Hai người nói tới cuối, tựa hồ đã kết thúc ‘chính đề’… tri huyện đó bày yến tiệc đầy bàn, chiêu đãi khách nhân, thức ăn không thua kém gì bữa ăn của tam vương gia tại Đào Nguyên trấn hôm đó, còn gọi một vài oanh oanh yến yến được dưỡng trong huyện nha tới hầu hạ khách quý, xa xỉ vô cùng.
Triển Phi Dương yên lặng ôm người trong lòng, lặng lẽ bỏ đi… Thẩm Lăng Vân không ngốc, đương nhiên sẽ không tranh cãi muốn giết tên cẩu quan đó__
Hiện tại lấy tính mạng tri huyện này đã không còn là chuyện quan trọng nhất, có một âm mưu tạo phản bày ra trước mắt, mà tên cẩu quan này chỉ là một con cờ nhỏ nhất trong đó! Nếu vừa rồi bọn họ xử lý tên tri huyện này, chỉ sẽ đánh rắn động cỏ… không có tên tạp binh này, hộ quốc đại tướng quân vẫn sẽ đi đốt lò ở nơi khác, chuyện này phòng không thể phòng! Mà nếu họ muốn xác định tội mưu phản của hộ quốc đại tướng quân, căn bản sẽ không có chứng cớ!
Lời vừa rồi, cho dù có ghi lại cũng vô dụng, sự việc trọng đại, đối thủ lại là hộ quốc đại tướng quân chiến công lẫy lừng, không có chứng cứ vững như núi, một bổ đầu như y căn bản không thể đánh bại đối phương… huống hồ, đây là cổ đại, cũng không có trang bị có thể ghi âm, lẽ nào bảo khi y khi tố cáo chỉ nói ‘ta tận tai nghe thấy’…. cũng chỉ có y nghe? Như vậy quả thật là làm trò cười, tuyệt đối sẽ bị đánh bại! Đến lúc đó người bị nhốt vào thiên lao tuyệt đối là Thẩm Lăng Vân y, chứ không phải hộ quốc đại tướng quân!
“Lăng Vân… đừng gấp, chúng ta từ từ nghĩ cách!”
Hai người rời khỏi huyện thành, Triển Phi Dương mới buông y xuống… sợ y tức giận, thân thiết an ủi.
“Hừ, tôi lại không phải Thẩm Lăng Vân trước kia! Bảo gia vệ quốc gì đó, vì hoàng thượng như thế, tôi cần phải tức giận sao?”
Đối với triều đình này, y không có tình cảm nên có như nguyên chủ nhân của thân thể… y không ngu trung! Huống hồ, hoàng đế đó lại cường đoạt bá chiếm, xâm phạm Nhiên Thiên, cái này y còn tự thân trải nghiệm, nhìn Nhiên Thiên muốn sống không được muốn chết không sông, đau khổ bức mình bước vào vực sâu của hoàng thượng… hoàng thượng như thế, căn bản không xứng cho họ bảo vệ!
Nhưng chuyện gì cũng đều có hai mặt, hoàng thượng là hoàng thượng, lê dân bá tánh là lê dân bá tánh… tuy hoàng thượng đó tổn hại Nhiên Thiên rất lớn, nhưng lão bách tính y tiếp xúc đều nói hoàng thượng nhân trị thiên hạ… nếu không phải bên dưới có những cẩu quan này, thì chỉ với hoàng thượng, lão bách tính sống không tồi… một khi chiến tranh nổi lên, khói loạn, binh mã, cuộc sống bị đảo điên, người chịu tội nhất không phải những kẻ làm quan, cũng không phải vương quyền quý tộc… mà là những lão bách tính! Huống hồ, huyện lệnh vừa rồi y thấy, còn cả tham quân phụ trách tới liên hệ kia là loại người gì, nói bọn họ là nhân tạp, là sỉ nhục từ ‘nhân tạp’ này! Đây mới chỉ là một góc băng sơn… tương lai do đám người thế này ngồi trên giang sơn, thì sẽ có hậu quả gì? Thẩm Lăng Vân căn bản không dám nghĩ tiếp…
Triển Phi Dương chỉ cười cười, sờ lưng cho y thuận khí… quá hiểu y khẩu thị tâm phi, nhưng Thẩm Lăng Vân tức giận thì để y mắng cho tiêu khí, rất tốt, hà tất phải vạch trần y?
Vẫn luôn an ủi nhẹ nhàng, không hề mất kiên nhẫn nghe y lải nhải.
“Này, Phi Dương… cậu nói tôi nên làm sao đây?”
__ Lần này, Thẩm Lăng Vân cuối cùng không còn khoe tài, chủ động giành đưa chủ ý như trước nữa, hiện tại trong đầu y rối nùi, trong mắt chỉ viết hai chữ ‘cầu cứu’, nhìn nam nhân bên cạnh.
Bọn họ đối diện là một cái ‘tử kết’__ chuyện Hoắc gia tuy nhỏ, nhưng bọn họ không thể thấy chết không cứu! Nếu cứu Hoắc gia, thì nhất định phải tiêu diệt cẩu quan và cả đám thổ phỉ! Nhưng giết cẩu quan tuy dễ, có điều hễ động tới cẩu quan, sẽ đánh rắn động cỏ… những người này dám ngang ngược ở đây không phải không có đạo lý, tối qua điều tra địa đồ, nơi này không có quan viên ngoại xuất sẽ đi con đường này… nếu bọn họ thật sự động tới tri huyện, kẻ đứng sau nhất định sẽ cảnh giác, tạm thời thu hết đuôi hồ ly, muốn thuận dây lôi những cao quan quyền quý đứng sau án mưu phản này là chuyện si tâm vọng tưởng! Nhưng nếu không động tới cẩu quan, không động tới đám thổ phỉ đó… vì muốn thả trước để câu cá lớn, vậy bọn họ đi cứu Phụng Thiên Lam trước, phản quân sẽ lặng lẽ tới trú đóng tại đây, đến lúc đó chỉ cần y mật báo với hoàng thượng, thì có thể bắt trọn ổ, kéo hộ quốc đại tướng quân xuống ngựa…
Chỉ là một bên là một quốc gia, còn có an nguy của bách tính đếm không xuể, một bên là tính mạng của già trẻ Hoắc gia và thanh bạch của Hoắc tiểu thư…
Tuy bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn là biết ngay, nhưng Thẩm Lăng Vân không cảm thấy y nên chọn cái trước, và phải hy sinh cái sau… Hoắc gia vô tội, rõ ràng có thể bảo vệ lại không bảo vệ… vậy thì có gì khác với cẩu quan coi mạng người như cỏ rác kia?
Y đang nghĩ tới một biện pháp có thể lưỡng toàn… nhưng y vắt hết cân não, lại vẫn không biết làm sao…
Triển Phi Dương thở nhẹ một hơi, thật có chút bất đắc dĩ. Thật ra Lăng Vân thật sự rất thông minh, hắn biết Lăng Vân có thể nghĩ tới việc lấy Hoắc gia làm mồi dụ, thổ phỉ diệt Hoắc gia, tri huyện sẽ diệt phỉ, sau đó phản quân sẽ tới đóng trú tại đây… đến lúc đó một mật trạng dâng lên hoàng thượng, tứ đại danh bộ có quyền này! Lúc đó sẽ tóm gọn ổ, cho dù không bắt được ‘chủ nhân’ sau màn, nhưng cú này tất nhiên có thể khiến hộ quốc đại tướng quân nguyên khí đại thương…
Hắn biết Lăng Vân thông minh như thế, nhất định có thể nghĩ ra cách này, nhưng cũng biết Lăng Vân rất lương thiện, nhất định không nỡ hy sinh Hoắc gia!
Lăng Vân hiện tại đang trưng cầu ý hắn__ chủ ý có thể vẹn toàn đôi đường!
Độ khó này quá lớn… chuyện gì cũng không thể sai lầm, cũng không thể bại lộ, càng không thể làm lỡ chuyện đón Phụng Thiên Lam để mau chóng đi cứu Nhiên Thiên… Triển Phi Dương có chút đau đầu nhu huyệt thái dương, tiểu tổ tông này a, thật muốn xem hắn là Doraemon sao?
Tuy hắn muốn thỏa mãn tất cả hy vọng của Lăng Vân… nhưng dù sao hắn không phải vạn năng…
Suốt đường, hai người không nói gì… Triển Phi Dương vốn ôm nguyên tắc thỏa mãn tất cả nguyện vọng của người yêu, cố vắt óc suy nghĩ nan đề Lăng Vân đưa ra, nếu là nguyện vọng của Lăng Vân, bất kể chết bao nhiêu tế bào não, hắn cũng phải nghĩ ra chủ ý!
Thẩm Lăng Vân biết nam nhân đang khó khăn vì y, nghiêm túc suy nghĩ, cho nên không lên tiếng, lặng lẽ bước sóng vai, không quấy rầy nam nhân suy nghĩ… trong lòng, ít nhiều cũng có chút áy náy, nam nhân này không nợ y, chỉ vì yêu y, liền nguyện ý hiến dâng không giữ lại gì…
Phi Dương càng như thế, y càng không tự chủ ỷ lại vào đối phương… rõ ràng trước kia căn bản không dám tưởng tượng sẽ có một nam nhân làm người yêu, hiện tại lại phát hiện rốt cuộc vẫn không tự chủ mà yêu mất.
Hai người lặng lẽ bước đi, thời gian qua rất chậm, đặc biệt là khi có tâm sự, sẽ trở nên đặc biệt khó chịu… khó khăn lắm mới đi tới nơi có thể nhìn thấy Hoắc gia trang, Thẩm Lăng Vân lén nhìn nam nhân bên cạnh, vẫn vẻ mặt ngưng trọng.
Bất giác, trong lòng thầm thở dài… quả nhiên là không có biện pháp lưỡng toàn, rõ ràng là mình đã quá ép người!
Cùng lúc này, nhưng không ngờ Triển Phi Dương cũng giống y, theo bản năng nhìn hướng Hoắc gia trang, đột nhiên lại tự vỗ một cái, vui vẻ nở mày__
“Có biện pháp rồi! Vấn đề ngay ở trên tường vây__”
“Hả?”
Thẩm Lăng Vân vừa thấy hắn như thế, liền biết nhất định đã nghĩ ra cách, nhưng y không hiểu, tường vây này chọc tới ai chứ? Không phải đang bàn luận nên làm sao vừa có thể bảo vệ Hoắc gia, vừa không đánh rắn động cỏ, còn có thể bắt người muốn phản loạn sao? Sao lại dính dáng tới tường vây của Hoắc gia trang? Nếu không phải tường vây này xây cao, chỉ sợ Hoắc gia sớm đã bị cẩu quan đó xẻ thịt rồi…
Triển Phi Dương nhìn y hiếm khi lộ ra vẻ ngây ngốc, đáng yêu vô cùng, quay người ôm y, hôn chóc lên cái trán trơn mịn__
“Tiểu ngốc nghếch! Dụ địch vào sâu… hiểu chưa?”
“Ừ ừ… nhưng mà…”
Thẩm Lăng Vân gật đầu trước, tiếp theo lại lắc đầu, dáng vẻ càng đáng yêu, dụ địch vào sâu y đương nhiên hiểu, khi ở trường cảnh sát, y đã từng học qua lớp binh pháp, nhưng sau đó thì sao? Làm sao dụ địch vào?
Hai người vừa đi về phía Hoắc gia, vừa nói, nam nhân đang nghĩ muốn giải thích rõ với Lăng Vân về suy nghĩ của mình, để đổi lấy biểu dương, thì thấy có một nữ tử đi tới, khiến hai người đồng thời kinh ngạc__
Thẩm Lăng Vân đương nhiên không nhận ra nữ tử này, nhưng hiện tại trong thôn tình trạng như thế, một nữ hài tử chạy loạn bên ngoài… Nhìn thế nào cũng không bình thường! Nhưng nữ nhân này ăn mặc theo kiểu võ lâm, hơn nữa nhìn cách thức, tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng chỉ sợ có bối phận không thấp trong võ lâm!
Triển Phi Dương thì lại biết nàng, chỉ là có hơi bất ngờ, không ngờ thả Kim triển tước tới để tổng đàn phái người qua, nàng lại đích thân tới!
“Hồng Ngọc tham kiến giáo chủ, chúc giáo chủ hồng phúc tề thiên__”
Thẩm Lăng Vân thấy nữ tử này bước qua là quỳ, không khỏi co giật khóe miệng… sao lại hành động như Nhật Nguyệt thần giáo trong tiểu thuyết vậy!
“Đứng lên đi, chúng ta đang ở bên ngoài, hiện tại không tiện bại lộ thân phận, cho nên từ nay về sau không cần đa lễ.”
Triển Phi Dương cũng không thích thú gì với việc hành lễ này.
Nữ nhân này là người đầu tiên hắn gặp sau khi trọng sinh tới thế giới này, Ma Long giáo hình đường đường chủ, Hồng Ngọc.
Mà lúc này, Hồng Ngọc đang bất an dùng khóe mắt liếc nhìn nam tử tay nắm tay đứng bên cạnh giáo chủ__ Thẩm Lăng Vân trọng sinh không biết nàng, mà nàng đương nhiên cho rằng Thẩm Lăng Vân phải nhận ra nàng… hơn nữa là loại có hóa thành tro cũng nhận ra!
Vì hôm vây công Ma Long giáo, chính là nàng, đã một chưởng đánh người này xuống đáy vực!