Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 1 - Chương 15: Vận Mệnh Của Nô Bộc



Ở trong Tú phòng, Tú nương lại đang ở đó bát quái “ Ngươi biết không? Cửu tiểu thư cùng Thập tiểu thư lại nháo loạn lên ?”

“Cửu tiểu thư cùng thập tiểu thư ngày nào không ầm ĩ. Hai vị di nương cũng đều nhận được sủng ái của Hầu gia, phu nhân lại không thiên vị. Ngày nào ồn ào như vậy, cứ coi như là xem cuộc vui.” Một Tú nương cười .

Ôn Uyển nghe thấy tin tức không có chút nào giá trị, có chút bất đắc dĩ. Đại môn này không thể ra, cổng trong cũng không thể bước, nhưng làm sao đi ra ngoài. Lúc này, cũng phải suy nghĩ, làm thế nào để đi ra ngoài tìm tông nhân phủ .

“Lại qua một tháng kế tiếp, chính là đại thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng. Đến lúc đó, kinh thành nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Mấy người cũng ở đây thảo luận sôi nổi .

Ôn Uyển nghe thấy ánh mắt lóe sáng , nói không chừng đó chính là cơ hội của mình. Nếu có thể làm ình gặp hoàng đế, hoặc là vương gia vân vân… có quan hệ thân thích cùng mình, vậy cũng tốt. Có thể chạy trốn khỏi bể khổ rồi .

“Nghe nói chưa? Phu nhân chuẩn bị cho Đình thiếu gia chọn thông phòng. Cũng không biết người nào có phúc khí bậc này.” Một Tú nương cười nói .

“Thông phòng không phải đều ở bên trong nha hoàn thiếp thân chọn sao? Có chỗ nào cho nha hoàn khác.” Một Tú nương đối với cái vấn đề này ,có chút khó hiểu.

“Kỳ quái chính là ở chỗ, phu nhân không cho phép ở bên trong mấy nha hoàn hầu hạ gần người. Có thể là hai cái nha hoàn Tam phu nhân chọn cho. Cho nên, ý định ở trong phủ đệ chọn lựa mấy người an phận đàng hoàng đặt ở trong phòng Đình thiếu gia.” Cái đề tài này, lập tức được mọi người ở trong phòng nhiệt liệt thảo luận. Cô nương có thân thích trong nhà có trong độ tuổi đó, đều lặng lẽ để tâm.

“Khụ, phu nhân kể từ sau khi Tứ gia qua đời, liền đối với mấy vị gia khác không chào đón. Mấy vị gia phía dưới, phu nhân một chút cũng không nguyện ý đặt vào dưới danh nghĩa của mình. Cũng may hai năm qua đối với Đình thiếu gia rất coi trọng, còn đặt vào trong viện của mình nuôi dưỡng. Phu nhân cùng Tam gia quan hệ tốt, nhưng lại cùng Tam phu nhân có chút không hợp, không nghĩ tới lúc này lại sắp đánh lôi đài rồi.” Một cái Tú nương nói thầm .

“Nhị phu nhân cũng một mực luồn cúi, cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Nhưng hồi đó chuyện của Tứ thiếu gia, có bóng dáng của Tôn di nương, mặc dù không có điểm sơ hở, nhưng phu nhân hận thấu Tôn di nương. Làm gì chào đón Nhị gia. Còn không tiện nghi cho Tam gia à.” Một Tú nương nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy a, mạnh hơn cũng mạnh không qua phu nhân đi. Hậu viện này ,vẫn do phu nhân định đoạt .” Một Tú nương nhẹ nhàng cười .

Ôn Uyển trải qua một phen hiểu rõ mới biết được, phu nhân Hầu gia chỉ sinh một người con trai là Tứ thiếu gia, và hai con gái.Tứ gia còn không thành thân thì đã mất. Đều nói là mẹ đẻ Nhị thiếu gia là Tôn di nương ra tay. Nhưng lại không có chứng cứ. Nhưng mà Đại gia đã mất, con trai trưởng Tứ gia cũng không còn, Nhị gia kia chính là con trai lớn, được quyền thừa kế hàng đầu. Nhưng vì chuyện của Từ gia để được ủng hộ của phu nhân rất khó, nên Nhị gia kia có thể được thừa kế tước vị hay không, được sắc phong làm thế tử hay không? Thì chuyện này vẫn còn bỏ ngõ.

Dĩ nhiên, đối với những thứ này, cũng là nghe một chút rồi thôi. Không liên quan đến Ôn Uyển.

Ở thư phòng An Nhạc Hầu phủ, An Nhạc Hầu nhìn mật báo nói là “ Qua hơn một tháng nữa chính là đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng thượng, Phiên Vương các nơi đều sẽ đến kinh thành dự lễ. Lần này, có thể có náo loạn một chút.”

“Đúng vậy a, kể từ khi tiền thái tử bị phế, ít nhiều cũng đã mấy năm, hoàng thượng còn không có lập thái tử. Qua nhiều năm rồi mà chậm chạp không muốn lập thái tử, năm trước lại bắt thêm hai vị Vương gia, bây giờ, ồn ào làm lòng người bàng hoàng. Hoàng thượng tuổi đã cao, lần này các vị Vương gia vào kinh chúc thọ, không hẳn không phải là cơ hội cho những hoàng tử tới chúc thọ kia. Mọi người vốn cho rằng đích thị là Ninh Vương hoặc Chu Vương, bây giờ nhìn lại, hoàng thượng dường như muốn chọn lựa ở mấy vị Vương gia trong kinh thành.” Một trợ tá cảm thán .

“Chu vương cùng Ninh vương, hai người kia, cũng không phải là tấm kim bài tốt. Chu vương mặc dù xuất thân cao quý, tuy nhiên lại bảo thủ, không được hoàng đế ưa thích. Ninh vương thì không quả quyết, hoàng thượng mặc dù già rồi, nhưng đầu óc không hồ đồ. Hai vị Vương gia này nhất định sẽ bị vứt đi. Tới trong kinh đô, tính ra Trịnh Vương cùng Triệu Vương có khả năng được ở lại kinh đô nhất. Bàn về năng lực học vấn và tài năng, hai vị Vương gia này tương đương. Nếu như hoàng thượng thật sự muốn giữ lại, cũng chỉ có thể lưu lại một người, người có thể lưu lại, tám phần chính là thái tử. Ta đoán chừng Triệu Vương có cơ hội lớn hơn, dù sao, xuất thân cũng tốt. Bất quá, thế sự khó liệu, ai có thể đoán được tương lai là cái dạng gì! Chỉ cầu có thể vượt qua, không cầu có công. Hiện tại, chúng ta ai cũng không thể chọn, tốt nhất vẫn nên yên lặng quan sát kỳ biến.” An Nhạc Hầu nói , những người khác cũng đều gật đầu .

Nói thì nói như thế, nhưng mà, An Nhạc Hầu hiểu rõ ràng, muội muội của hắn gả cho em ruột của Triệu Vương phi, cho dù mình muốn trung lập, cũng sẽ bị tìm tới tận cửa.

Triệu vương phủ

” Trong mấy người, chỉ có lão Bát, mới có thể so sánh với ta. Những người khác, cũng không đáng phải lo lắng.” Triệu Vương sắc mặt trầm tư .

“Vương gia không cần quá lo lắng, Triệu Vương mặc dù văn võ đều không tệ. Lãnh địa dưới danh nghĩa của mình, tất cả đều là cai quản ngay ngắn rõ ràng. Nhưng hắn vẫn có một vết thương trí mệnh, mẫu gia* của hắn là tội tộc*. Riêng một điểm này, liền không chiếm được ủng hộ của quần thần. Huống chi, hoàng thượng cũng không thích hắn. Bằng không, cũng không để cho tới bây giờ, hoàng thượng cũng không đặc sá tội ẫu gia của hắn.” Một trợ tá ở bên cạnh ung dung nói .

*mẫu gia : nhà mẹ đẻ, tội tộc : gia tộc mang tội .

“Mặc dù như thế, nhưng vẫn không thể phớt lờ.” Triệu vương lắc đầu. Chuyện chưa xác định , nói cái gì cũng là hư vô .

“Vương gia lo lắng là có đạo lý. Mấy vị Gia, cũng là nhi tử của hoàng thượng, cơ hội đều là ngang nhau. Cho nên, tuyệt đối không thể buông lỏng lòng cảnh giác. Nếu không, bị Trịnh vương chui váo chỗ trống, có cái được không bù đắp đủ cái mất. Hiểu chưa.” Bên cạnh một người cầm một cái quạt lông , nhẹ nhàng phe phẩy .

Hai trợ tá khác đều gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.