Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 116: Say rượu



Trịnh vương báo cáo xong chính vụ với hoàng đế, thì đi đến Vĩnh Ninh cung, nhìn thấy Ôn Uyển liền nhanh chóng cười nói: “Uyển nhi, đến cho cậu xem một chút, gần đây có phải đã lười biếng hay không? Chữ viết có tiến bộ hay không?”

Trịnh vương nhìn chữ Ôn Uyển rồi lắc đầu: “Gần đây chữ viết một chút tiến bộ cũng không có. Mặc dù bận rộn, nhưng cũng không thể để tụt dốc, theo cậu đánh ván cờ nào.” Ôn Uyển ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Hai người an tĩnh bắt đầu đánh cờ, Hạ Dao đi vào thêm trà nước. Ôn Uyển nhíu mày, thời điểm khi nàng đánh cờ ghét nhất là bị người khác quấy rầy.

Hạ Dao nhìn bộ dáng của Ôn Uyển như vậy thì cười lui ra ngoài.

Trịnh vương muốn mở miệng, Ôn Uyển lắc đầu. Ôn Uyển lấy tay, ở trên bàn phủi phủi mấy cái. Cho nên, hai người tiếp tục đánh cờ.

“Uyển nhi, cậu phải làm như thế nào?” Trịnh vương viết. Ôn Uyển ở bên cạnh hoàng đế, dù sao cũng có thể đoán được ba phần thánh ý. Biết càng nhiều, cũng càng đối ứng tốt, sẽ không phải đi đường vòng.

“Căn bản chính là làm việc chăm chỉ, xử xự cao thượng,làm người khiêm tốn. Và quan trọng nhất lúc này là phải lấy an ổn cùng lợi ích của triều đình là trọng.” Ôn Uyển từng chữ từng chữ viết ra.

Càng đến thời khắc mấu chốt thì càng phải lãnh tĩnh, gần như lúc đàm phán. Người nào không nhịn được xuất thủ trước, người đó sẽ phải thua. Mà tranh giành ngôi vị hoàng đế thì không thể so sánh với đàm phán, ngươi nhất định phải được hoàng đế công nhận. Làm việc chăm chỉ, có thể chứng minh năng lực của ngươi. Làm người khiêm tốn, xử xự cao thượng, mới có thể nhận được các đại thần phía dưới tán thưởng. Lấy sự an ổn cùng lợi ích triều đình đặt lên trên hết, chỉ có làm được điểm này, mới có thể chứng minh ngươi có tư cách là một thái tử.

Nếu muốn ngồi lên vị trí kia, nhất định phải đem mình đặt lên vị trí kia để nhìn nhận vấn đề. Thái tử không chỉ có năng lực trác tuyệt, còn phải có năng lực nhìn xa vấn đề chính trị, phải có lòng dung nạp được trăm họ. Nếu như làm được những thứ này, cũng là thông qua được khảo nghiệm. Một người không để ý toàn bộ đại cục, là không thể nào cai quản tốt một quốc gia. Tựa như lời sách nói, người mà có thể nhẫn nhịn chịu khổ, có thể làm được việc mà người bình thường không thể làm, chứng minh, ngươi đạt được yêu cầu.

Về phần huynh đệ nói nhảm cái gì, Ôn Uyển không để ý tới. Chỉ cần tỏ thái độ, không chủ động gây rắc rối là được. Kết quả của tranh vị, không nói đến vương triều trước kia, chính là triều đại này, người có kết quả tốt không để cho hắn( huynh đệ) chết, thì phải cho hắn đi lên địa vị cao. Chỉ cần cậu Trịnh vương có thể đem chuyện làm hòa hợp một chút, không để lại khuyết điểm để người ta lợi dụng là đủ rồi.

Ôn Uyển vừa đem con cờ trong tay để xuống. Ở phía ngoài đã có tiếng gõ cửa, Hạ Dao muốn đem điểm tâm vào cho Ôn Uyển. Hạ Ảnh thì đem trà hoa cúc bưng tới.

Trịnh vương ngửi thấy mùi rất thơm, liền cười nói: “Đây cũng là món con làm ra sao?” Ôn Uyển cười tỏ vẻ, đúng là lúc mình nhàn hạ đã làm ra.

Hai người chơi đúng một canh giờ. Cuối cùng Trịnh vương đã thua một quân cờ. Ôn Uyển thắng. Nhưng Ôn Uyển biết đó là cậu Trịnh vương tâm không tĩnh.

Trịnh vương than thở : “Kỳ nghệ của Uyển nhi đã có tiến triển nhanh a.”

Ôn Uyển cười viết “ Không phải là kỳ nghệ của Ôn Uyển tiến nhanh. Mà là cậu tâm không tĩnh. Cậu, cho dù gặp bất cứ chuyện gì, cũng phải giữ cho tâm thái bình thản. Chỉ có thời khắc giữ vững đầu óc thanh tĩnh, mới sẽ không làm sai. Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, phải xem ai là người có thể bảo trì bình thản được. Cậu chịu nhiều khổ như vậy, bị tội nhiều năm như vậy, nhưng tất cả đều chịu đựng được. Ôn Uyển tin tưởng, hiện tại cậu cũng có thể chịu được.”

Lời của Ôn Uyển nói đều chạm đến sâu trong trái tim của Trịnh vương, hắn vuốt đầu Ôn Uyển nói: “Uyển nhi yên tâm, cậu biết rồi.” Có thể nghe được lời này từ Ôn Uyển, trong lòng hắn đã yên tâm không ít. Điều này chứng minh, thật ra phụ hoàng nghiêng về phía hắn. Phụ hoàng làm việc quá bí ẩn, người bình thường không phát hiện được. Cũng chỉ có Ôn Uyển mới có thể nhận ra. Nhưng mà, chỉ cần thế này cũng đủ rồi, sự nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng đáng giá.

Hai cậu cháu đang định nói gì đó, thì bên ngoài có thái giám tuyên chỉ, nói hoàng đế bảo Ôn Uyển và Trịnh vương cùng đi dùng bữa.

Thời cổ đại chú trọng ăn không nói, ngủ không nói. Cho nên bình thường lúc ăn cơm, đều rất an tĩnh. Nhưng lúc này, Ôn Uyển nhìn bình rượu trong tay Ôn công công, ánh mắt liền lóe sáng.

“Muốn uống?” Ôn Uyển vội vàng gật đầu.

Hoàng đế nhìn bộ dáng Ôn Uyển trông mà thèm kia, liền cười để cho Ôn công công cũng rót cho nàng một chén, Ôn Uyển vội vàng uống một hớp nhỏ. Ừ, mùi vị thật thơm. Ôn Uyển từ từ uống, nói uống, không bằng nói thẳng là nhấp môi.

Ôn Uyển mang vẻ mặt hạnh phúc, thấy vậy hoàng đế liền cười không dứt. Bản thân nha đầu này, có ba ham muốn lớn, một là rượu ngon, một cô nương thế nhưng lại mê rượu ngon, làm cho người ta dở khóc dở cười; hai là tiền tài, thiếu chút nữa thì trong mắt chỉ có tiền thôi, ba là đặc biệt sợ chết, nên làm cái gì cũng đều cẩn thận từng li từng tý, sau khi trải qua chuyện kia, lại càng vô cùng cẩn thận. Dựa theo Ôn Uyển nói, trước khi ra cửa phải nhìn trời một chút, bằng không, trên trời có thể rơi xuống hòn đá đè chết ngươi, vậy thì không đáng rồi.

“Vùng duyên hải, chiến sự càng ngày càng gấp. Bạch Thế Niên ngày ngày dâng tấu sớ, muốn thêm trang bị vũ khí và lương thực. Ngọc Long quan cũng không thái bình, người Mãn Thanh đều nhìn chằm chằm vào, đầu mùa xuân sang năm đoán chừng lại có mấy trận chiến. Hộ bộ bên này, tạm thời có thể có đủ tiền bạc để chống đỡ trước mắt không?” Hoàng đế ăn cơm ăn rất chậm, vừa ăn vừa hỏi Trịnh Vương.

Trong ngày thường đều phải ăn không nói, ngủ không nói. Hôm nay hoàng đế lại phá lệ.

“Thuế má của Giang Nam, hiện tại một năm so với một năm đã ít đi rất nhiều, so sánh với mười năm trước, thiếu hẳn một phần ba. Muốn chống đỡ khoản chi khổng lồ phía trước, Hộ bộ rất căng thẳng.” Trịnh vương sắc mặt nhíu chặt.

Hoàng đế tự nhiên biết rõ điều này, ngược lại hỏi: “Lão tam nhà còn còn không có thành thân, có nhìn trúng cô nương nhà ai không?” Suy nghĩ nhảy cóc này của Hoàng đế, khiến Ôn Uyển rất bội phục. Nhưng lúc này, nàng chỉ từ từ nhấm rượu. Rượu hôm nay, mùi vị rất tốt.

“Vương Phi đang chọn, nghĩ là thành thân rồi, cũng sẽ không nóng nảy xúc động như vậy nữa.” Trịnh vương cẩn thận nói.

Hoàng đế không tỏ ý kiến gì, nhìn thấy Ôn Uyển giống như con mèo nhỏ thừa dịp hai người nói chuyện đã lén uống xong ba chén nhỏ, hoàng đế dở khóc dở cười. Ôn Uyển thích rượu ngon, nhưng tửu lượng lại cực kém, trên căn bản là uống hai chén đã say. Cũng may rất có rượu phẩm (nhân phẩm khi say), uống rượu say, chỉ ở trên giường ngủ ba ngày. Cũng không có hồ ngôn loạn ngữ, không lo lắng để lộ bí mật. (câm thì nói được gì ^_^)

Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng kia của Ôn Uyển, thì Trịnh vương cũng thấy, Ôn Uyển liền giả bộ ngu, cúi đầu, từ từ ăn món ăn. Hoàng đế cũng mặc kệ nàng, “Hạt giống lương thực, toàn bộ có thể cho các tỉnh vay, bảo ở phía dưới đều sửa sang lại cho thỏa đáng đi.” Tình hình xấu hôm nay vẫn rơi xuống Hộ bộ cùng Công bộ.

Năm ngoái khoai lang và khoai tây của Ôn Uyển, từ hơn một trăm vạn, đã tăng trưởng thành mấy ngàn vạn cân. Bắt đầu từ tháng giêng thì giống của loại lương thực này, đã bắt đầu vận chuyển đến các tỉnh dễ phát sinh hạn hán. Nếu như không có vấn đề gì, không tới ba năm là có thể giải quyết vẫn đề lương thực lớn này.

Trịnh Vương đáp: “Phía dưới đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Những người có liên quan cũng đã điều động xuống dưới. Tin tưởng, năm nay sẽ là một năm thu hoạch tốt.”

Hoàng đế đối với năng lực làm việc của Trịnh Vương, coi như hài lòng: “Gần đây có nhiều việc, có cảm thấy quá sức hay không, nếu cảm thấy không ứng phó nổi, trẫm sẽ bảo Hằng Vương hồi kinh tới giúp cho con.”

“Nhi thần…” trái tim của Trịnh Vương thắt lại, chuẩn bị quy củ hồi bẩm trở lại lời nói của hoàng đế…, là để cho hoàng đế làm chủ. Nhưng lời nói còn không thốt ra. Chợt nghe một tiếng cạch vang lên.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy Ôn Uyển ghé vào trên mặt bàn, mắt say lờ đờ nhìn về phía hoàng đế, híp mắt cười ngây ngô, và đang có khuynh hướng buồn ngủ. Nhìn bộ dạng như vậy, chắc đã uống say.

“Ngày bình thường không phải uống uống hai chén mới say sao? Sao mới thế đã say rồi? Các ngươi cũng không chịu trông chừng, lại để cho con bé vụng trộm uống.” Hoàng đế cười mắng. Mới không trông trừng một chút là Ôn Uyển đã uống say rồi.

Ánh mắt Ôn Uyển mơ màng buồn ngủ. Hoàng đế cười lại sai cung nữ dìu nàng trở về, sau đó phất phất tay, bảo Trịnh Vương trở về đi. Cái đề tài này, cũng không có hỏi tiếp.

Ôn Uyển trở lại cung của mình là Hạ Dao hầu hạ nàng lên giường. Sau khi bảo mọi người rời khỏi đây, liền nghiên người mặt hướng vào bên trong, nằm ngủ.

Trịnh Vương xuất cung ra về, còn quay đầu trở lại nhìn vị trí của Vĩnh Ninh cung một cái. Nếu không phải vừa rồi bị Ôn Uyển quấy rầy, thì trả lời thế nào đối với mình cũng cực kỳ bất lợi. Xem ra, phụ hoàng đối với hành động trước kia của mình, quả thật vô cùng bất mãn. Về sau mình càng phải chú ý cẩn thận. Có điều nhớ lại bộ dạng ngây thơ vừa rồi của Ôn Uyển, Trịnh Vương lại bật cười. Cái nha đầu này, thật sự là đứa bé lanh lợi nha! Say cũng thực kịp thời.

Triệu Vương nhận được tin tức trước tiên, liền hỏi {ám vệ}.”Có tra ra được, Ôn Uyển quận chúa và Trịnh Vương nói cái gì không?”

“Không có, hai người họ đánh cờ khoản một canh giờ, thì đã bị Hoàng Thượng tuyên đi dùng bữa. Ở trong thư phòng, không có tro đốt, trên mặt bàn cũng không có nước đọng, tra không được bất kỳ vật gì. Ăn cơm xong, Ôn Uyển quận chúa uống ba chén rượu bị say. Nên được dìu trở lại Vĩnh Ninh cung. Trịnh Vương cũng xuất cung.” Tra được rất cẩn thận. Ngay cả những điểm…này đều điều tra ra rồi.

“Hoàng Thượng nói là cho Hằng Vương trở về giúp đỡ Trịnh Vương làm việc, nhưng bởi vì Ôn Uyển quận chúa say rượu, nên không có quyết định. Nếu như thật sự để cho Hằng Vương trở về, thì đem cái này ghềnh nước này quấy đục rồi. Đối với chúng ta ngược lại cực kỳ có lợi.” Người phía dưới cẩn thận nói.

Triệu Vương nghe xong thì trầm tư, không lên tiếng. Nếu Hằng Vương trở về, cục diện so với hiện tại càng thêm hỗn loạn. Đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt gì. Phụ hoàng rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?

“Vương gia, Hoàng Thượng làm như vậy, hẳn là cảnh cáo cho Trịnh Vương, việc mờ ám đừng làm quá nhiều. Nếu không, thật sự cho Hằng Vương trở về, thì vũng nước này, thực sự sẽ càng ngày càng hỗn loạn. Bất lợi với việc ổn định triều cục.” Một vị phụ tá nói xong. Bởi vì dưới tình huống bình thường, hoàng đế sẽ không gợi ý, lời mà hoàng đế đã từng nói qua…, là sẽ không lan truyền đi ra ngoài đấy.

“Ừ, hôm nay biên quan không yên ổn, mắt thấy duyên hải muốn khai chiến, thì không có khả năng lại để cho cục diện hỗn loạn thêm. Lần này rất có thể là biểu đạt bất mãn đối với Trịnh Vương, cũng như cho hắn một cái cảnh cáo. Nhưng càng như vậy, mới càng không xong.” Trang tiên sinh càng nói, sắc mặt càng nghiêm cẩn, cuối cùng cũng kinh hãi. Bộ dạng như vậy, như phải chịu kinh hãi rất lớn.

“Làm sao vậy?” Triệu Vương nhìn xem bộ dạng của Trang phụ tá, căng thẳng trong lòng, và những ý niệm không tốt lập tức vọt ra. Nhiều năm như vậy, Triệu Vương là lần đầu tiên trông thấy Trang tiên sinh thất thố.

“Chuyện này, lẽ ra muốn khiển trách cũng nên khiển trách Vương gia mới phải? Bởi vì chuyện này Vương gia là người khởi đầu. Nhưng mà Hoàng thượng vì sao chỉ khiển trách mỗi Trịnh Vương?” Trang tiên sinh mặt xám như tro tàn. Sẽ không, cố gắng nhiều năm như vậy, không thể nào. Trang tiên sinh lần đầu tiên không tin vào suy đoán của mình.

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ ngươi ước gì Vương gia bị giáo huấn à.” Một phụ tá khác bất mãn nói.

“Chuyện tốt? Cái gì chuyện tốt? Chuyện này cũng có thể thấy được, yêu cầu của hoàng thượng đối với Trịnh Vương rõ ràng cao hơn yêu cầu đối với Vương gia, đây là chuyện tốt sao? Đối với chúng ta mà nói, còn không phải chuyện xấu sao? Vương gia, đây là tin tức cực kỳ bất lợi.” da đầu Trang tiên sinh tê dại nói. Đối với Trịnh vương yêu cầu càng cao, cũng có ý nghĩa, Hoàng thượng kỳ vọng càng lớn với Trịnh vương. Mà kỳ vọng càng lớn thì ý nghĩa phía sau không cần nói cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.