Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 47: An thị xảo ngôn



Edit: Ly Ly

“Lão gia, thiếp thân không phải là không nguyện ý, nhưng Quận chúa đối với thiếp rất lạnh nhạt, lần trước còn hất nước trà vào người của thiếp. Quận chúa vẫn cho rằng, lúc đầu nàng chịu nhiều khổ sở, gặp nhiều tai họa như vậy đều là do thiếp làm hại. Nàng đem tất cả sai lầm đỗ lên người của thiếp, xem thiếp giống cừu nhân mà đối đãi. Nàng còn nói, những khổ đau mà lúc trước nàng phải chịu đều sẽ hoàn trả lại cho thiếp. Thiếp nói…làm sao nàng chịu nghe. Thiếp thật lòng vì muốn tốt cho nàng, nhưng nàng lại không hiểu, lại bị bọn nô tài xảo quyệt, có ý xấu dạy bậy. Lão gia, thiếp là mẹ kế không nói đến, người là cha ruột của quận chúa, người đi nói với nàng, nàng nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của lão gia.” An thị vì một phen khổ tâm của mình không được thấu hiểu, mà thương tâm khổ sở, ủy khuất rơi nước mắt.

“Đều nói tiếp xúc lâu ngày sẽ sinh ra tình cảm, sau này, đợi nó lớn hơn một chút, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của nàng. Nàng yên tâm, chuyện này, ta sẽ đi nói rõ với nó. Sau này, chuyện của nó, nàng không cần quản, nó hiện tại có tước vị, có bổng lộc, còn có đất phong, cả đời cũng không buồn, không lo. Chuyện lúc trước trong lòng nó còn rất nhiều oán hận, chờ thêm hai ba năm, đợi oán khí của nó tiêu tán bớt là tốt rồi.” Bình Hướng Hi an ủi.

“Lão gia, thiếp không ủy khuất. Đều nói mẹ kế khó làm, thiếp sớm đã chuẩn bị tinh thần rồi. Thiếp chỉ vì gia mà cảm thấy ủy khuất, thiếp biết ngoài miệng gia mặc dù không nói, nhưng trong lòng vẫn rất thương yêu quận chúa, chẳng qua là quận chúa không hiểu tấm lòng của lão gia.” An thị rất đau lòng nhìn Bình Hướng Hi.

“Không có chuyện gì, chờ nó lớn thêm một chút, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.” Nghe lời nói của An thị, Bình Hướng Hi cũng cảm thấy chua chát trong lòng, nữ nhi bất hòa với mình, hắn cũng cảm thấy khổ sở.

“Bình An, ngươi xuống dưới hỏi thăm xem. Tiên sinh mà Quận chúa mới bái là vị nào? Là ai giới thiệu cho Quận chúa?” Bình Hướng Hi biết nữ nhi này của mình rất có chủ kiến, cũng rất thông minh, nếu tùy tiện tới chất vấn nàng, nàng nhất định sẽ chán ghét hắn. Trước phải thăm dò cho rõ ràng, biết cặn kẽ tình huống, sau đó khuyên nàng cũng không muộn.

Chờ nghe được người là do Tô Tương đại nhân đề cử, Hải học sĩ tiến cử hiền tài, tiên sinh mà Ôn Uyển bái chính là học sĩ nổi danh thiên hạ Tống Lạc Dương, Bình Hướng Hi ngây ngốc hồi lâu. Ruốt cuộc chuyện này cũng bị đè xuống không nhắc lại nữa. An thị còn nói thầm mấy câu, nhưng nghe lời giải thích của Bình Hướng Hi xong, liền im lặng. An thị nghe xong cực kì phẫn hận, không nghĩ tới con câm kia, lại có thể bái được danh sư như thế. Không biết người được gọi là danh sĩ kia có bị mù hay không ?

Hành phương các:

“Quận chúa, ngày mai Thuần Vương Phi muốn đích thân đến phủ để nói tiếng cảm ơn với người. Buổi sáng ngày mai, người đừng đi ra ngoài” Ôn Uyển nghe tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Quả nhiên, ngày thứ hai, Thuần Vương Phi đem theo rất nhiều lễ vật tự mình tới cửa bái tạ. Trước kia, lúc ôm tiểu chính thái trở về, ngày thứ hai có đem lễ vật đến tạ ơn, nhưng không có tự mình tới cửa.

“Ôn Uyển, không nên trách mợ không có kịp thời nói cám ơn với cháu. Vì muốn tìm ra hung thủ đứng sau, ta tra xét hết một tháng mới tra ra được, cho nên kính xin con thông cảm.” thuần Vương Phi hòa ái nói. Ôn Uyển tỏ vẻ hiểu rõ, Vương Phi lôi kéo tay Ôn Uyển, lãi nhãi giải thích một lần.

“Đây, cháu xem. Vương gia nhà ta nghe nói cháu đi khắp nơi tìm danh gia bảng chữ mẫu. Hắn liền bảo ta đem bản tự thiếp này cho cháu, khẳng định cháu sẽ thích” Ôn Uyển nghĩ, Thuần Vương khẩu khí thật sự rất lớn, làm sao hắn biết được nàng thích cái gì.

Vừa mở ra, Ôn Uyển thật sự mừng như điên. Đích thức là dấu vết của Nhan Chân Khanh《từ Thư kiện thân thiếp 》.

Sau đó Ôn Uyển lập tức than thở, người có đặc quyền đúng là tốt, người nhà của Chu vương cùng Thuần Vương vừa ra tay, chính là bút tích thực. Nơi nào giống mình tiểu tâm dực dực*, tìm lâu như vậy, đừng nói bút tích thực, đến bản nháp cũng không tìm được một quyển, hâm mộ, ghen tỵ a.

Tiểu tâm dực dực: cẩn thận từng li từng tí.

Lúc đầu trong lòng Vương Phi thật sự không muốn, nếu đưa lễ vật cũng phải đưa châu báu trang sức hay những vật phẩm quý trọng, làm sao có thể đưa một quyển chữ mẫu cho hài tử đây? Nó biết được giá trị của bảng chữ mẫu sao? Nhưng vương gia lại khẳng định, Ôn Uyển nhất định sẽ thích, nàng còn bán tín bán nghi. Bây giờ nhìn bộ dáng hưng phấn của Ôn Uyển, đoán chừng trượng phu đã dò hỏi qua.

Ôn Uyển thật sự rất cao hứng, nàng xin Vương Phi giúp nàng giữ bí mật, không nên đem chuyện đã tặng bảng chữ mẫu cho nàng nói ra. Lúc trước cũng bởi vì tin tức bị truyền ra, nàng mới bị bọn họ cướp đoạt mất. Hiện tại thật vất vả mới có được một quyển, nàng cũng không muốn lại bị cướp nữa.

“Tốt, mợ đáp ứng cháu.” Vương Phi nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ôn Uyển khi muốn nàng giữ bí mật dùm, cảm thấy đặc biệt thú vị, liền đáp ứng. Ôn Uyển giữ Thuần vương phi ở lại chỗ bọn họ dùng cơm, nhưng lại bị từ chối.

Sở dĩ nàng đến Bình phủ là vì Ôn Uyển đã cứu nhi tử của nàng thoát nạn, với lại Ôn Uyển có quan hệ thân thích với nhà mình. Nhưng dù nói thế nào, nhà mình cùng Bình gia cũng còn có mối thù sâu nặng, nếu không phải có nguyên nhân, nàng nhất định cũng sẽ không tới cửa bái phỏng.

Tống phủ:

Chuyện Tống Lạc Dương nhận Ôn Uyển làm học sinh, không bao lâu liền truyền ra ngoài. Nhiều người biết việc này, liền cảm thấy còn hy vọng, rối rít tìm Hải học sĩ, muốn hắn tiến cử bản thân với Tống Lạc Dương, chỉ cầu hắn ình một cơ hội, khiến cho Hải lão dở khóc dở cười, liên tiếp cự tuyệt. Nhưng có nhiều bằng hữu quan hệ tốt không thể cự tuyệt, đành phải viết thư đề cử. dù sao hắn cũng chỉ đề cử, còn quyền quyết định vẫn nằm trong tay Tống Lạc Dương.

Những người Hải lão đề cử, sau khi Tống Lạc Dương khảo nghiệm một phen, đều từ chối.

“Tiên sinh, ta không phục” một sĩ tử ngoan cố kêu lên. Tống Lạc Dương buồn cười hỏi, ngươi có cái gì không phục?

“Tiên sinh, người là người ta kính trọng nhất. Ta vẫn lấy người làm mục tiêu phấn đấu. nhưng bây giờ người lại làm như vậy, ta thật sự rất thất vọng. Nếu người thật sự yêu cầu nghiêm khắc như vậy, tại sao người lại nhận quận chúa làm học sinh? Tại sao thà nhận một người câm làm học sinh, cũng không chịu nhận chúng ta, chúng ta thua nàng ở điểm nào?” vị sĩ tử kia bi phẫn kêu la, tràn đầy không cam lòng. Hắn không tin, hắn không bằng một người câm.

“Ta đã nói, ai có thể vượt qua ba cửa ải của ta, thì sẽ được nhận, đây là yêu cầu hai mươi năm qua cho đến bây giờ chưa hề thay đổi. Nếu không đạt được yêu cầu, không vượt qua được cửa ải, ta sẽ không thu nhận.” Tống Lạc Dương một chút cũng không tức giận, thái độ rất tốt. Vấn đề không phải chỉ là vượt qua ba cửa ải, mà số tuổi cũng không được vượt quá mười lăm, nơi nào lại có nhân tài kiệt xuất như vậy, dĩ nhiên Ôn Uyển không tính.

“Tiên sinh, ý của người là, Ôn Uyển Quận chúa đã thông qua ba hạng mục của cuộc thi do tiên sinh đưa ra? Điều này sao có thể, Ôn Uyển Quận chúa thế nhưng có thể thắng được tiên sinh, không thể nào có chuyện này.” Sĩ tử kia không tin.

“Không có gì không thể. Ôn Uyển Quận chúa quả thật đã thông qua ba hạng tỷ thí. Đặc biệt là cửa ải cuối cùng, nàng làm cho ta thua tâm phục khẩu phục. Ta tự mình đặc ra quy tắc, chẳng lẽ lại tự phá vỡ nó, mà nhường cho nàng. Vậy là ngươi quá xem thường quy tắc làm người của Tống mỗ này rồi.” Tống Lạc Dương nói xong công chính bình thản, cũng không có tức giận, chẳng qua là nâng chung trà lên nơi tay.

“Học sinh không dám. Xin hỏi tiên sinh, Quận chúa thắng tiên sinh về kỹ năng nào?” Sĩ tử kia vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi .

“Không thể trả lời, tiễn khách.” Tống Lạc Dương đến mặt mũi của hắn cũng không cho, trực tiếp mở miệng đuổi người.

Mà chuyện này, chỉ trông chốc lát liền truyền khắp kinh thành. Rất nhiều người rối rít dò thăm, vẫn dò không ra bất cứ tin gì. Còn có người tự mình đến hỏi Bình Hướng Hi, Bình Hướng Hi tự nhiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hành phương các:

“Hạ Ảnh, ngươi đã tra ra được người giấu diếm lần trước chưa?” Đã lâu như vậy, đáng lẽ phải tra ra rồi mới đúng.

“Không có, người kia đã tự sát. Đoán chừng là sợ tội của mình dính líu đến người nhà. Bất quá thuộc hạ tra được Hạ Trừng có liên hệ tin tức với người bên ngoài, nhưng ruốt cuộc ai đã đưa tin cho nàng, tạm thời còn chưa tra ra. Quận chúa, không bao lâu nữa, có lẽ sẽ điều tra ra được người đứng đằng sau.” Hạ Ảnh mặt không chút thay đổi, thấy vậy Ôn Uyển than thở không dứt.

Nhưng đối với đề nghị của nàng, Ôn Uyển trực tiếp cự tuyệt ” Chuyện này, đến đây chấm dứt, không nên tiếp tục điều tra nữa, có tra nữa, cũng không còn ý nghĩa.”

Hạ Ảnh ngạc nhiên ” Quận chúa, tại sao không tiếp tục tra nữa?”

“Theo ta, thì chuyện này không đơn giản như vậy. Mẹ ta, không phải bị người khác hại chết, có lẽ đúng là do khó sanh mà chết.” Ôn Uyển cười khổ. Nếu như không chắc chắn, nàng như thế nào lại không tiếp tục điều tra, cũng bởi vì chắc chắn điều đó, cho nên nàng mới không muốn tiếp tục điều tra nữa.

Nếu mẹ nàng đúng là bị người khác hại chết, Hoàng ma ma là thiếp thân hầu hạ người, tại sao lại không phát hiện ra điều gì bất thường. Ban đầu, hai ma ma hầu hạ bên cạnh nương là tâm phúc của ngoại tổ mẫu cho nương, đối với nương tuyệt đối trung thành. Nếu có người thật sự động tay động chân, với kinh nghiệm dày dạn của hai người đó, không thể nào không biết. Đáng tiếc một ma ma khác đã bị trục xuất sau khi công chúa qua đời một năm.

Hơn nữa, vị Hách thái y cáo lão về quê kia, ngoại tổ mẫu từng có ân đối với hắn, đã cứu mạng cả nhà hắn. Ôn Uyển điều tra, người kia là người có ân tất báo, nếu như biết cái chết của công chúa có nghi vấn, không thể nào lại giữ im lặng. Mà nương của nàng luôn luôn làm điều thiện giúp mọi người, lại không có thân vương huynh đệ nào, ở trong triều lại không có thế lực, không thể cản trở bất cứ người nào. Người hiềm nghi duy nhất, chính là An Thị. Nhưng An thị dù cho có tay mắt thông thiên, cũng không thể mua chuộc được mấy vị ma ma tâm phúc bên cạnh nương.

Lúc đầu Hoàng ma ma cũng từng nói với Ôn Uyển, ngày đó Hách thái y biết nương có thai, đã rất lo lắng. Bởi vì thân thể của nương quá yếu, nhiều lần thai nhi thiếu chút nữa đã không thể giữ được, cũng may Hách thái y thuật cao siêu. Trước lúc nàng chuyển dạ, Hách thái y cũng đã từng nói, có thể sẽ bị khó sanh. Những người bên cạnh, phòng bị sâm nghiêm, chuẩn bị chu đáo đầy đủ, nhưng vẫn không chống lại được ý trời.

Cho nên chuyện này, mặc dù còn có nhiều điểm khả nghi. Tại sao đúng lúc đó lại tra ra tin tức của Hạ Chanh? Những người đó muốn làm gì? Nhưng Ôn Uyển không muốn tiếp tục điều tra nữa, nàng không biết nếu còn tiếp tục tra xuống nữa, sẽ tạo nên sóng gió gì? Theo suy đoán của Ôn Uyển thì đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Chuyện công chúa bất hiếu ngỗ nghịch vì người đã qua đời cho nên mọi người mới không nói đến nưã. Vạn nhất nàng nhắc lại chuyện đó, thì chờ đợi nàng ở phía trước không biết là chuyện gì? Nàng cũng biết. hiện tại, nàng không có gì cả, chỉ là một quận chúa được phong hàm trên danh nghĩa, cho nên nàng phải ẩn nhẫn, chờ cơ hội thích hợp, rồi sau đó mới tiếp tục thăm dò.

“Quận chúa, Hạ Trừng phải xử lý như thế nào?” Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển không nói chuyện, nhịn không được lại hỏi.

“Ngươi muốn làm sao thì cứ làm vậy.” Ôn Uyển cũng không nhiều lời. Mặc dù nàng không muốn giết người, nhưng để lại loại người như thế bên cạnh, mọi lúc đều có thể uy hiếp tính mạng của nàng, vì an toàn, nên nàng phải xử lí tốt chuyện này.

“Bất quá, không được xử lí tại hành phương các. Ta không muốn thấy máu ở nơi này.” Ôn Uyển bình tĩnh mà tỏ vẻ.

“Hiểu rõ, thưa Quận chúa” Hạ Ảnh gật đầu đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.