Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 112: Tâm Sự Của Tư Ngọc



“Phất Khê, tại sao ngươi lại đối xử với một nữ tử tàn nhẫn như thế chứ?” Ở trên đường, thời điểm ba người cùng đi. La Thủ Huân thấy Ôn Uyển khôi phục bình thường, liền suy đoán xem có phải Ôn Uyển cũng giống như lần trước lại là giả vờ hay không. Cho nên không nhịn được bênh vực kẻ yếu vì mỹ nhân.

“Nói cái gì chứ, đây chẳng qua chỉ là một kẻ nô tài, mất hứng thì đánh chết cũng được.” Yến Kỳ Hiên thấy La Thủ Huân nói Ôn Uyển không đúng, cực kỳ mất hứng. Ở trong lòng hắn, Ôn Uyển cái gì cũng tốt cả.

“Nhưng đó là cô nương nhà người ta, Phất Khê như vậy, cũng làm cho người ta bị bẽ mặt. Không nhìn mặt mũi nha hoàn kia, cũng phải nhìn mặt mũi Tào Tụng chứ.” La Thủ Huân phản bác.

“Ngươi mở miệng là răn dạy quở mắng Phất Khê, con mắt của ngươi chẳng lẽ bị mù rồi à. Ngươi không nhìn thấy bộ dạng cái tiện nha đầu kia ngang ngược càn rỡ sao. Nàng cho là nàng là ai nào, bất quá chỉ là một tiện tỳ, lại dám lên tiếng khiêu khích Phất Khê. Phất Khê đối với nàng như vậy, đã là hạ thủ lưu tình rồi. Nếu là ta, trực tiếp lôi ra loạn côn đánh chết.” Yến Kỳ Hiên tức giận nói. Hai người lại bắt đầu cãi lộn ầm ĩ. Hai người kia, chỉ cần là một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như lông gà vỏ tỏi cũng làm ầm ĩ lên. Ôn Uyển cũng tập mãi thành thói quen luôn rồi.

Ôn Uyển nhìn bọn họ cãi nhau, thì cảm thấy rất thú vị. Nhìn bằng hữu cãi nhau, cảm giác cũng không tệ nha. Hứng thú hung ác của Ôn Uyển cũng dã nổi lên! Khó chịu ở trong lòng vừa rồi cũng phai nhạt đi rất nhiều.

“Nhưng mà dù sao đó cũng là thiếp thân nha hoàn của Tào Tụng. Phất Khê, ngươi làm như vậy, không phải là đánh vào mặt Tào Tụng sao? Như vậy không tốt đâu.” La Thủ Huân vẫn khuyên nhủ. Hắn hy vọng hai người có thể làm bạn tốt, không nên chỉ bởi vì một tỳ nữ mà mâu thuẫn cãi nhau.

“Hừ, một đứa nha hoàn, thì đại biểu cho thể diện của Tào Tụng hắn, nói ra còn không phải khiến người khác cười chết à. Nếu thật sự là như vậy, vậy thì Tào gia bọn họ khoảng cách suy sụp cũng không xa rồi. Ngươi cũng không cần nói tốt vì cái tiện nha đầu kia. Ta sớm nhìn ra rồi, căn bản là ngươi nhìn trúng nha hoàn nhà người ta. Quyến luyến bịn rịn ko thôi, cái gì mà nhìn ở mặt mũi của Tào Tụng. Cũng đều là lấy cớ thôi, là do chính ngươi thương hương tiếc ngọc chứ gì. Không nghĩ tới, ngươi lại háo sắc như vậy, ngay cả thiếp thân nha hoàn của bằng hữu ngươi cũng không bỏ qua.” Yến Kỳ Hiên khinh bỉ lại thêm phỉ nhổ, quở trách La Thủ Huân một trận. Hai người lại bắt đầu làm ầm lên.

La Thủ Huân tức giận khó chịu, lời này cũng có thể nói ra sao? Lời này không chỉ là nói hắn nhớ thương thiếp thân nha hoàn của người ta, mà tương đương với nhớ nhung nữ nhân của Tào Tụng. Hắn cũng biết Tào Tụng rất yêu quý tôn trọng nha hoàn kia. Nếu mà truyền đi, ngay cả làm huynh đệ cùng Tào Tụng cũng không được nữa.

La Thủ Huân cũng không tiếp tục tranh cãi với Yến Kỳ Hiên nữa, mà nói với Ôn Uyển “Phất Khê, ta biết hôm nay nha đầu kia cũng có chút không đúng. Có chút quá mức. Nhưng mà, ngươi cũng nên nhìn vào mặt mũi của Tào Tụng chứ. Nha đầu kia cũng đã hầu hạ bên cạnh hắn từ lúc lúc Tào Tụng sáu tuổi rồi, nha hoàn kia lúc trước cũng là tiểu thư nhà quan, gia đình tiến sĩ cùng một bảng với Tào Thượng Thư. Cho nên, thân phận có chút đặc thù. Cộng thêm nha đầu kia cũng là người thông minh. Là người đắc ý nhất bên cạnh Tào Tụng. Hơn nữa, ngươi là một nam tử, cũng không nên so đo với một nha hoàn làm gì. Lại đánh mất thân phận của ngươi thôi. Phất Khê. Cá tính nết này của ngươi thật sự là cần phải thay đổi đi. Tính tình Tào Tụng tốt nên không sao. Nếu là đụng phải những người khác, có thể đã kết thù rồi. Lần sau, nhất định phải ngàn vạn lần chú ý đó.”

Ôn Uyển biết là hắn có lòng tốt, cười cười. Mình dù sao cũng không phải là Giang Thủ Vọng. Những thứ quy tắc này đối với nàng mà nói, không có một chút tác dụng nào. Nàng càng không có khả năng đi cho Tào Tụng mặt mũi này. Tào Tụng. Lúc trước nguyên nhân là bởi vì ông ngoại Hoàng đế. Hiện tại, hừ, nhìn nhiều một cái nàng còn khinh thường. Nha hoàn cái gì, còn không phải chính là thông phòng làm ấm giường cho hắn sao. Thật là không có phẩm chất không có đạo đức, đánh cờ mà lại để cho người khác ra tay.

Ôn Uyển không nói ra, nhưng tùy tùng đắc lực bên cạnh Ôn Uyển cũng khinh thường chê cười: “Người như vậy, đánh một ván cờ, mà còn muốn một đứa nha hoàn ở bên cạnh chỉ điểm. Nhân phẩm như vậy, cũng xứng đáng là tài tử sao, lại còn là tài tử đệ nhất kinh thành nữa chứ. Đến ta đều cảm thấy xấu hổ ngượng ngịu.”

La Thủ Huân nghe vậy nhíu mày nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy. Tào Tụng làm sao lại là người như vậy được. Các ngươi không biết Tào Tụng. Ta hiểu hắn rõ nhất, hắn không phải là người như thế. Nhất định mới vừa rồi ngươi nghĩ sai rồi, mới vừa rồi hai người bọn họ chỉ nói thầm thôi. Hẳn là đang nói gì đó. Nhưng tuyệt đối không phải là Đan Nương chỉ điểm cho Tào Tụng hạ cờ. Nước cờ kia chắc chắn là do Tào Tụng tự mình nghĩ ra. Đông Thanh, lời này không được lại nói lung tung nữa. Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của Tào Tụng.”

Ôn Uyển cười cười. Cũng không để ý. Là do chính bản thân hắn nghĩ thông suốt, hay là do nha hoàn chỉ đạo. Nàng đều không có hứng thú muốn biết. Dù sao có một điểm nàng biết rõ. Tào Tụng, vẫn là xong rồi.

Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển chẳng qua chỉ trầm mặc ở đó: “Nghe lời của nữ nhân thì chính là nghe lời của nữ nhân. Ngươi làm gì mà phải che giấu giúp hắn. Việc này có cái gì tốt mà che giấu. Đó chính là một người không có phẩm chất không có đạo đức.”

La Thủ Huân nghe thế cãi lại: “Tuyệt đối không phải thế. Tào Tụng không phải là người như thế. Các ngươi nhất định là hiểu lầm. Nếu nói hắn dung túng cho nha hoàn kia, ta không phản đối. Nhưng mà khi hắn cùng Phất Khê đánh cờ, lại để cho Đan nương chỉ điểm, điểm này thì ta tuyệt đối không tin. Chắc chắn là có hiểu lầm.”

Hai người ở trên đường tranh cãi ầm ĩ liên tục, lúc cãi nhau liền gặp một người đang đi tới trước mặt. Nam An thế tử Gia, Yến Kỳ Ca. Yến Kỳ Ca đương nhiên là cũng đã nghe được đại danh của Ôn Uyển, mời nàng cùng nhau vào quán trà uống chén trà, Ôn Uyển rất lạnh lùng xoay người rời đi, tuyên bố rõ chính là không có hứng thú. Yến Kỳ Hiên lập tức đuổi theo kịp, La Thủ Huân vốn là cũng muốn giao hảo cùng hắn, bây giờ lại nhìn thấy hai bằng hữu tất cả đều đã đi, mình cũng không tiện đi lên bắt chuyện, cũng vội vàng đi theo.

“Người này cũng quá lớn lối rồi, không phải là chỉ có thể hạ mấy chiêu phá cờ thôi sao, hắn liền nghĩ mình chính là thiên hạ đệ nhất sao, thật là một gã quê mùa.” Tùy tùng bên cạnh nhìn rất không vừa mắt.

“Im miệng, lời này nếu lại để cho ta nghe được, sau này ngươi cũng đừng có đi theo bên người ta nữa. Chẳng may lan truyền đi ra ngoài, còn tưởng ra ta lòng dạ hẹp hòi, không chịu được người khác ưu tú hơn so với ta.” Nam An Thế tử sắc mặt bỗng chốc trầm xuống. Nói không tức giận là không có khả năng. Nhưng cũng không thể biểu hiện ở trên mặt được.

Ôn Uyển trở về, cũng không có chú ý Yến Kỳ Hiên có biến hóa rất nhỏ. Không có phát hiện ra ánh mắt hắn nhìn về phía mình, cũng không giống như trước kia. Có chứa do dự cùng sợ hãi, thậm chí còn có mơ hồ lo lắng. Càng không nhìn thấy quấn quýt trong mắt Yến Kỳ Hiên.

Ngày hôm đó, hai người cùng giống như thường ngày, sau khi học xong chuẩn bị trở về Vương phủ. Đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa chắn ngay ở trước mặt bọn hắn. Ôn Uyển nhìn về phái cỗ xe ngựa kia nhưng lại khiến cho nàng nhìn cảm thấy rất quen mắt, có chút kinh ngạc. Nữ nhân này tìm tới mình làm cái gì, hiện tại nàng cũng không có chọc tới nàng nha!

“Chính là ngươi cái thứ đen thui này, ngươi là ai, ngay cả ngươi cũng xứng nổi tiếng ngang ca ca ta à.” Tư Ngọc Quận chúa không phục kêu gào ầm ĩ.

Ôn Uyển còn không có phản ứng, Yến Kỳ Hiên đã nổi giận: “Yến Tư Ngọc, ngươi nhìn xem bộ dạng bây giờ của ngươi như thế nào đây. Giống loại người đàn bà chanh chua ở chỗ này làm ầm ĩ. Đâu có bộ dạng của một vị thân là Quận chúa nên có, ngươi thật là làm mất hết thể diện hoàng gia chúng ta. Ta tin là hôm nay mọi người ở kinh thành sẽ biết, Nam An Quận Vương phủ dạy bảo được một người đàn bà chanh chua đi ra ngoài. Còn có, ngươi nói sai rồi, Phất Khê không cần khiêu khích cái ca ca bỏ đi kia của ngươi đâu. Bởi vì hắn còn không xứng để Phất Khê đi khiêu khích.”

Tư Ngọc cực kỳ tức giận, nhưng mà lại không dám ăn hiếp Kỳ Hiên. Roi quất về phía Ôn Uyển. Những người bên cạnh còn không kịp phản ứng, nhưng mà Ôn Uyển đã có chuẩn bị. Nàng biết nữ nhân này, chính là một kẻ điên. Nhưng nàng cũng không nghĩ tới Yến Kỳ Hiên không chút nghĩ ngợi, che chắn nàng phía sau, bộ dạng kia cũng đã chuẩn bị giúp Ôn Uyển nhận một roi này.

Có điều, cũng may một người thị vệ trong đoàn phản ứng rất nhanh. Vào thời điểm lúc roi muốn đánh xuống người Yến Kỳ Hiên. Thị vệ kia một phát bắt được chiếc roi đang đánh tới. Ôn Uyển nhìn chiếc roi kia, thấy Tư Ngọc còn không buông tay, đi tới, dùng sức kéo một phát. Tư Ngọc không nghĩ tới cái tên đen thui này vậy mà lại to gan lớn mật như thế. Nhất thời không có đứng vững. Từ trên xe ngựa ngã xuống. Nha hoàn bên cạnh tất cả đều sợ ngây người, vội vàng đỡ người lên. Lại thấy trên trán và cánh tay đều bị mài rách da, chảy máu rồi.

Yến Kỳ Hiên thấy không ổn, nắm chặt tay Ôn Uyển một cái nói: “Một lát nữa không được rời khỏi ta. Thân phận nàng so với ngươi cao hơn, ngươi mà rời khỏi ta. Những người đó nhất định sẽ tìm ngươi trút giận. Ngươi phải chịu thiệt là chuyện không thay đổi được rồi. Chuyện lần trước đã là giáo huấn rồi, lần này chúng ta mang theo nhiều người, không sợ bọn họ. Ngươi yên tâm đi. Thiệt thòi lần này ta nhất định sẽ không để cho ngươi ăn không đâu. Khoản nợ này, ta sẽ tính với nàng thật rõ ràng.” Yến Kỳ Hiên lần này học được sự tinh ranh rồi, Phất Khê không thích hợp trộn lẫn vào trong chuyện của bọn họ. Nếu không, gặp xui xẻo nhất định là Phất Khê thôi. Đã có giáo huấn lần trước, hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy lại phát sinh. Một lần kia. Cũng đã khiến hắn sợ hãi, hắn sẽ không cho phép lại tái diễn lần nữa.

Tư Ngọc được người đỡ dậy. Lúc này đầu tóc rối bời, tất cả y phục đều là bụi bặm, trên người còn có vết thương, thậm chí ngay cả mặt cũng nóng bỏng đau rát. Nhìn Ôn Uyển đứng ở một bên giận dữ nói: “Kéo tên không biết sống chết này ra ngoài cho ta. Thuần thế tử, ngươi thân là người nối nghiệp Tông Lệnh, chẳng lẽ muốn che chở người khi người của mình [ý là người trong hoàng tộc].”

Yến Kỳ Hiên nghe lời này, cười lạnh nói: “Ít dùng những lời nói rỗng tuếch đó ra dọa ta đi. Là do ngươi động thủ trước, nếu không phải có Phất Khê, roi này đã quất lên trên người ta rồi. Ngươi cho rằng lúc Phụ Vương biết bắt đầy của chuyện này. Ngươi sẽ có quả ngon gì để ăn chứ.”

Tư Ngọc thấy hắn đổi trắng thay đen, tức giận đến mức cả người run lên. Đang tức giận, đã nhìn thấy ca ca của nàng cưỡi ngựa đi qua. Tư Ngọc thấy ca ca nàng. Cảm giác như là cứu tinh tới rồi.

Nào biết đầu rằng, Yến Kỳ Ca lại không hỏi bất cứ cái gì. Mặc dù thấy bộ dáng không xong lúc này của nàng. Nhưng trước tiên vẫn khiển trách nàng một trận, quay đầu nói xin lỗi với Kỳ Hiên.

Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, nói cũng không nói một câu nào, đã lôi kéo Ôn Uyển đi. Lúc đầu Ôn Uyển nhìn ánh mắt Tư Ngọc Quận chúa bị Yến Kỳ Ca khiển trách, có vẻ tổn thương. Bây giờ nhìn lại lại như một loại rắn độc nhìn về phía mình. Nghĩ lại lần trước xung đột với nàng, dường như, cũng là không có lý do gì. Trong lòng hiện lên sự khó hiểu.

“Ca ca, muội nhìn không vừa mắt, người nọ lớn lên xấu xí như vậy, dựa vào cái gì mà nổi danh cùng ca ca chứ. Ca ca, không được, muội tuyệt đối không cho phép. Ca ca, muội là vì muốn tốt cho huynh. Tại sao huynh lại phải đối xử với muội như vậy.” Lời này của Tư Ngọc truyền đến, Ôn Uyển thật sự không nhịn được quay đầu lại nhìn. Vừa lúc nhìn thấy Tư Ngọc Quận chúa kia hướng về phía Yến Kỳ Ca, bên trong đáy mắt có nóng bỏng.

Ôn Uyển vội vàng quay đầu lại, trong lòng nói thầm, thì ra là như vậy a. Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, đã bị Yến Kỳ Hiên kéo lên xe ngựa. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng Ôn Uyển như có điều suy nghĩ, cho rằng Ôn Uyển đang lo lắng: “Phất Khê, ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi, nếu ai dám bắt nạt ngươi, ta nhất định không tha cho hắn.”

Ôn Uyển nghe thấy lời hắn nói, cười đến mức vô cùng rực rỡ, nhẹ nhàng nói biết rồi. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, trong lòng vô cùng vui mừng.

Thuần Vương gia biết được tin tức, biết được cái kẻ điên trong Nam An Vương phủ kia, đánh nhi tử của hắn một roi. Vội vàng trở về, thấy nhi tử hắn yên lành, không chịu chút tổn thương nào. Hỏi nguyên nhân. Biết là do cao thủ tùy thân Ôn Uyển mang theo ngăn cản được. Bằng không, một roi này tuyệt đối tránh không thoát được. Mặc dù không đánh trúng nhi tử của hắn, nhưng mà Thuần Vương ngay sau đó vẫn nổi gân xanh. Cái nha đầu điên này, thật đúng là ăn tim gấu gan báo mà, lại dám quất nhi tử của hắn. Thật không ngờ lại dám khinh thường Thuần Vương phủ bọn họ, Thuần Vương phủ, lúc nào lại bị người khác ức hiếp tới cửa rồi đây. Trong kinh thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh chửi nhi tử của hắn. Lúc này nếu như hắn nuốt cục tức này xuống, vậy sau này hắn cũng không thể lăn lộn ở trong kinh thành này nữa. Vậy thì cái chức Tông Lệnh này, hắn cũng đừng làm nữa đi.

Nam An Quận Vương mang theo Nam An Thế tử, dẫn Tư Ngọc Quận chúa tới cửa nói xin lỗi, bị Thuần Vương đuổi đi ra ngoài. Lúc này hắn nói cũng không thèm nói lời nào, chỉ trực tiếp ra tay, trực tiếp chèn ép thế lực của Nam Nam Quận Vương phủ ở kinh thành. Còn có sản nghiệp các nơi, khiến cho Nam An Quận Vương sứt đầu mẻ trán.

Nhưng mà Thuần Vương căn bản là mặc kệ, dù sao ngụm ác khí này hắn nhất định phải xả. Hắn chỉ có một dòng độc đinh như vậy, phải làm ọi người đều biết, con của hắn, không ai được đụng vào. Cho dù là tôn thất quý tộc, cũng giống như vậy. Con của hắn, đều không được phép đụng.

Vào ngày hôm sau, Nam An Quận Vương đưa nữ nhi của hắn đến am ni cô tư quá [suy nghĩ xám hối]. Lúc nào tự kiểm điểm mình được, rồi mới trở về, nếu không thì vĩnh viễn không cần trở lại. Tư Ngọc khóc đến mức lật trời cũng không có tác dụng, ngay cả Vương Phi cầu tình cũng bị khiển trách một trận. Nhưng mà Thuần Vương cũng không có bỏ qua, tiếp tục chèn ép.

Ôn Uyển nghe được bên ngoài ồn ào náo nhiệt, mỗi ngày đều nghe bát quái. Cảm thấy cũng khá tốt. Không nghĩ tới, Thuần Vương thoạt nhìn rất từ ái, khi chân chính nổi giận, thì cũng rất kinh khủng đấy!

Cuối cùng ồn ào đến mức Nam An Quận Vương thực sự là chịu không nổi, không có biện pháp gì. Cầu Hạo Thân Vương làm người trung gian, trịnh trọng nói lời xin lỗi. Dù sao Hạo Thân Vương có vai vế ở trong đó, để ông làm người trung gian, Thuần Vương cũng phải cho ba phần mặt mũi. Còn nữa, Yến Kỳ Hiên cũng không có bị đánh. Nhìn Thuần Vương làm điệu bộ cũng đủ rồi, cũng liền buông tay cho Hạo Tthân Vương chút mặt mũi này.

Ôn Uyển được một bộ chén ngọc chạm trổ hoa Phù Dung, nhìn thấy rất tốt. Đặt ở trong phòng ngủ. Sau khi chuyện này lắng lại, Ôn Uyển lại có một cái nhận thức mới về Thuần Vương. Từ nơi này, nàng đã học được không ít chuyện. Trong những năm tháng sau này, Ôn Uyển vẫn luôn vô cùng cảm kích Thuần Vương. Bởi vì một năm này, những thứ nàng học được, khiến cho nàng hưởng thụ một đời.

Hạo Thân Vương nhìn Nam An Thế tử trước mắt nói: “Từ chuyện lần này, ngươi học được cái gì?”

Nam An Thế tử không nói lời nào.

Hạo thân vương cười nói: “Có phải trong lòng còn không phục hay không. Hạ mặt mũi của các ngươi, chèn ép Nam An Quận Vương phủ các ngươi như vậy, mà các ngươi còn phải cúi đầu đi nhận sai?”

Nam An Thế tử mặc dù biết chuyện này lỗi là ở Tư Ngọc, nhưng mà Thuần Vương cũng hơi quá mức “Ông chú, cháu thật là không rõ, tại sao vậy? Cho dù ông ấy là Tông Lệnh, nhưng mà ông ấy công khai chèn ép Vương phủ chúng cháu như vậy. Nếu như Tử Ngọc quất Yến Kỳ Hiên, thì cháu cũng chịu thiệt đi, nhưng mà Yến Kỳ Hiên cũng không thiếu một sợi tóc nào, tại sao bọn họ còn không thuận theo không buông tha như vậy.”

Hạo Thân Vương cười nói: “Cháu phải biết tại sao chứ. Trở về suy nghĩ thật kỹ đi, đừng đi ngã rẽ. Nam An Vương phủ, tương lai còn phải dựa vào cháu!” Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, đoán chừng Nam An Quận Vương phủ, cũng là không sai biệt lắm vẫn uổng phí nhiều thời gian tinh lực mình bỏ ra như vậy rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.