Ngày hôm đó, thái y đến phủ Trấn quốc công La gia.
Ở trên phòng có nha hoàn vui rạo rực đi bẩm báo “Lão phu nhân, trong nội cung có người tới.”
“Hiền phi nương nương phái người tới sao?” Lão phu nhân Đậu Thị vui vẻ ra mặt, mặc dù Lão phu nhân không phải là vợ chính thức của lão Trấn quốc công, nhưng bởi vì có một nữ nhi có khả năng như Hiền phi và có một ngoại tôn có tiền đồ như Triệu vương, nên mấy năm nay ở phủ Trấn quốc công, bà nói một không ai dám nói hai.
Cuối năm trước, bà đem cháu gái xinh đẹp như hoa nhà bà cho La Thủ huân làm tiểu thiếp. Hiện tại, Trấn quốc công rất chán ghét bà, những nữ nhân bà đưa qua, ông đều tặng cho người khác, khiến bà vô cùng tức giận. La Thủ Huân thì không giống vậy, hắn là một người yêu thích sắc đẹp.
Có điều La Thủ Huân là người có chừng mực, rất kiên định mà tỏ vẻ, trước khi thê tử mang thai, sinh hạ con trai trưởng, hắn sẽ không để cho tiểu thiếp sinh con vợ kế, tránh để trong nhà không yên ổn. Cho dù có ngủ lại trong phòng của nữ tử kia, thì nhất định phải uống thuốc .
Lão phu nhân Đậu Thị nghe cung nhân kia bẩm báo xong, không thể không vui vẻ. Kể từ tháng ba, từ lúc Ôn Uyển Quận chúa xảy ra chuyện đến giờ, nữ nhi không phái người tới hỏi thăm mình.
Nhưng trái đợi phải đợi, vẫn không đợi được người tới, mặt Đậu Thị lập tức trầm xuống.
Ma ma bên cạnh cẩn thận từng li từng tí một, nói “Lão thái thái, người trong nội cung đi đến Cẩm Tú viện.” Quả nhiên, sắc mặt lão thái thái lập tức trầm xuống.
Ngô Đồng viện, là viện của Hoa thị, Hoa thị này, lão thái thái một vạn lần không thích. Bà vốn tính để La Thủ Huân cưới cô nương nhà mẹ đẻ của mình, nhưng Quốc công gia và Quốc công phu nhân tìm mọi cách để từ chối. Bà liền bảo nữ nhi trực tiếp hạ ý chỉ, nhưng nữ nhi lại nói làm vậy không hợp lẽ thường, vốn đã một bụng tức giận, từ khi Hoa Mai nhi vào nhà này, đối với mình bất ti bất kháng (không kiêu ngạo không siểm nịnh), lãnh lãnh đạm đạm. Tính tình Hoa thị thanh cao, cao ngạo, cho nên Đậu Thị cảm giác nàng ta đang xem thường mình.
Bà muốn hành hạ Hoa thị nhiều vào, nhưng lại hành hạ không được, Quốc công phu nhân quá thuận theo con dâu. Quốc công phu nhân cũng không phải là kẻ ngốc, con dâu là do mình chọn, ở trong mắt của mình, nàng ngàn tốt vạn tốt, nếu thật sự bị hành hạ thành cái dạng gì, đến lúc đó bà cũng không còn mặt mũi đi gặp biểu muội của mình.
Đậu Thị muốn hận cũng không được, chờ Hoa gia đổ nát, bà liền muốn La Thủ Huân bỏ vợ, sau đó tái giá với cháu gái của mình, không nghĩ tới Quốc công phu nhân còn chưa mở miệng đã bị Trấn quốc công một ngụm cự tuyệt, lời nói vô cùng cứng rắn. Quốc công phu nhân luôn đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa với mình, nhưng đối với những chuyện bà phân phó lại ngoài nóng trong lạnh. Thường xuyên khiến bà tức chết.
Chờ khi cháu gái của mình thuận lợi bò lên giường của La Thủ Huân, chưa được mấy ngày liền truyền ra tin Hoa Mai nhi có thai, khiến bà tức gần chết. Chuyện này… hừ, bọn họ cứ tưởng rằng kết giao với một tiểu nha đầu là đã mọc cánh bay lên trời rồi, chờ đến khi cháu ngoại của bà lên làm Hoàng thượng, bà sẽ từ từ sửa trị bọn chúng.
Người trong nội cung là người do Ôn Uyển phái tới, cũng thuận đường để Trương thái y bắt mạch cho Hoa Mai nhi. Dù sao rất nhiều năm nay, trong nội cung cũng không có nữ nhân mang thai, công việc của Trương thái y rất nhẹ nhàng.
“Thai nhi rất tốt, có điều phu nhân phải nghỉ ngơi cẩn thận.” Trương thái y bắt mạch cho Hoa Mai nhi xong, gật đầu.
Trong lòng Hoa Mai nhi nhẹ nhõm hơn nhiều, nhớ đến việc Ôn Uyển vừa mới đưa tới một đống dược liệu, trong lòng một trận ấm áp, hơn nữa còn vô cùng cảm kích .
Trương thái y phân phó xong một lần, sau đó lại cẩn thận dặn dò, vô tình nhìn thấy bên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa tươi, Trương thái y nhíu mày nói “Thế tử phu nhân, sau này trong phòng không nên đặt hoa hay những đồ vật có mùi hương mới tốt.”
Hoa Mai nhi vội vàng hỏi: “Có phải có cái gì không thỏa đáng hay không?”
Trương thái y lắc đầu: “Có điều vẫn nên phòng ngừa trước mới tốt.” Ông chưa quên chuyện huyên náo ở trong cung một năm trước. Hơn nữa ông đã hành nghề ở trong cung nhiều năm như vậy, bao nhiêu việc ngấm ngầm xấu xa đều biết. Vẫn nên cẩn thận là hơn.
Mai nhi ngàn tạ vạn tạ, Quốc công phu nhân chờ sau khi Trương thái y đi, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức sai người đi điều tra hoa này là từ đâu mà có. Tra tới tra lui, thật đúng là tra ra vấn đề, dĩ nhiên không phải là hoa có vấn đề, mà là người xảy ra vấn đề.
Bình nhi rất lo lắng, nói “Tiểu thư nên coi chừng con hồ ly tinh nhà họ Đậu kia, bây giờ tiểu thư đang mang thai, ai biết con thiêu thân kia sẽ làm ra chuyện gì.”
Hoa Mai nhi cười nói “Ngươi yên tâm đi, Quốc công gia và Quốc công phu nhân còn thống hận nữ nhân nhà họ Đậu hơn cả ta, thay vì lo lắng những thứ không có kia, còn không bằng cố gắng quản lí tốt viện của chính mình, an tâm dưỡng thai, để còn sinh ra một tiểu tử mập mạp. Quận chúa đã nói cái thai của ta nhất định là nam tử, lời nói của Quận chúa luôn luôn linh nghiệm, cho nên cái thai này nhất định là nam tử.” Khi nói ra những lời này, nàng vô cùng kiên định. Nàng đã không có nhà mẹ đẻ để làm chỗ dựa rồi, cũng may cha mẹ chồng nàng bất hòa với Đậu lão thái quân kia, hơn nữa, mẹ chồng nàng vốn là tỷ muội khuê phòng với mẫu thân của nàng, là họ hàng xa, mình là con dâu mà bà phải cầu mới có được, cho nên đối xử rất tốt với nàng. Vì thế mặc dù cuộc sống của nàng có chút khó khăn, nhưng so với những người khác, ít nhất là Ngọc Tú, tốt hơn rất nhiều.
Phải biết đủ để luôn luôn vui vẻ, đây là điều nàng học được ở Ôn Uyển.
Bình nhi nghĩ tới thế lực của Ôn Uyển hôm nay, cô nương lại không dựa vào, mà tự mình tưởng tượng, giống như chuyện cười, những lời này truyền ra ngoài, khiến rất nhiều người vừa đố kị vừa ghen ghét.
Quốc công phu nhân nhận được tin tức, lập tức chạy tới, vừa vào cửa liền cười ha hả, nói “Ha hả, Quận chúa thật sự đã nói cái thai này là nhi tử sao? Vậy thì năm nay không phải ta sẽ có cháu trai để ôm sao? Nếu không phải là cháu trai, đến lúc đó, ta sẽ đến tìm Quận chúa, bắt người đền cháu trai cho ta!” Bà rất hi vọng mình sẽ được ôm cháu trai mập mạp. Như vậy, quốc công gia an tâm, nàng cũng an tâm.
“Mẫu thân.” Mai nhi đứng lên. Quốc công phu nhân vội vàng bảo nàng ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi lên trên giường.
Bình nhi ở bên cạnh, tiếp lời “Phu nhân, trong bụng của thiếu phu nhân nhất định là tiểu thiếu gia. Không phải mọi người đều nói, Quận chúa là kim thủ chỉ (bàn tay vàng), lần này người đã mở kim thủ chỉ ra, trong bụng thiếu phu nhân nhất định là nhi tử, không thể nghi ngờ.”
“Quận chúa chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi không thể ăn nói lung tung.” Mai nhi vội vàng quát lớn .
“Không có chuyện gì, trước nở hoa sau kết quả cũng không sao. Mẫu thân cũng là sinh nữ nhi xong, sau đó mới sinh ra đại ca của Thủ Huân, cho dù thai đầu là cháu gái thì cũng là cháu gái ruột thịt của ta, con còn trẻ, không cần phải vội.” Quốc công phu nhân đương nhiên biết nàng đang lo lắng cái gì, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cho nên chỉ có thể dựa vào nhi tử.
“Mẫu thân.” Mai nhi có chút cảm động. Lúc trước vì chuyện của phụ thân, không phải là nàng không có oán khí, nàng phải chạy ngược chạy xuôi, nhà chồng lại không hề giúp đỡ chút gì. Sau này nàng mới biết, mẹ chồng không phải là không nguyện ý giúp mà là không thể giúp, tình cảnh của phủ Trấn Quốc công vô cùng khó xử, cho nên Quốc công gia làm việc gì cũng rất khiêm tốn. Quốc công phu nhân không phản đối nàng, cũng không trách cứ một câu nào, còn sợ mình sống không tốt, luôn luôn an ủi mình. Có được một mẹ chồng tốt như vậy, cũng coi như là trời xanh ban ơn cho mình.
“Được rồi, người mang thai kỵ nhất tâm trạng xúc động, lại nói tiếp, Quận chúa quả thật là một người trọng tình trọng nghĩa. Mẫu thân con để cho con kết giao với một người bạn tốt như vậy, đúng là rất có mắt nhìn.” Lão phu nhân dời đề tài.
“Mắt nhìn của mẫu thân con vẫn luôn rất tốt.” Mai nhi có chút kiêu ngạo.
“Phải, mắt nhìn của mẫu thân con rất tốt, biết nhìn xa trông rộng, có điều lại là một con lừa bướng bỉnh, đến khuê nữ của mình trợ giúp cũng không muốn, đúng là một lão thái thái bướng bỉnh, có điều đã làm khó nàng rồi. Mẫu thân đã phái người đi mời nàng tới đây, nhưng nàng lại từ chối, chỉ bảo con phải cố gắng dưỡng thai. Con yên tâm đi, mẫu thân của con rất tốt, nàng nói nàng đến thôn trang ôn tuyền (suối nước nóng) điều dưỡng hơn một tháng, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, khó trách Quận chúa lại thích đi thôn trang ôn tuyền như thế, thì ra nó còn có hiệu quả trị liệu tốt như vậy, chờ đến mùa đông năm nay, mẫu thân cũng phải đi hưởng thụ một chút.” Quốc công phu nhân trêu chọc .
Mai nhi cười nói, đến lúc đó phải tìm Ôn Uyển xin giảm giá một chút.
Hoa phu nhân không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của La gia, bà nói nhà mình còn có phòng ốc, có ruộng đất. Con trai trưởng quản lí ruộng đất, tiểu nhi tử cũng đi ra bên ngoài làm việc để kiếm sống, không lo cuộc sống không tốt. Hơn nữa bây giờ, hai đứa con trai vô cùng hiếu thuận với Hoa phu nhân, hai người con dâu cũng nguyện ý nghe lời mẹ chồng, còn đem một cháu trai nuôi dưới danh nghĩa của bà, để lão thái thái được hưởng thụ niềm vui chơi đùa với con cháu. Cuộc sống trôi qua rất thư thái.
Mà Vưu di nương, sau khi lão thái thái mất, hai đứa con trai cũng không nghe lời của nàng nữa, con dâu cũng không hiếu thuận với mình. Cuộc sống trôi qua vô cùng buồn khổ.
Trương Nghĩa thấy chân mày Bạch Thế Niên chau lại, rõ ràng là có tâm sự: “Làm sao vậy?”
Bạch Thế Niên cười khổ, không nói gì, những lời này phải nói như thế nào, không lẽ nói tiểu hồ ly rất có thể là Ôn Uyển Quận chúa. Hắn không định nói việc này cho người khác biết.
Tư tâm mà nói, hắn không hy vọng tiểu hồ ly là Ôn Uyển Quận chúa, số tuổi của hai người xê xích quá lớn, cộng thêm tài hoa của Ôn Uyển Quận chúa, cho dù hai người có quan hệ xác thịt, cho dù Hoàng thượng biết được thì người cũng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này, có thể còn giận dữ mắng chửi hắn một trận (Ôn Uyển ngay lúc đó chỉ mới có sáu tuổi).
Có đôi khi hắn nghĩ có phải mình bị điên rồi hay không? trước kia, hắn cho rằng đó là do hắn áy náy vì đã xâm phạm một cô bé sáu tuổi, cho nên mới muốn bồi thường cho nàng, nhưng hôm trước, khi gặp Trịnh vương, trong lòng hắn lại luôn có cảm giác bất an, khiến hắn hoảng hốt. Hắn thật sự không hy vọng Ôn Uyển Quận chúa chính là tiểu hồ ly, đến lúc này hắn mới biết, tưởng niệm một người đã lâu, hắn cũng đã không phân rõ rốt cuộc là do áy náy muốn bồi thường hay là hắn đã thích tiểu hồ ly chỉ mới gặp mặt một lần này. Hắn chỉ biết rằng hắn không hy vọng Ôn Uyển Quận chúa chính là tiểu hồ ly, cảm giác này rất mãnh liệt.
Nhưng nếu như mọi chuyện đúng như hắn nghĩ, thì hắn nên làm gì bây giờ? Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Bạch Thế Niên rối rắm như vậy, hận không thể nhìn thấy Ôn Uyển Quận chúa ngay lập tức, để giải tỏa nghi ngờ của mình, vậy mới không còn lo lắng nữa, nhưng không biết tại sao, chỉ cần nghĩ tới việc tiểu hồ ly chính là Ôn Uyển Quận chúa, trong lòng hắn giống như bị tảng đá nặng đè lên, không thở nổi.
Trương Nghĩa thấy Bạch Thế Niên không nói gì, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Bạch Thế Niên quay sang thảo luận với Trương Nghĩa, hai người sẽ lần lượt dâng bảng cầu kiến hoàng đế.
Ở Bình gia, Bình Hướng Hi tức giận la to “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn kết hôn với đại tỷ nhi của Miêu gia, không được, tuyệt đối không được, đầu óc của ngươi bị mỡ heo làm mờ rồi hay là bị Ôn Uyển dụ dỗ rồi, lời của nó, mà ngươi cũng tin được sao? Không được, ta tuyệt đối không đồng ý, mẫu thân của ngươi cũng sẽ không đồng ý.”
“Phụ thân, nếu người không đồng ý, vậy cả đời này, con sẽ không thành thân.” Tính tình bướng bỉnh của Thượng Kỳ cũng nổi dậy, hai cha con đều cương quyết như nhau.
Bình Hướng Hi biết rõ tính tình của con trai trưởng nhà mình, hắn đã nói ra những lời này, thì hắn thật có thể làm như vậy. Bình Hướng Hi không làm sao được, đành phải đi đến chỗ đại tẩu của hắn xin chủ ý.
“Phụ thân của đại tỷ nhi Miêu gia cũng là quan tam phẩm, thư hương môn đệ, dáng người xinh đẹp, nếu so với Thượng kỳ, cũng rất xứng đôi.” Đại phu nhân nghe vậy, suy nghĩ một lúc, ngược lại gật đầu tán thưởng.
“Nhưng danh tiếng của nàng ta…danh tiếng của nàng ta không tốt.” Bình Hướng Hi vội vàng mong chờ nói, danh tiếng như vậy, sao xứng với con của hắn, thật sự là ủy khuất cho con của hắn, có điều với tính tình của nhi tử, hắn không thể làm gì được.