Hạ Phàm lo lắng hỏi: “Lão gia, Quận chúa bị bệnh này sao? Trước kia có hoa độc, hiện tại lại mắc phải chứng bệnh kỳ quái như thế, ta cảm thấy có cái gì đó không đúng. ”
“Hừ, chứng thích ngủ, chứng thích ngủ làm sao lại dễ bị thế. Cứ không để yên được một thời gian nào. Ngươi chăm lo chuyện trong nhà, ta sẽ đi tìm Trịnh vương thương lượng một chút. ” Tống Lạc Dương đi ra ngoài tìm Trịnh vương. Nhưng đi tới nửa đường thì cảm thấy không ổn lắm. Cho nên tự mình đi đến phủ đệ Ôn Uyển quận chúa, mượn xe ngựa và phu xe của Ôn Uyển.
Trong mắt Hạ Thiêm, Tống Lạc Dương cũng là chủ tử của hắn, nên tất nhiên là đồng ý mà không cần lý do. Tống Lạc Dương ngồi lên xe ngựa, thu dọn thêm mấy thứ đồ xong là ra cửa.
Ôn Uyển dường như đã cam chịu số phận mà nói với hoàng đế: “Ông ngoại hoàng đế, cháu muốn đi ra ngoài một chút, thừa dịp thời gian còn dư lại không bao nhiêu, cháu muốn đi nhiều nơi một chút, nhìn nhiều phong cảnh bên ngoài. Cháu không muốn chết ở trong cung điện. ”
Đối mặt với cái chết, Ôn Uyển đã có kinh nghiệm một lần. Muốn trách thì trách mạng của mình chính là như thế. Đời trước đã bị bệnh bất trị rồi, đời này lại bị bệnh bất trị. Thật sự là vận khí của nàng quá tốt mà.
Hoàng đế để cho Hạ Dao, Hạ Ảnh cùng mấy người Võ Tinh đi theo. Đều đến tình trạng này rồi còn có người nào tới giết nàng chứ.
Lúc này Ôn Uyển ngay cả mũ sa mỏng cũng không đội, chỉ mặc một thân xiêm y nhẹ nhàng, ngụy trang thành một tiểu thư nhà bình thường, cùng đồng hành với mấy người Hạ Ảnh, đi tới khu phố lớn nhất kinh thành, vừa nhìn vừa chơi vừa ăn, tinh thần vô cùng tốt. Ôn Uyển nghĩ tới, có thể hưởng thụ nhiều hơn một khắc thì một khắc.
Nhìn sắc trời đã tối xuống, vừa lúc chỗ này cách nhà cậu rất gần, nàng cũng không muốn hồi cung nữa, trực tiếp căn dặn đi Vương phủ.
Vừa lên xe ngựa, Ôn Uyển liền chìm vào giấc ngủ. Hạ Dao và Hạ Ảnh liếc mắt nhìn nhau, vẫn tuân theo ý muốn của Ôn Uyển, hai người đem Ôn Uyển đưa đến phủ Trịnh vương. Đợi đến vương phủ, Trịnh vương phi nhận được tin tức, liền vội vàng đi ra ngoài nghên đón.
Hạ Ảnh đem Ôn Uyển đã ngủ rất say, ôm đến Lục Viên.
Trịnh vương phi nhìn Ôn Uyển ngủ say, tư vị trong lòng không diễn tả được. Mặc dù Ôn Uyển nhỏ như vậy đã bị bệnh, nhưng mà đứa nhỏ này, quả thật đáng thương.
Như Vũ nhìn thấy Ôn Uyển đang ngủ say, mà không ngăn được nước mắt. Đây là bệnh bất trị a, Ôn Uyển còn nhỏ như vậy, nhưng lại bị bệnh này. Ông trời a, rốt cuộc ông có mắt hay không đây ?
Xung quanh phủ Trịnh vương bởi vì Ôn Uyển đến, mà đắm chìm trong bi thương. Dường như bầu trời Vương phủ đang tràn ngập mây đen.
Từ sau khi Ôn Uyển đến phủ Trịnh vương, chỉ cần việc trên tay vừa xong. Trịnh vương liền trở về Vương phủ, canh giữ bên cạnh Ôn Uyển. Hắn luôn ở bên cạnh , hoặc là đọc sách, hoặc là đánh cờ. Nhưng mà, vẫn hay quay đầu lại nhìn người đang ngủ say, hi vọng thời điểm hắn nhìn qua thì Ôn Uyển đã tỉnh lại. Đáng tiếc không có lần nào thành công.
Ôn Uyển mở mắt, nhìn người đứng bên cạnh là Hạ Dao cùng Hạ Ảnh. Cậu không có ở đây, trong mắt Ôn Uyển có chút thất vọng. Nàng hi vọng khi mình tỉnh lại, thân nhân sẽ ở bên cạnh mình. Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn ở tại phủ Trịnh Vương. Nàng không muốn một mình đối mặt với cái chết. Nàng sợ.
Hạ Dao nhìn bộ dáng thất vọng của Ôn Uyển là biết Ôn Uyển thất vọng cái gì. Ở trong mắt Quận chúa, người thân nhất không phải là Hoàng thượng, mà là Vương gia, nên cười nhẹ nói : “Quận chúa, Vương gia đã vào triều rồi. Mấy ngày qua mỗi ngày khi Vương gia trở lại đều canh giữ bên cạnh Quận chúa. ”
Ôn Uyển nghe lời này, trên mặt không còn thất vọng mà chuyển sang lo lắng. Cậu là một người cuồng công việc, luôn là hi vọng một ngày có thể có hai mươi bốn canh giờ (48 giờ), xem bản thân như máy móc để sử dụng.
Ôn Uyển rất là lo lắng, nếu cậu cứ tiếp tục cái bộ dáng này, tương lai phải làm sao bây giờ ? Nếu thật sự làm hoàng đế, chẳng lẽ cũng giống như Ung Chính của triều Thanh. Cuối cùng bị mệt nhọc đến chết, thừa dịp mình còn đang ở đây thì phải khuyên nhủ cậu nhiều hơn mới được.
Sau khi tin tức Ôn Uyển tỉnh lại truyền đi, Vương phi cùng mấy vị trắc phi, và bọn người của Như Vũ đều tới đây thăm.
Ôn Uyển biết được liền nghĩ, mình cũng sắp chết rồi đâu cần cố kỵ cái gì. Sau khi gặp mọi người, nàng liền uyển chuyển tỏ vẻ, mình muốn tĩnh dưỡng, không muốn náo nhiệt quá, hi vọng mọi người có thể thông cảm.
Mọi người thấy thái độ của Ôn Uyển như vậy, cho dù trong lòng có ý kiến thì cũng không dám nói một câu nào, đành quay về trong viện của mình.
Trịnh vương nhận được tin tức Ôn Uyển tỉnh lại, đã buông công việc trên tay xuống, chạy về Vương phủ. Sau khi trở về Vương phủ, nghe nói Ôn Uyển đang ở trong phòng bếp làm việc. Hắn đi vào phòng bếp, đã thấy nàng làm xong được vài món thức ăn.
Trịnh vương cười đi đến bên cạnh giúp đỡ, Ôn Uyển không có ngăn cản, thì những người bên cạnh ai dám nói lời ngăn cản, họ không có lá gan này.
Sau khi cơm nước xong, Ôn Uyển hướng về phía Trịnh vương tỏ vẻ, hắn phải hú ý nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể khỏe mạnh cả. Không nên đem một ngày làm thành hai ngày mà dùng, nhất định phải nghỉ ngơi và thư giãn. Nếu không vất vả quá độ, đối với thân thể sẽ tổn hại rất lớn.
Trong lòng Trịnh vương đau xót như bị dao đâm : “ Nha đầu ngốc, cậu không có chuyện gì. Ngược lại, con phải khỏe nhanh lên một chút. Sau này khỏe lại rồi, cậu còn muốn ăn cơm của Ôn Uyển làm. ”
Ôn Uyển không có tiếp lời. Trịnh vương nhìn bộ dạng u sầu của Ôn Uyển, nên muốn nói cái gì đó để điều tiết không khí, nhưng lại không biết nói từ đâu : “ Uyển nhi, cháu có điều gì muốn làm không ? Chỉ cần cậu có thể làm được, nhất định sẽ dẫn cháu đi. ”
Ôn Uyển tỏ vẻ nguyện vọng lớn nhất, vẫn là đi đất phong. Nhưng mà, nàng không có ngây thơ như vậy. Nếu như được đi thì mình cũng không sống để đi. Còn khỏe lại thì ông ngoại hoàng đế và cậu, làm sao có thể để nàng đi đất phong. Cho nên chuyện này đối với mình chính là một hy vọng xa vời.
Ôn Uyển thấy Trịnh vương nhìn nàng nhưng không có nhận lời, thái độ như vậy khiến Ôn Uyển đã rất hài lòng. Ít nhất vào lúc này, cậu không có ý định dụ dỗ mình. Mặc dù dụ dỗ là có ý tốt, nhưng những chuyện làm không được, thì vẫn không nên đem ra lừa gạt.
Lần này tỉnh không dài, Ôn Uyển buồn ngủ rất nhanh. Trịnh vương từng ngày từng ngày nhìn thần sắc càng ngày càng kém của Ôn uyển. Khiến hắn bi thương không ngừng.
Bởi vì, Ôn Uyển bị bệnh nên mảnh mây đen không chỉ bao trùm xung quanh phủ Trịnh vương. Ngay cả trên triều đình, cũng giăng đầy mây đen. Bởi vì gần đây tính tình hoàng đế rất nóng nảy. Bắt được người nào sai liền sửa trị ngay. Nhẹ thì giáo huấn mấy tiếng, nặng thì tháo mũ ô sa nhốt vào trong ngục.
Văn võ bá quan thấy hoàng đế tâm tình âm tình bất định, cùng với bộ dáng bình thản vui mừng khi có Ôn Uyển ở bên người trước đây, thật là khác biệt như trên trời dưới đất vậy. Cho nên trong lòng họ đều cầu nguyện Quận chúa khỏe lại nhanh một chút, nếu không, không biếtai sẽ là người xui xẻo tiếp theo.
Mà lúc này, đã xảy ra hai sự kiện làm người ta phải suy nghĩ sâu xa. Tổng đốc Giang Nam Chung Tiềm Chi bỗng nhiên bệnh nặng, hôm nay đã không thể xử lý công việc nữa, nên dâng lên tấu sớ muốn từ quan dưỡng bệnh.
Một chuyện khác là khâm sai đi Nghiễm Châu, vỗn là cũng định dâng tấu sớ, chỉ tội Mai Nghiễm không làm tròn trách nhiệm. Bởi vì, đã xét xử mười mấy người quan viên đúng là có vụ quan lại bao che cho nhau, nhưng không liên quan đến Mai Nghiễm. Đang lúc mấy vị khâm sai chuẩn bị hồi kinh liền nhận được mật thư. Trong mật thư, chỉ ra tội trạng của Mai Nghiễm. Còn có bằng chứng kèm theo. Khâm sai mừng rỡ, lập tức dựa theo mật thư xét xử. Quả nhiên là thật. Mai Nghiễm, bị khâm sai áp giải cùng hồi kinh.
Lúc trước Ôn Uyển bình phán ( bình phẩm + phán xét) trong ngũ đại trợ lực của Triệu vương, phủ Chỉ thân vương đã bị hoàng đế áp chế. Hôm nay phủ Chỉ thân vương đã phải rụt đầu mà sống.
La Lục lão gia, trải qua ‘bàn tay lớn’ của Ôn Uyển, cộng thêm Thuần vương ra tay ngoan độc. Mặc dù La Lục lão gia đã tỉnh lại, thân thể cũng khá, nhưng lại không có phấn chấn đắc ý như trước kia. Lực ảnh hưởng cũng không lớn như lúc trước nữa. Cộng thêm Trấn quốc công không thiên vị, nên cái trợ lực này, đã phế đi một nửa.
Khương gia là túi tiền của Triệu vương. Bởi vì Ôn Uyển cố ý thúc đẩy, nên bị tịch thu hết vàng bạc châu báu, còn tranh chữ đồ cổ cũng tương đương hơn bốn trăm vạn lượng bạc. Những thứ khác theo kế hoạch của Ôn Uyển thì cử hành buổi đấu giá. Ban đầu trong lòng Trịnh vương còn có chút thấp thỏm không yên. Mặc dù bây giờ còn chưa tới thời gian đấu giá, nhưng theo tình thế hiện giờ, chắc chắn sẽ thành công.
Hôm nay, trong tay Triệu vương còn có cánh tay phải đắt lực nhất Chung gia, người cầm quyền Chung gia là Chung Tiềm Chi, thế nhưng lại đột nhiên phát bệnh nặng, muốn cáo lão hồi hương. Triệu vương nhận được tin tức, đột nhiên biến sắc, lập tức phái người đi Giang Nam điều tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Trong cung Hàm Phúc, lư hương tinh mỹ trong phòng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta buồn ngủ. Hiền phi nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại, dường như đã ngủ say.
Quách ma ma ở bên cạnh giọng như muỗi kêu hỏi : “ Nương nương, có phải Chung gia muốn phản bội, đầu nhập vào Trịnh vương hay không? Nếu không, tại sao lại gạt Vương gia. ”
Hiền phi cười khổ : “ Lúc trước ta đã nói với hắn bao nhiêu lần, bảo hắn phải cố gắng đối tốt với Chung thị. Nhưng hắn cũng không nghe, hiện tại Chung thị không còn. Hai đứa nhỏ của Chung thị cũng không giữ được. Chung gia thấy triều cục hôm nay, muốn lưu lại đường lui cũng là trong dự liệu. Vợ chồng vẫn là chim trong rừng, đại nạn sắp đến thì mỗi người một ngả. Huống chi liên hiệp cùng Chung gia cũng chỉ thành lập trên lợi ích. ”
Quách ma ma không tin : “ Nương nương, cái này không thể nào. Hiện tại thắng bại chưa định. Chung gia không thể nào bỏ qua Vương gia như vậy. Một khi Vương gia chúng ta lên ngôi, Chung gia sẽ không sợ sao ? ”
Hiền phi ánh mắt thâm thúy : “ Chung thị luôn luôn thông tuệ, chẳng qua là tâm không có ở trong Vương phủ. Nếu không hậu viện làm sao bị loạn như vậy. Nói vậy nàng đã sớm lưu lại hậu chiêu. Chung Tiềm Chi hẳn đã biết tin tức được Ôn Uyển chính là Giang Thủ Vọng. Thậm chí suy đoán Khương gia sụp đổ là do Ôn Uyển ra tay. Cho nên muốn cáo lão hồi hương, cho Chung gia một cái đường lui. Nếu không chuyện lớn như vậy, không thể nào một chút tiếng gió cũng không nói với con ta. ”
Quách ma ma cẩn thận hỏi : “Nương nương, lần này hoàng thượng lại có ý muốn giam lỏng người, không lẽ trong lòng hoàng thượng nghi ngờ nương nương sao? ”
Hiền phi không thèm để ý chuyện này, bà đang lo lắng là chuyện khác kia : “Chuyện này vô căn vô cứ ( không bằng không chứng), hoàng thượng tối đa cũng chỉ hoài nghi. Sẽ không bởi vì chuyện này mà làm gì ta. Ta chỉ lo lắng nếu tiếp tục như vậy, đối với Hồng Bân sẽ bất lợi. ” Hiện tại tình thế đối với nhi tử của bà càng ngày càng bất lợi, mà thái độ hoàng đế cũng càng ngày càng rõ ràng. Hôm nay thế lực của nhi tử bà đã bị chèn ép gần hết. Nếu như hoàng đế thật sự đồng ý thỉnh cầu của Chung Tiềm Chi, để cho hắn cáo lão dưỡng bệnh, vậy thì hi vọng của nhi tử cũng giảm hơn phân nửa. Nhưng mà thái độ của hoàng đế, bà có thể quyết định được sao.
Ôn Uyển tỉnh lại, rửa mặt dùng cơm. Sau khi ăn vài miếng liền không có khẩu vị. Tâm tình vốn không tốt, lại đụng phải chuyện không như ý nên lập tức nổi tính tình. Nhìn lại vẻ mặt nha hoàn Tiểu Ý bưng đồ ăn lên với bộ dáng sợ hãi, trong lòng lại càng căm tức. Quơ lấy mấy món trên bàn, hướng nha hoàn kia ném qua. Hoàn toàn bất kể chuyện ném qua thì nàng ấy có thể bị thương hay không.
Sau khi ném xong, nhìn bộ dáng nha hoàn kia vừa sợ hãi vừa kinh hoảng. Trong lòng Ôn Uyển vô lực đến nói không ra lời. Nha hoàn đó cũng không dám khóc, ngược lại nước mắt trên mặt nàng lại thi nhau rơi xuống.
Nàng không muốn chết, nàng thật sự không muốn chết. Từ trước cho tới bây giờ nàng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy. Cảm giác này, thời điểm ở kiếp trước khi biết mình sắp chết, cũng không có. Bởi vì đời trước không có người để nhớ thương, mà đời này, nàng có người nhớ thương, nàng không nỡ từ bỏ cuộc sống hiện tại.