thần — ít nhất, cậu có thể hoàn thành việc học trung học, thậm chí là học xong đại học, chân chính lấy thân phận ‘Người trưởng thành’ để sinh hoạt độc lập.

Chỉ tiếc, vô luận Tưởng Trạch Thần cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ lại thời gian chính xác khi vụ tai nạn đó xảy ra — thậm chí, cậu ngay cả chính mình đời trước rốt cuộc có biết tin đúng lúc hay không cũng không dám xác định.

Một đời trước, thời điểm Tưởng Trạch Thần biết được cha Tưởng bỏ mình là đúng vào lúc cậu đang sa đọa nhất, đánh nhau, tụ tập bài bạc, say rượu, hút thuốc, đua xe… Cơ hồ từ sáng tới tối cũng không ở nhà, trường học cũng không nghiêm túc đến mấy lần, cả ngày vô tri vô giác. Hồi tưởng lại tình cảnh ấy, Tưởng Trạch Thần thực sự cảm thấy khi đó bản thân mình chỉ có thể dùng từ cái xác không hồn để hình dung.

Thời điểm nhận được điện thoại Tưởng Trạch Hàm, cậu là đang uống rượu hay là đang mê man? Tóm lại, lần đầu tiên Tưởng Trạch Thần nghe được tin tức cha Tưởng mất, trạng thái của cậu cũng không mấy thanh tỉnh, thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ, mà cha Tưởng gặp chuyện không may lại là ở nước ngoài, cả cậu và Tưởng Trạch Hàm đều không có dịp nhìn mặt ông lần cuối.

Sau đó, là quay đầu nghênh đón đủ mọi loại chuyện rắc rối, sự vụ công ty, phân phối cổ phần, lễ tang cha Tưởng, mẹ cậu oán giận cùng dong dài không chừng mực, khắc khẩu cùng lửa giận, rườm rà phiền phức khiến Tưởng Trạch Thần chưa từng trải qua những chuyện như vậy đầu lớn như cái đấu, căn bản không rảnh chú ý chuyện dư thừa — cho dù ‘chuyện dư thừa’ kia là quá trình tử vong của cha Tưởng.

Vô luận đào móc ký ức như thế nào, Tưởng Trạch Thần chỉ biết cha mình mất vào một ngày nào đó khi mình đang học lớp mười một, trên đường đi đàm phán với một đối tác làm ăn quan trọng, nguyên nhân tử vong là tai nạn xe ngoài ý muốn.

Không có thời gian, không có địa điểm, chỉ có kết quả cuối cùng — chẳng lẽ cậu phải nói cho cha Tưởng cùng mẹ cậu rằng mình được báo mộng, biết trước cha Tưởng tử vong?

Trước không nói tới việc hai vị đại nhân nhà cậu vẫn còn coi cậu là một đứa trẻ tùy hứng có thể tin hay không, một khi cậu nói, vô luận cha Tưởng là tránh thoát lưỡi hái tử thần hay là không thể tránh thoát, chờ đợi cậu tuyệt sẽ không phải là cái loại ‘Nhà tiên tri phong quang vô hạn’ như trong tiểu thuyết.

—— Vô luận cả đời này biểu hiện ra cỡ nào khờ dại hồn nhiên, bản tính Tưởng Trạch Thần vẫn giống y như đời trước, là ích kỷ và lạnh lùng do đã trải qua ánh mắt trào phúng cùng khinh thường của người khác, còn có phản nghịch cùng cuồng vọng in hằn trong khung xương. Trong mắt cậu, mọi người bị chia thành ba bảy loại, người cậu nguyện ý trợ giúp cũng đồng dạng bị chia thành ba bảy loại, mà cha Tưởng, cho dù làm cha cậu hai đời, cũng tuyệt đối không thuộc về loại người cậu nguyện ý phiêu lưu đi giúp đỡ.

Bất hiếu thì thế nào? Tàn nhẫn thì làm sao? Gian nan cùng thống khổ, đời trước cậu đã phải trải qua quá nhiều, sống lại lần nữa, không phải để cậu lại thêm một lần lưng gánh áp lực, mà là vì sống để vui vẻ, hưởng thụ hạnh phúc.

Tưởng Trạch Thần không có thói quen tiêu xài phung phí thiện ý, cậu nguyện ý đi trợ giúp người khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu không có tổn thất gì, cũng sẽ không gặp phiền toái gì, thậm chí tốt nhất là có thể đạt được chút hồi báo.

Sau khi khai giảng học kỳ I lớp 11, Tưởng Trạch Thần đánh giá thời gian không chênh lệch lắm, nhân dịp Tưởng phu nhân gọi điện thoại về, cậu giả vờ thành một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn mà nhắc khéo về vấn đề lái xe an toàn. Tưởng Trạch Thần tỏ ý, cậu vừa mới xem xong một bài báo mạng đưa tin về những sự cố giao thông, còn có cả video và hình ảnh, nội dung trong đó thật kinh khủng, ý nghĩa giáo dục rất mạnh, sau khi xem qua làm người ta kinh hồn táng đảm, làm hại cậu hiện tại đến trường hay tan học mà ngồi xe đều thực khó chịu.

Tưởng phu nhân không chút khách khí cười nhạo cậu một phen, lập tức lại an ủi Tưởng Trạch Thần rằng lái xe đưa đón cậu tới trường là người có kinh nghiệm lâu năm, lúc làm việc luôn suy nghĩ cho an toàn của đám trẻ, không cần nhanh chóng chỉ cầu an toàn, cho nên Tưởng Trạch Thần cũng không cần vì thế mà lo lắng.

Tưởng Trạch Thần giật giật khóe miệng nghe xong, buồn bực không thôi — Cậu chỗ nào là sợ hãi bản thân gặp tai nạn nha, cậu rõ ràng đang gián tiếp nhắc nhở Tưởng phu nhân cùng cha Tưởng, có được hay không?

—— Mà hình như… Đời trước cậu đích thực cũng chết vì tai nạn xe nha? Ô tô và những thứ như thế, thật sự quá không an toàn!

Bị Tưởng phu nhân an ủi thuận mao một phen, Tưởng Trạch Thần tỏ vẻ cảm giác của bản thân bây giờ tốt hơn nhiều, sau đó lại trịnh trọng nhắc nhở bà cùng cha Tưởng cũng phải chú ý an toàn, lại bị Tưởng phu nhân cười cười đáp ứng cho có lệ, ngược lại là vui mừng vì con của mình đã trưởng thành, biết quan tâm cha mẹ.

—— Được rồi, cậu đích xác là thằng con bất hiếu chưa bao giờ quan tâm cha mẹ.

Cúp điện thoại, biết rõ Tưởng phu nhân không đem lời của mình để trong lòng, Tưởng Trạch Thần nhún vai, cũng không tính toán nhúng tay vào. Dù sao cậu có thể liên lạc cũng chỉ có Tưởng phu nhân, cha Tưởng chưa bao giờ tự mình gọi điện thoại cho cậu — ở trong mắt cha Tưởng, đứa con trai cần ông quan tâm chỉ có Tưởng Trạch Hàm mà thôi, còn Tưởng Trạch Thần cũng chỉ là một người phụ thuộc của một cuộc hôn nhân không mấy quan trọng.

Về phần cha Tưởng có thể tránh thoát kiếp nạn đời trước hay không, liền nhìn vận mệnh an bài như thế nào.

Tuy rằng trong lòng như cũ đè nặng một tảng đá lớn, nhưng mà tự nhận là đã muốn ‘hết lòng quan tâm giúp đỡ’ bạch nhãn nhi lang (Ý nói người tàn nhẫn/hung ác/vong ân bội nghĩa) Tưởng Trạch Thần cũng không tính toán để ý tới nhiều hơn nữa, vẫn vô tư vô tâm quay phim rồi lại học tập như thường ngày, cuối tuần thì dành phần lớn thời gian ở bên Tưởng Trạch Hàm, tính toán thừa dịp giai đoạn cuối cùng này mà xum xoe một chút, tranh thủ biểu hiện tốt đẹp để được xử lý khoan dung.

Không thể không nói, trải qua mấy năm nay tôi luyện, công lực diễn xuất của Tưởng Trạch Thần đã gần như đắc đạo, ngay cả nhân tinh như Tưởng Trạch Hàm cũng không hề nhìn ra được em trai mình giờ này khắc này đang vô cùng bất an lo lắng.

Cho dù thành tâm cầu nguyện ‘nhắc nhở’ của mình hữu dụng, hy vọng cha Tưởng không cần chết bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay như đời trước, sau đó lưu lại một đống lớn cục diện rối rắm, nhưng mà thần chết đại khái cũng không quan tâm tới cái thay đổi nhỏ bé không đáng kể kia.

Khi Tưởng Trạch Thần đang ngáp dài kiêm thất thần trong lớp học, di động trong túi áo đột nhiên rung lên, một loại dự cảm không tốt liền thản nhiên sinh ra. Lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy rõ ràng người gọi là Tưởng Trạch Hàm, cho dù sớm đã có chuẩn bị, Tưởng Trạch Thần cũng không nhịn được cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, tầm nhìn cũng hơi biến thành màu đen.

—— Tưởng Trạch Hàm biết rõ lịch trình hàng ngày của cậu, biết cậu khi nào rảnh khi nào không thể nghe điện, hơn nữa chưa bao giờ tính sai, tại thời gian Tưởng Trạch Thần đi học mà anh lại gọi điện thoại tới, đây là lần đầu tiên.

Tưởng Trạch Thần nhếch nhếch khóe miệng, cho dù không nhận điện thoại, cậu cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, chủ nhiệm lớp kiêm cô giáo số học đang tính toán ví dụ mẫu theo công thức đã cho, thầm mắng mình thế nhưng cũng sẽ vì loại chuyện này mà cảm thấy thấp thỏm lo âu, Tưởng Trạch Thần run rẩy vươn tay nhận cuộc gọi — cậu biết, cho dù mình hiện tại ở trong lớp học làm ra chuyện như vậy, cũng sẽ không bị cô giáo chỉ trích.

Khi cô giáo đang cau mày, đem ánh mắt phẫn nộ cùng bất mãn hướng về phía Tưởng Trạch Thần, thanh âm Tưởng Trạch Hàm cũng từ trong điện thoại truyền ra, bình tĩnh tới khó thể phát hiện ra lo sợ bất an trong ấy “Tiểu Thần à, em bây giờ vẫn ở trường sao?”

“Đúng vậy, anh hai, em vẫn ở trong trường.” Tưởng Trạch Thần ngữ khí vững vàng, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cô giáo đang sải bước về phía mình.

“Vậy ngồi yên trong lớp đi nhé, anh hai lập tức đến đón em, không được chạy loạn, biết không?” Tưởng Trạch Hàm nói rất nhanh, thậm chí còn có vài phần nghiêm khắc.

“Dạ, em đã biết.” Tưởng Trạch Thần ngoan ngoãn đáp ứng, có điều không đợi cậu hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã bị ngữ điệu có chút bén nhọn của cô giáo đánh gãy, “Tưởng Trạch Thần! Cô biết em có công việc yêu cầu tùy thời liên hệ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là em được nhận điện thoại trong lớp, làm mất trật tự lớp học được!”

Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt, đang nghĩ xem có nên nói lời xin lỗi hay không, lại nghe đến thanh âm Tưởng Trạch Hàm từ trong điện thoại truyền đến “Tiểu Thần, đem điện thoại đưa cho cô giáo đi, anh có chuyện cần nói với cô ấy.”

Tưởng Trạch Thần lên tiếng, không chút do dự đem điện thoại đưa cho cô giáo mình “Thực xin lỗi, cô ơi, anh hai em có việc tìm cô…”

Cô giáo hồ nghi liếc nhìn Tưởng Trạch Thần một cái, nhưng vẫn tiếp nhận điện thoại, đặt vào bên tai.

Lập tức, Tưởng Trạch Thần liền thấy cô giáo nguyên bản nổi giận đùng đùng ngưng lại biểu tình, lộ ra vài phần không thể tin cùng khiếp sợ, cuối cùng, đáp ứng một câu “Cô đã biết”, lúc ngắt điện thoại, trong ánh mắt cô đã hoàn toàn là thương hại cùng lo lắng.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phát hiện chỉ tầm mười phút nữa là tan học, cô giáo quay đầu nói cho học sinh trong lớp rằng tiết này dừng ở đây, kế tiếp các bạn có thể tự học, sau đó đem tay khoát lên vai Tưởng Trạch Thần, phóng nhu thanh âm “Em.. Đi theo cô một chút.”

Mặc dù có vài phần vô tri vô giác, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Tưởng Trạch Thần làm ra một bộ mê mang khó hiểu, đứng lên đi theo cô giáo rời khỏi phòng học. Cô giáo cầm tay cậu rất chặt, cũng có chút run rẩy, Tưởng Trạch Thần cúi đầu đi phía sau cô, biểu tình lại là mê mang cùng lo lắng, cực kỳ giống như đứa nhỏ đã mắc sai lầm bị cô giáo bắt quả tang, rồi lại khó hiểu vì thái độ kỳ quái của cô.

Nhưng mà trong đầu, Tưởng Trạch Thần lại đột nhiên nhớ tới một seri phim kinh dị rất có tính khủng bố, tên là — [Final Destination].

Final Destination (Đích đến cuối cùng): Bên Trung dịch là ‘Thần chết đến rồi’, bên VN gọi là ‘Số phận an bài’.

Vô luận tránh né như thế nào, người phải chết vẫn sẽ bị thần chết mang đi bằng đủ loại thủ đoạn, cho dù tránh được một kiếp, cũng khó trốn một kiếp sau đó. Đây chẳng phải là cái gọi là ‘Diêm vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám lưu lại tới canh năm’ hay sao?

—— Như vậy, cậu thì sao? Cậu chẳng lẽ cũng sẽ giống như đời trước, vào thời điểm hơn hai mươi tuổi liền chết vì tai nạn xe cộ hay sao?

Tưởng Trạch Thần có chút buồn cười với trình độ tưởng tưởng của mình, cậu cũng không tận lực đi thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cha Tưởng, cho nên việc ông chết sẽ cao hơn sống tiếp, nhưng mà Tưởng Trạch Thần cậu đời này lại đã sớm cùng đời trước hoàn toàn bất đồng.

Ngồi trong phòng làm việc của cô giáo, cầm ly nước ấm mà cô đưa cho, Tưởng Trạch Thần chưa từng hưởng qua đãi ngộ như vậy nên theo lý thường cậu vẫn phải làm ra thái độ được sủng mà kinh, hơn nữa cô giáo còn ngồi bên cạnh cậu, dặn dò cậu ngoan ngoãn ngồi đây, sau đó cô giả vờ như không để ý mà ngồi xuống cúi đầu phê chữa bài tập, nhưng ánh mắt lại vẫn lặng lẽ lưu trên người Tưởng Trạch Thần, tràn ngập quan tâm cùng ấm áp.

Tưởng Trạch Thần đột nhiên cảm thấy, cô giáo chủ nhiệm mà cậu cũng không mấy quen thuộc này, thật ra cũng thực làm cho người ta thích.

Không để cho Tưởng Trạch Thần chờ bao lâu, thân ảnh vội vàng của Tưởng Trạch Hàm liền xuất hiện ở cửa phòng làm việc, tầm mắt nôn nóng mà lo lắng trong nháy mắt tiếp xúc với Tưởng Trạch Thần, rốt cuộc nhu hòa hơn.

Bước nhanh đi vào văn phòng, căn bản không đem nửa phần lực chú ý tới cô giáo của em trai, Tưởng Trạch Hàm không để ý tới cái cốc Tưởng Trạch Thần đang cầm ở trong tay bị đổ nghiêng, dùng sức đem em trai của mình ôm vào trong ngực.

Nước ấm văng ra, vì Tưởng Trạch Thần trốn tránh mà đã làm ướt bả vai Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần có chút luống cuống khi bị ôm, trong đôi mắt to tròn rõ ràng tràn đầy nghi hoặc “Anh hai…?”

Tiếng nói mềm nhẹ của em trai giống như an ủi toàn bộ thể xác và tinh thần của Tưởng Trạch Hàm, thân thể không ngừng run rẩy từ từ khôi phục bình tĩnh, lại càng thêm dùng sức đem thân thể dù vẫn non nớt nhưng vô cùng ấm áp kia ôm vào trong ngực. Nhắm mắt lại, cảm thụ được hơi thở quen thuộc của Tưởng Trạch Thần, đại não hỗn độn vì bị tin tức thình lình báo tới kia của anh cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.

—— Trong nháy mắt nhận được điện thoại từ thư ký ở Mỹ của cha Tưởng, phản ứng đầu tiên của Tưởng Trạch Hàm không phải hỏi đã xảy ra thế nào, không phải suy tư như thế nào thay đổi kế hoạch của mình, mà là muốn tìm được Tưởng Trạch Thần.

Có lẽ là sợ hãi em trai từ trong miệng người khác biết được tin tức khó có thể tiếp thu kia, có lẽ kỳ thực là bản thân anh trong lòng sớm đã loạn đến chỉ có nhìn thấy Tưởng Trạch Thần mới có thể có được trấn an, nhưng mà vô luận như thế nào, việc Tưởng Trạch Hàm nghĩ muốn nhất đó là gắt gao ôm em trai mình vào trong ngực.

Tưởng Trạch Hàm tự nhận mình đối với cha Tưởng sớm đã không có bao nhiêu tình cảm cha con, nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cha Tưởng sẽ chết.

Có một câu nói thế này, thần tượng đầu tiên trong cuộc đời của mỗi bé trai phần lớn đều là người cha. Tuy rằng cha Tưởng quen thói lạm tình, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên sự nghiệp và đàn bà, hiếm khi hỏi thăm tới con cái, nhưng mà ông cũng đích xác đã thay hai đứa con trai của mình chống một mảnh trời, che chở để bọn họ bình an lớn lên.

Có lẽ là do ấn tượng từ nhỏ đến lớn lưu lại, Tưởng Trạch Hàm theo bản năng cảm thấy người cha đang chính trực tráng niên của mình vô cùng cường đại, có thể dễ dàng nắm hết thảy trong tay, mà thần tượng trong lòng anh nay lại trong nháy mắt sụp đổ, Tưởng Trạch Hàm cho dù tự cho mình thành thục ổn trọng cũng không khỏi mất đi phương hướng.

Một khi bị yếu ớt xâm nhập, phản ứng theo bản năng của mọi người đều là tìm tới một tồn tại mà họ có thể yên tâm dựa vào, đối với Tưởng Trạch Hàm mà nói, tồn tại như vậy chỉ có mình em trai có quan hệ huyết thống thân thiết nhất với anh — cho dù em trai anh yếu đuối tính tình lại trẻ con, nhưng cũng là người duy nhất có thể khiến Tưởng Trạch Hàm nhanh chóng tỉnh lại.

—— Đúng vậy, không còn cha thì đã làm sao? Đối với Tưởng Trạch Hàm đã sớm thành thói quen cha chỉ là một cái tên hoặc là một cuộc điện thoại mà nói, anh có em trai như vậy là đủ rồi.

Trên gáy, là cái tay có chút chần chờ khi đặt lên của em trai, ngón tay mang xúc cảm quen thuộc xuyên qua sợi tóc, cẩn thận vỗ về chơi đùa, mô phỏng theo những gì mà cậu vốn thường được đối xử trước đó. Gương mặt Tưởng Trạch Hàm chôn bên cổ của Tưởng Trạch Thần cũng rốt cuộc bình thản, khóe miệng cũng hơi hơi gợi lên.

—— Đúng vậy, anh có em trai như vậy là đủ rồi, anh phải sớm giống như cha Tưởng, vì mình cũng vì em trai mà chống đỡ một mảnh trời.

“Tiểu Thần, anh có chuyện không được tốt lắm cần phải nói cho em.” Thả lỏng cánh tay ôm chặt, ngược lại nắm lấy hai vai Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của em trai, nhẹ nhàng chậm rãi lại không kém phần kiên định mở miệng, trong ánh mắt hoàn toàn là điềm tĩnh cùng trấn an “Tuy rằng em đại khái sẽ khó có thể tiếp thu, nhưng mà không cần lo lắng, không cần sợ hãi, anh hai luôn luôn ở bên cạnh em, vẫn luôn bảo hộ em, biết chưa?”

Tưởng Trạch Thần hé miệng, lại không nói gì thêm, chỉ đồng dạng thong thả cùng kiên định gật đầu.

Tuy rằng chỉ có một lát, nhưng bất an cùng lo sợ của Tưởng Trạch Hàm như cũ thông qua thân thể run rẩy rơi vào trong lòng Tưởng Trạch Thần, nhìn Tưởng Trạch Hàm trước mặt giống như trong nháy mắt trở nên càng thêm trưởng thành, Tưởng Trạch Thần lại xé mở ký ức, nhớ lại rõ ràng tình cảnh khi đời trước cậu nhận được tin cha Tưởng mất.

Khi đó, sau khi nhận được tin dữ từ Tưởng Trạch Hàm, đầu cậu vẫn đau như muốn nứt ra vì uống quá nhiều rượu nên không phản ứng gì được nhiều, sau đó nữa thì cậu không còn gặp được anh vì anh đã xin phép tạm nghỉ ở đại học rồi một lòng lao vào công việc, ổn định trật tự công ty, thậm chí khi cậu trong lòng đầy bất an cùng sợ hãi đến tổng công ty tìm kiếm Tưởng Trạch Hàm cũng đều không tìm được thân ảnh của anh — thẳng đến tận khi Tưởng phu nhân mang theo tro cốt cha Tưởng trở lại Trung Quốc, luật sư tiến đến tuyên đọc văn kiện kế thừa tài sản.

Mà lúc này đây, Tưởng Trạch Hàm lại bỏ xuống hết thảy, trước tiên tìm tới cậu — Cho nên, đã không còn giống đời trước nữa, đúng không?

—— Cậu… Hẳn có thể thử tin tưởng Tưởng Trạch Hàm sẽ không giống đời trước làm khó làm dễ cậu như vậy, đúng không?

“Tiểu Thần, ba ba chúng ta… Qua đời vì tai nạn xe rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.