Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 71: Giáo chủ phu nhân là người của mình



“Cái gì?! Nội bộ làm! Ngài hoài nghi nhà chúng tôi…”

Trong thư phòng, vì sau khi họ ra khỏi phòng đã yêu cầu nói chuyện riêng, cho nên được Liễu viên ngoại mời tới đây chỉ có Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân cùng Lâm viên ngoại.

Chỉ là bất luận họ Liễu này võ công cao bao nhiêu, khi nghe chuyện này cũng khó tránh khỏi giật mình, xém chút kích động phun máu, còn Lâm viên ngoại thì vội đỡ lấy hắn.

“Liễu viên ngoại, trong nhà xảy ra chuyện như thế, xin cố nén bi thương… ta biết kết luận này khiến ngươi rất khó chịu, nhưng án mạng như núi, Liễu tiểu thư chết không minh không bạch… hy vọng ngươi có thể phối hợp điều tra, ta hứa sẽ bắt hung thủ quy án, để Liễu tiểu thư dưới cửu tuyền cũng được nhắm mắt.”

__ Thẩm Lăng Vân sỡ dĩ nói thế, chủ yếu là lo lắng Liễu viên ngoại này nghe thấy trong nhà có nội tặc, lo lắng tin xấu truyền ra, sau đó hủy báo án.

Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước, những logic ‘chuyện xấu không lộ ra ngoài’, đâu đâu cũng thế không phải sao? Nếu hủy báo án… đối với họ mà nói có lẽ nhẹ nhõm một chút, nhưng dù sao mạng người quan trọng, lòng chính nghĩa khiến y không hy vọng một mạng người cứ thế biến mất không minh bạch.

Mà quả thật Liễu viên ngoại này vốn cũng có suy nghĩ như thế, nhưng lời của Thẩm Lăng Vân đã đâm trúng chỗ mềm của hắn… một khuê nữ như thế, phủng trong lòng bàn tay không dễ gì mới nuôi lớn… thật ra cho dù Thẩm Lăng Vân không nói câu đó, Triển Phi Dương đứng bên cạnh, hắn làm sao dám không phối hợp? Nhưng Thẩm Lăng Vân nói thế, lại khiến người ta càng thêm tâm phục khẩu phục.

“Vâng, thảo dân nhất định phối hợp Thẩm đại bổ đầu, để tiểu nữ được rửa oan tình.”

“Vậy thì cho ta biết trước, thạch tín từ đâu ra? Hoặc là trong phủ có độc dược nào tương tự thạch tín không?”

__ Thẩm Lăng Vân đột nhiên nói một câu.

Trên thực tế, trên đường y tới đây đã từng hỏi qua tiểu nha dịch đó, Đào Nguyên trấn này không có tiệm bán thạch tín, vì là chỗ nhỏ, cho nên trong tiệm thuốc chỉ có bán một vài thảo dược trị đau đầu ngoại thương phong hàn mà thôi, nếu hung thủ âm mưu đã lâu, thì án này cũng khó tránh sơ hở quá nhiều, nếu lâm thời nổi ý sát nhân, thì độc này từ đâu mà có?

“Đây… thạch tín này ở phủ tại hạ không có… nhưng…”

Liễu viên ngoại mặt khó xử nhìn giáo chủ đại nhân đứng sau lưng Thẩm đại bổ đầu, giáo chủ bảo hắn biết gì nói đó, nhưng mà… nhưng mà…

“Ngươi nói đi, Lăng Vân là người của mình, y biết thân phận các ngươi, cũng không định bắt các ngươi…”

__ Khi Triển Phi Dương đường hoàng nói, móng vuốt không thành thật còn không quên câu lên vai mỹ nhân, nam nhân hạnh phúc hận không thể tuyên bố với toàn thế giới quan hệ của họ.

Thẩm Lăng Vân lập tức nghe thấy tiếng hai viên ngoại thở phào một hơi… dù sao đã là người nhà mình, giáo chủ quả là giáo chủ, thật có bản lĩnh, ngay cả danh bổ của triều đình cũng có thể kéo được!

Ma Long giáo thuộc về tà giáo, hành sự với người của mình không mấy bận tâm tiểu tiết, vẻ mặt của Liễu viên ngoại viết rõ suy nghĩ của mình, Thẩm Lăng Vân có chút lúng túng… y chỉ đáp ứng nếu án này không có liên quan tới Liễu viên ngoại, thì có thể gác lại, nhưng bọn họ phổi phồng lên thế, thì nhìn cứ như mình đã nhập bọn với Ma Long giáo! Lại nói, Phi Dương đường hoàng dùng từ ‘các ngươi’, lẽ nào… ngay cả Lâm viên ngoại cũng… khó trách… Nhưng khiến Thẩm Lăng Vân tức giận nhất là, Liễu viên ngoài này xem y thành người nhà, tự nhiên cởi bỏ bó buộc, mở miệng liền__

“Hồi bẩm giáo chủ phu nhân, là thế này… về thạch tín này…”

Đôi mắt phượng của Thẩm Lăng Vân lập tức muốn phun hỏa__ Giáo chủ phu nhân mẹ ngươi!

Trước nhìn rõ giới tính của tiểu gia rồi nói chuyện không được hả hả!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.