Bạch Thế Niên đến Hầu phủ, hạ nhân cung kính đi truyền lời, Lục thiếu gia là niềm kiêu ngạo của phủ Thần Tiễn hầu. Nói đến Lục thiếu gia của nhà bọn họ, có người nào không biết.
Thần Tiễn hầu thấy Bạch Thế Niên, trong mắt tràn đầy mừng rỡ “Thế Niên, con đã đến rồi.”
Bạch Thế Niên lớn lên, tám phần giống mẹ, hai phần giống phụ thân. Lúc trước, khi Ôn Uyển ra mắt Thần Tiễn hầu, cũng bởi vì hai người không giống nhau, nên nàng mới không hề hoài nghi thiếu niên hèn mọn bỉ ổi kia là Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên nói với phụ thân hắn về việc La Lục lão gia gửi thiếp mời cho hắn . Thần Tiễn hầu cũng nhíu mày: “Thế Niên, đều do phụ thân, lúc đầu ta nghĩ nếu có thể nương nhờ Triệu vương, Thần Tiễn hầu chúng ta có thể tiếp tục duy trì tước vị được thêm một đời, ban đầu tình thế của Triệu vương rất tốt, nào biết đâu rằng sẽ đi tới tình trạng ngày hôm nay.” Nói hối hận vì đã nương nhờ là giả, chỉ hối hận vì đã chọn sai chủ. Tước vị Thần Tiễn hầu đã thừa kế mười đời, đời của ca ca Bạch Thế Niên chính là đời cuối cùng. Nếu chọn đúng người, tương lai Triệu vương nhất định sẽ ban thêm ân huệ, tiếp tục duy trì thêm một đời.
Bạch Thế Niên không đồng ý với quyết định của phụ thân, hắn cho rằng nam nhi kiến công lập nghiệp phải dựa vào chính mình, gia tộc truyền thừa cũng nên dựa vào tiền đồ của con cháu. Không đồng ý cũng không có nghĩa là trực tiếp phản đối, chuyện đã như vậy, bây giờ có nói gì thêm nữa cũng vô dụng: “Phụ thân, con biết người suy nghĩ vì Bạch gia, chuyện đã qua, có nói thêm nữa cũng vô ích. Con định vài ngày nữa sẽ viết sổ con cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn điều con đi biên quan, cách hoàng thành xa một chút để tránh thị phi. Nếu lỡ như thật sự có chuyện gì xảy ra, có con ở biên quan, tân hoàng cũng sẽ nể mặt con mà đặc biệt khai ân cho Bạch gia. Nếu như con còn tiếp tục ở kinh thành, đương nhiên con sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này, đến lúc đó có muốn thoát thân cũng khó mà thoát được.”
Vì tương lai của Bạch gia, đừng bảo là hắn phải nương nhờ Triệu vương, cho dù chỉ có chút liên quan cũng không được. Mặc dù nói không ai dám nhận định kết quả cuối cùng, có lẽ Triệu vương vẫn có thể kế vị, nhưng rời xa trận thị phi này mới là an toàn nhất, mà muốn rời xa thì chỉ có một con đường, đó chính là đi biên quan, chỉ có đi biên quan, một lần nữa lập chiến công, cho dù tương lai Trịnh vương đăng vị, cũng sẽ nể mặt hắn mà không trách phạt Bạch gia quá nặng, hơn nữa tương lai hắn còn có thể được phong hầu.
Nhìn từ góc độ tương lai lâu dài của gia tộc, Thần Tiễn hầu vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Bạch Thế Niên. Hiện tại, tình thế của Triệu vương cực kỳ bất lợi, thế lực của Trịnh vương như mặt trời ban trưa, Bạch gia của bọn họ đã sớm trở thành kẻ địch của Trịnh vương. Nếu như Trịnh vương thật sự đăng cơ làm Đế, Bạch gia nhất định sẽ nằm trong hàng ngũ bị thanh tẩy.
Nếu thật sự có chuyện không may xảy ra, Bạch gia phải dựa vào Thế Niên để chống đở, cũng may nhi tử này của ông là người có mưu lược, lúc trước Triệu vương gia đưa cành ô-liu ra, nó không đón nhận, chưa trộn lẫn chung một chỗ với bọn họ. Như vậy cũng tốt, cho dù tương lai như thế nào, Bạch gia cũng còn một con đường lui.
Thần Tiễn hầu nghĩ tới biên quan nghèo nàn, không biết khi trở về sẽ thành cái dạng gì “Thế Niên, biên quan không thể so với Giang Nam ở vùng Duyên Hải. Nơi đó điều kiện gian khổ, Mãn Thanh đát Tử lại vô cùng hung hãn, giết người không chớp mắt, vì vậy con thành thân xong rồi hãy đi!” .
Bạch Thế Niên nghe vậy, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật đầu đồng ý. Nam tử bình thường trước khi xuất chinh cũng sẽ lấy vợ, lưu lại con nối dòng, để cốt nhục của mình không bị đứt đoạn.
Thần Tiễn hầu nhìn nhi tử của mình, trong mắt có tự hào cũng có áy náy, bởi vì sai lầm của mình, nên bây giờ phải giao trách nhiệm về tương lai của gia tộc cho nhi tử “Đi gặp tổ mẫu của con đi! Vì con chuyển đi mà tổ mẫu của con tức giận hết mấy ngày. Mấy hôm nay, ngày ngày người đều vì con mà chọn cô nương thích hợp.”
Bạch Thế Niên nói “phụ thân, người nói với tổ mẫu hãy chọn những người không có quan hệ với Triệu vương, cũng không cần chọn những cô nương con nhà quyền quý, tốt nhất nên chọn những người mà nhà có căn cơ thấp một chút.” Trước hết cứ để cho tổ mẫu xem qua, sau đó hắn sẽ sai người điều tra thêm.
Thần Tiễn hầu đối với đề nghị của nhi tử, rất hài lòng: “Con yên tâm. Phụ thân sẽ xem giúp con.”
Bạch Thế Niên đi đến chính đường, gặp Bạch Thái phu nhân. Thái phu nhân đã hơn sáu mươi. Mặc bộ hoa bối tử màu xanh ngọc có hoa văn kim điệp. Váy dài màu đỏ thẫm. Một đầu tóc bạc búi thành búi tóc tròn, ở thái dương đeo hai đóa trâm hoa mắt mèo màu mật ong. Thân thể hơi khỏe mạnh. Mặt mũi hiền lành, trên mặt có nhiều nếp nhăn, đôi mắt vô cùng ôn hòa, vừa thấy Bạch Thế Niên đi vào, sự yêu thương trong đáy mắt có che cũng che không hết.
Bạch Thế Niên khom thắt lưng”Thỉnh an tỗ mẫu.”
Bạch Thế Niên thấy mấy tẩu tử đều ở trong phòng, cho nên liền quay sang vấn an từng người, mấy phụ nhân lập tức bồi lễ
Bạch Thế Hoa, Thế tử Thần Tiễn Hầu là anh ruột của Bạch Thế Niên, lấy vợ là Bình thị, Thanh Hà, trưởng nữ của phủ Bình quốc công, cũng chính là đại đường tỷ của Ôn Uyển.
Lão Nhị mất sớm, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ đều là con vợ kế. Lão tam Bạch Thế Kiệt lấy vợ là Tịch thị. Lão tứ Bạch Thế Triêu lấy vợ là Lưu thị. Lão ngũ Bạch Thế Khánh lấy vợ là Triệu thị. Bạch Thế Niên xếp hạng thứ sáu, phía dưới còn một thứ đệ là lão bát Bạch Thế Nạp, lấy vợ là Bao thị.
Nói tiếp, Thần Tiễn hầu vẫn luôn một lòng một dạ với nương tử đã mất. Năm bạch thế Niên tám tuổi, phu nhân của Thần Tiễn Hầu liền qua đời, nhưng ông vẫn kiên trì không chịu tái giá. Thái phu nhân bức bách mấy lần, Thần Tiễn hầu đến một bước không nhượng bộ, ông nói dù sao cũng đã có hai con trai trưởng, có sáu con vợ kế, không cần lo lắng về vấn đề hương khói. Lúc ấy ở kinh thành, chuyện này từng là chủ đề nóng, Thái phu nhân bất đắc dĩ, đành phải tự mình chủ trì việc bếp núc, mãi cho đến Thanh Hà về nhà chồng, người mới giao việc bếp núc cho Thanh Hà.
Cũng bởi vì như thế, cho nên Bạch Thế Niên vô cùng kính trọng phụ thân. Những người có công trạng, sau khi vợ cả chết, chỉ cần không phải là lão già bảy tám mươi tuổi, đều sẽ tái giá, chỉ có một mình phụ thân hắn là không cưới vợ kế mà thôi. Bởi vì Thần Tiễn Hầu kiên trì nên không xuất hiện tình trạng huynh đệ tranh nhau, con trai trưởng phải tranh giành với con mẹ kế. Nguyên nhân rất đơn giản, vị trí thế tử của Bạch Thế Hoa đã sớm định rồi, Bạch Thế Niên lại có tiền đồ, cho dù những người đó muốn động thủ, cũng phải nghĩ đến tình huống hiện tại, còn phải suy nghĩ xem mình có được lợi ích gì hay không? Cho dù Thế tử chết đi, thì bọn họ cũng sẽ không được thừa kế tước vị.
Ở Bạch gia, mấy nhi tử của Thần Tiễn hầu, ngoại trừ Bạch Thế Niên ra, tất cả đều đã cưới vợ sinh con, cả nhà ở chung vô cùng náo nhiệt. Lần này vì nghe được tiểu thúc sẽ tới chỗ Thái phu nhân nên tất cả mọi người đều tập trung đông đủ ở đây, không vì điều gì khác, nếu có thể giới thiệu các cô nương nhà mình cho tiểu thúc thì đây đúng là việc tốt.
Bạch Thế Niên lớn lên ở Hầu phủ, không phải không biết những suy tính cong cong quẹo quẹo trong lòng mấy nữ nhân này, chẳng qua hắn khinh thường không để ý tới thôi.
Thái phu nhân vội vàng sai người mang ghế ngồi đến để Bạch Thế Niên ngồi xuống: “Thế Niên, mấy năm nay điều duy nhất khiến cho tỗ mẫu không yên lòng chính là hôn sự của cháu, rốt cuộc cháu thích mẫu con gái như thế nào? Tổ mẫu sẽ dựa vào sở thích của cháu mà tìm.”
Nếu như là các cháu trai khác, bà mới không cần bận tâm đến việc ngươi thích dạng con gái nào, chỉ cần bà thích là được rồi, cưới vợ là phải tuân theo lệnh của cha mẹ và người mai mối. Có điều Bạch Thế Niên thuộc loại đặc biệt, nam tử khác thành gia lập nghiệp, còn hắn đã lập nghiệp mà vẫn chưa thành gia. Bà có thể tự mình che dấu chút chuyện, nhưng muốn trực tiếp lướt qua hắn, Thái phu nhân còn chưa có hồ đồ đến mức đó.
Trong đầu Bạch Thế Niên hiện lên khuôn mặt của tiểu hồ ly, trong lòng cảm thấy nao nao, phải đi xem một chút, đến cùng tiểu hồ ly có phải là Ôn Uyển Quận chúa hay không : “Cháu cũng không đặc biệt thích dạng con gái nào, chỉ cần tính tình thẳng thắn, cứng rắn một chút, đừng nhát gan đến mức hễ thấy cháu liền trốn là được rồi. Như vậy không phải là sống mà là tự tìm xui xẻo.” Những yêu cầu này, vừa nghe qua, thật đúng là không có vấn đề gì khó khăn, nhưng thực tế thì sao? Có mấy tiểu thư khuê các nhìn thấy một nam tử đầy sát khí, giống như Diêm vương ở dưới địa ngục lại không sợ, không lùi bước chứ.
Bạch Thế Niên còn đang suy nghĩ, nếu Ôn Uyển thật sự là tiểu hồ ly thì hắn phải làm gì bây giờ? Nếu như không phải, tại sao hắn cứ nghĩ mãi về chuyện này? Nghĩ đến mức đau đầu.
Thái phu nhân suy nghĩ một chút, nói: “Tốt, vậy tổ mẫu sẽ cẩn thận lựa chọn giúp cháu.”
Bạch Thế Niên phục hồi tinh thần lại, nói với Thái phu nhân thêm mấy câu nữa, liền đi khỏi đó, vừa ra khỏi chính đường, đã nhìn thấy Bạch Thế Hoa đang đi về phía hắn: “Lục đệ, đại ca chờ đệ thật lâu.”
Bạch Thế Niên vừa thấy đại ca của hắn, trên mặt liền buồn bực. Người không tới ba mươi nhưng sắc mặt nhợt nhạt, khóe mắt thâm quần, dưới chân phù phiếm vô lực, vừa nhìn đã biết là do sa vào nữ sắc. Mười mấy người thông phòng tiểu thiếp, còn thường xuyên theo mấy công tử nhà giàu đi đến sông Hoài.
Bạch Thế Niên để ý như vậy là vì Bạch Thế Hoa là đại ca ruột của hắn, nếu là người khác, hắn cũng chẳng thèm để ý đến. Mặc dù giận đại ca của mình không biết phấn đấu nhưng hắn vẫn rất tôn kính đại ca của hắn “Đại ca, huynh tìm đệ có chuyện gì?”
Bạch Thế Hoa cười nói “Lục lão gia của La gia mời huynh uống rượu, huynh muốn mang đệ đi cùng, sớm quen thân với các quan lại quyền quý trong kinh thành cũng tốt.”
Bạch Thế Niên vừa nghe đến Lục lão gia của La gia, mặt liền trầm xuống, bây giờ hắn kiêng kỵ nhất chính là La gia, danh tiếng bên ngoài của La gia đã hỏng bét đến mức không thể hỏng hơn nữa. Hiện tại, hắn không muốn có chút quan hệ nào với La gia, chớ đừng nói đến việc cưới nữ nhi hay cháu gái của nhà bọn họ. Hắn thà cưới một người dân thường về làm vợ cũng không cưới nữ nhi của La gia: “Đại ca, đệ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, những loại xã giao này đệ không đi, đợi khi nào rãnh rỗi, huynh đến phủ của đệ, huynh đệ chúng ta sẽ tâm sự thâu đêm.”
Bạch Thế Hoa thấy Bạch Thế Niên cự tuyệt, có chút thất vọng, nhưng vẫn muốn tranh thủ một chút: “Lục đệ, đệ đã rời kinh nhiều năm, cũng nên đi giao thiệp với các nhân vật tai to mặt lớn trong kinh thành, vậy mới có lợi cho con đường làm quan sau này của đệ.”
Bạch Thế Niên nghe xong, mặt mày run lên, Bạch Thế Hoa bị dọa sợ đến nỗi phải lui về sau một bước. Bạch Thế Niên rất buồn bực, nhưng chỉ đành phải nhàn nhạt nói “Đại ca, chuyện của đệ quá nhiều, chờ sau này có thời gian rồi tính tiếp!”
Bạch Thế Hoa ngượng ngùng, hắn cũng chỉ có ý tốt, nếu Lục đệ đã từ chối thì thôi vậy. Có điều nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Thế Niên, hắn có hơi lo lắng, nói “Lục đệ, đệ cũng đừng quá vất vả, phải bảo trọng thân thể. Huynh nghe thái y nói, vết thương của đệ khi còn ở chiến trường, nếu không được điều dưỡng tốt sẽ không thể nào trị tận gốc. Đệ phải nghe lời thái ý, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bị bệnh nữa.”
Cho dù Bạch Thế Niên có nhiều bất mãn đối với đại ca của hắn hơn nữa, khi nghe xong những lời này, trong lòng cũng cảm động, rốt cuộc cũng là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra: “Đại ca, huynh yên tâm đi, đệ sẽ chú ý. Huynh đừng tiếp tục đi theo những người kia nữa, xã giao là cần thiết, nhưng cũng đừng quá lạm dụng, uống rượu nhiều sẽ hại thân. Trong ngày thường, cũng nên quan tâm đến chuyện trong nhà nhiều một chút, thay phụ thân chia sẻ gánh nặng. Bây giờ bên ngoài rất loạn, huynh đừng đi chung với những người không cần thiết kia nữa, đặc biết là Lục lão gia của La gia. Huynh không nghe mấy tin đồn trong kinh thành sao, danh tiếng của hắn kém vô cùng.”
Bạch Thế Hoa hậm hực đáp: “Biết rồi, biết rồi.”
Bạch Thế Niên vừa nhìn đã biết đại ca lại lừa gạt mình, nhưng không biết phải làm gì, nhắc nhở thì cũng đã nhắc nhở rồi, nếu nói thêm nữa, hắn sẽ biến thành đệ đệ kiêu căng, ngạo mạn, không đặt huynh trưởng vào mắt. Được rồi, dù sao đại ca của hắn cũng không phải là người ưa gây chuyện, chỉ cần biết bảo vệ bản thân là tốt rồi.