Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 143: Điều tra



Hôm sau__

Tam vương gia phụng chỉ đại hôn, tuy từ lúc nhận chỉ tới khi đại hôn chính thức còn ba ngày, vô cùng gấp rút, nhưng hắn lại là tam vương gia quyền khuynh triều dã, bất luận tân nương là ai, là nam hay nữ, văn võ bá quan bên dưới ai nào dám chậm trễ… chớp mắt, ngày mai đã là ngày hôn lễ, những kẻ đến đưa lễ vật trước đã muốn tông sập cửa, ngay cả viên ngoại thậm chí là quan viên biên quan không về kịp cũng bảo thân tín ở đô thành chuẩn bị hậu lễ, trong nhất thời tam vương phủ biến thành nơi náo nhiệt nhất đô thành, quan viên quý tộc tụ tập như mây, người nơi khác cũng tới, đều phải đứng trước cửa xếp hàng xem sắc mặt người trông cửa.

Vị tam vương gia quyền khuynh triều dã này là chí thân của hoàng thượng, còn lợi hại hơn cả tể tướng quan ba phẩm.

Còn bản thân tam vương gia, thì càng bận rộn chiêu đãi khách nhân, tam vương gia bình thường làm sao lại bình dị gần người như thế? Hiện tại thuần túy là gặp chuyện vui nên tinh thần sảng khoái.

Hắn sảng khoái, nhưng có người không sảng khoái.

Thẩm Lăng Vân chuẩn bị làm tân nương, ngồi trong phòng nhìn giá y trên giường… muốn không rầu cũng khó!

Ban đầu Lăng Vân hùng tâm tráng chí, thề son sắt phải lấy được chứng cớ, quyết cắn miếng xương cứng này… kết quả thì sao?

Hôm qua mới phát hiện một chút đầu mối, chẳng hạn phương thức tam vương gia huấn luyện gia đinh, nhưng người đó không thể là gia đinh, cực có khả năng là mượn danh nghĩa huấn luyện gia đinh mà đường đường huấn luyện sát thủ thích khách… nhưng cái này không thể trở thành chứng cớ. Hơn nữa, nhìn từ phương thức thông báo, lão quản gia của vương phủ rất có thể cũng biết một chút, nhưng nếu dựa vào chút đầu mối đó mà bắt lão quản gia lại bí mật thẩm vấn, vạn nhất lão quản gia chỉ biết chút lông gà vỏ tỏi không thể lập án, hoặc là đã được huấn luyện kỹ, thề chết không phục, thì sẽ đánh rắn động cỏ…

Đáng nghi nhất chính là Lâu tướng quân, quy củ các triều đại, văn quan và võ tướng phải bảo trì khoảng cách nhất định, không thể bí mật tới lui, ngăn ngừa câu kết gây bất lợi cho triều đình, Lâu tướng quân là đại tướng quan ngoại, binh mã trong tay vượt quá mười vạn, tam vương gia lại là hoàng thân quốc thích phỏng tay, bọn họ không thể không hiểu đạo lý này? Nếu thật sự không hiểu, cũng sẽ không lén rời khỏi từ cửa sau. Hôm qua y lén quan sát địa hình, hướng bọn họ đi, đi tiếp theo là hoa viên, sau hoa viên là nơi ở của các hạ nhân nha hoàn, ra ngoài nữa là cửa sau vương phủ, hai đại nam nhân cũng không thể đi dạo hoa viên mãi chứ? Mà nơi bọn họ nói chuyện, khi Thẩm Lăng Vân phản ứng lại thì__ bên cạnh biệt viện của y chính là tẩm cung của Phụng Thiên Vũ!

Bọn họ căn bản không đi xa, mà nói chuyện ngay trong tẩm cung của Phụng Thiên Vũ, chẳng qua y suốt đường đi tìm, mà lại bỏ qua nơi ngay dưới mí mắt… nhưng cũng không có gì lạ, ai lại nghĩ hai đại nam nhân lại trốn trong tẩm cung nghị sự? Điều này chỉ có thể nói rõ, chuyện của bọn họ không thể ra sáng, còn có… tẩm cung của Phụng Thiên Vũ rất đáng nghi!

Đặt mông ngồi lên giá y được chế tạo tinh mỹ nhưng khiến y vô cùng rối loạn, ánh mắt Thẩm Lăng Vân có chút ngây dại… y nhớ nam nhân đó rồi!

Loại mong nhớ khó hiểu lại không thể khống chế này, rõ ràng mới xa nhau vài ngày… rõ ràng đang lúc chấp hành nhiệm vụ, nhưng khi nhìn thấy những thứ vốn chỉ nên thuộc về người yêu nhau, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót trào lên…

Đột nhiên cảm thấy mệt rồi, y thật sự không phải đại anh hùng, chỉ là trời sinh hấp tấp, gặp chuyện liền xúc động… Phi Dương lần này tuyệt đối sẽ tức giận rất lâu, đợi khi y làm xong nhiệm vụ lần này, phải nghỉ ngơi cho khỏe, cùng Phi Dương, không có nhiệm vụ, không có án mạng càng không có phản tặc, chỉ có hai người họ, nương tựa nhau, cùng du sơn ngoạn thủy… còn về giá y gì đó, giữa nam nhân y không thích mấy thứ này, càng không thích bị đối xử như nữ nhân…

Bất tri bất giác, tư duy phiêu xa… đợi Thẩm Lăng Vân hoàn hồn lại, giật mình một cái, mình đang làm gì vậy chứ? Còn chê thời gian quá nhiều sao?!

Ngày mai đã là đại hôn, đã không còn thời gian rồi, lẻn vảo tẩm cung của Phụng Thiên Vũ đương nhiên nguy hiểm, nhưng hiện tại y không còn chọn lựa nào khác!

Thẩm Lăng Vân gọi nha hoàn tới, nói mình muốn uống trà… nha hoàn lập tức bưng long tĩnh tốt nhất lên.

“Vương gia đâu?”

“Hồi bẩm vương phi, tam vương gia đang ở đại thính tiếp đãi khách nhân, nghe nói bên Vân Nam phái thân thích tại đô thành tới đưa lễ…”

“Phải rất lâu sao?”

Trên mặt Thẩm Lăng Vân bày vẻ buồn bực khi phu quân không ở bên, trong lòng thì thầm vui mừng, đúng lúc có thể hạ thủ.

“Hồi bẩm vương phi, cái này thật khó nói, vương gia dặn dò bữa trưa đưa vào phòng ngài, chắc sẽ cùng khách nhân dùng thiện…”

“Được, ta biết rồi, ngươi đi ra đi.”

Thẩm Lăng Vân vẻ mặt cô đơn, nhưng lại vui mừng trong lòng, hiện tại mới buổi sáng, còn mấy canh giờ nữa mới qua cơm trưa.

Muốn trốn khỏi tai mắt của mấy tiểu nha hoàn là chuyện rất dễ, tẩm cung của Phụng Thiên Vũ chỉ cách y một bức tường, cho dù trong phủ có cao thủ, chỉ cần không sử dụng khinh công thời gian dài khoảng cách dài, thì khả năng bị họ phát hiện rất thấp!

Đuổi tiểu nha hoàn ra rồi, Thẩm Lăng Vân liền động thủ__

Khinh công phiêu dật vô thanh, thân hình dẻo dai nhảy qua tường__ tẩm cung vương gia đương nhiên cũng có thị vệ và nha hoàn, chẳng qua những người này đều đứng ngoài cửa tẩm cung, chủ tử không ở trong phòng, bọn họ ai dám đi vào trong làm loạn? Ai có thể ngờ được, trong nhà lại có ‘nội tặc’, đường đường vương phi, mà cửa chính không đi lại đi leo tường!

Cái này không phải phí lời sao, nếu để Phụng Thiên Vũ biết y sẽ tới trước đó… y còn có thể tra được cái gì?

Ngày mai đại hôn, y đã sắp vào ở…. Vì đó là động phòng đáng chết! Cho nên nếu nơi này thật sự có bí mật, phải nhân trước khi nó bị dời đi mà xem hết, cũng chính là hiện tại!

Nhưng Thẩm Lăng Vân không ngờ được là, đứng trong tẩm cung rộng lớn, ánh mắt đầu tiên đã thấy tệ rồi__ không có! Cái gì cũng không có!

Tẩm cung chính là tẩm cung, xa hoa mỹ lệ vô cùng, nhưng chỉ có một cái giường lớn bày ở giữa, xung quanh đều là màn trướng như ẩn như hiện chia không gian ra, có gấm lụa hoa lệ, cũng có sa mỏng nửa trong suốt, màn sa màu đậm sau cửa sổ, đến màn hạt châu đung đua… đâu đâu cũng là đồ dệt, đừng nói chứng cớ, trừ giường lớn ra chính là sa trướng treo chằng chịt như mạng nhện, căn bản ngay cả một cái gia cụ cũng không có!

Nếu nói lãng mạn, quả thật là rất lãng mạn, có lẽ là vì bố trí động phòng nên mới làm thành như vậy.

Nhưng Thẩm Lăng Vân y không phải tiểu cô nương trong đầu chỉ có lãng mạn, hơn nữa y cũng không phải tới để gả cho người ta… hiện tại nên làm sao?

Thẩm Lăng Vân đối diện với căn phòng thế này, trong đầu một mảng trắng xóa.

Chạy!

Thực sự không tìm được chứng cớ, nhân lúc không ai chú ý, chuồn cho xong… nếu thật sự mặt đối mặt, y không đánh lại tam vương gia đó… chạy cũng không thể chạy!

Quả thật, ý định này chỉ vụt qua trong đầu Thẩm Lăng Vân, đây là suy nghĩ của người bình thường, cũng giống như đưa cho bạn một tờ giấy trắng, nói đáp án đã ở trên đó, không bỏ giáp còn có thể làm gì?

Nhưng giờ khắc mấu chốt, Thẩm Lăng Vân nghiến răng, hung hăng quất tóc, xua ý định ngu ngốc này ra khỏi đầu… nhiều người trông cậy vào y như thế, đang đợi tin tức, y không thể làm chuyện như vậy!

Giường! Đầu tiên là giường!

Thẩm Lăng Vân bước tới leo lên giường, lúc này thật sự gấp lắm rồi, khẩn cấp muốn tìm gì đó__ chẳng hạn, mật đạo! Ám thất!

Tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước xem không phải xem không, khi mấu chốt y cũng có thể nghĩ tới cái này… nhưng trên giường trống không, bất luận y lật tung thế nào, trừ chăn đệm, không còn cái gì khác!

Nhưng căn phòng này trừ giường, thì không còn cái gì khác nữa!

Thẩm Lăng Vân chán nản ngồi trên giường, nhìn chằm chằm màn trướng phủ kín như mây…

Đợi đã, đồ không phải có sẵn rồi sao?!

Khi y hận không thể chọt lỗ trên mấy cái màn này, đầu óc chợt lóe lên, cả người nhảy bắn khỏi giường__ màn trướng!

Nếu trên giường không có cơ quan, thì trong căn phòng này thứ đáng nghi nhất là những cái màn này….

Lần này, động tác của Thẩm Lăng Vân trở nên cẩn thận hơn, căn phòng này rất cao, không thể dùng gia cụ đệm chân chỉ có thể dùng khinh công mới phóng lên được phía trên màn… không thể có động tác quá lớn, nếu không những tấm màn này sẽ bị loạn, vậy sẽ bại lộ! Nhưng khinh công cũng có nguyên lý, lại không phải đang ở trong truyện tranh, có công năng đặc biệt có thể đứng yên giữa không mà không rớt xuống! Cũng giống như chạy xe đạp, kỹ thuật tốt nhất không phải là đạp nhanh cỡ nào, mà là đạp chậm mà lại không bị ngã… trên nóc nhà đâu đâu cũng là màn, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị quấn lên người.

Thẩm Lăng Vân cẩn thận rồi cẩn thận, nhẹ nhàng di động từng cái, nếu không phải, thì lại bỏ về chỗ cũ… việc này không phải chỉ cần kỹ thuật, còn cần thể lực, nó còn mệt hơn y thi triển khinh công trăm dặm. Không bao lâu đã đầu đầy mồ hôi!

Nhưng lần này không thể không nói, y may mắn, hoặc nên nói, chút mánh nhỏ của y dùng đúng chỗ… Khi kéo tới hơn một nửa màn trong phòng, lúc lưng y đã ướt mồ hôi__ “Ầm” một tiếng, trên vách tường vốn không có chút vết tích, đột nhiên tách ra trái phải, lộ ra một cửa lớn đen thui.

Chính là nó!

Mắt Thẩm Lăng Vân sáng lên, cuối cùng nhảy xuống đất!

Nhưng, còn chưa đợi y kịp thở ra, chạy vào trong cánh cửa đó, thì đã nghe một âm thanh thâm u đột ngột vang lên sau lưng__ “Lăng Vân của ta, ngươi đang làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.