Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 20: Viết Cam Kết



Không lâu sau đó Diệp Kỷ Đường cũng từ Giao Thái Điện trở về Đường Hoa Cung, Lục Yến Tu cùng mèo nhỏ vẫn còn ôm nhau ngủ, nàng lẳng lặng ngồi cạnh giường, chậm rãi sờ lên mặt hắn, đôi mắt tham lam ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ, nếu không có nàng che chở, sau này Yến Tu của nàng phải làm sao đây?

Diệp Kỷ Đường ngồi suy tư một lúc lâu thì người trên giường cũng đã có động tĩnh, hắn xoay người lại ôm chặt lấy cánh tay nàng, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, hắn dứt khoát ngồi dậy nhào vào lòng nàng, sau đó lặng lẽ khóc.

"Sao chàng lại khóc?"

Diệp Kỷ Đường nhìn hắn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của hắn liền trở nên luốn cuốn không biết làm gì, chỉ biết nhẹ nhàng đem nước mắt trên gương mặt hắn lau đi "Có phải gặp ác mộng không?"

"đúng vậy......"

Lục Yến Tu vừa thút thít vừa ôm Diệp Kỷ Đường chặt hơn "rất đáng sợ"


Nghe thấy giọng nói đáng thương đó của hắn Diệp Kỷ Đường nhẹ nhàng vỗ về trấn an hắn "Đừng sợ, có ta ở đây, nói cho ta nghe chàng đã mơ thấy cái gì?"

"Hoàng Thượng không cần ta nữa, nàng muốn vứt bỏ ta."

Lục Yến Tu cắn chặt môi mình, ngăn bản thân không phát ra tiếng khóc, người này tại sao lại tốt với hắn như vậy, lúc nào cũng chỉ biết suy tính cho hắn trước, ngay cả bản thân như thế nào cũng không quan tâm.

Diệp Kỷ Đường sau khi nghe hắn nói xong bỗng khựng lại một chút, sau đó tiếp tục trấn an hắn "làm gì có chuyện đó, chẳng phải trước đó ta đã nói rồi sao, Yến Tu là quân phi của ta, Yến Tu ở đâu thì ta sẽ ở đó, chúng ta sẽ không xa nhau."

"Thật sao?"

"Tất nhiên là thật, nếu Yến Tu không tin, không bằng ta viết cam kết cho chàng, thế nào?"

Diệp Kỷ Đường vốn là muốn dỗ hắn, nhưng thật sự không ngờ tiểu nhân nhi này sau khi nghe xong ngay lập tức chạy đi lấy giấy bút, đem đến đặt lên bàn sau đó gọi nàng "Hoàng Thượng, nhanh, nàng nhanh đến đây viết đi!"


"..."

"Ta vẫn luôn ở đây có phải ngay lập tức sẽ biến mất đâu, chàng làm gì gấp đến mức đi chân trần thế kia, không may bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao"

Diệp Kỷ Đường vội vàng đi đến bên hắn, kéo hắn ngồi vào lòng mình, kéo chân hắn lên xoa xoa, sau đó ủ ấm cho hắn.

"Hoàng Thượng, nàng nói sẽ viết cam kết cho ta, phòng ngày nào đó nàng thất hứa không cần ta nữa, ta sẽ mang tờ cam kết này đến Đại Lý Tự tố cáo nàng!".

"tố cáo ta? Yến Tu đừng quên ta là Hoàng Đế của Tây Vân Quốc, Đại Lý Tự sẽ dám tiếp đơn cáo trạng của chàng sao?" Diệp Kỷ Đường buồn cười nhìn hắn.

"Vậy....vậy ta sẽ đi khắp kinh thành nói cho bá tánh biết chuyện này, cho tất cả mọi người đều biết nàng là cái đồ lật lọng, xem nàng sẽ giải thích như thế nào"

"hừm, Yến Tu tuyệt tình như vậy sao?"


Diệp Kỷ Đường cầm bút lên chuẩn bị viết, sau đó cũng không quên hỏi "Yến Tu muốn ta viết cam kết với chàng như thế nào?"

"Cam kết không được bỏ phu bỏ hài tử!"

Lục Yến Tu không hề suy nghĩ mà thốt ra một tràng, lời này thốt ra khiến Diệp Kỷ Đường run lên một chút, không hề nghĩ ngợi trực tiếp vứt bỏ cây bút trên tay xuống, đặt tay lên bụng hắn xoa xoa "không bỏ chồng thì đúng, nhưng còn hài tử thì......"

Diệp Kỷ Đường kề sát lại ngậm lấy tai hắn, thấp giọng hỏi "Tại sao ta lại không biết ta và Yến Tu từ khi nào đã có hài tử rồi nhỉ?"

"Nàng, nàng, nàng..còn không nhanh viết cho ta!"

Lục Yến Tu nghiêng người đẩy Diệp Kỷ Đường ra, giọng điệu hung dữ, đừng cho là hắn không biết nàng đây là đang muốn trêu chọc hắn.

Diệp Kỷ Đường bất đắc dĩ "Bị bắt" phải viết cho xong tờ cam kết mình đã hứa, Lục Yến Tu cầm tờ giấy trên tay, vẻ mặt vẫn chưa hài lòng " vẫn chưa có ấn chương của nàng, nàng phải ấn lên cho ta, nếu không sau này làm gì có ai tin chứ"
"Được được được, ấn cho chàng"

Diệp Kỷ Đường kiên nhẫn lấy ấn chương ra, trước đôi mắt lấp lánh đang dõi theo của Lục Yến Tu mà ấn vào một góc, Lục Yến Tu lúc này mới thỏa mãn, hắn hừ hừ nói "sau này nếu nàng dám vứt bỏ ta, ta sẽ đem nó đến Đại Lý Tự"

Nhìn hắn cẩn thận đem cam kết nàng viết cất thật kĩ, Diệp Kỷ Đường chỉ biết lắc đầu cười "Quân phi, Yến Tu, nếu ta đã đáp ứng chàng, vậy bây giờ chàng chẳng phải nên thỏa mãn ta một tí hay không?"

Một luồn khí nóng phả vào cổ hắn, Lục Yến Tu cảm thấy có chút rùng mình "Nàng, nàng muốn làm gì?"

"Mới vừa rồi chẳng phải Yến Tu đã nói hay sao, bỏ phu bỏ hài tử, phu thì ta có, nhưng chẳng phải hài tử thì đang thiếu sao? hiện tại chúng ta vẫn là nên nắm chắt cơ hội này để tạo hài tử đi"

Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa đưa tay luồn vào áo hắn, chỉ là khi nàng vừa chạm vào, Lục Yến Tu do dạo gần đây luôn bị nàng dạy dỗ nên đã nhanh chống mềm thành một đoàn, vô lực mà dựa vào người Diệp Kỷ Đường
Bàn tay kia càng ngày càng tác oai tác oái trên người hắn, Lục Yến Tu ngửa mặt lên, nhỏ giọng rên một tiếng, Diệp Kỷ Đường kéo hắn lại gần hơn, nhẹ hôn lên môi hắn, sau đó bắt đầu gặm nhắm môi hắn, khiến Lục Yến Tu kiến nghị xoay mặt đi.

Diệp Kỷ Đường duỗi tay nắm chặt cằm hắn, làm hắn phải quay mặt về phía nàng, sau đó tiếp tục gặm lấy môi hắn, Lục Yến Tu lúc này đành phải đầu hàng, thuận theo nàng hé môi ra, hai người môi lưỡi day dưa một lúc lâu, sau đó Diệp Kỷ Đường mới thõa mãn buông Lục Yến Tu ra.

Lục Yến Tu lúc này đã sức lực cạn kiệt chỉ biết dựa người vào Diệp Kỷ Đường, cả người hắn không ngừng run lên, đôi mắt phiếm hồng, cánh môi kiều nộn sưng đỏ, trên cổ lộ ra nhưng dấu vết màu đỏ đầy ám mụi, bộ dáng của hắn giờ đây chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ " vô cùng câu người"
Cũng không biết người này có phải là do vừa gặp ác mộng, nên mới trở nên ngoan ngoãn thuận theo nàng hay không, thậm chí còn có chút chủ động, bất quá hai người vẫn như cũ không làm đến bước cuối cùng.

Diệp Kỷ Đường nhỏ giọng thở ra một hơi, trong lòng thật sự đang hận không thể đem tên hạ cổ trên người nàng bắt lại, rút gân lột da treo trước tường thành.

"Chuẩn bị nước"

Không bao lâu sau, cung nhân liền nhanh chóng mang nước vào, Diệp Kỷ Đường ôm Lục Yến Tu đi tắm rửa, nàng nhẹ nhàng cởi từng lớp y phục của hắn ra, lúc đầu hắn có chút kháng nghị, nhưng sau khi ngửi thấy mùi Long Tiên Hương kia, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy an tâm, sau đó nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Biết hắn mệt, Diệp Kỷ Đường cũng không đành lòng lăn lộn hắn tiếp, chỉ đơn giản tắm rửa cho hắn, sau đó mặc lại y phục rồi cẩn thận ôm hắn về tẩm điện, sau khi đặt hắn lên giường đắp chăn cho hắn xong thì nàng cũng định trở về Giao Thái Điện xử lí tiếp chính sự, kết quả khi nàng muốn rút tay về thì người nọ như dây leo quấn chặt lấy tay nàng, Diệp Kỷ Đường không muốn đánh thức hắn, chỉ có thể thuận theo nằm bên cạnh hắn.
Tiểu nhân nhi kia như cảm nhận được sự tồn tại của nàng bên cạnh, lăn vào lòng nàng tìm một vị trí thoải mái sau đó mới an ổn ngủ say.

_________________________

Thời gian kì thì hội đã sắp đến, các sĩ tử từ khắp mọi nơi đã tụ hợp đông đảo bên ngoài trường thi, khi tiến vào trường thi thì các sĩ tử buộc phải ở trong trường thi bảy ngày trong quãng thời gian của kì thi, bên trong trường thi đều được sắp xếp các gian phòng cho mỗi sĩ tử.

Bên trong trường thi khắp nơi đều có thị vệ canh gác, nếu bất cứ sĩ tử nào rời khỏi trường thi đi ra bên ngoài thì ngay lập tức sẽ bị tước đi tư cách thi.

Kha Uyển là quan chủ khảo nên đương nhiên đã sớm đến đây xem xét tình hình.

"Thừa tướng."

Cấm quân của Giang thống lĩnh đang đi xem xét tình hình xung quanh, các nàng đang bắt đầu hướng dẫn các sĩ tử theo trình tự mà sắp hàng.
"Không ngờ rằng Giang thống lĩnh cũng đến đây, thời gian hiện tại cũng sắp tối rồi, chúng ta mau bắt đầu đi"

Các sĩ tử trước khi được bước vào bên trong trường thi đều được tra xét khắp người, trừ bộ quần áo mặc trên người cùng hành lí đem theo thì không được mang theo bất kì thứ gì khác liên quan đến kì thi, ngay cả giấy trắng cũng không thể, không những thế còn phải thẩm tra đối chiếu danh lục để ngừa trường hợp có kẻ đi thi hộ, nếu phát hiện trường hợp đi thi hộ thì sẽ tước bỏ tư cách tham gia các kì thi, cả đời cũng không được thi cử.

Trong hàng dài các sĩ tử đang đứng kia, có một nữ tử duỗi tay kéo tay áo của nữ tử đang đứng trước mặt "Tử Đồng, ngươi không cảm thấy lo lắng sao? Sao ngươi lại có thể bình tĩnh như vậy?"

"Bất quá xem như chỉ là bài kiểm tra bình thường thôi, nếu không mang bất cứ thứ gì mờ ám vào trong thì không cần lo lắng."
Kì thât Lý Tử Đồng cũng rất lo lắng, nàng thật sự muốn đứng đầu kì thi lần này, đem vinh quan về rồi sau đó sẽ cầu thân với người trong lòng, chỉ cần nghĩ đến người ấy đáy mắt Lý Tử Đồng đã trở nên vô cùng nhu hòa, khi nàng vừa đến kinh thành thì đã phát hiện có một gian điểm tâm rất ngon, chờ khi trãi qua xong kì thi này, khi trở về nàng nhất định sẽ mua thật nhiều điểm tâm ngon cho A Bảo của nàng.

"Lần này sau khi trở về ta sẽ mang sính lễ đến cầu thân A Bảo, ngươi nói xem sư phụ sẽ đồng ý gả A Bảo cho ta hay không?"

"????"

Nữ tử kia sau khi nghe xong liền trở nên ngây ngốc, nàng đang lo lắng không biết có thể vượt qua được kì thi này hay không, ấy vậy mà cái tên Lý Tử Đồng đáng ghét này chỉ biết quan tâm chuyện cầu hôn thôi sao.

"Ta thấy sư phụ cũng thích ngươi, nên khi ngươi đến cầu thân A Bảo thì người sẽ đồng ý thôi"
"Ừm"

Lý Tử Đồng gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu trầm mặt, bất quá nàng đã đặt ra mục tiêu rằng bản thân phải thật vẻ vang trở về cầu thân hắn.

"Lý Tử Đồng, người thôn Thượng Trang, huyện Thanh Bình đâu?"

Rất nhanh đã đến lượt Lý Tử Đồng, thị vệ giơ cây đuốc, ánh lửa chiếu vào mặt nàng , Lý Tử Đồng có chút không thích ứng kịp chớp chớp mắt, nàng đem danh lục đang cầm trong tay giao cho Kha Uyển " là danh tính thật"

" ngươi có mang theo thứ gì khác không?"

"Chỉ có bộ y phục đang mặc trên người cùng bộ y phục khác trong tay nải."

Cấm quân nhận lấy tay nải của Lý Tử Đồng sau đó mở ra kiểm tra, bên trong bất quá chỉ là một bộ y phục cũ, trên tay áo còn có hai mảnh vá, cấm quân sau khi kiểm tra xong thì đem tay nải tra cho Lý Tử Đồng "Được rồi, đây là thẻ bài của ngươi."
"Đa tạ đại nhân."

Lý Tử Đồng nhận lấy tay nải cùng thẻ bài, chấp tay hành lễ với Kha Uyển cùng cấm quân xong mới tiến vào bên trong, để lại Kha Uyển đang đứng tán thưởng không thôi, không hỗ danh là học trò của học sĩ Hàn Lâm Viện, nếu nàng có một đứa con trai thì chắc chắn rằng sẽ tìm cách gả hắn cho Lý Tử Đồng, nhưng nếu nàng nhớ không nhầm thì vị học sĩ ấy hình như cũng có một đứa con trai, Kha Uyển lập tức hiểu được rằng dù cho nàng có con trai đi chăng nữa thì mối hôn sự tốt này cũng chưa đến lượt nàng.

________________________

Diệp Kỷ Đường tối nay vẫn ở lại Đường Hoa Cung, thời điểm Lục Yến Tu ngủ thật say nàng mới có cơ hội rút tay mình ra khỏi hai cánh tay đang ôm chặt của hắn, sau đó từ từ bước xuống khoát thêm áo rồi ra ngoài ngồi xem binh thư.
Hàn Xu lúc này chầm chậm tiến vào, nhẹ giọng nói "Hoàng Thượng, các sĩ tử tham gia kì thi lần này đã tiến vào trường thi, trường thi cũng đã đóng cửa chờ ngày hội thi bắt đầu"

"Bên phía Việt Hoa Thanh có động tĩnh gì không?"

"Dạo gần đây nàng ta vẫn hay đến phủ của Quảng Tỉnh Vương, nhưng chỉ đến một lúc rồi rời đi"

"Được rồi, lui xuống đi."

"Vâng"

Hàn Xu sau khi rời khỏi thì Diệp Kỷ Đường cũng đặt binh thư trong tay lên bàn, sau đó đứng dậy chỉnh trang lại y phục rồi mới nhẹ nhàng đi vào bên trong, thời điểm đi đến bên giường thì đã thấy Lục Yến Tu đang nằm mở to mắt nhìn nàng, Diệp Kỷ Đường ngồi xuống bên cạnh hắn, duỗi tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ của hắn "Có phải ta làm chàng tỉnh không?"

"Không phải"

Lục Yến Tu cọ cọ lên tay nàng, Diệp Kỷ Đường xoay người nằm xuống cạnh hắn, đem hắn ôm vào lòng, khẽ hôn lên trán hắn "Chờ thời gian hội thi qua đi, ta sẽ dẫn chàng đi săn, thế nào?"
"Được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.