Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 119: Ấm Áp (Thượng)



Edit: Kẹo Beta: Tuyết Y

Ở bên ngoài ầm ĩ lật trời, nhưng Ôn Uyển ở trong Thuần vương phủ vẫn sống nhàn nhã tự tại. Cuộc sống nhàn nhã tự tại như vậy, qua một ngày, lại ít đi một ngày. Bây giờ triều đình phân tranh càng ngày càng gay gắt, đến khi trở về, sẽ đúng là một trận đánh ác liệt. Cũng không biết sau này sẽ ra sao. Vì vậy nàng nên hưởng thụ tốt thời gian nhàn hạ khó có được như bây giờ đi!

Ôn Uyển thấy khí trời rất tốt, theo như thường lệ trước kia, sai người ta đặt ghế mây ra ngoài, rót hai chén trà lài, lôi kéo Yến Kỳ Hiên cùng nhau đọc sách ở trong sân.

Yến Kì Hiên nhìn sách một lúc, đã buồn ngủ. Ôn Uyển thấy thế không khỏi bật cười. Chuyện gì cũng đều có người an bài tốt, chuyện gì cũng đều không cần phải bận tâm, luôn luôn đơn thuần vui vẻ như vậy, thật sự là rất tốt. Nếu như cả đời đều thế này, không cần vì bất cứ chuyện gì mà phải buồn phiền thì mới tốt, thật ra thì vô tri cũng là một loại hạnh phúc. Liền giống như mẹ công chúa của nàng vậy, mặc dù có rất nhiều người tức giận vì bà không đi tranh giành. Nhưng mà mãi cho đến khi bà qua đời, bà vẫn cảm thấy thỏa mãn, vì bà biết sống đủ.

“Phất Khê, đệ có nắm chắc sẽ thắng cái Chân phu tử kia sao? Ta nghe nói kỳ nghệ của hắn cao siêu, người trong kinh thành có thể thắng hắn cũng không nhiều lắm, ngay cả Phụ Vương cũng không phải là đối thủ của hắn.” Yến Kỳ Hiên quay đầu, thấy Ôn Uyển một chút cũng không nóng nảy tức giận. Hắn cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Lúc này hai người đang ở trong sân, Yến Kỳ Hiên lấy nho đã được lột vỏ ở trong mâm thủy tinh, đưa cho Ôn Uyển đang tựa vào ghế, bỏ vào trong miệng nàng. Ôn Uyển há mồm ăn, cười gật gật đầu. Rồi lại cúi đầu, tiếp tục xem sách.

“Phất Khê.” Gọi hai tiếng, lại không có nói câu tiếp, Ôn Uyển phản xạ có điều kiện liền ngẩng đầu.

Dư quang trời chiều vào trên người thân người đang đứng. Khiến da thịt trắng nõn như đồ sứ dường như được tăng thêm một tầng màu vàng kim nhạt, nổi bật lên làn da trong suốt sáng long lanh, giống như thần tiên trên trời, đoán chừng thiên thần cũng là cái bộ dạng này đi a! Thấy vậy Ôn Uyển lại si mê, thật là một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà. Nghĩ như vậy. Đã không nhịn được đưa tay ra để chạm vào một cái, để kiểm tra.

“Phất Khê.” Yến Kỳ Hiên cảm nhận được sự ấm áp trên tay Ôn Uyển, trong mắt hắn tất cả đều là vui vẻ. Thời gian gần đây, thái độ của Phất Khê đối với hắn, hoàn toàn chính là không đáp ứng, cũng không cự tuyệt. Còn không cho phép hắn làm ra một vài động tác quá phận, khiến trong lòng hắn bất ổn, luôn không yên ổn.

Lúc này thế nhưng Phất Khê chủ động sờ soạng mặt của hắn, Yến Kỳ Hiên mừng như điên. Nắm lấy tay của Ôn Uyển, đảo khách thành chủ. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển cũng không phản kháng, dường như là được sự cho phép, hai tay ôm lấy Ôn Uyển, cười ha ha. Vô cùng thỏa mãn. Ôn Uyển đã hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc, đại não đã không bị khống chế rồi. Lúc này cũng không có ý để Yến Kỳ Hiên lợi dụng.

Đúng lúc ấy thì bên ngoài có một đạo tiếng bước chân dồn dập. Làm Ôn Uyển giật mình một chút, gõ gõ đầu. Ông trời a, khó trách người cổ đại nói Hoàng đế vì sắc đẹp mà làm hại quốc gia, bộ dạng này bây giờ của nàng chính là một ví dụ sống động a! Ôn Uyển nhìn thấy cưng chiều ở trong mắt Yến Kỳ Hiên. Muốn đẩy tay hắn ra bỗng chốc lại cảm thấy rất vô lực. Ôi, xem ra chính mình cũng chỉ là người phàm tục. Nên không tránh được bị mỹ nhân làm hại a.

“Phất Khê, đệ thật sự cảm thấy ta nhìn rất được sao?” Ôn Uyển rất thành thật gật đầu.

Yến Kỳ Hiên đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Uyển “Phất Khê, nếu đệ đã cảm thấy ta lớn lên trông đẹp mắt, vậy thì sau này đệ chỉ có thể nhìn ta, không cho nhìn người khác, hiểu không?”

Ôn Uyển thấy bộ dạng tức giận của hắn, cái tên gia hỏa này, ghen tuông cũng rất lớn! Nhưng mà Ôn Uyển vẫn gật đầu đồng ý, nếu như sau này thật sự có thể thành. Trong nhà có một đại mỹ nhân như vậy, người bên ngoài lại chạm không tới sờ cũng không được. Còn không bằng dụ dỗ tốt vị gia này mới là tính toán có lợi nhất. Chờ sau khi tên gia hỏa này trưởng thành, đoán chừng bộ dạng trông sẽ càng tốt hơn. Đến lúc đó nếu hai người thành thân rồi, muốn thế nào chẳng được. Nhiều lợi ích thực tế. Hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, Ôn Uyển cũng không có hứng thú.

“Phất Khê đệ thật tốt.” Đương nhiên Yến Kỳ Hiên biết từ trước đến giờ Ôn Uyển nói lời là giữ lời. Lúc này cao hứng vô cùng, đều nhanh muốn nhảy dựng lên. Hai người lại nói mấy lời chán ngấy không đứng đắn một lúc, mới chịu rời Ôn Uyển trở về ghế mây của mình. Ôn Uyển cầm lấy sách dạy đánh cờ ở một bên, tiếp tục xem.

Yến Kỳ Hiên đọc sách không thoải mái, đi tới quấn lấy nàng, Ôn Uyển tự mình đọc sách, cũng không để ý tới hắn. Hắn ngược lại là không có chuyện gì lại cầm kéo cắt móng tay cho Ôn Uyển, cắt cũng vô cùng nghiêm túc cẩn thận.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt bộ dạng chuyên chú của hắn, trong lòng không biết nên cao hứng hay là buồn bực đây. Cái tên gia hỏa này, may mà còn là một nam nhân. Tại sao suy nghĩ lại không quan tâm đến chuyện chính sự. Mà lại làm những chuyện nhỏ nhặt này. Cuối cùng chỉ đành lấy chính mình để an ủi, chẳng ai hoàn mỹ cả, dù sao thì hắn cũng chỉ ngồi chờ ăn, lại không cần phải làm cái gì. Chỉ cần gìn giữ những cái đã có là được.

“Xong rồi, đây cũng là do ta đặc biệt học đấy, cắt có đẹp hay không.” Nhìn móng tay được cắt sạch sẽ xinh đẹp, Ôn Uyển cho hắn một ánh mắt tán thưởng. Hoàn toàn không chú ý tới, hai người đã đổi vai. Nam trở thành nữ, còn nữ lại trở thành nam rồi.

“Cho ta phần thưởng, ta muốn có phần thưởng.” Yến Kỳ Hiên bĩu môi. Ôn Uyển thấy bộ dạng vô lại kia, thì dùng sức véo véo hai cái. Yến Kỳ Hiên rất bực mình, trề môi lui sang một bên.

Đối với điểm này của Yến Kỳ Hiên Ôn Uyển cũng rất hài lòng. Tên gia hỏa này coi như là nghe lời, cũng nói lời giữ lời. Yến Kỳ Hiên ở trong viện của mình, thời điểm chỉ có hai người ở chung cũng vẫn có điểm mấu chốt. Ở bên ngoài bởi vì nàng đã nghiêm nghị cảnh cáo phải đàng hoàng. Nếu không thì đã sớm chọc thủng ranh giới rồi.

“Thế tử, công tử, Vương phi nương nương tới.” Đông Thanh vội vàng hướng về phía hai người nói.

Lời nói vừa dứt, Vương phi cũng đã đi vào, thì nhìn thấy hai người nằm ở trên ghế mây, ở giữa ngăn cách bằng một bàn nhỏ, để hoa quả và trà. Trà kia còn tản ra hơi nóng nữa! Thấy nàng đến, cả hai đều đứng lên nghênh đón.

“Mẫu phi, có chuyện gì thì sai nha hoàn đến nói một tiếng, bảo con đi qua là được. Người cần gì phải tự mình tới đây một chuyến đâu.” Kỳ Hiên đứng lên đi tới. Để cho Vương phi nghe được thì rất vui.

“Dì của con tới, con đi theo nương đến gặp nàng. Nương sợ nếu nha hoàn tới gọi con, nói cho con biết tình hình thực tế, con lại không muốn đi. Cho nên tự mình đến bắt người. Phất Khê à, Kỳ Hiên trước hết đi với ta một lát, chờ xong việc sẽ để cho hắn trở lại.” Ôn Uyển cười gật đầu.

Vương phi liền lôi kéo Yến Kỳ Hiên đi ra ngoài. Ôn Uyển đối với chuyện này, một chút biểu hiện khác thường cũng không có. Đông Thanh nhìn Ôn Uyển vững như núi Thái Sơn, làm việc trái với lương tâm vậy mà không hoảng hốt cũng không áy náy một chút nào, trong lòng âm thầm bội phục. Đại khái qua hai khắc đồng hồ, thì thấy Yến Kỳ Hiên sắc mặt không tốt trở lại.

“Sao thế? Người nào chọc tức ngươi thế” Ôn Uyển nhìn hắn không khỏi kỳ quái hỏi.

“Không có, chính là chán ghét dì thôi, lôi kéo ta nhìn từ trên xuống dưới, giống như là nhìn con khỉ vậy. Thật sự là đáng ghét. Muốn nhìn thì sao không đi nhìn nhi tử của chính nàng đi, luôn lôi kéo nhìn ta làm cái gì. Hết lần này tới lần khác mỗi lần mẫu phi đều thuận theo, nhìn như thế khiến cho người ta chán ghét.” Yến Kỳ Hiên rất chán ghét nói.

“Cần gì phải vì người không liên quan mà khó chịu, không đáng.” Ôn Uyển cười vỗ tay của hắn, Kỳ Hiên thấy rất đúng. Hai người lại tiếp tục uống trà đọc sách ở trong sân.

Rất nhanh Ôn Uyển liền biết một tin. Đối với lần tỷ thí này, mọi người rối rít đặt cược. Trận tỷ thí đầu, Ôn Uyển đấu với vị tiên sinh kia, tỷ lệ đặt cược là 5 : 1. Hơn nữa, cái tỷ lệ đặt cược này, còn đang tăng lên.

Ôn Uyển biết được tin tức, chỉ khẽ mỉm cười. Quay đầu lại phân phó cho Đông Thanh “Đi, đem trận tỷ thí ngày đó, nói ra ngoài. Nói ọi người trong kinh thành biết, ta cùng với vị phu tử kia trình độ đều sàn sàn như nhau. Để cho càng nhiều người biết thì càng tốt.”

Đông Thanh đối với thái độ này của Ôn Uyển. Cảm thấy vô cùng kỳ quái. Dựa theo bình thường mà nói, đây tuyệt đối không bình thường. Rất đơn giản, nếu như biết mình nhất định sẽ thua, vậy thì không cần đi tỷ thí. Còn tỷ thí cái gì. Nhưng bây gờ, dường như là ước gì tất cả mọi người trong khắp thiên hạ đều biết. Trận tỷ thí này nàng phải thua là điều không thể nghi ngờ.

Đông Thanh không hiểu được Ôn Uyển rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà nàng không ngại tuân theo ý tứ của Ôn Uyển, đút lót được người truyền tin tức kia ra ngoài.

Thuần Vương đối với chuyện mờ ám của Ôn Uyển, cũng thấy vô cùng kỳ quái. Nhưng mà hắn đối với Ôn Uyển cũng coi như có hiểu biết nhất định, Ôn Uyển sẽ không làm chuyện mà nàng không hiểu thấu. Thương lượng cùng phụ tá của mình.

Vị phụ tá kia nghĩ mãi mà cũng không hiểu, lắc đầu. Thuần vương cũng nghĩ không thông. Nếu cũng chỉ có trình độ này. Thì tại sao còn muốn tung ra tin tức như thế “Tiên sinh, ngươi nói xem. Có phải Ôn Uyển có thể thắng vị phu tử kia rất dễ dàng, nhưng lại cố ý nhường cờ. Chính là vì tạo cho người ta một ảo giác, cho là tài đánh cờ của nàng chỉ thường thôi. Đến cuối cùng, quay giáo đâm một cái.”

Phụ tá lắc đầu nói: “Không thể nào, tại sao Quận chúa lại muốn làm như vậy? Chuyện này không hợp với lẽ thường.”

Thuần vương thử suy nghĩ một chút, quả thật là nói không thông. Nhưng mà, vẫn rất nghi hoặc rốt cuộc thì Ôn Uyển làm như vậy vì cái gì. Hành động này, thật đúng là làm cho người ta nghĩ không ra.

Bởi vì Ôn Uyển muốn tỷ thí cùng phu tử, cho nên trong các sòng bạc người tập trung như thủy triều. Ngày hôm đó cùng Yến Kỳ Hiên đi thư phòng Bạch Ngọc Viên để luyện chữ, Đông Thanh cùng Băng Dao thì mài mực. Đột nhiên Ôn Uyển nhớ lại một vấn đề bị xem nhẹ “Kỳ Hiên. Ta còn không biết tên tự của ngươi là gì đâu?”

“Không có tên tự, nói phải đợi ta đủ mười lăm tuổi, sẽ mời tiên sinh đặt cho ta một chữ. Nếu không. Phất Khê, ngươi đặt chữ cho ta đi. Ngươi nói có được không?” Hai tròng mắt của Yến Kỳ Hiên chiếu sáng rạng rỡ.

Ôn Uyển còn suy nghĩ một lúc, mới viết ở trên giấy: “Bích hoa ánh chu thực, phàn chiết thanh xuân thì. Khởi bất thịnh quang sủng, vinh quân bạch ngọc trì”

“Bích Hoa, hình như cũng không tệ lắm.” Yến Kỳ Hiên đầu tiên là đọc lên hai chữ đầu, Ôn Uyển nhìn hắn, nếu có thể mở miệng nói chuyện, nhất định phải mắng hắn là kẻ ngu ngốc. Nhưng mà bây giờ nàng còn không thể mở miệng nói chuyện, bởi vì bên cạnh có hai người. Cho nên chỉ đành phải nhẫn nhịn, viết lên ‘Ngọc Hoa, Như Ngọc cũng như Quang Hoa’

“Không cần, ta không cần, Ngọc Hoa, rất có nữ khí, ta không cần. Nếu không, thì gọi Phất Hoa” Yến Kỳ Hiên lắc lư đầu suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một tên rất hay như vậy. Đem chữ của Ôn Uyển cộng thêm chữ của mình, thật tốt. Yến Kỳ Hiên rất đắc ý, thấy Ôn Uyển lắc đầu, vẫn ở đó từ từ suy nghĩ. Hắn cũng không cắt đứt mạch suy nghĩ của Ôn Uyển, đứng ở một bên lẳng lặng chờ.

Ôn Uyển nghĩ một lát, mới viết ‘Vấn Hoa’.

“Vấn Hoa, rất tốt. Phụ vương của ta đã nói với ta, chính người ở Ti Thiên Giám đã xem bát tự cho ta nói là trong mạng của ta thiếu Thủy, sau này cần có người mệnh Thủy giúp đỡ. Vừa đúng lúc chữ của đệ cũng mang một chữ thủy. Sau này tên chữ của ta, liền gọi là Vấn Hoa đi. Phất Khê, nếu không thì, ta cũng lấy cho ngươi một chữ.” Ôn Uyển gật đầu cười. Đông Thanh cùng Băng Dao ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cũng đã gọi tên chữ của công tử rồi, còn lấy tên chữ gì nữa. Một người, thường chỉ lấy một tên chữ. Nhưng thấy công tử dung túng thế tử như vậy, cũng đều buồn bực thanh âm không quấy rầy được hứng thú của bọn họ lúc này.

Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển đồng ý, liền yên lặng đi tra sách, nhất định phải tìm ra một cái tên dễ nghe. Tìm một lúc đến một giờ, nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.