Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, cắt đứt lời của nàng: “Bạch Thế Niên ta nếu như ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, thì còn mặt mũi nào đặt chân ở trên đời này nữa. Nàng không cần lo lắng, hoàng thượng và Vương gia cũng không phải là người không nói đạo lý. Không có việc gì đâu.” Chỉ cần họ còn muốn dùng đến hắn, thì có thể cứu mạng tiểu hồ ly.
Nếu là nữ nhân khác khi nghe lời nói này, nhất định sẽ rất cảm động. Đáng tiếc Ôn Uyển nghe được những lời này, lại nổi da gà. Ôn Uyển không biết tự tin của hắn ở đâu ra. Nàng chỉ biết mình đang rất xui xẻo. Ánh mắt vòng vo chuyển động: “Hay là để an toàn, bây giờ ngươi đi theo ta lên Ngọc Tuyền sơn tìm Quận chúa.”
Bạch Thế Niên không đồng ý lời nói của Ôn Uyển, ngược lại bước xuống giường, Ôn Uyển cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt. Lại thấy hắn rót rượu, bưng hai chén tới đây nói: “Đến đây, đây là thay cho rượu giao bôi vừa nãy. Mới vừa rồi chén kia rượu nàng đều phun ra, đến uống cũng không ngoan ngoạn.” Dĩ nhiên không ngoan nên bị rót.
Ôn Uyển nhìn hắn để lộ ra ánh mắt chân thành và nóng bỏng, trong lòng liền đề cao cảnh giác một chút, cố hết sức vùng vẫy để tỏ thái độ: “Không uống.”
Bạch Thế Niên không để ý, cũng không tức giận. Bưng rượu ngồi xuống, đặt vào trong tay Ôn Uyển: “Uống đi, không cần lo lắng, mọi chuyện có ta rồi. Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng có việc gì. Nếu Ôn Uyển Quận chúa thật sự có chuyện, cũng không sao cả. Hoàng thượng sau này còn muốn dùng đến ta nên sẽ không trị tội nàng. Đừng lo lắng, nếu như hoàng thượng muốn trách tội thật, dù ta liều chết cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Nếu ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, vậy ta đâu còn là nam nhân.”
Ôn Uyển liếc nhìn Bạch Thế Niên như nhìn một con tinh tinh: “Bây giờ nói dễ nghe như vậy, đến lúc đó, đoán chừng chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Nữ nhân như y phục, không có thì cưới người khác. Ta cũng không phải là đại mỹ nhân tuyệt thế gì. Ngươi quyền cao chức trọng như vậy, sau này vẫn có thể cưới tiếp một người vừa xinh đẹp lại giỏi giang hiền lành.”
Bạch Thế Niên thấy buồn cười: “Nàng đối với ta không tin tưởng như vậy sao?” Ở vùng duyên hải người nào không biết lời mà Bạch Thế Niên hắn nói ra giống như đinh đóng cột. Nói được là làm được.
Bạch Thế Niên chỉ cười ha hả: “Tốt, vậy nàng cứ mỏi mắt mong chờ. Nhìn xem ta có phải nói được mà không làm được hay không.” Muốn bảo vệ tiểu hồ ly an toàn, hắn có lòng tin nắm chắc tuyệt đối. Có lẽ sẽ giận chó đánh mèo, nhưng bản thân tiểu hồ ly cũng là người bị hại. Hắn đi cầu tình, mới có thể bảo vệ tiểu hồ ly chu toàn.
Ôn Uyển nhìn nụ cười rạng rỡ vui vẻ trên mặt Bạch Thế Niên, nụ cười kia, phảng phất như ánh mặt trời rực rỡ ấm áp trong ngày đông. Nhớ lại những lời hắn nói, Ôn Uyển không biết tại sao, trong nháy mắt này nàng thậm chí tin lời của Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển rất nhanh liền từ trong hoảng hốt tỉnh hồn lại. Ôn Uyển biết, nàng đã gặp phải nam nhân nguy hiểm nhất. Phải hoàn toàn tỉnh táo lại, nếu không sẽ đi theo hắn mất. Phải cách hắn xa một chút. Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển đang xoắn xuýt. Nâng cốc đặt vào tay Ôn Uyển, hai người cổ tay quàng vào nhau: “Tới, uống đi. Rượu hơi mạnh, cẩn thận bị sặc.”
Ôn Uyển cẩn thận mím môi, ừ, mùi vị rượu đích thực không tệ. Mỗi lần một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ thế nhưng trong chớp mắt đã không thấy rượu nữa.
Việc Ôn Uyển thích rượu ngon, chỉ có mấy người thiếp thân, còn có hoàng đế cùng Trịnh vương biết thôi. Không có bị đồn đãi ra ngoài. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển uống đến rất say mê liền cười híp mắt hỏi: “Còn muốn uống?”
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, có lẽ uống rượu rồi nằm ngủ say. Sẽ trốn tránh cái tên sắc quỷ này đánh lén. Chờ nửa đêm tỉnh lại nàng có thể chạy. Cho nên gật đầu nói: “Ừ, rượu có thể làm người ta can đảm hơn, cũng có thể giải nỗi ưu sầu. Ta còn muốn uống một chén nữa. Rượu này mùi vị không tệ.”
Bạch Thế Niên cười tiếp tục rót một chén. Ôn Uyển uống xong chén này, ánh mắt đảo lòng vòng, lại uống một chén. Uống xong chén này, trong lòng buồn bực, làm sao còn không say. Nhưng cũng nằm lệch đầu trên gối, bộ dáng muốn ngủ. Ôn Uyển biết không thể gạt được nam nhân ở trước mắt này, nhưng vẫn phải làm như vậy.
Bạch Thế Niên cười ha hả không ngừng: “Người ngủ thực sự, hô hấp đều đặn, nàng ngủ đâu có giống thật, hơi thở lúc mạnh lúc nhẹ. Chớ giả bộ. Mau dậy đi.”
Ôn Uyển cực kỳ tức giận, người nam nhân này quá tinh ranh rồi: “Cho dù biết ta giả bộ, ngươi cũng không thể phối hợp cùng sao. Thật là một chút lý thú cũng không có.”
Bạch Thế Niên nghe vậy cười ha ha. Vợ của hắn, tại sao có thể đáng yêu như thế? Ôm lấy Ôn Uyển, cọ cọ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Ôn Uyển chán ghét muốn đẩy, nhưng đẩy không ra: “Ngươi có thể cho ta giải dược được hay không? Ta không thể động đậy, rất khó chịu.”
Bạch Thế Niên im lặng: “Lúc nãy ta có đi hỏi rồi, nhuyễn cân tán này chỉ có thời gian mới giải được, chứ không có thuốc giải. Đến sáng ngày mai nàng có thể đứng dậy bình thường.”
Ôn Uyển hừ một tiếng, trong lòng oán thầm, không có chạy mất, không có chạy mất chẳng lẽ ta để cho ngươi ngày ngày đều chiếm tiện nghi sao? Nhưng Ôn Uyển cũng biết, hôm nay phải bỏ đi nghi ngờ trong lòng người này. Ôn Uyển ở trong lòng cân nhắc một trận rồi nói: “Thật ra thì cũng do quỷ thần xui khiến. Ngươi còn nhớ rõ hôm đó ở Ngọc Tuyền Sơn sao? Chính là hôm đó ta bị Quận chúa nhìn thấy. Bọn họ thấy ta cùng với Quận chúa có tướng mạo tương tự nhau, liền dùng ta làm thế thân.”
Lời nói dối của Ôn Uyển vừa lúc khớp với suy nghĩ ban nãy của Bạch Thế Niêm. Cũng bởi vì như thế, không thể làm cho Bạch Thế Niên hoài nghi thân phận của Ôn Uyển.
Bạch Thế Niên cất giọng nhu hòa nói: “Những năm này, chắc hẳn nàng đã trải qua nhiều đau khổ? Nàng biết không, ta tìm nàng bảy năm rồi. Làm sao cũng không nghĩ đến, nàng lại bị Ôn Uyển Quận chúa dùng làm thế thân. Nếu không, cũng không khiến nàng chịu khổ nhiều như vậy.”
Ôn Uyển thu liễm tất cả thần sắc. Ở trong lòng nghĩ rốt cuộc mình nên nói vài lời hữu ích, hay nên nói bậy nhiều một chút, để cho người này chán ghét nàng, không muốn thấy nàng nữa. Qua mấy phút đồng hồ, nàng quyết định nói mấy lời tốt, bởi nói bậy rất dễ lộ ra sơ hở: “Không có đâu, Ôn Uyển Quận chúa rất tốt. Ta không có bị khổ.”
Bạch Thế Niên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn mịn màng của Ôn Uyển. Nhìn bộ dáng này chắc là không có bị ngược đãi qua. Nhưng là làm người thế thân, ở thời điểm nguy hiểm sẽ thành vật hy sinh.
Ôn Uyển cho là hắn không tin, lại bận rộn nói: “Thật, Ôn Uyển Quận chúa đối với ta thật rất tốt. Ăn mặc cũng toàn là đồ nhất đẳng. Ôn Uyển Quận chúa cũng vô cùng hiền lành, thân thiết, không ngược đãi người phía dưới. Ngươi nhìn chất lượng quần áo ta mặc xem, cũng là loại tốt nhất. Có thể so sánh ngang với tiểu thư nhà quan. Ta thật không có phải chịu khổ.”
Bạch Thế Niên bộ dáng tiểu hồ ly thành thực như vậy, nghĩ tới tiểu hồ ly không biết lòng người hiểm ác. Bọn họ muốn dùng nàng để cản tai họa, tùy thời có thể lấy mạng của nàng, tự nhiên sẽ đối với nàng vô cùng tốt. Ôn Uyển Quận chúa lại không thiếu chút tiền kia. Chẳng qua, những thứ này, hắn không có ý định nói với tiểu hồ ly: “Ta vẫn cứ gọi nàng bằng tiểu hồ ly, giờ chúng ta đã là vợ chồng, ta còn chưa biết tên của nàng.”
Ôn Uyển đáp rất kiên quyết: “À, ta tên là Tiểu Thanh. Cỏ xanh xanh, tượng trưng cho tinh thần phấn chấn mạnh mẽ vô hạn, sức sinh tồn mạnh mẽ.”
Bạch Thế Niên nghe xong hé miệng cười một tiếng. Đúng là sức sinh tồn mạnh mẽ, gặp nhiều thích khách ám sát như vậy, lại có thể không chịu thương tổn gì. Còn bị quỷ thần xui khiến thành tân nương gả đi. Thì ra là Giác Ngộ đại sư xem mệnh, đúng là cực kì linh nghiệm chính xác.
Bạch Thế Niên nghĩ tới lời Giác Ngộ đại sư nói, đột nhiên nhớ lại một chuyện, lập tức đứng lên, đi tới bên bàn trang điểm, cầm một cây kéo tới đây.
Ôn Uyển hoảng sợ nhìn Bạch Thế Niên, không đâu, hắn không phải là một tên biến thái thật chứ? Rất có thể, còn có thể chủ động đùa bỡn một đứa con nít sáu tuổi cơ mà, nhiều năm ở duyên hải như vậy cũng không thành hôn. Cho dù có cái danh tiếng khắc vợ kia, nhưng cũng là người dễ nhìn, lại có tiền, có địa vị, làm sao mà không cưới nổi lão bà, cũng không có lấy một người vợ hầu hạ. Hơn nữa, một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương cũng không muốn, muốn cũng không thành vấn đề mà, đánh chết nàng cũng không tin. Ôn Uyển khóc thét, ông trời ơi, nàng sẽ không xui xẻo như vậy chứ!
Ôn Uyển kinh hãi nhìn Bạch Thế Niên cầm kéo đi tới, từ từ chuyển động. Chỉ thấy Bạch Thế Niên mở kéo ra: “Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ngươi nếu dám giết ta, ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả. Nếu ngươi dám lộn xộn, ta liền giết ngươi.”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển hoảng sợ như con nai nhỏ bị kinh sợ, vừa thương tiếc vừa tức giận. Nhưng giọng nói rất sắc bén: “Ta là phu quân của nàng. Không được nói những lời như thế này. Hôm nay là tân hôn, ta tha cho nàng. Nếu còn có lần tiếp theo, ta sẽ không buông tha.” Đêm tân hôn luôn nói chết với sống, sao lại không biết kiêng kỵ như thế? Bạch Thế Niên thật sự tức giận. Hắn còn muốn cùng nàng sống đến đầu bạc, tại sao có thể nói những lời xui xẻo này.
Nghe lời này tim trong ngực của Ôn Uyển đập thình thịch, rất có lực sát thương. May là trái tim mình đủ cường hãn, thấy cảnh tượng như vậy cũng chịu được. Nếu đổi lại là một mỹ nhân nũng nịu , nhất định sẽ bị sợ chết. Cũng khó trách người ta nói gả cho người này, đều bệnh nặng muốn chết. Bị bệnh từ hôn ngay là tốt. Thật sự đáng sợ như dạ xoa vậy. Thiên kim tiểu thư nào dám gả cho nam nhân như vậy. Nhưng lần này Ôn Uyển không muốn hạ khí thế của mình, liền hướng Bạch Thế Niên quát: “Ngươi giận dữ cái gì mà giận dữ, ngươi giận dữ liền cho rằng ta sẽ sợ ngươi phải không? Ta cho ngươi biết, ngươi dám đả thương ta, ta cũng sẽ cho ngươi biết tay.”
Bạch Thế Niên thấy bộ dáng Ôn Uyển, không những không tức giận, ngược lại bật cười. Vợ hắn không chỉ không bị hù sợ, ngược lại dám hướng hắn gào lên. Đoán chừng là muốn tăng khí thế, nên đem mắt trừng đến muốn lòi ra ngoài mất. Còn bộ dáng kia một chút cũng không kém gì hắn. Ừ, rất tốt.
Bạch Thế Niên sau khi ngồi xuống, Ôn Uyển nhìn hắn cảnh giác. Bạch Thế Niên lấy cắt lấy tóc của hắn, lại lấy một ít tóc của Ôn Uyển, hai lọn tóc tết lại quấn chung một chỗ khó coi chết đi được, rồi lấy kéo cắt xoẹt một tiếng chỗ tết tóc này xuống, đặt ở bên trong một hầu bao tịnh đế liên (*) trên giường.
(*) Tịnh đế liên chỉ tình cảm vợ chồng mặn nồng, như hoa sen cùng chung một gốc.
Ôn Uyển há miệng, cắt tóc làm cái gì. Nhưng không phải là đánh mình, trái tim cũng hạ xuống, ngược lại nhớ tới một truyền thuyết lại hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Bạch Thế Niên cười cho sợi tóc vào hầu bao, kéo sợi dây, cẩn thận đặt ở dưới cái gối, xoay đầu lại giải thích cùng Ôn Uyển: “Vợ chồng son, vĩnh kết đồng tâm.” (**)sắc mặt Bạch Thế Niên rất hòa hoãn. Vẻ mặt kia, rất ôn nhu, rất chuyên chú, rất chân thành.
(**) Vĩnh viễn chung một lòng.
Mặc dù không biết bản tính người nam nhân này rốt cuộc như thế nào, nhưng mà có thể chân thành giải thích những lời này như vậy, còn có cái ánh mắt chuyên chú kia, khiến cho tim Ôn Uyển buông lỏng một chút, không sợ nữa.