Edit: LyLy
“Bát đệ, đệ trở về từ từ hỏi đi. Người đâu, tiễn khách.” Triệu vương lập tức kêu lên.
“Ngũ Ca, đứa nhỏ này, nếu là nữ nhi của công chúa hoàng gia ta, thì bây giờ tại sao lại có thêm một mẫu thân làm ca kỹ đây? Hơn nữa ả ta còn tự mình thừa nhận ở trước mặt mọi người. Trong chuyện này, rất có thể là còn có ẩn tình, chẳng lẽ Ngũ Ca không muốn biết? Nói như thế nào, đứa nhỏ này cũng gọi ngươi một tiếng cậu a.” Trịnh vương lập tức phản bác. Nếu bây giờ không làm rõ ràng, ai biết sau này sẽ có phiền toái gì.
“Trịnh vương gia, đứa bé này không có nói nàng là nữ nhi của công chúa. Chỉ ở đó lắc đầu khoát tay, ai biết là có ý gì.” Một quan viên đứng lên phản bác .
Đã đến nước này, Ôn Uyển biết, nàng không thể nào rút lui nữa, liền hướng về phía Trịnh vương làm vài động tác, nhưng họ nhìn vẫn không hiểu, nàng liền giả bộ viết chữ trên bàn.
“Ý của ngươi là, ngươi có thể viết chữ?” nam tử áo xám vui mừng vạn phần.
Ôn Uyển làm một vài động tác, vừa gật đầu, lại lắc đầu.
Vẻ mặt nam tử áo xám vui vẻ cười nói: “Không cần sợ, ngươi viết ra đi, để chúng ta xem một chút. Chắc là chúng ta có thể hiểu mà.”
Ôn Uyển không có ý tốt cười một tiếng, nam tử áo xám nhìn nụ cười của Ôn Uyển, hiểu ra nàng thật sự biết chữ, còn có thể viết chữ, tâm tình lập tức liền buông lỏng xuống . Trịnh vương nhìn, cũng thở phào nhẹ nhỏm, chuyện ngày hôm nay, ruốt cuộc cũng không đổ hết lên đầu mình. Lập tức phân phó cho người lấy bút mực.
Triệu vương nhìn một màn này, cái chén trà trong tay cũng bị hắn bóp nát bấy. Những tên cẩu nô tài, phế vật vô dụng này, đứa nhỏ kia, chẳng những biết thân phận của mình, mà còn biết viết chữ, thì ra nó lớn gan như thế.
Ở chung gần mười ngày, thế nhưng hắn lại không điều tra ra được một chút manh mối gì. Mình sống trên đời ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng thất bại như thế, nhưng hôm nay lại bị một cô bé con nắm trong lòng bàn tay. Truyền ra ngoài, muốn không bị mọi người cười rụng răng cũng khó.
“Nếu ngươi biết mình là máu mủ ruột thị của hoàng gia, tại sao không nói ra sớm? Hay là tại bây giờ, thấy tình hình bất lợi, nên muốn kéo dài thời gian.” Triệu vương lạnh lùng lên tiếng.
“Ngũ hoàng huynh, huynh đây là có ý gì? Đệ còn không có hỏi tới dụng ý của màn diễn xuất này, bây giờ huynh còn muốn vu hãm cho đứa nhỏ này.” Trịnh vương giận dữ mắng mỏ.
Ôn Uyển cũng không để ý, chỉ chỉ An Nhạc hầu, khoát tay áo, sau đó làm bộ dáng muốn cắt cổ. Những người trên yến tiệc, tất cả đều u mê, đều đồng loạt nhìn về phía An Nhạc hầu.
“ý của cô ngương là gì? Chỉ cần cô nương có thể chứng minh được thân phận thật sự của mình, thì bổn hầu nhất định sẽ đem ngươi đưa vào phủ Tông Nhân. Xin phủ Tông Nhân xác nhận thân phận của cô nương, như thế nào lại làm được chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?” An Nhạc hầu vừa sợ vừa giận, tay xiết chặt thành quả đấm. Bây giờ hắn vạn phần hối hận, ngày đó nên quyết định đánh chết nàng, thì hiện tại sẽ không gặp phải đại họa lớn như vậy.
Ôn Uyển khinh bỉ nhìn hắn một cái, cũng không có tỏ bất kỳ vẻ gì, làm ọi người không giải thích được. Chẳng lẻ, đứa bé này cùng An gia có thù oán. An Nhạc hầu nhìn biểu tình của Ôn Uyển, sắc mặt cực kì khó coi, nhưng lại phải cố gắng chịu đựng.
“Tiểu thư, nói chuyện phải có chứng cớ, làm sao ngươi có thể hãm hại bổn hầu như vậy.” An Nhạc hầu gia nổi giận.
Ôn Uyển cho An Nhạc hầu một ánh mắt khinh bỉ cùng xem thường, sau đó quay đầu đi. Mọi người ở nơi này tất cả đều trợn tròn mắt, chuyện gì đang xảy ra? An Nhạc hầu còn đang định mở miệng nói chuyện, nhưng đã có người đem bút giấy cùng nghiêng mực tới.
Ôn Uyển cầm lấy bút, thấm mực nước, nàng chưa từng viết chữ bằng bút lông, nên toàn bộ mực nước đều bị rơi xuống, cuốn thành một đoàn, thử vài lần, đều không viết được. Đừng nói người khác nóng nảy, chính bản thân nàng cũng nóng nảy. Nhìn bộ dáng hả hê củaTriệu vương, Ôn Uyển cúi đầu, bất cứ giá nào nàng đều phải viết ra được.
Ném bút lông đi chỗ khác, sau đó lấy tay chấm mực nước, nàng viết hai chữ Ôn Uyển lên giấy, mặc dù là chữ viết nhầm, bất quá cũng may mọi người ở đây đều hiểu.
“Ôn Uyển, ngươi nói ngươi tên là Ôn Uyển?” Nam tử áo xám hỏi, Ôn Uyển gật đầu. Trịnh vương nhíu đầu lông mày, trong mấy vị công chúa, không có ai gả đến Ôn gia. Hơn nữa trong triều đình, cũng không có bất kì trọng thần nào mang họ Ôn.
“Ngươi họ Ôn?” Nam tử áo xám có chút thất vọng hỏi .
Ôn Uyển nhìn bộ dạng nghi ngờ của Trịnh vương, nàng liền nghĩ muốn sờ sờ cái trán mình, nhưng nhìn mực nước trên tay, lại không dám bôi, nếu không trên đầu đều là mực nước rồi, cái thói quen này cần phải được sửa lại. Đời trước tên là Ôn Uyển, dĩ nhiên viết ra cũng chỉ có hai chữ, đây là thói quen.
Nàng vừa nghe câu hỏi hai người đặt ra, liền cuối xuống viết thêm một chữ Bình. Nhìn Trịnh vương không nói lời nào, nàng liền viết thêm chữ Tô bên dưới. Sau đó đôi mắt trông mong nhìn Trịnh vương, thấy Trịnh vương vẫn không nói chuyện, không thể làm gì khác hơn, Ôn Uyển cố gắng vắt hết óc suy nghĩ thử nên viết thêm cái gì. Cuối cùng, viết chữ Huy. Thấy Trịnh vương vẫn không nói lời nào, xung quanh cũng không có một tiếng vang. Bấn nha, lại viết thêm một chữ Phúc. Nếu mọi người còn không hiểu nữa, vậy thì nàng cũng không có biện pháp.
“Bình Ôn Uyển, Phúc Huy; Tô gia, những người này là người thân của ngươi, ý của ngươi là vậy sao?” Trịnh vương nhìn, đột nhiên ánh mắt sáng lên. Ôn Uyển gật đầu.
“Ngươi tên là Bình Ôn Uyển, mẹ của ngươi là Phúc Huy công chúa? Cha ngươi là quốc công phủ Bình gia? ngoại tổ mẫu của ngươi họ Tô, vọng tộc Tô gia xuất xứ từ sông Tiền Đường?” Nam tử áo xám suy nghĩ một chút, vui mừng hỏi. Trịnh vương vui mừng nhìn Ôn Uyển, không, phải nói là chờ đợi nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển không phụ sự chờ đợi của Trịnh vương, rất nể tình tiếp tục gật đầu.
“Hoang đường, Tô gia cùng Bình gia mọi người đều ở chỗ này. Bình đại nhân, đứa nhỏ này, là người của Bình gia các ngươi sao?” Triệu vương trong lòng rơi lộp bộp, nhưng rất nhanh đã khôi phục lí trí, sau đó cười lạnh, hỏi Bình thế tử cùng Tô Hiển.
Bình thế tử nghe lời nói của nam tử kia…, lại nhìn thấy Ôn Uyển gật đầu. Sắc mặt cũng thay đổi. Hắn biết Ôn Uyển bị câm, hiện tại Ôn Uyển không thể nói chuyện, tốt nhất là không nên thừa nhận chuyện này.
Nhưng bây giờ, cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng. Cho nên phải làm ra vẻ rất khó khăn, rồi sau đó hãy nói quả thật hắn chưa từng thấy đứa bé này. Lúc Phúc Huy công chúa sinh nữ nhi, trong nhà liên tục xảy ra những chuyện kì quái, cho nên người trong nhà liền đưa nàng đến trang viện ở nông thôn. Đứa bé này nếu dám nói nó là nữ nhi của Phúc Huy công chúa, vậy chắc là đúng rồi. Không thể nào lại có người vô duyên vô cớ tới giả mạo cháu ngoại của Thiên gia, hài tử Bình gia. Nhưng rõ ràng hài tử kia đang ở thôn trang, làm sao bây giờ lại chạy tới nơi này?
“Vương gia, cái này thần cũng không rõ. Cháu gái của thần mới ra đời không lâu liền được đưa đến thôn trang để dưỡng bệnh, thần cũng chư từng nhìn thấy. Nàng có phải là nữ nhi Bình gia hay không? Kêu mấy người thường hầu hạ nàng đến xem sẽ biết.” Bình thế tử rất bình tĩnh.
Chờ hắn nói xong, sắc mặt người đầy tớ bên cạnh liền thay đổi, bước lên phía trước, nói thầm bên tai hắn hai câu. Sắc mặt Bình thế tử trong phút chốc trở nên xanh mét, hắn cảm thấy chuyện này rất phức tạp.
Triệu vương nhắm ngay người của Tô gia, Tô Hiển không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói “Biểu muội thần, phúc huy công chúa có sanh một nữ nhi, bất quá thần chưa từng gặp. Cũng không biết nàng tên là gì. Nhưng nếu đứa bé này dám nói như vậy thì chắc là có căn cứ. Nàng nên biết giả mạo cháu ngoại của Thiên gia, thì chỉ có một con đường chết. Bất quá, ta thấy kì lạ chính là, hài tử, nếu như ngươi thật là nữ nhi của biểu muội, thì tại sao ngươi lại ở đây?”
Ôn Uyển đối với Tô Hiển rất có hảo cảm. Hắn vừa nghe mình nói, thì liền thừa nhận thân phận của mình. Còn những người khác, tất cả đều nổi lên tâm tư, chính là lão Hồ Ly.
“Ngươi nói ngươi là nữ nhi của Bình gia ta, ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi chính là nữ nhi của Bình gia? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là nữ nhi của phúc huy công chúa?” Bình thế tử nghe xong lời nói của Tô Hiển..,không đợi Ôn Uyển trả lời, lập tức lên tiếng quát tháo bức bách.
Ôn Uyển buồn bực, mới vừa rồi còn rất tốt, làm sao bây giờ thái độ lại hoàn toàn thay đổi như vậy. Ôn Uyển khó hiểu nhìn nam tử vốn là trưởng bối của nàng, lắc đầu.