Trịnh vương nghe Bạch Thế Niên đến tìm hắn, cũng biết là vì chuyện tiền an ủi chăm sóc của thương binh, hắn vốn muốn truy xét chuyện này, nhưng Hoàng đế nói, muốn dùng chuyện này để rèn luyện Ôn Uyển một chút. Mặc dù hắn không định nhúng tay vào nhưng người đến thì tất nhiên phải gặp.
Bạch Thế Niên lập tức đứng lên “Vương gia.”
Trên mặt Trịnh vương tùy ý, nhưng thật ra hắn đang tinh tế đánh giá Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên mặc một thân gấm hoa thêu trúc xanh, trông rất có tinh thần. Thái độ đối xử với hắn lại rất cung kính, còn cự tuyệt kết thân với La Lục lão gia, Trịnh vương coi như cũng hài lòng với Bạch Thế Niên. Trong lòng hài lòng, trên mặt cũng lộ ra vẻ ôn hòa, nói: “Không cần đa lễ, mời ngồi, người đâu, dâng trà.” Nếu Ôn Uyển nhìn thấy Trịnh vương hòa ái dễ gần với Bạch Thế Niên như thế, thế nào cũng rớt mắt cho mà xem.
Bạch Thế Niên vốn định khách khí hai câu, ngẩng đầu nhìn Trịnh vương, liền giật mình.
Trịnh vương đang mặc triều phục: một bộ mãng bào màu hoàng kim, hai bên vai của triều phục có thêu hoa văn, mỗi bên một con rồng trải dài từ trước ngực ra đến sau lưng, các nếp gấp hợp lại thành hình sáu con rồng, ở giữa thêu hoa văn mây ngũ sắc. Ngũ quan rõ ràng, mặt tròn, sống mũi cao, đôi môi dầy. Nếu cho rằng người này bình thản, không có gì lạ, vậy thì mười phần sai, dưới đôi mày rậm kia là đôi mắt hạnh tĩnh đạm (yên tĩnh + lãnh đạm), ánh mắt lạnh thấu xương, qua đó có thể thấy lòng người này thâm sâu khó dò, khiến người khác sinh ra cảm giác bất an. Một ánh mắt lướt qua, với khí thế vương giả kia, chỉ cần nhìn một cái là không bỏ xót thứ gì.
Bạch Thế Niên sửng sờ nghĩ đến, nếu đem người thu nhỏ lại, mày rậm đổi thành mày liễu, da trắng nõn hơn mấy lần, đôi mắt hạnh lạnh thấu xương đổi thành đôi mắt sạch sẻ thấu đáo, chẳng phải sẽ biến thành tiểu hồ ly sao? Làm sao có thể, làm sao tiểu hồ ly lại giống Trịnh vương như vậy?
Trịnh vương thấy Bạch Thế Niên ngây ngốc nhìn hắn, chẳng những không có vẻ không vui, ngược lại còn vừa cười vừa nói: “Bạch Tướng quân, bổn vương có chỗ nào không thỏa đáng sao?” Nếu người khác không cung kính với hắn như thế, hắn đã sớm nỗi giận, có điều Trịnh vương thấy Bạch Thế Niên dường như xuyên qua mình để nhìn một người khác, nên cảm thấy có chút ý tứ.
Bạch Thế Niên giật mình trong nháy mắt: “Không có, Vương gia, vừa rồi thần có chút hoảng hốt, xin vương gia lượng thứ.” Thái độ rất thành khẩn.
Trịnh vương thấy Bạch Thế Niên thất thố, trong lòng hiện lên nghi ngờ, có điều hắn không phải là người hẹp hòi, ai lại đi trách tội người khác chỉ vì họ thất thần trong nháy mắt như vậy, hơn nữa người trước mặt này, đối với triều đình mà nói, rất trọng dụng: “Không sao cả.”
Trịnh vương đối với thỉnh cầu của Bạch Thế Niên, không trả lời rõ ràng nhưng cũng không cự tuyệt. Có điều, hắn hỏi Bạch Thế Niên rất nhiều chuyện về chiến sự vùng Duyên Hải.
Bạch Thế Niên căn bản là “tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn” (không biết không nói, biết gì nói đó, nói đúng sự thật, không thêm, không bớt), dù sao nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì người này chính là Hoàng đế tương lai, hắn không thể đắc tội. Hơn nữa, những thứ này cũng không cần thiết phải giấu diếm Trịnh vương, trận chiến đã đánh xong, ngài có muốn mê hoặc lòng người cũng không còn cơ hội.
Trên đường trở về, Bạch Thế Niên nhớ tới tướng mạo của Trịnh vương, luôn không nhịn được mà đem so với tiểu hồ ly, tại sao có thể giống nhau như vậy? Chẳng lẽ là cha con? Nếu không, tại sao trong thiên hạ lại có người giống người đến như vậy? Bạch Thế Niên tinh quang chợt lóe, nhớ tới một chuyện: “A Tài, ta nhớ trong kinh thành có tin đồn, Ôn Uyển quận chúa và Trịnh Vương điện hạ như một khuôn mẫu in ra, có phải hay không?”
A Tài cười nói “Tin đồn gì chứ, tướng mạo của hai cậu cháu Trịnh vương điện hạ và Ôn Uyển Quận chúa chính là một khuôn mẫu in ra, bằng không năm đó, tại sao Triệu vương lại tính sai, cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là nữ nhi tư sinh của Trịnh Vương, sai sót ngẫu nhiên này đã giúp Trịnh vương chứng minh được thân phận của mình. Rất nhiều người ở kinh thành đều nói, nhìn thấy Trịnh Vương điện hạ chẳng khác nào nhìn thấy Quận chúa.”
Đầu óc Bạch Thế Niên ầm một tiếng: “Làm sao có thể?” Nếu như vậy, năm đó, người hắn phi lễ chính là Ôn Uyển quận chúa rồi.
Bạch Thế Niên lập tức bỏ ngay ý nghĩ này của mình, Ôn Uyển Quận chúa tinh thông mưu tính, là một cô nương có lòng dạ, có tâm kế, sao có thể có được ánh mắt sạch sẽ thấu triệt như tiểu hồ ly? Không thể nào, nhất định là hắn nghĩ sai rồi.
A Tài không biết những điều vướng mắc trong lòng Bạch Thế Niên, hắn hỏi: “Tướng quân, chúng ta trở về Hầu phủ hay trở về phủ Tướng quân?”
Bạch Thế Niên chỉ cần nghỉ đến việc tổ mẫu và cha hắn vừa nhìn thấy hắn là lập tức nói đến việc hôn sự, liền có chút không kiên nhẫn. Mặc dù nói lấy vợ là chuyện lớn của đời người, nhưng những nữ nhân nũng nịu kia, vừa thấy hắn đã tránh lui ba thước, ai có thể bình tĩnh sống chung với nữ nhân luôn sợ mình?
Lần trước, Thạch đại nhân đến làm mai, chính là nữ nhi của Cửu môn Đề đốc, nghe nói lá gan còn nhỏ hơn cả thỏ, nữ nhân này, hắn có thể lấy về nhà sao?
Hắn biết tổ mẫu đã cao tuổi, mấy năm nay vì lo lắng cho mình mà phiền lòng, thế nhưng hắn thật sự không thích: “trở về phủ Tướng quân.” Cũng may Hoàng đế đã ban cho mình một phủ đệ, tuy một người ở thì rất lớn, cũng có chút vắng vẻ, nhưng ít ra đó cũng là nơi đặt chân danh chính ngôn thuận.
Trong lòng Bạch Thế Niên còn đang suy nghĩ, rốt cuộc tiểu hồ ly có phải là Ôn Uyển Quận chúa hay không, thì thiếp thân thị vệ A Mãnh đã đến bên cạnh nói: “Tướng quân, đến phủ đệ rồi.”
Phủ Tướng quân do Hoàng đế ban thưởng, không nằm ngay khu vực trung tâm, phủ đệ không đạt đến mức tinh mỹ, nhưng lại rất có phong thái. Đi vào, liền có cảm giác trang nghiêm. Trước kia, nơi đây chính là phủ của một vị Đại Tướng quân nhất phẩm, chẳng qua sau này con cháu vô năng, nên đã bị triều đình thu hồi nhà cửa, Hoàng đế ban thưởng phủ đệ này cho Bạch Thế Niên, là một vinh dự to lớn.
Bạch Thế Niên trở về phủ Tướng quân, Trương Nghĩa nhận được tin tức liền chạy tới “Sao rồi? Trịnh vương gia nói thế nào?” Chuyện này quan hệ đến kế sinh nhai của hơn một vạn huynh đệ, nếu bọn họ không quản, sợ là cuộc sống sau này của những huynh đệ kia sẽ rất khốn khổ.
Bạch Thế Niên cũng không hiểu rõ ý định của Trịnh vương: “Đừng lo lắng, Trịnh vương là người thưởng phạt phân minh, vô cùng có nguyên tắc, sẽ không nuông chiều những loại tham quan này.”
Hoàng đế hạ thánh chỉ bảo Trịnh vương phải tra rõ chuyện này. Trịnh vương lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tra được mấy con sâu mọt lớn, xét nhà, chỉ lời không lỗ, cung cấp tiền an ủi chăm sóc là không thành vấn đề, nhưng Hoàng đế lại bảo cứ để đấy, xem thử Ôn Uyển có biện pháp gì vẹn cả đôi đường hay không.
Với những lời mình đã nói ra, lúc đầu Ôn Uyển không chú ý đến, nhưng qua vài ngày mà vẫn không có động tĩnh gì, nàng cũng có chút gấp gáp. Nghe nói kê biên tài sản không tịch thu được nhiều bạc, vậy việc phát tiền an ủi chăm sóc sẽ trở thành vấn đề lớn. Ôn Uyển rầu rỉ, nếu số tiền này không đủ, thì mặt mũi nàng biết để vào đâu. Ôn Uyển rất buồn bực, mấy mươi vạn lượng bạc cứ bị tham ô như vậy, còn không tra ra, lá gan của bọn trộm này quá lớn, triều đình thật là đen mà.
Hạ Ảnh khẽ cười nói “mặc dù nói Binh bộ thuộc về lục bộ, nhưng chung quy vẫn do Văn Tướng quân thống lĩnh. Triệu vương lại có quan hệ mật thiết với Văn Tướng quân, người trông coi những việc này lại là biểu đệ của Triệu vương, nếu Hoàng thượng tra ra, cũng chỉ là mấy kẻ chết thay mà thôi, không động tới căn cơ.”
Sau chuyện này, quan viên thấy Hoàng đế không chèn ép Triệu vương nữa, chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, nên không rõ rốt cuộc thái độ của Hoàng đế là gì?
Mặc dù tình thế của Trịnh vương rất tốt, có chiều hướng dần dần rõ ràng, nhưng Triệu vương hành quân lặng lẽ, thái độ của Hoàng đế lại mơ hồ không rõ. Hoàng thượng vẫn không đứng ra chứng minh thân phận của Trịnh vương, không lập thái tử, tình thế trong sáng hơn nữa cũng vô dụng. Lúc trước Triệu vương cũng là một mảnh trong sáng, nhưng vẫn bị Trịnh vương đứng sau vượt lên, cho nên tạm thời hai phái đang ở thế giằng co.
Ôn Uyển khẽ thở dài một tiếng, ngay cả tiền an ủi chăm sóc của binh lính tàn tật cũng có thể tham ô, đây là loại người gì thế? Nếu như không phải bị người khác lừa gạt, mà do chính bản thân hắn nổi lên tâm tư. Người như vậy, nếu trở thành Hoàng đế, có lẽ sẽ lừa gạt tất cả dân chúng mất. Cho dù không phải là người của hắn, thì cách quản lí thủ hạ của Triệu vương cũng rất có vấn đề. Nếu hắn thật sự làm Hoàng đế, giang sơn Đại Tề đoán chừng sẽ hỗn loạn không chịu nổi.
Khụ, Ôn Uyển xoắn xuýt rồi. Chuyện này, nàng đã lỡ nói như vậy, làm sao mới có thể xong việc đây?
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển đứng ngồi không yên, cười nói “Quận chúa, nếu như người cảm thấy không tốt. Người có thể nghĩ một biện pháp không cần dùng nhiều tiền, nhưng vẫn có thể giúp cho những người đó có sinh kế lâu dài, không phải là lưỡng toàn tề mỹ sao.”
Ôn Uyển lấy ngón tay cái bấm ngón út, tay phải vỗ tay trái, đúng là chính mình đào hầm chôn mình a.
Ở phủ Uy Hùng Tướng quân, A Mãnh đưa thiệp mời bằng kim loại đỏ thẳm : “Tướng quân, La Lục lão gia đưa thiệp mời đến cho người, mời người đến Cẩm Tú lâu dùng cơm, Tướng quân, có đi hay không?”
Gương mặt Bạch Thế Niên lạnh lùng, hắn mới trở lại kinh thành không bao lâu, những người này đã không thể chờ được liền muốn kéo hắn xuống nước: “Đến Hầu phủ.”
Trên đường đến Hầu phủ, trong lòng Bạch Thế Niên trăm chuyển ngàn chuyển. Hắn chưa trở lại đã biết rõ, bởi vì quan hệ với Chu vương, nên Thần Tiễn Hầu đã tìm Triệu vương làm nơi nương tựa. Lúc ấy, hắn vừa lo vừa sợ, nếu đã tìm nơi nương tựa rồi, một khi xảy ra chuyện gì, có thể sẽ liên lụy đến toàn tộc. Cho dù Triệu vương đăng vị, thì nhà bọn họ cũng chẳng có được bao nhiêu lợi ích.
Nhưng nếu Trịnh vương được vị? Trịnh vương và Triệu vương là tử địch, nếu Trịnh vương được vị, Bạch gia có thể sẽ gặp phải tai họa ngập trời, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại cung kính với Trịnh vương như vậy. Thứ nhất, bởi vì hắn thật sự kính nể Trịnh vương, thứ hai hắn muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Trịnh vương, lỡ như Trịnh vương tính toán Bạch gia, cũng có thể hạ thủ lưu tình
Triệu vương cũng chưa từ bỏ ý định, lúc hắn ở Duyên Hải, Lục lão gia La gia đã phái người đến giao thiệp với hắn, nguyện ý kết quan hệ thông gia với hắn, nguyện ý gả cháu ruột của mình cho hắn.
Lúc ấy, hắn đã có lòng cảnh giác, hắn là người cầm binh, sao có thể quá thân cận với hoàng tử đang tranh vị được, nên đã kiên quyết cự tuyệt. Không nghĩ tới, Triệu vương vẫn chưa hết hy vọng, hắn vừa hồi kinh đã năm lần bảy lượt muốn gặp hắn, một lòng muốn kéo hắn xuống nước.
Hắn vốn không muốn dính vào vũng nước đục này, hắn sớm đã có tính toán, đợi sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ trình sổ con lên Hoàng thượng, hắn muốn đi biên quan. Sau này, nếu Bạch gia thật sự gặp tai họa, có hắn ở biên quan, thì Bạch gia cũng không đến nỗi phải diệt tộc.
Nếu như nói trước kia hắn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này, vậy bây giờ, hắn đối với Triệu vương, chính là phản cảm tới cực điểm. Lần này, chuyện tiền an ủi chăm sóc, nhất định có bóng dáng của Triệu vương. Cho dù chuyện này không phải là ý của Triệu vương, nhưng có những người như vậy ở bên cạnh, sau này, có thể tiêu diệt Mãn Thanh đát tử, có thể trở thành minh quân tạo phúc cho dân chúng được sao?