Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 129: Tuyệt xử phùng sinh (*)



Edit: Tuyết Y

Beta: Tiểu Tuyền

(*)Tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết

Hoàng Đế nhìn thấy con trai mình râu ria mọc dài lởm chởm, mặt mũi tiều tụy, ánh mắt sưng húp đỏ ngầu. Ông cũng biết, tình hình Ôn Uyển không tốt.

Đi đến phòng ngủ, thấy Ôn Uyển an tĩnh nằm trên giường. Hoàng Đế lảo đảo đi tới kéo tay Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ông ngoại tới thăm con đây. Ôn Uyển, ông ngoại tới thăm con đây này. Con có nghe thấy không, ông ngoại tới thăm con đây. Trước giờ con vẫn luôn rất ngoan ngoãn, mau mở mắt ra nhìn ông ngoại đi.”

Khóe miệng Ôn Uyển mỉm cười, nàng đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Hoàng Đế ngồi ở cạnh giường, nói chuyện với Ôn Uyển rất lâu, nói mãi cho đến hừng sáng, người cao tuổi rồi mặt tinh thần luôn không đủ, hơn nữa lại còn có một đống chính vụ. Hiện tại tác chiến ở vùng duyên hải đã đến thời khắc mấu chốt nhất, thỉnh thoảng lại có tin chiến thắng truyền đến, nhưng Hoàng Đế không có lòng dạ nào mà xem.

Trịnh Vương nghẹn ngào khóc khuyên nhủ “Phụ hoàng, người cũng phải bảo trọng thân thể. Nếu như Uyển Nhi biết người vì con bé mà làm hại thân thể, chờ lúc con bé tỉnh lại sẽ lo lắng đấy. Phụ hoàng, ở đây có nhi thần rồi, người về cung đi. Chờ Ôn Uyển tỉnh lại, con sẽ lập tức phái người bẩm báo phụ hoàng.”

Ôn công công cũng đi tới nói “Hoàng Thượng, tình hình quân sự tiền phương tám trăm dặmạ.” Gần đây chiến sự tiền phương tới tấp, Bạch thế Niên cũng không mở miệng khoa trương thổi phồng, quả thực hắn thắng rất nhiều trận. Vẫn luôn có tin chiến thắng truyền đến, có điều thỉnh thoảng cũng có nơi thất bại. Tại thời khắc mấu chốt này, điều Hoàng Đế phải làm chính là nắm chắc đại cục, không thể trễ nãi quân chính đại sự, vì thế ông phải rời đi.

Hoàng Đế vén một lọn tóc ở bên thái dương Ôn Uyển: “Ôn Uyển nghe lời nhất hiếu thuận nhất, con sẽ không để cho ông ngoại người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu phải không?”

Đáp lại Hoàng Đế vẫn là nét mặt yên bình của Ôn Uyển. Thấy vậy, trong lòng Hoàng Đế vừa chua chát vừa bi thương. Hoàng Đế vỗ về người đang nằm không có tri giác kia, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa, cho người chuyển Ôn Uyển vào hoàng cung, ta tự mình trông chừng con bé.” Không thấy con bé, trong lòng ông cũng không nỡ, nên vẫn là giữ ở bên cạnh ông đi. Có lẽ, bất cứ lúc nào Ôn Uyển cũng có thể tỉnh lại!

Trịnh Vương tiếp lời, lập tức đi chuẩn bị. Chờ Hoàng Đế vừa đi, Trịnh Vương lập tức phái người đi thu dọn, chuẩn bị đưa Ôn Uyển vào hoàng cung.

“Vương gia, Vương gia, Tống tiên sinh, Tống tiên sinh nói hắn mời cao nhân tới xem trị bệnh cho Quận chúa. Vương gia, bọn họ đã ở bên ngoài rồi, hãy để để hắn mau tới xem bệnh cho Quận chúa một chút đi! Vương gia.” Hạ Thiêm vội vàng bẩm báo. Mặc dù đại phu Tống tiên sinh mang về là một lão già khọm khẹm, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhìn không giống như một đại phu, mà giống như nhân sĩ giang hồ. Nhưng chỉ cần có một tia hi vọng cũng muốn thử một lần. Huống chi, Tống tiên sinh hàng năm ở bên ngoài du lịch. Thật sự nói chính xác chính là cao nhân, mặc dù hắn không nhìn ra một chút cao minh ở đâu cả.

Trịnh Vương đang chuẩn bị chuyển Ôn Uyển vào hoàng cung, nghe thấy lời này mặt lộ vẻ nghi hoặc, có điều hắn biết Ôn Uyển rất kính trọng lão sư Tống Lạc Dương này. Tống Lạc Dương cũng vẫn luôn yêu thương bảo vệ Ôn Uyển, chắc có lẽ sẽ không mở miệng nói ngoa: “Nhanh mời bọn họ vào. ”

Trịnh Vương tự mình đi ra ngoài, trông thấy một vị lão giả đứng bên cạnh Tống Lạc Dương, râu mép rối nùi, áo gai vải thô, hình tượng cũng có thể so sánh với tên ăn mày. Hắn nhìn thoáng qua Trịnh Vương, đối với Trịnh Vương không có một chút vẻ cung kính nào, ngược lại trong mắt còn có sự giận giữ và khinh bỉ, vẻ mặt rất cuồng vọng.

Trịnh Vương hiện tại chỉ nghĩ về một chuyện, nếu thật sự có năng lực như thế, cũng phải cảm ơn ông trời rồi, đâu có thời gian mà so đo thất lễ hay không thất lễ với hắn chứ. Đang định mở miệng xin hắn cứu trị cho Ôn Uyển, thì đã nhìn thấy hắn cất bước đi vào nhà trong.

Tống Lạc Dương vừa vào phòng ngủ, nhìn Ôn Uyển an tĩnh nằm ở trên giường lâm vào giấc ngủ say. Khuôn mặt Ôn Uyển hoàng khí hư nhược, thấy vậy lồng ngực Tống Lạc Dương phát đau. Hắn chỉ sợ mình đến muộn, trong lòng lo lắng không yên, thúc giục nói: “Ngươi nhanh xem giúp xem, có phải là cái loại tình huống như ngươi nói không?”

Lão nhân kia nghe xong liền ngửi, chẩn, bắt mạch, chơi đùa cả buổi, lại hỏi Hạ Dao và Hạ Ảnh hầu hạ bên cạnh tỉ mỉ, hắn cẩn thận hỏi thăm quá trình từ lúc Ôn Uyển phát bệnh đến bây giờ.

Lão nhân kia từ lúc đi vào, trừ việc đặt câu hỏi ra, cũng không nói một câu về tình trạng bệnh với mọi người. Chỉ ngồi ở đó vừa lắc đầu lại vừa gật đầu liên tục, vừa thở dài lại vừa khen ngợi, giống như một kẻ điên.

Mọi người nhìn thấy một loạt động tác này của lão giả, trong lòng nói có phải là đã đụng phải một kẻ giang hồ lừa đảo hay không đây, khiến cho tất cả mọi người hồi hộp bất an, hy vọng có thể cứu chữa, nhưng lại sợ thất vọng.

Lão giả cuối cùng khẽ thở dài một tiếng. Nhìn về phía Tống Lạc Dương nói: “Lão Tống, ngươi nghi ngờ không sai. Học trò này của ngươi quả thật không phải bị bệnh, con bé thích ngủ cũng không phải là mắc chứng ham ngủ, mà là trúng độc. Có điều chất độc kia rất đặc thù, không sắc không vị, cũng tìm không ra căn nguyên. Bởi vì loại độc này người bình thường đều chưa từng thấy qua, chứ đừng nói chi là chẩn đoán ra bệnh.”

Mọi người vốn vẫn còn đang nói thầm trong lòng, thì đã bị lão đầu lôi thôi này nổ ra một tin tức động trời như vậy khiến cho sợ ngây người. Độc, không phải bệnh, đây là ý gì?

“Độc? Ôn Uyển không phải bị bệnh? Mà là trúng độc? Là độc gì, có thể giải được hay không? Thần y, chỉ cần ông có thể cứu Uyển Nhi, bất kể ông có điều kiện gì, ta đều có thể đáp ứng ông.” Trịnh Vương là vừa vui vừa tức giận. Vui là vì lão giả này chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã nhìn ra Ôn Uyển trúng độc mà không phải bệnh, vậy thì chứng minh cũng có hi vọng trị khỏi cho Ôn Uyển. Tức giận chính là vì lại có người thực sự tàn nhẫn hạ loại độc dược hiếm thấy như vậy với Ôn Uyển. Lúc trước không phải hắn không nghi ngờ Ôn Uyển trúng độc, nhưng mà tất cả thái y đều chẩn đoán bệnh nói là bị bệnh. Hắn cũng không thể mở miệng nói linh tinh được, vì nếu như ra tay, thì chính là vu cáo. Nhưng bây giờ, lão đầu này chẩn đoán chính xác là độc, vậy thì hắn đã có lý do thuyết phục phụ hoàng rồi.

Mộc lão đầu nhìn về phía Trịnh Vương hừ một tiếng, không thèm để ý Trịnh Vương, chứ đừng nói chi là trả lời hắn. Hừ, nếu không phải nể tình lão Tống, lão mớikhông thèm đến chỗ này đâu!

Tống Lạc Dương bình thường đều rất hiền hòa, nhưng bây giờ khuôn mặt tràn đầy lửa giận “Ta đã nói rồi, lúc trước vẫn luôn rất khỏe mà. Nha đầu này rất tiếc mệnh, những năm này nó luôn kiên trì rèn luyện thân thể, hơn nữa còn chú trọng bảo dưỡng thân thể, làm sao lại dễ dàng mắc phải căn bệnh hiếm này, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, con bé trúng phải ám thủ. Thật là người độc ác a, Ôn Uyển vẫn còn là một đứa bé, làm sao lòng dạ chúng lại tàn nhẫn, lại ra tay ác độc như thế ?”

Mộc lão đầu xì mũi coi thường “Nha đầu này cản đường người khác, đây chính là nguyên nhân lớn nhất. Trẻ sơ sinh mới sinh ra cản đường người ta, cũng đều phải chết. Huống chi là con bé.” Hoàng cung chính là chỗ đen tối nhất trên đời này, chỉ có người cần phải chết, chứ không có lý do gì.

Trịnh Vương lo lắng hỏi: “Uyển Nhi trúng phải độc gì? Làm sao giải được?”

Tống Lạc Dương thấy Mộc lão đầu không để ý tới lời Trịnh Vương nói, vội lên tiếng hỏi “Ngươi nói nhanh lên một chút, đây rốt cuộc là độc gì? Có thể giải được hay không, mạng người quan trọng, đừng thừa nước đục thả câu nữa.”

“Độc trúng phải gọi Thụy Mỹ Nhân (mỹ nhân ngủ), trúng độc Thụy Mỹ Nhân , biểu hiện của bệnh trạng chỉ là thích ngủ, giống như biểu hiện của bệnh trạng thích ngủ. Nhưng trong vẫn có sự khác nhau rất nhỏ, người chưa từng gặp qua thì tuyệt đối không nhìn ra. Độc Thụy Mỹ Nhân này cũng không phải là người bình thường có thể nghiên cứu chế tạo ra được, bởi vì dược liệu cần thiết đều vô cùng hiếm có, hơn nữa trong đó có một vị thuốc chủ yếu ở chỗ sâu trong sa mạc mới có. Quá trình chế luyện cũng cực kỳ hà khắc phức tạp, rất nhiều đại phu Trung Nguyên ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua, ta cũng chỉ vô tình nghe nói trong lúc đi du lịch thôi, sau này mới bỏ thời gian ra nghiên cứu.” Phí tâm tư lớn như vậy với một đứa trẻ con, thì có thể thấy được đứa trẻ con này quả thực là chọc người ta hận rồi. Lão Tống còn nói là đáng yêu lương thiện , hắn không nhìn ra được chút nào cả .

“Vậy có thể cứu được hay không.” Trịnh Vương thấy được một tia ánh bình minh, vội vàng hỏi .

Mộc lão đầu vẫn không để ý đến Trịnh Vương như cũ, Tống Lạc Dương rất bất đắc dĩ nên đành đổi lại tự mình nhắc lại câu hỏi “Lão đầu a, ngươi tranh thủ thời gian đi. Bằng không, ta sợ… thời gian đã lâu như vậy.”

“Nếu nha đầu này có thể tỉnh lại, trong vòng một ngày các ngươi phải mang cho ta các loại dược liệu cần thiết để phối chế giải độc, thì vẫn còn có sáu phần hi vọng đấy. Nếu như lại có thêm vị thuốc thiên sơn tuyết liên, ta sẽ có tám phần nắm chắc.” Lão đầu tử một chút cũng không kiêng kỵ mở miệng cho dù nó là dược liệu trân quý nhất trong cung. Dù sao hắn cũng biết trong hoàng cung có loại dược liệu này, thì ngu sao mà không lấy chứ.

“Có, trong hoàng cung có. Bây giờ ta sẽ đi xin Phụ Hoàng ban thuốc. Ông cứ kê dược liệu cần thiết ra danh sách cho ta, nếu như vị thuốc trong hoàng cung không có sẵn, ta lập tức bảo đại dược sư phối chế. Tiên sinh, Uyển Nhi đều nhờ cậy cả vào ông rồi.” Trịnh Vương vừa sợ vừa tỉnh táo, vội vàng thúc giục Mộc lão đầu viết danh sách.

Có tám phần chắc chắn, có tám phần chắc chắn, Ôn Uyển là một đứa nhỏ có vận mệnh tốt, nên tuyệt đối có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Chờ thấy dược liệu lão đầu lôi thôi liệt trên danh sách, hắn sửng sốt một chút. Cuối cùng, liền cho người dẫn Tống Lạc Dương ra ngoài hỏi.

Trịnh Vương đối với Tống Lạc Dương vô cùng lễ ngộ (*) “Tiên sinh. Kính xin tiên sinh nói cho ta biết một chút, vị lão giả này là cao nhân phương nào. Hiện tại ta phải tiến cung, báo cho Phụ Hoàng một tiếng. Dù sao loại chuyện lớn trúng độc này, nếu như hỏi là ai chẩn đoán ra bệnh, ta cũng tiện có một câu trả lời.”

(*)lễ ngộ: đối xử trọng hậu

Tống Lạc Dương ngược lại cũng rất hiểu. Nhìn Trịnh Vương hai tháng này, cũng đã gầy đi không ít. Tống Lạc Dương cảm nhận được sự ân cần và thương yêu của Trịnh Vương đối với Ôn Uyển là phát ra từ nội tâm. Trong lòng rất vui mừng, nên cũng không giấu diếm “Người bạn già này của ta, chính là Mộc thần y mà các người vẫn luôn tìm kiếm. Cũng là phúc khí của Ôn Uyển, người bạn già này của ta hành tung vốn luôn luôn ẩn hiện bất định, ta chỉ đi tìm vận may thôi. Ta vốn định bảo ngươi phái người theo cùng ta, nhưng sợ vạn nhất Ôn Uyển bị người khác hãm hại, đến lúc đó không chỉ mời không được người, mà ngược lại sẽ mang đến hoạt sát thân cho Mộc thần y.”

Trịnh Vương nghe thấy là Mộc thần y bọn họ muốn tìm thì rất vui mừng. Mới vừa rồi hắn thấy lão đầu kia khẩu khí lớn như vậy, đã nửa tin nửa ngờ, hiện tại có lời nói của Tống Lạc Dương, hắn càng yên tâm hơn. Dưới chân như sinh lôi mang phong (*), vèo một cái đã đi vào hoàng cung.

(*)sinh lôi mang phong: ý chỉ đi rất nhanh

Tống Lạc Dương nhìn thấy vậy trên mặt liền nở nụ cười. Không uổn công Ôn Uyển đã ra sức nhiều và toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với hắn.

Tống Lạc Dương chờ Trịnh Vương đi rồi, rất nghi hoặc hỏi Mộc lão đầu”Thật sự cần Thiên Sơn tuyết liên làm thuốc dẫn cho Ôn Uyển sao?”

Lão giả ha ha cười nói “Tất nhiên là cần, có điều, chỉ bỏ vào chút ít thôi. Ha ha, khó có được cơ hội tốt như vậy, không kiếm chút chỗ tốt cho bản thân, thì chẳng phải ta đi không công một chuyến sao? Ta mới không thèm bọn hắn hao phí vạn lượnghoàng kim, cùng với cái bảng thiên hạ đệ nhất cao thủ y thuật chó má kia.”

Tống Lạc Dương không khỏi cười. Quản hắn tham ô hay không tham ô làm gì chứ, có thể cứu mạng Ôn Uyển mới là quan trọng nhất, chắc rằng Hoàng Đế cũng sẽ không luyến tiếc.

Tống Lạc Dương nhìn Ôn Uyển an tĩnh nằm trên giường, lo lắng nói “Mộc lão đầu, ngươi nói Ôn Uyển sắp tỉnh, nhưng bây giờ con bé vẫn còn ngủ. Vạn nhất, không đâu. Ý ta là, cũng không biết lúc nào con bé có thể tỉnh lại. Ngươi có chắc làm cho con bé tỉnh lại được không?”

Mộc lão đầu lắc đầu với Tống Lạc Dương, trông thấy Tống Lạc Dương bỗng chốc đã thất vọng, nên đè thấp giọng an ủi “Ngươi yên tâm, vừa rồi lúc ta bắt mạch cho nha đầu này, tuy nhìn thấy đường sinh mệnh của con bé bị đứt đoạn, nhưng đường nối tiếp rất dài, lại nhìn tướng mạo, cũng là một đứa bé có phúc khí. Nên sẽ không chết yểu sớm vậy đâu. Ngươi cũng biết, lão đầu ta không cứu người vô mệnh mà.”

Tống Lạc Dương nghe Mộc lão đầu nói như vậy cũng thả một nửa lo lắng trong lòng. Nếu lão đầu dám nói lời này, nhất định là rất nắm chắc.

Hoàng cung, trong điện Dưỡng Hòa. Hoàng Đế có chút nghi ngờ “Có điều tra rõ ràng lai lịch ra sao không? Hắn thật sự chắc chắn trị khỏi cho Ôn Uyển?” Không trách được khi Hoàng Đế nghi ngờ, trong cung nhiều thái y như vậy, mà không có một người nào nhìn ra Ôn Uyển trúng độc, mà một tên nhân sĩ giang hồ không mất tới nửa ngày thời gian đã nhìn ra được trúng độc, còn khoe khoang khoác lác có thể trị khỏi.

“Tống Lạc Dương nói hắn là Mộc thần y. Tống Lạc Dương vân du tứ hải, quen biếtloại kỳ nhân như Mộc thần y này cũng không có gì kỳ lạ. Phụ hoàng, Tống Lạc Dương cũng rất yêu thương Ôn Uyển, xem con bé như nữ nhi của hắn. Phụ hoàng, những thứ trên danh sách này này nhi thần chuẩn bị để cho đại dược sư của mấy hiệu thuốc lớn trong kinh thành phối chế. Phụ hoàng, chỉ là Thiên Sơn Tuyết Liên. . . . . .” Cái này phải được Hoàng Đế cho phép, mới có thể lấy được.

“Vậy ngươi đi lấy đi!” Hoàng Đế lập tức bảo Ôn công công lấy mang đến. Hoàng Đế cũng không phải luyến tiếc dược liệu trân quý Tuyết Liên này, chỉ là ông sợ hy vọng rồi lại thất vọng. Nhưng nghe nói là Mộc thần y dân gian truyền tụng mạnh mẽ, thì sự mong mỏi lại tăng them ba phần.

“Hoàng Thượng, thuộc hạ đã điều tra rõ, đại phu Tống Lạc Dương tìm về, đúng là Mộc thần y nổi danh đã lâu. Lần này Quận chúa được cứu rồi.” Người đi điều tra trở về bẩm báo tin tức.

Hoàng Đế nghe đến đó, trái tim treo lơ lửng gần hai tháng nay, mới chính thức thả lỏng ra. Ông nghĩ tới lời phê của Giác Ngộ đại sư quả thực không sai, đứa nhỏ này chính là một đứa nhỏ có phúc khí. Lập tức hạ thánh chỉ, triệu tập đại dược sư phối chế ra thuốc lão nhân kia viết trên danh sách.

Trịnh Vương thì cầm một cái hộp ngọc đi ra khỏi hoàng cung.

Sauk hi Hoàng Đế biết Ôn Uyển trúng độc, mà không phải ngã bệnh, đã lập tức hạ chỉ, lôi từng người từng người trong đám nha hoàn bà tử lúc trước giam lỏng trong Vĩnh Ninh Cung đến thẩm vấn.

Người bị hiềm nghi số một đương nhiên là Trần ma ma và Hạ Thu. Lúc Hạ Thu bị bắt rất bình tĩnh,khi biết Ôn Uyển trúng độc, nàng cũng đã chuẩn bị xong đón nhận cái chết, không phải nói nàng hạ độc, nhưng vì nàng hộ chủ bất lực, dù cho hiện tại bảo nàng chết, nàng cũng không có một câu oán hận nào.

Trần ma ma thì vừa nhìn thấy thị vệ tới bắt bà, thì cũng đã biết sự việc bị bại lộ rồi. Trong miệng bà giấu thuốc độc, cắn nát thuốc rồi thì tội gì cũng không phải chịu. Trần ma ma chết, vì sợ tội mà tự sát. Không cần thẩm vẫn nữa,bàn tay gây tội ác này, chính là Trần ma ma rồi.

Hoàng Đế hạ thánh chỉ điều tra đến cùng, dù hung thủ đã chết, thì vẫn còn có bàn tay đen tối phía sau màn. Ông nhất định phải lôi được bàn tay đen tối phía sau màn này ra, nếu không thì khó có thể an tâm ông được.

Ở trong Cung Hàm Phúc, yên tĩnh giống như chết. Hiền Phi – người bất kỳ mà thời điểm nào cũng có thể khiến bản thân mình giữ đủ tỉnh táo, lúc này trong giọng nói lộ ra hàn ý lạnh buốt, tức giận như trời sập: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?”

Người tới hồi báo tin tức có chút sợ hãi, không khỏi lui về sau một bước: “Hồi nương nương, chắc chắn không sai ạ. Hôm nay, tất cả thị vệ, tất cả cung nữ ở Vĩnh Ninh Cung, toàn bộ đều bị bắt lại đưa đi thẩm vấn.”

Sau khi tiểu cung nữ lui xuống, Quách ma ma vội vàng trở lại nói: “Nương nương, lão nô nhận được tin tức. Tống Lạc Dương kia đã mời Mộc thần y đến, lúc này Mộc thần y kia đang ở phủ Quận chúa. Người đó nói với Trịnh Vương là Ôn Uyển bị trúng độc, trúng phải độc Thụy Mỹ Nhân , chứ không phải bị bệnh.”

Hiền Phi cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, bỗng chốc lại tức giận đến ngất đi.

Quách ma ma bấm vào nhân trung của bà mới khiến cho Hiền Phi từ từ tỉnh lại. Bà thật không ngờ, Bình Ôn Uyển mạng lớn như vậy. Không ngờ lại thực sự mời được thần long thấy đầu không thấy đuôi – Mộc thần y. Trước đây vì để ngừa vạn nhất, bà đã cố ý đi thăm dò, phát hiện Mộc thần y kia bởi vì oán hận Hoàng Thượng giết cả nhà hắn, nên hắn không chuẩn đoán xem bệnh cho những nhà quyền quý, mà hành tung lại ẩn hiện bất định. Chẳng lẽ, ông trời thật sự chiếu cố nha đầu kia sao?

Lúc này Hiền Phi thật sự đã hối hận vạn phần, giờ phút này tức giận nói với ma ma tâm phúc bên cạnh “Không ngờ được, con nha đầu chết tiệt kia mạng lại quá lớn như vậy? Ta làm sao cũng không nghĩ đến, Tống Lạc Dương lại mời được Mộc thần y tới. Việc này, dính líu đến con ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.