Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 145: Bị bức thành thân



“Ưm ư… ô ô… dừng, dừng tay…”

Thẩm Lăng Vân bị nam nhân đặt lên giường, động tác thô bạo hơn bình thường nhiều, bị người mình yêu nhất phản bội, bị người mình thích nhất xem thường… có lẽ đúng như Thẩm Lăng Vân nói, nội tâm nam nhân này không những không kiên cường, mà còn rất yếu ớt, mấy câu nói đã đẩy Phụng Thiên Vũ tới ranh giới bùng nổ!

Nhưng nam nhân áp chế trên người y, khát vọng nguyên thủy nhất trong mắt lại hoàn toàn bán đứng nội tâm hắn, hắn thích Lăng Vân, vì thích, cho nên khát vọng, cho nên không thể chờ nỗi muốn chiếm hữu… nếu vẫn luôn áp chế mình, một lòng muốn đạt được tim y, nhưng rốt cuộc đổi lấy kết quả thế này, thì không bằng trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy nhất tuyên cáo quyền chiếm hữu của hắn là được!

Thẩm Lăng Vân có thể gọi là tự gieo quả đắng, sớm biết vậy thì không nên kích thích tên khốn này… y vốn muốn dùng những lời tâm phế để bức người này quay đầu là bờ, ai biết lại khéo quá hóa vụng…

“Cứu mạng… cứu mạng…”

Đến nước này rồi, thấy nam nhân trên người sắp phát cuồng… Thẩm Lăng Vân cũng không bận tâm nhiều nữa, chỉ có thể kêu cứu, nhưng chỉ đổi lấy một nụ cười tà mị của nam nhân__

“Đừng phí sức vô ích, ngươi quên đây là đâu sao? Đây không phải là Phụng Túc sơn trang, đây là vương phủ của ta, mà chúng ta là phu thê tân hôn, chẳng qua là động phòng trước mà thôi!”

Sẽ không có ai để ý tới y… ai dám tới quấy nhiễu hứng trí của tam vương gia chứ?

Thẩm Lăng Vân thấy cầu cứu vô hiệu, cuối cùng quyết tâm, hung hăng cắn xuống…. Không ngờ mình cũng có ngày rơi vào cảnh như trinh tiết liệt phụ trong phim cổ đại, nhưng chua xót vẫn khó đè nén, y có lỗi với Phi Dương! Y thật ngốc!

Nhưng, Phụng Thiên Vũ sớm có chuẩn bị sao lại cho y đắc thủ__

“A…”

Không đợi y cắn xuống, cằm đã bị bóp chặt__

“Muốn cắn lưỡi tự tận sao? Lăng Vân, ngươi thà chết cũng không nguyện ý ở cùng ta sao? Lăng Vân… ta không cho phép! Ta muốn ngươi… ta muốn ngươi…”

Hành động này chỉ khiến nam nhân càng thêm điên cuồng, kéo thắt lưng trên eo Lăng Vân xuống, nhanh chóng nhét vào trong miệng y, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng_

“Lăng Vân, ngươi không có bất cứ chọn lựa nào, ngay cả chết ta cũng không cho phép! Ngươi phải ở cùng ta, làm vương phi của ta… không, là hoàng hậu, ngoan, đừng quậy, rất nhanh ngươi sẽ trở thành hoàng hậu! Lâu tướng quân đã mang đại quân tập kết ở cách đô thành hai trăm dặm, bất cứ lúc nào cũng nghe lệnh ta… trước kia ta vẫn luôn muốn lừa ngọc tỷ tới tay rồi mới động thủ, thuận lý thành chương… nhưng hiện tại, ta không muốn đợi nữa, ta muốn giết Phụng Thiên Lạc, giết lão thái bà thiên vị đó, chỉ cần ta ngồi lên hoàng vị rồi, giết sạch những thần tử dám ngỗ nghịch ta, ha ha ha, ta làm một hoàng đế nghịch thiên thì thế nào? Bọn họ đoạt của ta những gì, ta sẽ lấy lại từng thứ…. Không bao lâu nữa, ngươi sẽ ngồi lên bảo tọa hoàng hậu, Lăng Vân, ngươi là của ta…. Trước khi ta thành công, ta sẽ không để ngươi rời khỏi vương phủ một bước, ngươi cứ đợi làm hoàng hậu đi!”

“Ô ô ô… ô ô…”

Thẩm Lăng Vân trừng mắt tuyệt vọng, nhìn nam nhân điên cuồng này, Phụng Thiên Vũ giống như kẻ điên, nhưng tên điên này đang thô bạo kéo y sam của y!

Rất nhanh, thân thể trắng nõn vô tà bại lộ trong không khí, trường sam, quần… ngay cả lý y cũng bị cởi ra ném xuống đất, nam nhân bắt đầu si mê liếm loạn trên người y… thân thể Thẩm Lăng Vân run rẩy…

Y xong rồi… lần này thật sự xong rồi… tên súc sinh này…

Nhưng, khi nam nhân bắt đầu giải khai y sam của mình, muốn xâm nhập vào thân thể hắn nhỏ dãi đã lâu, bên ngoài lại truyền tới âm thanh sát phong cảnh, khiến Phụng Thiên Vũ đã chìm vào trạng thái điên cuồng giật mình__ “Khởi bẩm vương gia… có chuyện…”

Cửa phòng tuy đóng, nhưng đối với cao thủ cho dù chỉ có một tiếng thở dốc dị thường, cũng không khó đoán ra bên trong có chuyện gì, người ở cửa hiển nhiên không ngờ mình lại đụng phải cảnh này, lập tức đổ mồ hôi lạnh, thậm chí cách cánh cửa cũng có thể cảm giác được sát khí từ trong truyền ra.

“Chân Báo, tốt nhất ngươi có đủ lý do để làm phiền ta!”

Âm thanh âm trầm từ trong truyền ra, mỗi chữ đều mang theo sát khí nồng đậm vì bị quấy nhiễu.

Chân Báo là đệ đệ của Chân Hổ, không thông minh như Chân Hổ, võ công cũng không bằng Chân Hổ, nhưng so với người khác, cũng coi như kỳ tài võ học, hiện tại Chân Hổ bị Nhiên Thiên phế rồi, nhất thời tìm không ra nhân thủ thích hợp, chỉ đành tạm thời lấy lui làm tiến, cho tiểu tử này tạm thời thay thế Chân Hổ… quả nhiên không đủ thông minh, lúc này lại chui ra!

“Khởi bẩm vương gia, chuyện ngài bảo điều tra đã tra được__ ở rìa đô thành có hai tiểu viện, không lâu trước đã được mua, người mua là cửu vương gia và vương phi của ngài, ở trong đó chính là giáo chủ Ma Long giáo Triển Phi Dương, một người khác là trang chủ Ngạo Thiên sơn trang không lâu trước đã cắt bào đoạn nghĩa với sơn trang, Ngạo Thiên Di, nhưng Ngạo Thiên Di tựa hồ có quan hệ mờ ái không rõ với cửu vương gia, trước mắt đang ở cửu vương phủ…”

“Ô ô… ưm…”

Đầu Thẩm Lăng Vân loạn lên, tên điên này, hắn muốn làm gì Phi Dương?

Y không quên… tại Đào Nguyên trấn, Ngạo Thiên Di và Phi Dương hai người cộng lại cũng không phải đối thủ của tên bịt mặt, nếu tên bịt mặt là Phụng Thiên Vũ… vậy Phi Dương… chết rồi, Phi Dương nguy hiểm!

“Được, chuẩn bị nhân thủ… ta đích thân dẫn quân!”

Phụng Thiên Vũ cười.

Sau khi nghe thấy tin tức này, cơn giận của Phụng Thiên Vũ lập tức tiêu tan, giống như vừa trút được nỗi căm tức, nhẹ nhàng nâng cằm mỹ nhân lên, thậm chí động tác rất dịu dàng giúp y lâu nước mắt bên khóe, nhướng bên mày__ “Rất khẩn trương đúng không? Nam nhân ngươi thích, võ đài Phụng Túc sơn trang vừa kết thúc, ta nghĩ hắn nếu đã theo ngươi tới, lại không thể ở trong Phụng Túc sơn trang, cho nên bảo người điều tra! Lăng Vân, nam nhân đó rất nhanh sẽ biến mất, đừng nhớ hắn nữa, không có bất cứ ý nghĩa gì, về sau, ngươi chỉ cần nhìn một mình ta, nghĩ tới mình ta là đủ rồi…”

“Ô… ô…”

Đừng… đừng tổn thương Phi Dương!

Đều tại y… do y kéo Phi Dương xuống nước…

Nhưng trừ nước mắt vô thanh, Thẩm Lăng Vân hiện tại không thề làm gì, chỉ có thể trân mắt nhìn nam nhân đứng lên, chỉnh lý y sam, sau đó kéo chăn giúp y phủ lên thân thể không tấc vải, thậm chí nhẹ hôn lên trán phủ đầy mồ hôi của y__ “Lăng Vân, đợi ta về lại tiếp tục chuyện vừa rồi của chúng ta… hiện tại, ta đi cho ngươi triệt để khỏi tơ tưởng nam nhân đó nữa__”

Tên khốn đó, dám chiếm hữu Lăng Vân hắn nằm mơ cũng cầu, hắn muốn bắt Triển Phi Dương về, hắn muốn giày vò tên khốn đó, khiến tên đó muốn sống không được muốn chết không xong, hắn muốn ở trước mặt Lăng Vân, thiến Triển Phi Dương, rồi phế võ công tên đó, ở trước mặt Lăng Vân, cho Lăng Vân trân mắt nhìn những binh sĩ thủ hạ của hắn luân phiên cưỡng gian người yêu của y… hừ, không phải thích sao? Hắn muốn xem thử, trừ hắn, Lăng Vân còn dám yêu ai!

Nam nhân quay người, đổi lại biểu tình âm tàn, vội vã đi, chỉ để lại Thẩm Lăng Vân không thể động đậy trên giường, đừng nói cứu Triển Phi Dương, hiện tại y ngay cả cầu cứu cũng không được…

“Ô ô… ô ô…”

Phi Dương! Phi Dương… Phi Dương… trong đầu chỉ còn lại cái tên đó, còn có những cảnh tượng ân ái khi hai người bên nhau…

… Phi Dương, tôi không cho phép cậu gặp chuyện…

Khi trời mông lung sáng, Phụng Thiên Vũ trở về!

Thẩm Lăng Vân vẫn nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn… cả đêm kinh hồn bất định, khiến cả người trở nên tái nhợt, tiều tụy.

Nghe thấy động tĩnh, y nhìn ra ngoài, vết máu đỏ trên cẩm bào của Phụng Thiên Vũ đâm đau mắt y, mà nhìn người tới dáng vẻ không có chuyện gì là biết, những vết máu này căn bản không phải của hắn!

“Lăng Vân… bảo bối, ta về rồi.”

Thẩm Lăng Vân hận không thể dùng ánh mắt đẻo tên ác ma đang thân mật gọi tên mình!

Trong ánh mắt của y bao hàm thù hận, Phụng Thiên Vũ đương nhiên thấy được, nhưng chỉ cười… khi quyết định đi tới bước này, nam nhân đã nghĩ tới kết quả này, nhưng cho dù là thế, hắn cũng không thể mất Lăng Vân!

… Cho dù là cưỡng bức….

… Cho dù bị Lăng Vân hận cả đời…

Hắn cũng muốn đạt được người này!

Phụng Thiên Vũ cười như không có chuyện gì, ngồi bên giường, nhìn sắc trời, than nhẹ__

“Thật xin lỗi, nam nhân đó phiền phức hơn tưởng tượng, tốn khá nhiều thời gian… ta trở về trễ, Lăng Vân cô đơn sao? Giờ lành sắp tới rồi, chúng ta hình như không có thời gian lập tức tiếp tục chuyện hôm qua, đợi lát nữa ta bảo hạ nhân đưa nước nóng tới, ta giúp ngươi tẩy rửa, sau đó tự tay thay giá y cho ngươi, chúng ta bái đường thành thân trước, tối nay động phòng… ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn thuộc về một mình ta bắt đầu từ hôm nay.

Thẩm Lăng Vân trừng hắn, ánh mắt căm hận rõ ràng đang nói__ Ngươi nằm mơ, ta cho dù chết ở đây cũng sẽ không bái đường thành thân với ngươi!

Chẳng qua, phản ứng của y tựa hồ cũng nằm trong dự liệu của nam nhân, cho nên chuyện đầu tiên Phụng Thiên Vũ làm, không phải là giải huyệt đạo cho y, cũng không phải lấy thắt lưng ra khỏi miệng y, mà là lấy một viên ngọc lục bảo dính máu trong lòng ra__ “Đừng nhìn ta như thế, ta làm vậy không phải vì muốn đạt được ngươi sao? Lăng Vân, ta là thật tâm! Ngươi yên tâm, nam nhân đó chưa chết, chẳng qua cái này ngươi nhận ra chứ?”

Mí mắt Thẩm Lăng Vân giật vài cái__ đó là của Phi Dương! Phi Dương trước kia mua, nói muốn làm một thắt lưng ngọc lục bảo cho y….

Phi Dương, rơi vào tay tên này!

Từ trong mắt y đã thấy được đủ nội dung, Phụng Thiên Vũ mới yên tâm giải huyệt cho y, lấy thắt lưng ra… quả nhiên, Thẩm Lăng Vân không giãy dụa nữa càng không có ý__ “Khốn kiếp, ngươi làm gì Phi Dương rồi?”

“Ta chỉ muốn nói với ngươi, ngoan ngoãn nghe lời, thì hắn tạm thời sẽ không chết! Nghe lời ta, làm vương phi của ta, cùng ta bái đường thành thân, cả đời đều giao cho ta… không được phép tìm cái chết, biết chưa?”

Phụng Thiên Vũ vốn nên đắc ý cười, nhưng lại trở nên thảm đạm__ nếu không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý dùng phương thức này bức ép người mình yêu? Nhưng trừ làm thế, Lăng Vân hiện tại căn bản sẽ không nghe theo…

“Sao ta biết ngươi nói có thật không? Sao ta biết Phi Dương có còn sống hay không? Trừ khi ngươi cho ta gặp Phi Dương!”

Thẩm Lăng Vân cũng không ngốc, tuy ở thế yếu tuyệt dối, nhưng cũng không quên trả giá!

Chỉ đáng tiếc, y quên quyền quyết định căn bản không nằm trong tay mình, chỉ cần nam nhân nói một câu__ “Lăng Vân, ngoan, không cần đòi hỏi với ta, hiện tại ngươi không có gì để bức ép! Hay là, ngươi hy vọng hắn chết trong hôn yến của chúng ta?”

Đại khái một nén hương sau, trời hoàn toàn sáng.

Các hạ nhân bưng hỉ phục bắt đầu mang vào phòng vương gia…

Thẩm Lăng Vân ngậm nước mắt ngồi trên giường, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, mặc các hạ nhân bày bố, mặc giá y tội ác lên người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.