Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 151: Bạch Thế Niên cầu kiến lần nữa



Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Tuyền

Hoàng đế hỏi ám vệ: “Những ngày gần đây rốt cuộc Triệu vương đang làm gì? Có điều tra ra không?” Hoàng đế đối với đứa con trai này của mình vô cùng hiểu.

Ám vệ nói: “Hoàng thượng, thời gian gần đây Vương gia thường xuyên đi Hoàng Giác tự, cùng một cao tăng trong Hoàng Giác đàm luận về kinh Phật. Theo thuộc hạ tra xét thì trừ lần đó ra, không có gì khác thường, thuộc hạ cũng tra xét bối cảnh của tăng nhân Hoàng Giác tự, rất sạch sẽ, hơn nữa trước đây không có lui tới cùng Ngũ hoàng tử, nên rốt cuộc là vì chuyện gì, thì thuộc hạ còn đang tra nguyên nhân.”

Hoàng đế nghĩ không ra, đi chùa miểu làm gì, còn nói bàn về Kinh Phật, lấy tính tình lão Ngũ, không có quỷ hoàng đế sẽ không tin: “Có chuyện gì, lập tức hồi bẩm.”

Sau khi ám vệ đi, hoàng đế nhớ tới chuyện La gia. Ông có thể khẳng định, người đứng phía sau chuyện này chính là Ôn Uyển không cần nghi ngờ, mà người hạ thủ là Trấn quốc công. Cái nha đầu này, thậm chí ngay cả Trấn quốc công cũng có thể huy động được, lần này đúng là đã đem con bé chọc giận.

Bạch Thế Niên đem tài liệu Ôn Uyển muốn, chuẩn bị đầy đủ toàn bộ, sau khi thấy không thành vấn đề, liền đưa bài tử vào cung.

Ôn Uyển biết được tin tức, liền đồng ý gặp hắn. Có điều, nàng cũng suy nghĩ, phải làm như thế nào mới có thể bỏ đi nghi ngờ của Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên vừa mới đến cửa Hầu phủ, thì người gác cổng ở bên ngoài liền tiến lên nói: “Lục gia, vừa rồi có người giao cho thuộc hạ một phong thư, nói thuộc hạ mang thư cho ngài.”

Bạch Thế Niên nghi ngờ mà nhận thư, nhưng cũng không mở ra lập tức mà đặt trong tay áo, mãi đến khi hắn về đến phủ tướng quân mới mở ra.

Thấy tín lạc khoản* (phần đề chữ ghi tên trên bức thư) là Lý Ngọc Tuyết, Bạch Thế Niên cau mày. Nếu như bị người Triệu vương phát hiện, nhất định sẽ nhận định hắn là đồng mưu. Khi đó, hắn nhảy sông hoàng hà cũng rửa không sạch. Có điều, bây giờ, thư đã ở trong tay, nên nhịn xuống, quyết tâm xem hết.

Thư là Lý Ngọc Tuyết viết, viết rằng tình nghĩa nàng đối với Bạch Thế Niên là thật, không phải lợi dụng hắn, càng không phải hãm hại hắn, cũng không thỉnh cầu nhiều: chỉ van xin Bạch Thế Niên có thể nhớ kỹ từng có một nữ nhân tên là Lý Ngọc Tuyết rất yêu rất thương hắn, là đủ rồi.

Thư viết vô cùng chân thành tha thiết, rất động lòng người, cũng rất thê lương. Bạch Thế Niên có thể cảm giác được vẻ mặt nồng đậm ý nghĩ – yêu thương, Nhưng cũng chỉ có thế thôi, hắn không thấy cảm động gì. Bạch Thế Niên sau khi xem xong, cầm hộp quẹt đem đốt đi. Ngồi ở trên ghế, khẽ thở dài nói một tiếng: “Hi vọng kiếp sau ngươi tìm được một gia đình trong sạch, sống vui vẻ cả đời”

Bạch Thế Niên khôi phục tỉnh táo, nghĩ đến tin tức vừa rồi nghe được, mẹ con Lục lão gia La gia chết đi ly kỳ như vậy. Nhìn lại đống tro bụi kia, Bạch Thế Niên khẽ thở dài một tiếng. Hắn không cần nghĩ cũng đoán được chuyện này là do Ôn Uyển làm.

Bạch Thế Niên lắc đầu, một tiểu cô nương mười ba tuổi, lại có thủ đoạn cùng tâm trí như vậy, thật sự là yêu nghiệt a. Nhưng toàn thân Ôn Uyển Quận chúa phát ra phong tình, lại để cho hắn cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng lại không nói ra được nguyên cớ.

Bởi vì chuyện này, Bạch Thế Niên càng khuyên Bạch Hầu gia cách Triệu vương xa một chút. Bạch gia cũng bởi vì Chu vương mới cùng Triệu vương có quan hệ. Hiện tại, Chu vương lui về phía sau, bọn họ cũng không phải là dòng chính của Triệu vương, không đến mức liên quan quá lớn.

Rất nhanh, Bạch Thế Niên đem phiền muộn tản đi, hắn đứng lên, đi vào thư phòng đem tài liệu muốn giao cho Ôn Uyển Quận chúa nhìn, xem xét lại một lần nữa, để xác định là không có bỏ sót.

Xế chiều hôm đó, Bạch Thế Niên liền vào cung gặp Ôn Uyển.

Trong Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển biết được Bạch Thế Niên cầu kiến nên để cho Bạch Thế Niên ở ngoài điện chờ. Ôn Uyển tiếp tục để thế thân đi ra, đem thế thân hóa trang chuẩn bị cho thật tốt rồi.

Bạch Thế Niên ở trong phòng khách đợi…, nghe thấy tiếng bước chân Ôn Uyển nhẹ nhàng, theo quán tính, liền nhìn về phía rèm cửa. Lấy tâm trí của hắn, nhìn một cái, liền sửng sốt.

Ôn Uyển Quận chúa ( thế thân ) mặc một bộ cẩm y màu lam đơn giản, trên y phục thêu Phượng Vĩ Lan bằng sợi tơ màu vàng, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác thanh nhã mà không mất đi vẻ cao quý. Trừ ngọc bội linh lung phỉ thúy treo ở bên hông, cũng không có phụ kiện khác. Một đầu tóc đen nhánh được dây lụa kết thành kiểu tóc đơn giản, trên tóc cài một cây mộc trâm hình lá trúc màu xanh làm từ gỗ đàn hương. Lần này, khuôn mặt ngẩng cao, không dùng son phấn bột nước. Nhưng bởi vì ưu thế của tuổi trẻ, nên da thịt mềm mại giống như quả đào mới chín, vừa bấm một cái sẽ chảy ra nước.Hoàn toàn khác biệt với lần trước, vì toàn thân cao thấp lộ ra một cổ linh khí nhẹ nhàng.

Bạch Thế Niên nhanh chóng hoàn hồn, cung kính kêu một tiếng: “Quận chúa.”

Khuôn mặt thế thân lộ ra một cười nhạt. Nụ cười kia, làm cho người ta nhìn như tắm gió xuân, nào có nửa phần quyến rũ như lần trước.

Bạch Thế Niên thở dài một hơi ở trong lòng. Yêu nghiệt, tuyệt đối là yêu nghiệt. Bạch Thế Niên cũng rốt cục hiểu được, tại sao nàng ở trong thâm cung nơi có nhiều nữ tử như vậy, mà có thể trổ hết tài năng được hoàng đế cưng chìu, tại sao ngay cả Triệu vương cũng không làm gì được được nàng. Chỉ dựa vào kỹ năng sắc mặt cùng toàn thân đạt tới thiên biến vạn hóa, mà bản lãnh nhất chính là khí chất của một người lại biến ảo khó lường thì ai có thể bằng được.

Bạch Thế Niên khen ngợi Ôn Uyển Quận chúa nhưng đồng thời vẫn đề cao cảnh giác như trước. Nữ nhân như vậy, bản thân ngàn vạn đừng để cho nàng để mắt đến, nếu không sẽ là chuyện phiền toái cả đời. Ai biết nàng lúc nào sẽ âm thầm đâm ngươi một nhát.

Thế thân nhận lấy tài liệu Bạch Thế Niên đã chuẩn bị từ trước, sao đó mở ra, nhìn thật chăm chú. Vừa nhìn vừa gật đầu, ngẩng đầu hướng về phía Bạch Thế Niên mỉm cười, tỏ vẻ tán thưởng, rồi xoay người nói mấy câu với Hạ Dao ở bên cạnh.

Hạ Dao cười nói: “Tướng quân, Quận chúa nói ngài đi về trước đi, cho nàng thời gian hai ngày để chuẩn bị cho tốt sau đó sẽ giao vạn tuế gia xem qua. Nếu không có vấn đề gì, lúc đó sẽ cho người câu trả lời chắc chắn.”

Bạch Thế Niên thần sắc bình tĩnh nói”Vậy làm phiền Quận chúa.”

Thế thân lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

Bạch Thế Niên nhìn nữ tử trên thượng vị, muốn nói lại thôi. Trong mắt thế thân có nghi ngờ, liền nói với Hạ Dao hai câu: “Bạch tướng quân, Quận chúa hỏi người, còn có chuyện gì hay không?”

Bạch Thế Niên thành khẩn hỏi: “Xin hỏi Quận chúa, nhiều nhất là mấy ngày có thể cho ta câu trả lời? Ta cũng có thể cho thuộc hạ một câu trả lời chắc chắn.”

Thế thân không chút suy nghĩ, nhìn về phía Hạ Dao, nói thầm mấy câu: “Bạch tướng quân, Quận chúa bảo ngài cứ đi về trước, nàng sẽ mau chóng làm kế hoạch.”

Bạch Thế Niên không có đáp lời, thẳng tắp nhìn về phía thế thân. .

Đồng tử thế thân co rụt lại, có chứa tức giận, nhìn về Hạ Dao: “Bạch tướng quân, ngươi đây là ý gì?”

Bạch Thế Niên cung kính nói: “Quận chúa, ta chỉ hy vọng Quận chúa có thể sớm cho mạt tướng câu trả chắc chắn, cũng sớm để ta có thể trả lời với những huynh đệ kia.”

Sắc mặt thế thân mặc dù có chứa tức giận, nhưng vẫn ngăn lại hỏa khí nói vài câu. Hạ Dao liền đuổi người: “Bạch tướng quân yên tâm, nhất định sẽ cho người câu trả lời chắc chắn trong thời gian nhanh nhất.”

Hạ Dao không có trách cứ thế thân làm không đúng. Nam nhân kia, quá tinh khôn rồi. Nếu để hắn ở lại lâu hơn, tuyệt đối sẽ lộ ra sơ hở.

Ôn Uyển biết rõ nghi hoặc của Bạch Thế Niên, nhưng cũng không thèm để ý, vẫn tinh tế nhai anh đào ngon ngọt, Ôn Uyển rất thích ăn anh đào, bởi vì anh đào thoạt nhìn đỏ mọng làm cho nàng rất muốn ăn. Ôn Uyển cười, nếu lần sau có tình huống như vậy cứ để cho thế thân gặp mặt, trực tiếp đem tên kia đuổi ra ngoài, nàng còn phải sợ hắn sao.

Bạch Thế Niên không có hoài nghi đây là thế thân. Chẳng qua là trong lòng hắn có chút nghi ngờ, hắn cảm giác được Ôn Uyển Quận chúa dường như không chỉ có nhát gan, mà còn không có một chút phóng khoáng. Không có lý do, nhưng hắn cảm thấy như vậy, cho nên hắn rất lo lắng, lo lắng Ôn Uyển Quận chúa không thể xử lý tốt chuyện này. Cho nên hắn muốn cầm bản kế hoạch ở trong tay nhanh một chút, lỡ như không được, thì cũng còn có thời gian bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng).

Dựa theo lời nói có lẽ Bạch Thế Niên đã hoài nghi rồi, đáng tiếc Ôn Uyển rất may mắn. Bạch Thế Niên lại tự cho rằng vì Ôn Uyển vẫn sống ở nông thôn. Không ai dạy dỗ, mới có những lỗi không duyên cớ này.

Sau khi Ôn Uyển ăn xong mười mấy quả anh đào, mới cầm lấy tư liệu Bạch Thế Niên đưa đọc cẩn thận. Bạch Thế Niên đem những người này chia làm bốn nhóm: một nhóm là những người bị khuyết tật tay chân, không làm được những việc cần nhiều thể lực; một nhóm là người có vết thương nhẹ , nhưng mà tính khí nóng nảy chịu không nổi quản thúc; một nhóm là vết thương nhẹ tính tình ôn hòa ; nhóm cuối cùng là trẻ mồ côi.

Ôn Uyển gật đầu tán thưởng, phân chia vô cùng tốt. Ôn Uyển lấy kế hoạch nàng viết ra. Đem những cái mình nghĩ chưa chu toàn, ghi thêm từng cái, lại đưa ra biện pháp xử lý thích đáng.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển treo đèn thức đêm chuẩn bị kế hoạch: “Quận chúa, ngày mai làm tiếp đi” Ôn Uyển có một thói quen, trời tối chỉ luyện chữ, hoặc là đánh cờ, tuyệt đối không xem sách. Ôn Uyển cho là buổi tối ánh sáng không đủ, đọc sách sẽ làm tổn thương mắt.

Ôn Uyển cười cười, làm xong sớm, cũng sẽ ít đi một chuyện. Ôn Uyển dùng thời gian hai ngày, cuối cùng đã đem kế hoạch chỉnh sửa lại tương đối hài lòng. Sau đó chuẩn bị tốt để cho hoàng đế xem.

Hoàng đế nhận lấy xem xét, hi vọng triều đình đem chuyện khai quật ruộng đất núi rừng cho binh lính tàn tật, trẻ mồ côi và quả phụ. Những ruộng đất cùng núi rừng này cho phép miễn trừ thuế má cả đời( Ôn Uyển đề nghị chỉ hạn chế hai đời, mà không phải đời đời) cho bọn hắn đất đai cùng núi rừng, giúp đỡ bọn hắn lên kế hoạch thật tốt, phát cho bọn họ một nữa tiền an ủi chăm sóc, còn một nữa sẽ mua các loại hạt giống. Triều đình sẽ phái những người có chuyên môn đến tận nơi dạy cho bọn họ trồng cây ăn quả, làm ruộng, nuôi gà, nuôi cá,….

Lại viết ra một đống đề nghị: công việc bên ngoài sẽ do người có tính khí táo bạo vết thương nhẹ, chịu trách nhiệm; việc bên trong sẽ do người khuyết tật tay chân làm không được việc tốn nhiều thể lực, chịu trách nhiệm. Với những người bình thường tính khí không lớn, chẳng qua là bị thương không thích hợp ở lại quân doanh, Ôn Uyển chuẩn bị để cho từ thiện đường tổ chức huấn luyện, chờ bọn họ đi tiếp nhận huyến luyện xong, sẽ đi làm hộ vệ cho nhà có tiền, hoặc sư phụ võ đường,…

Về phần trẻ mồ côi, thì lên danh sách toàn bộ, cho vào học đường trên danh nghĩa của từ thiện đường, để cho bọn họ đi học biết chữ. Học đường sẽ cung cấp giấy bút, mực. Năm năm sau, bất luận kẻ nào, bất kể là đậu tú tài hay không đậu, đều phải rời đi.

Ôn Uyển cũng có suy nghĩ đến nhóm người này, có thể giúp đỡ tiếp theo nữa, là trở về làm ruộng theo những binh lính kia, hoặc cũng có thể ở lại làm công cho từ thiện đường, tùy ngươi lựa chọn.

Còn những binh lính tàn tật, quả phụ và trẻ em nếu như muốn xem bệnh uống thuốc, có thể đến Bách Thảo Đường dưới danh nghĩa của Từ Thiện Đường để xem bệnh và trị liệu, sẽ được ưu đãi. Hơn nữa tiền thuốc thang, họ chịu một nữa, còn một nữa sẽ do từ thiện đường trợ giúp.

Ôn Uyển vốn còn muốn viết, sau này từ thiện đường có thêm viện dưỡng lão nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn bỏ qua. Chuyện này sau này hãy nói, trước không để cho người gặp nạn dễ thấy ảo giác.

Đất đai, núi rừng, những thứ này đều là tài nguyên vô tận, so với tiền an ủi chăm sóc có hạn, càng có lợi ít thực tế hơn, ngay cả chữa bệnh cũng nghĩ đến, có thể nói, nội dung kế hoạch đã nghĩ đến toàn bộ vấn đề có thể gặp phải, cẩn thận tỉ mĩ rất đúng chỗ.

Hoàng đế nhìn kế hoạch Ôn Uyển đưa, thật cẩn thận chăm chú xem. Sau khi xem xong, hồi lâu cũng không nói chuyện. Một phần kế hoạch như vậy, đừng nghĩ chỉ là một kế hoạch nho nhỏ đơn giản, bên trong có thể chứa đựng không ít thứ tốt.

Đầu tiên, ruộng đất núi rừng hàng năm đều có lương thực; thứ hai bệnh có thể trị liệu; thứ ba học đường đi học biết chữ miễn phí; thứ tư thương binh giải ngũ vẫn có thể sử dụng để làm việc. Các mặt, đều vô cùng chu toàn.

Hoàng đế thẳng tắp nhìn Ôn Uyển, ánh mắt kia phức tạp đến làm cho người ta xem không hiểu.

Ôn Uyển cúi đầu.

Hoàng đế vô cùng tiếc hận nói”Đích thân trẫm phong con là tôn quý quận chúa, không ai dám nói con tham gia vào chính sự, lại nói đây cũng không phải là chính sự, chỉ là con muốn làm việc thiện thôi. Vừa rồi, chẳng qua là ông ngoại tiếc nuối tại sao con không phải là nam tử, nếu con là bé trai thì quá tốt, ông ngoại sẽ thoải mái hơn rất nhiều, triều đình lại có thêm một nhân tài trụ cột, tại sao con không phải là nam tử thế?”. Từ một phần của kế hoạch kia cũng có thể nhìn ra, đứa bé này suy nghĩ tỉ mỉ, chu toàn, làm việc chắc chắn. Nếu vào triều làm quan, nhất định là thần tử như cánh tay phải của triều đình. Lấy năng lực của nó, nhất định có thể phò trợ tân quân sáng tạo ra một thái bình thịnh thế.

Ôn Uyển cũng lộ ra thần sắc bất đắc dĩ. Tỏ vẻ, nàng cũng hi vọng mình là một nam tử, hiện tại nhất định sẽ dạo chơi vân du tứ hải, thật là một chuyện tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.